Em không phải nhà thơ Anh chẳng là thi sĩ Đến với nhau như tri kỷ của cuộc đời Em không phải sóng ngoài khơi Anh không phải là biển lớn Hòa vào nhau nuôi lớn một chuyện tình Em không phải bầu trời xinh Anh chẳng là mây xanh thẳm Nhưng không thể thiếu nhau luôn tìm nhau chìm đắm Em không phải là anh Anh chẳng phải là em Yêu bao nhiêu vẫn cảm thấy như mới buổi ban đầu... Chúng ta là của nhau Mặc nhân thế có bao lâu Ta đi bên nhau dù tóc bạc ở trên đầu Tay vẫn nắm chặt Tan vết sầu năm tháng... Ta không là trăm năm Chưa thể hiểu hết ngày và tháng Những khắc giờ làm bạn để hiểu nhau hơn Yêu chẳng ban ơn Sao đôi lúc cứ ghen hờn Tình yêu thật lạ Dịu dàng khơi ánh sáng... Ta sẽ là nhau Cho dù sông biển cạn Non dẫu mòn Cũng không rạn nét thương yêu Khi hoàng hôn phủ nắng xuống vườn yêu Ta ngồi đó Ôn lại điều tuyệt vời ...hạnh phúc
Tình yêu là khoảng trời buồn Cánh hoa tan tác theo nguồn trôi xa... Tình yêu bão tố phong ba Mấy ai chung thủy để mà trao thân Tình yêu dù nặng ngàn cân Đã thương thì vác ngại ngần làm chi Tình yêu là gã Trương Chi Tương tư nàng Mỵ ai bi thảm sầu Tình yêu là kẻ đi câu Nạn nhân là cá họng hầu máu tươi Tình yêu kẻ khóc người cười Vàng đem thử lửa biết người thế nao Tình yêu như thể vì sao Tối thì nó sáng, sáng nào thấy đâu Tình yêu, yêu được bao lâu Mà thương mà nhớ mà rầu ngày đêm Tình yêu như thể cánh chim Bay thì mất dạng khỏi tìm đi ha Tình yêu là của người ta Vui thì họ tặng,buồn là chia tay Tình yêu như mấy dây gai Vướng vào rách áo trầy tay rách giò Tình yêu nó tựa con đò Một khi rời bến chẳng mò về đâu Tình yêu nào khác thu sầu Lá bay tựa thể giọt châu vắn dài Tình yêu chỉ một không hai Đã yêu chẳng luận đúng sai bao giờ Nếu người là thật, chẳng mơ Thì em trao trọn vần thơ ân tình Chừng nào lòng dạ đã tin Tình yêu thật chín chúng mình có nhau....