Một cô gái hỏi bạn trai của mình: - Tại sao anh yêu em? - Sao em lại hỏi như thế, làm sao anh tìm được lý do chứ! - Chàng trai trả lời. - Không có lí do gì tức là anh không yêu em! - Em không thể suy diễn như vậy được. - Nhưng bạn trai của bạn em luôn nói cho cô ấy biết những lí do mà anh ta yêu cô ấy. Chàng trai nhăn trán: - Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì em lạc quan. Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác. Cô gái cảm thấy rất hài lòng. Vài tuần sau, cô gái gặp một tai nạn nhưng thật may, cô ấy vẫn còn sống. Cô thất vọng vô cùng vì cảm thấy mình vô dụng trong thời gian dưỡng bệnh. Rồi cô cũng bình phục. Nhưng tiếc thay, tai nạn đã để lại những dấu tích của nó. Vài ngày sau, cô nhận được một lá thư từ bạn trai của mình: “Chào em yêu! Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt bây giờ anh không thể yêu em được nữa. Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ em có làm được việc gì đâu. Vậy thì anh không thể yêu em được. Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn. Đây không phải là lí do giúp anh yêu em. Anh yêu em vì nụ cười của em nhưng cả tháng nay rồi anh chẳng thấy em cười. Anh có nên yêu em nữa không? Anh yêu em vì em lạc quan. Bây giờ anh không yêu em nữa vì lúc nào em cũng nhăn nhó, than vãn. Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng giờ đây mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa. Đấy, em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em. Em có cần một lí do nào nữa không, em yêu?” Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần biết một lý do nào nữa. Còn bạn, bạn có bao giờ hỏi những người thân của bạn lí do vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu thật sự không nhất thiết phải cần một lý do
CŨNG THỂ... NGƯỜI DƯNG Ừ thì! Nhỏ cứ về đi Ta đâu khó tính, cần chi thưa chào Chỉ cần thấy nhỏ ra vào Là tim ai đó xôn xao lạ lùng Gặp nhau bối rối, ngại ngùng Lời chưa kịp tỏ, ngập ngừng rồi... quên Chỉ còn có mỗi cái tên Mà thành nỗi nhớ mà nên nỗi phiền Ai xui nhỏ cứ ngoan hiền Ai xui ta cứ nỗi niềm mông lung Dù gì cũng thể... người dưng Nên xa thấy... nhớ, mà gần... ngó lơ Để rồi tiếc ngẩn tiếc ngơ "Nhỏ về, chẳng biết.... bao giờ lại sang?"
THIÊN THẦN MẮC ĐỌA Nhỏ chợt đến đời anh trong một sáng Nắng chan hòa mùa hạ chớm vừa sang Nhỏ dễ thương , nhỏ đỏng đảnh hiền ngoan Nhỏ nhí nhảnh mà đáng yêu chi lạ Nhỏ hồn nhiên , bình yên như cỏ , lá Ngước nhìn anh , nhỏ chúm chím cười duyên Hình như cả trời đất bỗng chao nghiêng Hay vì nhỏ mà bão lòng anh dậy sóng Nhỏ lí lắc , chu đôi môi đỏ mọng Vòi vĩnh anh tặng cho nhỏ hoa hồng Anh quên mua thôi biếu nhỏ nụ hôn Làm nhỏ thẹn .... chao ôi .... đừng .... mắc cỡ Mới vậy đó ... thoáng chốc thành chồng vợ Ngày vu quy áo gấm đỏ hoa vàng Anh nheo mắt khen nhỏ tựa thiên thần Thì thiên thần ..... ngày hôm nay .... mắc đọa Nhỏ nói thế ... thưa anh ... đúng không ạ ?
CHO ANH ... Đời ... Tặng ngày tia nắng Tặng đêm ánh trăng Tặng biển ngọn sóng Tặng rừng lá xanh Còn ... Riêng em tặng anh Tình yêu con gái Ấm nồng như nắng Dịu dàng như trăng Dạt dào như sóng Và... Biêng biếc tựa chồi non lá xanh ....
Đã có rất nhiều đôi lứa lần đầu tiên gặp nhau trên mạng ... Gặp để rồi quen , rồi thân và tiến dần đến tình yêu Có ai đó đã nói Tình trên mạng chỉ là tình hư ảo Gặp đời thường tình khoác áo mà đi .... TÌNH ONLINE Bởi hai đứa ở hai đầu nỗi nhớ Tình online kéo khoảng cách lại gần Thương làm sao tiếng "Anh đây" nhẹ nhàng Tim rộn ràng em đáp liền "Dạ ,có" Chớm hừng đông bình minh chưa lấp ló Em dậy rồi đọc tin nhắn offline "Bé yêu ơi , đêm ngủ giấc ngoan hiền Chúc bé vui bình yên ngày mới nhá " Trưa tan trường ,em vội vàng tất tả Trở về nhà ,mở máy gọi "Anh ơi" Cả buổi trưa đầy ắp những nụ cười Giờ vào học tiết chiều ,em trễ mất Cũng đôi khi dỗi hờn dâng chất ngất Anh bận rồi ,nào có thể online Lại những đêm em chăm chú học bài Anh buồn thiu " Ừ ,học ngoan .... anh đợi " Tình yêu ơi sao mà xa vời vợi Hẹn online cho tình mãi thắm nồng Những môi hôn là những dấu icons Xua nỗi nhớ bằng nụ cười hạnh phúc
NHỚ NGƯỜI DƯNG Thơ viết ngập ngừng...thơ còn bối rối Câu yêu thương e ấp mãi vành môi Dẫu nỗi nhớ rủ nhau về giăng lối Em vẫn giã vờ...anh ấy người dưng Là người dưng...Có đâu nào quen biết Nhớ làm chi....Nỗi nhớ chớ quẩn quanh Trả người dưng ánh mắt nhìn tha thiết Cả câu chào và tiếng gọi Em _Anh Đêm học bài....Người dưng ơi đừng chớ Cười với em trong trang vở học trò Xao xuyến lắm trái tim em bỡ ngỡ Chả học hành...em lại tập mộng mơ Không phấn son mà hây hây má đỏ Không khói tình sao vương mắt em cay Lòng dặn lòng...Anh người dưng khác họ Nhớ làm chi...Nhỡ biết ...Bố Mẹ rầy Cớ sao mà trái tim non là lạ Chả nghe lời tim cứ mãi lang thang Người dưng ơi thôi đừng mà đày đọa Em cúi đầu... Dạ thưa đúng..Xin vâng Lời ngỏ thật lòng...Tình yêu lên tiếng Khẽ khàng thôi...Em ngượng lắm...Tình ơi Em yêu ai...Anh người dưng mang kiếng Không họ hàng mà nhớ lắm....Người ơi...
Hoa Cỏ Mây Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay ? Xuân Quỳnh