Yêu thương đôi khi là cho đi, cho đi mà không cần nhận lại. Yêu thương đôi khi là dừng lại, dừng lại cho ai đó được yên vui.
Vương vương vài sợi nắng Rớt vai nhỏ em mang Cuối chiều nơi đường vắng Ai dạo khúc tình tang Lá rơi rơi xào xạc Nhẹ cuốn gót em đi Chân trời mờ cánh hạc Thấp thoáng bóng nhu mì Cuối thu rồi anh nhỉ? Se sẽ lạnh heo may Gió bên em thủ thỉ Thả mấy sợi buồn bay Bên anh ngày đông giá Tuyết phủ trắng lối về Thu bây giờ xa lạ Xứ người lạnh lê thê! Thương anh ngày tuyết đổ Một mình với đơn côi Em mong mùa đông trổ Đôi mình chẳng xa vời Nhớ nghe anh!lời nguyện Thu xa vắng hai mùa Cúc lên vàng nắng quyện Lại trên lối ngày xưa!
Nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc chứ? Guu.vn - Thật lòng đấy anh, chỉ cần anh nói nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc, thì dẫu có tiếc nuối hay tổn thương, dẫu có khó khăn để vượt qua rào cản tâm lý, em sẽ vẫn bằng lòng. Có thể mọi người sẽ nói em thật ngốc, bởi vì ngoan ngoãn đứng sang một bên khi anh muốn ra đi mà không một lời than vãn hay trách cứ. Thì sao? Anh nói là ra đi có nghĩa là đã quyết tâm bỏ em lại rồi, cho dù em cố gắng bám víu lấy anh thì cũng chẳng thể mang anh trở lại vẹn nguyên như ban đầu. Anh à, nếu em buông tay, có thật anh sẽ hạnh phúc không? Sẽ không còn gánh nặng phải ở bên cạnh em trong khi cảm xúc đã vơi đã cạn, sẽ không còn đột nhiên phát cáu trong khi chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì, sẽ không còn mâu thuẫn và day dứt khi nửa muốn vứt bỏ để dứt khoát quay lưng, nửa thương xót em sẽ suy sụp mà không đứng lên được. Không cần anh phải thương hại đâu anh, nếu đã là thương hại thì chẳng phải tình yêu nữa rồi.Mặc dù người ta vẫn nói, một khi đã thật lòng yêu thì tự trọng và sĩ diện sẽ dẹp sang một bên. Nhưng em vẫn cần giữ chút tự tôn cuối cùng, để quay lưng đi trước khi anh đi mất, để bình thản buông tay trước khi nước mắt rơi, để cho mọi chuyện qua đi mà không trách móc bất cứ ai, kể cả bản thân mình. Lúc yêu thương thì chẳng cần lý do, đến khi chia tay lại vô vàn, chi chít. Đến độ em có thể nhận ra một sự thật khốc liệt rằng, dường như tình chẳng phải đậm sâu nên mới dễ dàng tìm kiếm lý do để buông tay vứt bỏ nhau như thế. Buông tay rồi, anh sẽ hạnh phúc chứ? Không có em phiền phức bên cạnh nữa, anh sẽ chẳng cần phải hối lòng kiềm chế những cơn tức giận vô cớ, cũng chẳng phải thấy ấm ức khi mà cứ phải giả vờ nhập vai một người bạn trai theo danh nghĩa, của em. Không thể kiên nhẫn ở bên cạnh em nữa, chỉ cần anh nói một lời thôi, rồi ra đi cũng được. Để em biết rằng chẳng còn hy vọng gì giữa chúng mình đâu, sẽ chẳng còn chuyện anh vì em mà làm tất cả mọi chuyện, cũng chẳng còn chuyện anh cảm thấy vui vẻ khi bên cạnh em. Ừ, nếu đã chán nhau như thế, thôi thì em buông tay ra, anh ạ. Bởi vì sự níu kéo ở thời điểm này, em biết, nó đã chẳng còn tác dụng gì nữa, và anh thì sẽ càng chán ghét em hơn. Buông tay rồi, em có đau đớn, em có khổ sở, nhưng sẽ là đáp án đúng nhất phải không anh? Anh sẽ hạnh phúc chứ, một khi em buông tay ra ấy? Anh sẽ cảm thấy không còn gánh nặng hay bất cứ một mối bận tâm nào khác chứ? Rồi em sẽ biết tự chữa lành vết thương cho mình, chỉ cần anh thấy hạnh phúc, với em đã là quá đủ…
Em về qua lại phố thu xưa Lãng đãng hàng me rụng mấy mùa Có nghe trong mắt màu hương cũ Nắng nhuốm vàng hoe _ tóc điểm màu Em về qua lại lối thu xưa Gió vịn vào vai lạnh mấy lần Thoáng nghe nơi đó sầu ly biệt Se thắt duyên Tần cho kẻ trông Em về qua lại phố thu xưa Gác cũ buông lơi với sợi tình Bướm hoa vương vấn hồn du mục Nặng nửa phương trời trong mắt xanh Em về qua lại phố thu xưa Đạp phải bàn tay cố đợi chờ Có nghe đau xót ngoài vô tận Một khối u tình ai trót mang
Em về qua lại phố thu xưa Nắng thôi vàng lá, gió thôi đùa Góc phố dịu dàng nay vắng bóng Có nhớ người dưng những sớm trưa Ta tiễn chân em …cái thuở lâu Lá vương làn tóc, nắng phai màu Em chỉ nhìn thôi tay chẳng vẫy Mà sao như khắc trái tim sâu Đã mấy mùa qua với đợi mong Người nơi phương ấy có thay lòng Tôi ở nơi này chờ đợi mãi Thu rồi thu nữa gió rồi giông… Em lại về qua phố thu xưa Tìm dư âm cũ lúc giao mùa Một góc mong chờ còn đứng đó Đợi bóng ai về ta đón đưa….
Nơi em về phố gầy đưa lối nhỏ Thu rùng mình ứa lệ mấy hàng cây Lá vàng đua nhau đếm những bước hài Nắng bẽn lẽn giấu mình qua khóm lá Nơi em về nắng dài theo dáng ấy Liêu xiêu buồn những nỗi nhớ không tên Phố không em phố cũng buồn biết mấy Rêu phong đời tội nghiệp lắm phố ơi Lối đi cũ chập chùng theo kí ức Đưa em về trong cái nhớ quanh co Phố rụt rè giấu mặt giữa hàng me Gieo sợi nhớ lên tóc em nhè nhẹ Em đếm bước mắt phố già ướt lệ Ngân ngấn lòng phố dỗi hạt mưa ngâu Thủa ban đầu phố cũng từng xao xuyến Chiếc lá vàng và dáng của em xưa Em đi về giữa muôn trùng sóng nhớ Nơi mù tăm ửng hiện một vừng hồng Nơi trăm năm vẫn hằn sâu kí ức Thủa yên lành em và phố bên nhau
Dốc bầu phiêu lãng tha hồ mộng Cạn chén tương tư hết lại tràn Men nồng em chuốc bằng ánh mắt Anh say trọn kiếp giữa trần gian Tiên tửu uống rồi say sẽ tỉnh Trà ngon pha mãi nát bã tàn Riêng chỉ tình em còn nồng mãi Say hồn say ngất ngưởng tâm can.
Trăng còn nửa mảnh, treo nghiêng Dư âm xưa vướng tình riêng, Nhọc nhằn... Đường trần còn lắm bâng khuâng Khói sương hư ảo đôi lần, Biệt ly Tạ từ Người ở - Ta đi Nhân sinh khóc Luyến lưu gì cũng... xa Trăng còn nửa mảnh, nhạt nhòa Hương yêu trót vỡ Tình ta cũng... rời Thôi thì, cạn chén chia phôi Đường trần mấy nẻo ngăn đôi... Nghẹn ngào!!!
Những "điều khó hiểu" của thời đại Smartphone Guu.vn - Thời đại gì mà lũ trẻ quan hệ tình dục thì không cần bảo vệ nhưng điện thoại lại nhất định phải có lớp chống trầy!? 1. Thời đại gì mà bạn bè ngã thì người ta cười mà còn điện thoại rơi thì người ta khóc!? 2. Thời đại gì mà sóng có mặt ở khắp mọi nơi nhưng luôn luôn có câu thanh minh: Điện thoại mất sóng, anh gửi rồi mà tin nhắn không đi!? 3. Thời đại gì mà thay vì bốc phét về kích thước "cậu nhỏ" và thời gian chiến đấu, anh em bốc phét về kích thước màn hình và thời gian của pin!? 4. Thời đại gì mà người ta có thể tự tin làm đủ trò trên màn hình điện thoại trừ việc nhìn thẳng vào mắt người khác!? 5. Thời đại gì mà chụp ảnh trong nhà xí trở thành trào lưu không thể chống lại và được đẩy lên thành một môn nghệ thuật-thể thao-văn hóa!? 6. Thời đại gì mà hẹn hò lần đầu bạn muốn sờ vào đâu cũng được, miễn là không sờ vào điện thoại của nhau!? 7. Thời đại gì mà ai nấy đều cô đơn và khát khao tìm nửa kia hấp dẫn hay ho ngực to bụng sáu múi của mình, nhưng rồi họ lại lỡ bước qua nhau như phim Hàn Quốc chỉ vì mải nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại!? 8. Thời đại gì mà lũ trẻ quan hệ tình dục thì không cần bảo vệ nhưng điện thoại lại nhất định phải có lớp chống trầy!? 9. Thời đại gì mà khi điện thoại bị đánh mất, đánh vỡ, chúng ta lo lắng dằn vặt, còn khi những thứ bé nhỏ vớ vẩn hơn bị mất, bị vỡ, chúng ta quá lười để cúi xuống nhặt lên, ví dụ một cục tẩy, một cái bút và nhiều lúc là một mối quan hệ, hay thậm chí một ước mơ!? 10. Chào mừng bạn đến với thời đại smartphone! Theo: FR
Trong cuộc đời chúng ta ai cũng phải đi qua rất nhiều con đường: Có một con đường không thể quay ngược trở lại, đó là con đường đã buông tay . Có một con đường không thể từ chối, đó là con đường trưởng thành. Có một con đường không bao giờ lạc, đó là con đường của niềm tin. Có một con đường không thể trì trệ, đó là con đường phấn đấu. Có một con đường không thể nào quên, chính là đường về nhà.
Cuộc đời này chắc chắn có luật nhân quả, có những hi sinh tự mình hiểu là được. Lương duyên trên đời này, có thể dài, có thể ngắn, không nhất thiết phải trả nợ bằng cả cuộc đời mình. Tâm người trong cuộc đời này, có thiện có ác, đáng sợ nhất là cái ác được bao gói lộng lẫy bởi vẻ thiện. Lòng người trong cuộc đời này, biến đổi khôn cùng, đáng sợ nhất là lấy sự đau khổ của người khác làm hả lòng dạ mình. Cuộc đời này buông bỏ được cũng là mạnh mẽ.
trầm tư uống rượu tiêu sầu thơ hoài vọng nỗi buồn đau phận mình thân còm lận đận vô danh tình yêu chín biển mười kênh gập gềnh
Có một điều em luôn tự hỏi rằng ngày đó sao chúng mình lại gặp nhau? rằng yêu thương đột nhiên sao đến vội để đau buồn vô vọng khảm thật sâu Vì đường đời còn lắm chông gai đi sao hết những đêm dài lạnh giá ngưỡng cửa chênh vênh một mình em bước tiếp ngỡ đâu được sẽ lọt thỏm giữa hừng đông Bao mùa nắng hạ anh bước qua có nghe không tiếng êm đềm hạnh phúc có nghe không tiếng em vọng về từ trong đêm khúc khích với một người mới chứ chẳng phải là anh Hạnh phúc kia đâu phải thứ kinh doanh cứ mua xong là được quyền bán lại bài học em tặng anh là quyền được hạnh phúc chối bỏ nó là sự lựa chọn của anh...
Làm người đừng quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều cũng chỉ làm bản thân tổn thương mà thôi. Người nói vô tâm, người nghe để bụng, một câu nói vô tình cũng làm bản thân nghĩ ngợi quá nhiều thì làm sao mà không buồn phiền chứ. Có rất nhiều chuyện người nói đã sớm quên đi nhưng người nghe thì cứ nhớ mãi.
Những vần lục bát ngày xưa Dẫu cho năm tháng vẫn chưa phai mờ Em đi xây đắp mộng đời Tôi ôm kỷ niệm với trời bơ vơ Ngày xưa tình vẫn dại khờ yêu em chẳng dám hẹn hò đôi câu Để cho ai bươ'c qua cầu Sang sông con sáo biết đâu mà tìm Em đi bỏ lại mối tình Trả tôi lục bát trăm nghìn xót xa Nhìn em đi với người ta Mà thương lục bát tháng ngày quạnh hiu