Đâu phải ai trong đời cũng may mắn như ai Hạnh phúc nối tiếp tay…xếp hàng dài trên phố… Đâu phải khóc là đã khổ Biết đâu cười nhiều mà vụn vỡ,tim đau…. Cuộc đời này đâu chỉ có một màu Màu của bình yên ,của an nhiên ngự trị… Có đôi khi, đời là một bi kịch Người Bi- kẻ Hài ,không cần kịch bản ,lớp lang …. Đâu phải tạnh mưa ,trời sẽ có nắng vàng Tăm tối sẽ sang trang,nhường ngày cho nắng mới… Đâu phải cứ đi là sẽ tới Có người đợi chờ ,thì người kia sẽ không đi…. Đâu phải một người buồn,người kia cũng ướt mi Đâu phải mỗi cuộc chia ly đều phủ màu tang trắng… Một cuộc tình cả hai cùng cố gắng Nào phải người này quạt lửa ,kẻ kia lại làm mưa…. Đâu ai muốn mình lao về phía cơn mưa Chẳng ai dành phần, đi trên con đường nhấp nhô,sỏi đá… Số phận đôi khi lại vô cùng nghiệt ngã Định mệnh đã an bài…ta nào ngã giá được đâu…. Có ai trong đời muốn mãi cô đơn đâu Đoạn đường họ đã qua,làm sao ai hiểu thấu… Có những vết khứa sâu, ngàn đời còn in dấu Nên họ chọn cho mình cô độc mỗi bước chân… NHƯNG… Ai trong đời cũng có lúc khó khăn Tự vực dậy bản thân đừng để mình gục ngã… Cuộc đời đâu chỉ là 1 mùa Đông băng giá Sẽ ổn cả thôi mà… … Xuân sẽ thắm tươi thôi …! ST
Đừng nói cuộc đời mình tẻ nhạt nhé em hạnh phúc ở trong những điều giản dị trong ngày, trong đêm đừng than phiền cuộc sống nhé em hạnh phúc ngay cả khi em khóc bởi trái tim buồn là trái tim vui hạnh phúc bình thường và giản dị lắm là tiếng xe về mỗi chiều của bố cả nhà quây quần trong căn phòng nhỏ chị xới cơm đầy bắt phải ăn no hạnh phúc là khi đêm về không có tiếng mẹ ho là ngọn đèn soi tương lai em sáng là điểm mười mỗi khi lên bảng là ánh mắt một người lạ như quen hạnh phúc là khi mình có một cái tên vậy đừng nói cuộc đời tẻ nhạt nhé em tuổi mười tám còn khờ khạo lắm đừng tô vẽ một chân trời xa toàn màu hồng thắm hạnh phúc vẹn nguyên giữa cuộc đời thường..
Vậy là ta đã chia tay Chẳng tiếc nuối chẳng u hoài khóc than Giờ đây chỉ thấy ngỡ ngàng Và thêm một chút bẽ bàng đắng cay Sải cánh chim vội vã bay Thôi thì tang lễ tháng ngày mất nhau
Đã bảo hãy lãng quên Mà sao lòng cứ nhớ Để vần thơ nức nở Nhuộm tím cả tháng ngày Đã dặn đừng đắng cay Đừng nghẹn ngào lưu luyến Mà phút giây đưa tiễn Như vướng víu đắng lời Đã bảo đừng lệ rơi Đừng long lanh khóe mắt Mà sao niềm quay quắt Cứ rưng rức trào dâng Đã bảo hãy lặng câm Chôn vùi đi tất cả Hãy an nhiên buông thả Ký ức tận trăm năm Gạt đi giọt lệ thầm Xóa nhòa bao kỷ niệm Mạng ảo bên bàn phím Đã bao lần sẻ chia Đừng nước mắt đầm đìa Đừng dỗi hờn đau đáu Quên điên cuồng giông bão Quên hai chữ đãi bôi Hãy là áng mây trời Lửng lơ cùng nắng gió Hãy là vì sao nhỏ Trong thiên hà thênh thang…
mừng ngày Quốc tế Hạnh phúc Cũng như mọi hôm Tôi đón chào ngày 20 tháng 3 Một cách dửng dưng Mà sao lòng đầy thổn thức Thấy người ta khoe khoang hạnh phúc Tự dưng nghe nước mắt tuôn trào Muốn gởi trời xanh ngàn tiếng thét gào Nhưng sức lực đã mỏi mòn quỵ ngã Mạng ảo đã giáng xuống đời nghiệt ngã Cơn đại hồng thủy cuồng điên Trước mặt, sau lưng là ngày tháng muộn phiền Thấy chán ngán trong tận cùng sâu thẳm Xin cho tôi lãng quên vần thơ ảm đạm Quên tình người giả trá đãi bôi Xin cho tôi trở lại với khung trời Chỉ có bướm hoa hồn nhiên thơ mộng Hãy quên đi ngày mịt mù biển động Sóng gầm gừ xé toạc cả trùng khơi Hai mươi tháng ba sao méo xệch nụ cười Thôi ngấn lệ đừng rưng rưng khóe mắt…