ĐỜI LÍNH Đạn trước mặt Bom trên đầu, Mìn vùi dưới đất… Sống và chết xem bằng gang tấc Thắng và thua đọ ở tinh thần Có phải thế? Chúng tôi, cả tiếng cười Cười chật đất, cười chật sông, cười chật suối… Đường ra trận nào ai tính tuổi Nên tiếng cười cứ lẫn vào nhau Nếu gom được xin giữ cho mai sau Phòng có giặc, thay làm vũ khí Nếu còn sống hãy đem về Bắc Những trận cười rừng rực sức trai Những nụ cười hình hoa mơ, hoa mai Rụng trắng gốc vẫn khát khao ngày xây quả Những trận cười thấm vào máu đỏ Chôn dưới mồ mà cứ vút bay lên… Những nụ cười mang hình cánh cung Làm thế trận bủa vây quân giặc Những nụ cười nối phương Nam phương Bắc Cứ trùng phùng theo bước những đoàn quân… Những nụ cười lau khô giọt lệ rơi Ngày toàn thắng nếu con không về nữa Mẹ hãy lắng nghe trong từng ngọn gió Có tiếng cười của đứa con yêu… … Trận đánh này chúng tôi giữ điểm cao Quần cả tháng, lương ăn không còn nữa Giặc vây chốt đông như kiến lửa Phía chúng tôi còn lại mấy đứa thôi Không sợ giặc, không sợ bom rơi Cái sợ nhất lúc này là đói Đói vàng mắt, đói long đầu gối Đói phạc phờ, đói thừa cả chân tay Mà lạ chưa? Vào chính lúc này Chúng tôi lại đánh lui quân giặc Có lẽ vì chẳng cách nào khác được Có lẽ vì Còn- Mất đó thôi! Phía chân đồi, giặc đã rút rồi Cái đói lại xông lên ngợp chốt Không thể bắn và cũng không thể giết Muốn “cầu hòa”, cái đói không tha Đồng đội tôi gục xuống giữa chiều tà Gạo vừa tới, nồi cơm đang nấu dở Xoong canh rừng lục bục sôi trên lửa Bạn tôi đi… chẳng kịp bữa cơm no! Chúng tôi bảo nhau cúng bạn cả nồi to Cơm đấy, canh đây, bạn về ăn kẻo đói Sống giữ chốt, chết thành ma đói… Đêm đứt rời bởi những cơn đau! … Từng trận đánh cứ nối tiếp nhau Như mùa lũ ngập tràn đôi bờ đất Từng chiến dịch mở bung mặt trận Như gió ngàn ồ ạt thổi võng thung Mùa mưa đi qua khô khát cánh rừng Cây trút lá ven đường tơi tả Đất như choàng tấm chăn màu đỏ Những nấm mồ đồng đội rực lên Tiến về Sài Gòn từ khắp nẻo Trường Sơn Đại bác, xe tăng chuyển rung thành phố Rầm rập những binh đoàn, ào ào thác đổ Cả nước dồn về, trùng điệp quân đi Các mũi tiến công thần tốc diệu kỳ Ngày mai hiện dần bằng xương bằng máu Ngày mai sẽ về gang tấc nữa thôi ! Gang tấc nữa thôi Cờ giải phóng tung bay dinh Độc Lập Tổ quốc tưng bừng niềm vui thống nhất Chúng con sẽ về bên mẹ...
mụi sợ con số 1,chỉ sợ nhất vào buổi tối thoai! b. tối mụi xuống bếp mở đèn thấy nó bò ngổng cao nhữg cái chân (mà chỉ b.tối nó mới ngổng chân lên? kỳ thía ta?) mụi tưởng tươjng ra nó như con quái vật bò...tiến tới từ từ..rồi lớn dần lên dồn mụi vào chân tường ăn thịt mụi,ọc! lần nào thấy nó mụi cũg sợ y như thía! lúc nhỏ mụi có xem phim có con quái vật hình dáng y như nó..cũng tấn công ngừ rồi ăn thịt áh! ặc!
hihi! mụi cũng sợ con chuột,sợ đến ngất xỉu luôn ...nếu có ăn cốp zí súng...quánh...mụi ko sợ nhưg mờ zí chuột mụi có bi nhiêu xèng thì xin dâng hiến hết!ặc! em xin khaiiiiiiii