THƠ VUI : Tình yêu “Dog cắn” Em đang đi học đến trường Một anh chàng ngố lờn vờn theo sau Xe em lướt nhẹ êm nào Bỗng dây sên đứt cái ào chít thui Em vừa ngồi xuống em coi Chợt đâu con chó nó vồ chân em Bớ người ta chó cắn em Anh kia chạy đến chó quèn phóng đi Thôi em đừng khóc mần chi Leo lên anh chở em đi tiêm phòng Thế là lui tới lòng vòng Vài tháng tiêm chủng cũng thành công thui Bây giờ tình đã bén rùi Rước em bát phố nhí nhô em đòi Chở em vào quán mì tươi Ăn luôn hai dĩa em thời chưa no Lượn qua quán phở kia kìa Đưa tay em chỉ ở đây ngon nè Tô phở cộng với ly chè Thêm cái bánh cuốn rụt rè khen ngon Chuối chiên gần đấy cũng giòn Cocktai ngọt lắm môi son em cười Đèo em về sắp tới nơi Thấy quán thịt chó em thời la ngay Anh ơi ghé lại đi mà Em ăn một phát mới là hả hơi Trả thù nó cắn tơi bời Giờ em ăn lại cũng lời thật to Tội em quá tính hay lo Cắn ngay mỏ nó mới vừa nghe em! Dạ vâng em có mua thêm Một xô to lắm để đêm lót lòng Nghe xong bủn rủn tay chân Tình yêu chó cắn lên cân mấy hồi Sau lưng em tủm tỉm cười Mối tình "chó cắn" tuyệt vời thế gian !! ________________________"minhlatiennu" __________________
Thuở ấy nàng hay nắm tóc tôi Giật mình khi thấy tóc tôi hôi Bảo rằng lâu quá sao không gội ? Em sợ đầu anh nhiều chấy thôi ! Hôm qua nằm ngủ thấy mơ Hôn em một cái hóa ra hôn nhầm Sáng ra thằng bạn cười thầm Hôm qua mày đã hôn nhầm mông tao. _________________________
LỠ RỒI...MỘT ĐỜI TRAI Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Tới tháng lãnh lương mới hết hồn! Bạn rủ đi chơi, nào có dám Tôi chờ người tới để…giao lương. Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Xấp tiền lương mỏng, hỏi lung tung : Rằng lương sao có nhiêu đây thế? Chắc là “diếm” bớt, phải hay không? Người ấy thường hay móc bóp tôi Khảo tiền mỗi lúc bóp tôi vơi! Bảo rằng tôi móc còn hơn để… “ghệ” móc tiền ông, mới khổ đời. Thuở ấy nào tôi đã biết gì : Trẻ người, non dạ quá ngu si Bao nhiêu tiền bạc, tôi “dâng” hết… Chẳng giữ cho mình được…tí ti! Đâu biết tiền đưa bả tháng này Là tiền dành dụm bấy lâu nay Bao nhiêu tiền mặt, “người” chơi hết Lấy gì vui với bạn bè đây? Từ đấy thu, rồi thu, lại thu Lòng tôi còn giá đến bao giờ “Người kia” đã biết tôi sạch túi! “người ấy” cho nên vẫn hững hờ! Tôi vẫn đi…bên cạnh một người… Dữ như sư tử của lòng tôi! Và từng thu chết, từng thu chết Vẫn sợ “vợ” hơn cả…sợ trời! Buồn quá, hôm nay xem lại túi Chỉ còn tiền lẻ để…ăn xôi! Bao nhiêu tiền chẵn, người gom hết Chỉ tặng cho tôi…một nụ cười! Tôi nhớ lời người rất xa xôi Bảo rằng anh giống con... heo đất Đến nay, tôi hiểu thì tôi đã… Làm lỡ đời trai, muộn mất rồi ! (Sâm từu)
Chồng... Vợ.... Vợ là gì !!! CHỒNG Chàng là công tử hiền lành Sau ngày cưới vợ trở thành "quản gia" Trước đây chàng vốn hào hoa Mỗi tuần là mỗi món quà chàng trao Giọng chàng ôi ngọt làm sao Như làn gió nhẹ rì rào gần xa Chàng là con cuả người ta Với ta chẳng phải là bà con chi Tại chàng mật ngọt lâm li Nên ta tin tưởng vu quy theo chàng Làm vợ đâu phải dễ dàng Gặp anh chồng khó lại càng khổ tâm Muốn nói nhưng phải giả câm Tại khi mở miệng ầm ầm chén bay Từ ngày đám cưới đến nay "shopping"... dĩ vãng những ngày xa xưa Mỗi khi nói tới "đón đưa" Lắc đầu: "Em nhắc chuyện xưa làm gì? Thôi em hãy tự đi đi Tánh anh ghét nhất mỗi khi đợi chờ" Chuyện nhà chàng cứ giả lơ Mỗi lời chàng hứa phải chờ mấy năm Vợ mệt không lời hỏi thăm Lại còn nhăn mặt "suốt năm bệnh hoài" Có chồng phải khổ dài dài Và luôn phải nhớ chiêu bài lặng thinh.. Vợ ... input chử shopping Chồng liền .... output "con xin lạy bà" Nếu lỡ đã mua về nhà... "Đâu rồi receipt để mà return" Đừng nên tính chuyện giận hờn Đừng nên nghĩ tới thua hơn với chồng Có nói cũng chỉ bằng không Ta nên nghe lệnh ông chồng "quản gia" Nếu chồng giở chứng la cà Ta nên tự hỏi mình già rồi chăng ? Không nên làm mặt bà chằng Phải lo trang điểm, nói năng giữ lời Chớ nên suy nghĩ xa vờị... Để rồi ân hận một đời không quên Nghe chồng mọi việc sẽ nên Cãi chồng hạnh phúc chẳng bền được lâu Làm vợ phải nhớ lấy câu "Thiếp tôi chồng chúa".. trong đầu khắc ghi Chưa chồng ngang dọc ta đi Có chồng thì phải nên đi một đường Làm thân con gái dặm trường Chồng ghét thì chịu chồng thương thì nhờ Có chồng phải biết phụng thờ nếu không ta biết cậy nhờ thân ai! Làm vợ phải khổ dài dàị... VỢ Vợ là mẹ các con ta Thường kêu bà xã, hiệu là phu nhân Vợ là tổng hợp: bạn thân Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền.. Vợ là ngân khố, kho tiền Gửi vào nhanh gọn, hơi phiền rút ra Vợ là biển cả bao la Đôi khi nổi sóng khiến ta chìm phà Vợ là âm nhạc, thi ca Vừa là cô giáo, vừa là luật sư Cả gan đấu khẩu vợ ư? Cá ươn không muối, chồng hư cãi vờ (vợ) Chồng ơi! Đừng có dại khờ Không vợ, đố biết cậy nhờ tay ai? Vợ là phước lộc thọ tài... Thuộc trăm định nghĩa, trả bài vợ khen.. Vợ là thượng cấp chỉ huy Là người lãnh đạo, bảo gì, chồng vâng! Vợ là bà... mẫu, ông... thân Sớm hôm hiếu thảo, ân cần dám quên Vợ là cảnh sát ven biên Chồng mà "đi lạc", bắt liền, điều tra! Vợ là nội tướng trong nhà Đồng hồ luôn kiểm, giúp ta đúng giờ Vợ là chủ nợ ngây thơ Cho chồng tháng tháng ngon ơ, nộp tiền Vợ là thư kí rất siêng Thư từ, ngăn kéo toàn quyền moi ra Vợ còn đại diện quan toà Bắt tội phải nhận, bảo tha được nhờ Vợ là bà chủ căn cơ Quen mồm sai vặt, con thơ ngại bồng Vợ còn là những cơn giông Thổi chồng ra ngủ sa lông là thường Vợ là cung cách đế vương Áo quần sang trọng, đúng đường văn minh Vợ với Táo chẳng thân tình Chồng bèn một bếp một mình quyền uy Phát thanh đài vợ rất chì Cằn nhằn trăm chuyện phát đi đêm ngày Vợ là võ sĩ cao tay Ngọn quyền, môn cước nàng hay thử...chồng Vợ là ....đủ thứ biết không? Ba ngày định cũng không xong nghĩa Nàng VỢ LÀ GÌ? Vợ - người chẳng chút họ hàng Bỗng nhiên lại đến ở chung nhà mình Vợ là dòng suối trong lành Con voi yêu dấu của anh suốt đời. Vợ còn xếp trước cả trời, 'Kính vợ đắc thọ' là lời sâu xa Vợ nguồn tình cảm thiết tha là thơ, là ruợu, Vợ là mùa xuân. Vợ là chiếc rợ buộc chân Là nguồn nước mát trong ngần thiết tha Vợ -mẹ của các con ta, Khi con có cháu, Vợ - bà, ta-ông Vợ là sư tử Hà Đông, Là chiếc két sắt ta không có chìa. Đinh ninh giữ trọn lời thề, Bao nhiêu lương tháng mang về cho em. Vợ tuy không phải là tiên, Nhưng là dâu thảo, dâu hiền ai ơi; Vợ - người nội trợ tuyệt vời, Là chiếc máy giặt kiêm phơi hàng ngày. Vợ là một chất men say, Là nguồn cảm hứng ngày ngày nơi nơi. Vợ là đồ cổ lắm lời, Để lâu mất giá, chẳng rời klhỏi ta. Trái đất chẳng có đàn bà, Đàn ông sẽ bị chết già cô đơn. (Sâm từu)
Người ta đi cấy lấy cơm Còn tôi đi cấy còn trông nhiều bề Trông qua, trông lại, trông về Trông cho chủ vắng đánh đề kiếm thêm ***
THƠ VUI : ( Xin lỗi cụ Nguyễn Khuyến ) Tô canh lạnh lẽo nước trong veo Vài lát hành hoa bé tẻo teo Nước chấm gọi là hơi gợn tí Thịt kho thái mỏng gió bay vèo Dưa vừa mới muối còn xanh ngắt Cơm chén vừa xong dạ vẫn teo Tối đói cồn cào không ngủ được Muỗi bu vào chích cái thân bèo!!! ____________________(Sưu Tầm)
THƠ : Qua nhà em Bước tới nhà em, bóng xế tà Đứng chờ năm phút, bố em ra Lơ thơ phía trước, vài con chó Lác đác đằng sau, chiếc chổi chà Sợ quá anh chuồn, quên đôi dép Ông già ngoác mỏ, đứng chửi cha Phen này nhất quyết thuê cây kiếm Trở về chém ổng đứt làm ba. __________________(Sưu Tầm)
THƠ VUI : Nếu như em là phở… Anh sẽ là nước lèo… Ðời có cuốn vèo vèo… Ta bên nhau em nhỉ? Nếu như em là cột… Anh sẽ làm căn nhà… Dù bão tố phong ba… Vẫn ôm em, che chở!!! Giả như em môi sứt… Thì anh cũng rốn lồi… Lồi rốn với sứt môi… Hai ta đi cùng lối… Giả như em sợ tối… Anh sẽ là ngọn đèn… Dù dầu đắt xăng lên… Anh vẫn luôn toả sáng!!! Còn nếu em là ván… Anh sẽ làm cái đinh… Ðóng một triệu chuyện tình… Cũng không khi nào hết!!! Nếu em hay nói dối… Anh nói dóc như thần… Hai chúng mình thành thân… Rủ nhau lừa thiên hạ ______________(Sưu Tầm)
Con cóc lóc ngóc trong hang... 10 ĐIỀU VỢ DẶN LÚC LÁI XE Lái xe ra khỏi cổng nhà Vợ kêu giật ngược, diết da dặn rằng: Một đừng mơ mộng Thơ - Trăng Đụng xe, thi sĩ gẫy răng u đầu Hai đừng giữ ống nghe lâu Gái tơ õng ẹo ghẹo đầu dây kia Ba đừng ghé quán rượu bia Bốc men tơ tưởng nọ kia khó lường Bốn đừng mua báo dọc đường Bìa in hoa hậu soi gương liếc cười Năm đừng liến láo con ngươi Đồng nghiệp váy ngắn ẹo người đi qua Sáu đừng hoang phí thời gian Ngồi lâu trộm nghía cô hàng càfé Bảy đừng thấy phở mà mê Bột ngọt loét dạ lại chê cơm nhà Tám đừng hò hát lang thang Tiếp viên ca sĩ giả ma hớp hồn Chín đừng dạo bước hoàng hôn Công viên hoa lá cô hồn rủ rê Mười đừng ghé rạp xi nê Tivi nhà sẵn, lẹ về coi phim Rõ chưa? (vợ hét đứng tim ) Đừng hòng tưởng bở như chim sổ lồng ”Mười đừng” nhắc lại cho thông Nếu không.... tui quyết nhốt ông ở nhà. (Sâm từu)
Con cóc lóc ngóc trong hang... HAI SẮC HOA TIGON dỏm Nhớ mùa thu trước lúc thành hôn Ðã hứa thương nhau đến hết hồn Vậy mà mới được vài năm lẻ Chưa chết sao mà đã muốn chôn. "Người ấy" thường trơ mặt lạnh lùng Lúc nào cũng giống trận cuồng phong Lúc vênh lúc váo khi la hét Lúc khóc lu bù lúc nạnh hông. "Người ấy" thường hay móc bóp tôi Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi Bảo rằng làm ... dở cho ăn ... dở Nếu muốn thôi thì cứ việc thôi. Bất kể bạn bè bất kể chi Luôn "ca vọng cổ" giọng lâm ly Nào là khốn khổ nào lương ít Quanh năm chỉ tính chuyện suy bì. Ngồi lê đôi mách với xóm làng Con cái chuyện nhà chẳng đảm đang Khi thì tứ sắc khi coi bói Quen mặt chè xôi mọi ngả đàng. Tôi chẳng thấy Xuân chỉ thấy Thu Nhà tôi chẳng khác cái nhà tù Vợ tôi đã trở thành bà chủ Bắt tôi đem đội để bàn thờ. Tôi khổ như điên với miệng đời Xầm xì to nhỏ chuyện nhà tôi Trời ơi tôi chỉ mong có phép "Người ấy" bay biến khỏi đời tôi. Tôi thấy đời tôi tối mịt mù Giặt đồ rửa chén một thân tôi Ðời tôi chẳng khác đời ... Cô Lựu Biết tôi chịu khổ đến bao giờ??? Nếu biết rằng tôi đã làm chồng Vợ là "người ấy" bạn kinh không??? Thà sống độc thân mà rảnh nợ Thây kệ môi son với má hồng!!! (Sâm từu)
Cái giậu mồng tơi Nhà nàng ở cạnh nhà tôi Cách nhau cái cọc để phơi áo quần Hai người nhầm lẫn tứ tung Nàng như cũng có cái quần giống tôi... ____________________________
Con cóc lóc ngóc trong hang... Thơ vui về phái yếu... Mà chẳng yếu chút nào... Xuân Quỳnh Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay Tới thăm dò những hành tinh mới lạ Tài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụ Các anh biết mỏ dầu, mỏ bạc ở nơi đâu Chính phục đại dương bằng các con tàu Đi tới tương lai trên con đường ngắn nhất Mỗi các anh là một nhà chính khách Các anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia. Biết bao điều quan trọng được đề ra Những hiệp ước xoay vần thế giới Chúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổi Quen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày Cuộc sống ngặt nghèo phải tính sao đây Gạo, bánh, củi dầu chia thế nào cho đủ Đầu óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búa Những quả cà, mớ tép, rau dưa Đối với Nít và Kăng, những siêu nhân nay và xưa Xin thú thực: chúng tôi thờ ơ hạng nhất Chúng tôi còn phải xếp hàng mua thịt Sắm cho con đôi dép tới trường Chúng tôi quan tâm đến xà phòng, đến thuốc đánh răng Lo đan áo cho chồng con khỏi rét... Chúng tôi là những người đàn bà bình thường trên trái đất. Quen với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày Chúng tôi chẳng có tàu ngầm, tên lửa, máy bay Càng không có hạt nhân nguyên tử Chúng tôi chỉ có chậu có nồi có lửa Có tình yêu và có lời ru Những con cò con vạc từ xưa Vẫn lặn lội bờ sông bắt tép Cuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếp Như trăng lên, như hoa nở mỗi ngày... Nếu không có ví dụ chúng tôi đây Liệu cuộc sống có còn là cuộc sống Ai sẽ mang lại cho các anh vui buồn hạnh phúc Mở lòng đón các anh sau thất bại nhọc nhằn Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn Ai sẽ là người sinh ra những đứa con Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát. Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cát Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng Là bác học... hay là ai đi nữa Vẫn là con của một người phụ nữ Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên Anh thân yêu, người vĩ đại của em Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối Một chút mặn giữa đại dương vời vợi, Lòai rong rêu ai biết đến bao giờ Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua Là hạt bụi vô tình trên áo Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo Thì đến chiều anh chẳng có...cơm ăn. Vài đoạn thơ vui nhân dịp ngày xuân Đùa một chút xin các anh đừng giận Thú thực là chúng tôi cũng không sống được Nếu không có các anh, thế giới chỉ đàn bà.
Con cóc lóc ngóc trong hang... SỐ ĐÀO HOA Hôm qua đi chơi với Thư Tối về mới biết tương tư em Hồng Tiếc thay Hương đã có chồng Còn Tuyết tay bế tay bồng hai con Cầm phone định gọi cho Loan Mới quay một số thì Đoan đến tìm Nhớ hôm dạo mát ôm Bình Thấy Nga xinh đẹp thình lình muốn hôn Dáng Thu làm anh hết hồn Xuân cười e thẹn nghe xôn xao lòng Nắng Hạ đi với em Bông Ôm Đào ngủ suốt mùa đông lạnh dài Nhớ Dung trong chiếc áo dài Thương Vân bởi dáng trang đài liêu trai Yêu Nhung vì đôi mắt nai Riêng Thuỷ có mái tóc dài khó quên Yến Nhi thì mới biết tên Bích Ngọc nũng nịu làm duyên trao tình Thư Mai gởi tặng tấm hình Email Trinh bảo nhớ mình Hạnh thôi Bên Loan ngồi ngắm sao trời Nhìn trăng nhớ Liểu một thời mê Ngân Mây bay chợt nhớ đến Hân Nghe dòng suối chảy tiếc thầm em Hoa Thúy Ái tiếng đồn gần xa Mi thì diễm lệ riêng Hà hát hay Thanh Trúc ngã trong vòng tay Phượng buồn rũ rượi Châu dài tuôn rơi Lấy vợ mẹ bảo chọn Tươi Còn Bố thì thích cô Mười bún riêu Huệ được bà nội mến yêu Ông nội nói Thúy sanh nhiều cháu con Lấy Xoan ngoại tặng hột xoàn Ông ngoại nghĩ Lệ chu toàn ngoài trong Đính hôn với Doanh bên sông Còn in thiệp cưới thì lồng tên Lan Số tôi sao lắm nhiều nàng Nhìn đi ngó lại đôi bàn tay không Tình có nhưng rồi lại không Ngần ấy (cô) không ai chọn chồng là tôi (Sâm từu)
Con cóc lóc ngóc trong hang... CHIỀU CHIỀU... RỒI LẠI CHIỀU CHIỀU... Chàng Chiều chiều bìm bịp kêu chiều Lấy vợ thì cũng lấy liều mà thôi Ban ngày làm việc tả tơi Ban đêm hầu vợ, phận tôi đêm trường Nằm chung thì bảo chật giường Nằm riêng lại bảo...tơ vương con nào Lãng mạng thì bảo tào lao Đứng đắn lại bảo người sao hững hờ Khù khờ...thì bảo giai tơ Khôn lanh thì bảo...hái mơ bao lần Cả đời cứ mãi phân vân Tơ lòng con gái biết mần sao đây... Nàng Chiều chiều tiếng vịt kêu chiều Lấy chồng chi để trăm điều đắng cay Ban ngày nằm ngủ bảo phơi Ban đêm nằm ngủ: “Mình ơi, trả bài” Thẳng băng thì bảo sân bay Lớn quá thì phán: “Mặt này, chúa dâm” Gầy thì chồng bảo cây tăm “Phì nhiêu “thì ổng lầm bầm: “Cái lu” Nhiều con bảo: “Đẻ như gà” Không con thì bảo: “Tại bà không chăm” Đầu năm khấn nguyện lăm răm Kiếp sau làm kiếp con tằm sướng hơn. (Sâm từu)
THƠ VUI : Nhân Tài Trong Lá Ủ Sáng nay trời lạnh thấu xương Nàng lười đi học nằm giường làm thơ Cây bút trên miệng ngặm hờ Hai chân vắt chéo thẫn thờ suy tư Phút chốc xuất chiêu mấy từ Thơ tình dào dạt dễ như tình nàng Một năm kết được mấy chàng Kinh nghiệm đầy mình mới sáng tác hay Tài năng ấp ủ lâu ngày Bây giờ mới "trổ" cho vài người xem Trước là cho mấy... nhỏ em Năm đứa chê dở chẳng thèm đọc thêm Giọng nàng chẳng còn dịu êm "Chúng mày chả biết ân tình câu thơ" Nàng đứng phân tích hàng giờ Thấy bụng cồn cào mới bỏ đi ra Chôm tiền trong túi của ba Nàng nạp năng lượng để mà... làm thơ ____________________(Tác Giả: Trần Thị Thu Ba)
Ọc ọc ọc chít huynh rùi Tiểu thư, huynh nói người ta ĐÀO.....HOA chứ hổng phải huynh đâu à, Tiểu thư uýnh đau quá trùi ui hichichichic. Nát đầu huynh luôn á.
...Thì mấy Huynh đào hoa sẽ bị đánh mà...đâu phải Huynh đâu...Muội là con nhỏ nhảy lưng tưng cổ động đó Huynh ơi...chứ muội hổng có phải xử lý ai như vậy đâu...vì muội hổng thích mấy Huynh đẹp chai đâu...cho nên ngừ iu của muội sẽ là ngừ xấu nhứt xứ luôn đó...hổng có ai thèm thương-chỉ có mình muội thương thôi hà...Hihihi...
Con cóc lóc ngóc trong hang... NỊNH VỢ Thân trai cũng mười hai bến nước, Nặng nỗi lo vô phước gặp "chằng". Thế nhưng, chuyện chẳng khó khăn, Miễn là khéo nịnh, khéo ăn, khéo "mần". "Mần" cho tuyệt phải cần nghệ thuật, Đòi hỏi mình nên rất "ga-lăng", Khi mà bà xã nấu ăn, Xắt hành, xắt tỏi lăng xăng phụ bà. Canh bả nấu dù là mặn chát, Cũng khen rằng: "Ngọt mát em ơi !". Thức ăn dù chẳng muốn xơi, Cũng gồng cái miệng nuốt trôi cho rồi ! Khi tan sở, về nơi tổ ấm, Dù vợ nhà chưa tắm cũng hôn, Khen rằng: "Mít chín chẳng hơn, Thơm sao mà cả tâm hồn ngất ngây !" Khi thấy vợ mặt mày ủ dột, Phải khôi hài theo "mốt" Văn Chung, Đang đi bỗng té cái đùng ! Để cho mặt vợ sáng trưng nụ cười. Khi bả bị trở trời, nhức mỏi, Đừng làm lơ, phải hỏi, phải han, Bắt bà nằm sấp, chân dang, Trổ tài đấm bốp nhiều màn mê ly ! Khi thấy vợ kẻ mi, vẽ mắt, Phải nắm nhìn rồi gật gù khen, Khen rằng: "Nguyệt thẹn, hoa ghen, Dung nhan em rất "ăn đèn" em ơi ! Khi bả muốn vào nơi mỹ viện, Mà túi tiền chẳng tiện bỏ ra, Nịnh rằng: "Em đẹp thướt tha, Sửa chi cho mất..cái mà anh yêu !? Lở bè bạn có kêu đi nhậu, Nửa đêm về, bị cấu, bị la, Dẫu đau cũng ráng hề hà: "Lẽ ra anh ngủ tại nhà bạn anh, Nhưng men rượu nó hành anh nhớ, Nhớ thương em, anh trở về đây, Xin "cưng" đừng có quấy rầy, Để cho anh được . ."trả bài" đêm nay!" Thấy vợ có lai rai tóc ngứa, Lấy nhíp ra, ngồi tựa bên nàng, Nhổ từng cọng tóc ngã vàng, Cho nàng đã ngứa, mơ màng mắt nhung . Vợ đi tắm, phải cùng đi tắm, Để nàng cần sờ sẫm, kỳ lưng, Lên xe, phải đỡ, phải bưng, Xuống xe, phải ẳm, xin đừng lãng quên. Nếu gặp chuyện chẳng hên đưa tới, "Tò tí" cùng "em mới" thơm tho, Cuộc vui bại lộ bất ngờ, Bị bà bắt gặp, phải lo giải bày, Rằng: "Anh trót nhậu say, lở dại, Bị ma men khơi dậy máu dê, Ả nầy chẳng đáng anh mê, Nhưng mà không.. "ấy", ả chê "cù lần". Em xinh đẹp bội phần hơn ả, Thôi thì nên hỉ xả cho anh, Cho anh cơ hội làm lành, Chẳng còn tái phạm, tập tành thói hư !!" "Làng Đực Rựa" vốn dư "chiêu thức", Phục vụ bà tích cực đêm ngày. Có chàng thì rất dẻo dai, Có chàng kiểu cọ lại hay.. lắm trò. Tài sức ấy đủ cho vợ khoái, Muốn thêm "suya" thì phải n nh bà. Ở vào thời đại chúng ta, Phải theo mẫu hệ, các bà mới mê ! Bọn phong kiến hay đè bẹp vợ, Dân Vũng Tàu để vợ ngồi trên, Dẫu rằng nghẹt thở cũng nên, Miễn sao bà xã được lên non Bồng. Các bả "lái" các ông vất vả, Lái nhiều, bằng lái đã.. có râu! Các ông lả lướt tới đâu, Thế nào cũng phải qua cầu.. tòng thê. Thôi thì trót nặng thề phu phụ, "Nâng dĩa" bà là sự ấm êm ! Góp kinh nghiệm với anh em: Vợ mình, mình nịnh, chả thèm nịnh ai ! (Sâm từu)