Lặng Yên Tôi ngồi lặng yên bên chiều vắng Lắng nghe đêm rớt nặng lòng đêm Khói thuốc ưu sầu rơi rất lặng Tiếng ai than thở ghé qua thềm Tôi đi trên lối ngày xưa ấy Ơ hay sao lá cứ rơi đầy Thu giữa hạ vàng thu sống dậy Ngỡ ngàng bóng dáng cuộc tình say Em tìm nỗi nhớ của chiều nay Tôi giấu tận sâu đáy tim gầy Em về dưới bóng chiều trở gió Tôi ngẩn ngơ nhìn trong mắt mây… Đêm Trở Gió Đêm sầu lặng lẽ ngắm trăng thanh Lanh quanh góc phố ngó mây đùa Chiếc áo mong manh khơi lòng lạnh Đêm nay gió trở, gió giao mùa Chẳng biết người đâu, ta lang thang Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang Hương đời tám nẻo người rẽ lối Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng Về đâu ơi hỡi lạc về đâu Mình ta lạc bước giữa đường câu Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh Mơ màng trời đất bình yên nhỉ Ai biết lòng ta thấy chênh vênh
Mùa Qua Phố Xuân giã biệt, đưa hạ về bên phố Gió trở chiều, lá đổ não nề hiên Ta loay hoay trăn trở với muộn phiền Lòng thổn thức một nỗi buồn chưa dứt Dòng tĩnh lặng tràn về miền ký ức Nghe mơ hồ khoan nhặt tiếng thời gian Phố im lìm lặng lẽ đón mùa sang Ta òa vỡ nhớ bóng hình Tôn nữ Con đường này ngày xưa em vẫn bước Lá xạc xào ru điệu khúc thu ca Mùa năm nào đã in dấu em qua Nay xa vắng nhưng bóng hình còn đó Hương tóc ấy có phải về theo gió? Đêm dạt dào, bỏ ngỏ khúc mùa sang Rồi nhận ra duyên phận đã lỡ làng Nửa cô quạnh, nửa khuất mình bối rối!
Hồn Biển Đêm lạnh lẽo nằm nghe biển động Phía khơi xa sóng dậy bạc đầu Ta mơ màng sương mờ ảo mộng Kiếm tìm gì một cánh hải âu? Bờ cát trắng phơi mình ẩm ướt Tắm lòng trăng mây gió phủ phê Biển vỡ òa mối tình say khướt Dạt dào hương mặn đắng thỏa thuê Câu tạ từ hãy còn bối rối Hà cớ gì gắng phải quên đi? Biển bình yên lòng ôm bão nổi Chút yêu đương đau đớn là gì? Biển gợi nhớ chuyện tình ngày cũ Biệt ly chừ Tôn nữ đi mô? Chân ta bước dặm trường mỏi rũ Đưa hồn vào một cõi hư vô!
Hồn Thơ Đêm Nay Đêm nay ngồi nhớ lại mối tình xưa Tình từ thuở ngây ngô màu áo trắng Qua mấy mùa phượng hồng rơi lẳng lặng Chiều bâng khuâng nắng muộn khẽ hôn em Đêm nay ngồi rót từng ánh trăng đêm Thấy áng thơ rớt màu hoa phượng đỏ Ừ! Thu sang, phượng tàn theo làn gió Chút heo may nhè nhẹ chợt vô tình Đêm nay ngồi nét bút bỗng lặng thinh Nghiêng trên giấy hằn in hồn thơ ấy Màu phượng vỹ có xác xơ như vậy? Thắm máu tươi loang khói thuốc mịt mờ Đêm nay ngồi ta chợt thấy chơ vơ Chà! Ta hỏi: Còn đợi chờ chi nữa? Hồn tan tác sao tim còn khát lửa? Ôi đêm nay sao ta bỗng dại khờ…
Khói Trắng Khói thuốc rơi sầu in bóng mây Lạc lõng hồn yêu khóc trăng gầy Phòng vắng ngậm ngùi ta vui gió Chuốc những giọt buồn uống chén say Khói thuốc lạnh lùng đợi hồn trăng Bút thả, buồn rơi, khói sương giăng Vần thơ dấu ái ngày xưa cũ Còn mãi tên người biết hay chăng? Đã mấy mùa trăng người nhớ người Bao đợt thu rồi lá vàng hong Ngày mai nắng đến là thu nữa Mà cõi lòng hoài mong nhớ mong Khuya rồi, trăng trốn ở nơi đâu? Ta chờ ta đợi suốt canh thâu Ta xé gió trời, mây nghiêng rẽ Trăng tàn đẫm ướt một dòng châu Trăng ơi nghe ta kể tội tình Dẫu là gầy guộc, dẫu lặng thinh Trăng hãy một lần nghe ta khóc Rồi giết dư tình thuở bình minh…
Đêm Không Ngủ Phố về đêm không gian buồn vắng lặng Văng vẳng đây trăm nỗi nhớ xa nguồn Em đã ngủ mộng chờ trên tóc rối Hay nặng lòng thao thức giữa trùng dương? Trăng mệt rồi quỳ gối ướt hơi sương Ai nhớ ai quanh quẩn ngã ba đường Nghe tiếng phố: thanh âm thôi vồn vã Đêm lặng lờ… lòng phố vẫn xôn xao! Khuya ngủ rồi và anh đây không ngủ Sương ngưng rơi nhưng khói thuốc giăng đầy Nhớ nhung nào nhuộm tím những loài mây Giữa đêm tối, vỡ òa, đây: thương nhớ! Tối thăm thẳm dấu nỗi niềm trăn trở Làm sao quên một cái nắm tay đầu? Thơ viết hoài viết mãi chẳng thành câu Sao quên được xót xa đầy thân đợi Ôi dư tình còn đọng giữa ngàn khơi! Thôi xa rồi một thuở đón đưa nhau… Bình yên chăng trong những giấc nhiệm màu? Anh không biết vì đêm sâu thức trắng Đêm dậy rồi, phố đã ngủ bao lâu?