[YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=N6SiUb1y-rw[/YOUTUBE] [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=Qqy7SSA3nw8[/YOUTUBE]
Sống trong đời cần 1 tấm lòng ! Để gió cuốn đi - Có khi nào bạn ở trong hoàn cảnh đói rách, bạn cảm thấy thiếu thốn, bực bội, cáu giận . . . mà đỉnh điểm là sự đau khổ ! Ngày 26/5/2012 tôi lái xe ô tô trên đường đi làm về qua đoạn gần Phú Mỹ Hưng, đó là thời điểm cuối tuần mọi người đều chạy xe một cách vội vã, chợt nhìn thoáng bên đường có 1 người phụ nữ trạc 50 tuổi vóc dáng còm cỏi đen đúa vì sương gió nắng và bụi, người phụ nữ đang ẳm 1 bé trai chừng 3 tuổi rách rưới và gầy ốm, người phụ nữ ấy ẳm đứa bé và kêu khóc thảm thiết dưới gốc cây ven đường. Trong đầu tôi một thoáng suy nghĩ : thật tội nghiệp, ... chưa biết nên dừng xe vào để cho người đó vài đồng ăn cơm hay không thì xe đã vụt qua do chạy tốc độ khá cao, tôi nhấn ga chạy xe về đến nhà mà trong lòng bâng khuâng tự trách: "sao mình không cho người đó cái gì để ăn nhỉ !", hàng ngày có những bữa ăn dư thừa đổ đi có thể nuôi nhiều người như thế ! những buổi tiệc tùng với tiền bo cũng dư để người như thế xài được vài hôm ! Phải chăng tôi thật vô tâm, cũng như phần lớn xã hội người ta vô tâm như thế ?! -------------- Cũng buổi chiều hôm đó, tôi gặp một thanh niên còn trẻ vừa đi vừa hát vài câu gì đó nhí nhí, mặt mày ngơ ngớ do thiểu năng bẩm sinh. Thấy tôi vừa bước xuống xe, anh ta tiến đến nói: "con đói quá chú ơi ...", tôi lấy ra vài đồng nhưng anh ta không lấy mà hỏi xin 2 tờ vé số. Do đang vội nên tôi gọi người bán vé số mua rồi đưa anh ta 2 tờ, người bán vé số trách tôi "nó bị bệnh tâm thần đó chú ơi ... đừng cho nó", thôi kệ để xem ông trời có thương nó không ... tôi trả lời như thế rồi đi vội vã ..... Lúc xong công việc, ngồi nghĩ lại thấy mình nên cho người thanh niên đó đồ ăn thì tốt hơn, bởi vì sau khi có kết quả xổ số nếu trật thì chẳng lẽ trách ông trời sao không thương người hoạn nạn khốn cùng, mà nếu trúng thì người đó cũng không có bản lĩnh quản lí số tiền trúng sẽ rước họa vào thân. Nhưng cư xử như anh bán vé số thì thấy tội nghiệp, nếu như bọn trộm cắp làm phiền thì đánh đuổi họ cũng đáng, nhưng một người bị điên thật sự đi lang thang vất vưỡng làm phiền mọi người, thì có đáng tội nghiệp không chứ ?
Cứt _ Hoa Hồng Văn chương là thú vui, nó là một cô gái điếm. Văn chương được dùng để say sưa, nó là rượu vang. Văn chương dùng để thoả mãn sự thù hận, nó là hung khí. Văn chương được lấy làm cần câu cơm, nó là mỏ vàng. Văn chương được sử dụng như cần câu danh vọng, nó là ngai vàng. Văn chương là dinh dưỡng, là thứ mà ta không thể sống nếu thiếu nó, nó là cứt. Ai gặt hái hoan lạc sẽ ngồi trong nhà thổ, ai gặt hái mộng ảo sẽ ngồi trên hầm rượu, ai trả nợ hận thù sẽ ngồi trên nấm mộ, ai gặt hái bổng lộc sẽ ngồi trên kho báu, ai gặt hái vinh quang sẽ ngồi trên sự tôn kính ngưỡng mộ, ai thực sự sống với văn chương sẽ ngồi trên đống cứt. Ngày nào cũng phải ngồi lên cứt, ít nhất mỗi ngày cũng phải một lần. Và ngày nào cũng phải tạo ra nó. Sống là để làm ra cứt. Kẻ đang ngồi trên cứt tự nhủ: «Cứt giúp mùa xuân làm nở hoa hồng.»[*] Trong màu sắc và hương thơm của hoa hồng có cả sự hoan lạc, ảo tưởng, sự giàu có và quyền lực tối cao của cuộc sống. Có cả máu từ những bàn tay lơ đễnh chạm vào gai của nó. Có cả mùi hôi thối của nguồn dinh dưỡng bốc lên từ dưới gốc. Trong khi hồng chưa nở hoa, người ngồi trên cứt tiếp tục làm ra cứt để cho những kẻ đi qua bịt mũi nhăn mặt, nhổ nước bọt vào cái thứ cặn bã đang bốc mùi dai dẳng. Có khi hồng chưa nở hoa mà người ngồi trên cứt đã chết. Chết mà không biết rằng xác bốc toàn mùi cứt. Gió gói mùi cứt mang về cất trong góc khuất của căn nhà mùa đông Hơi lạnh bảo quản ngăn không cho mùi khuếch tán. Hương cứt và mùa đông lẩn quất trong một hợp âm trầm, nặng. Không gian cô đặc phong toả sự chờ đợi Thân xác thối rữa trong im lặng Thời gian hoàn tất công việc phân huỷ với nhịp điệu từ tốn chậm rãi Cứt rồi sẽ đi qua mùa xuân để gặp hoa hồng. http://thethaovanhoa.vn/133N2009101...y-de-di-den-su-that-can-biet-tu-hoai-nghi.htm
Một đám bệnh nhân tâm thần đi quanh một cái giếng và đồng thanh hô 13..,13.. 13..,13.. 13..,13.. 13..,13.. 13..,13.. 13..,13.. 13..,13.. liên tục. Ông bác sĩ thấy vậy rất ngạc nhiên và đến xem trong cái giếng có gì, ông lại gần và nhìn vào cái giêng thấy ko có gì cả. Bất ngờ ông bị đám bệnh nhân kia đẩy xuống giếng, sau đó họ tiếp tục hô: " 14..,14.. 14..,14.. 14..,14.. 14..,14.. 14..,14.. 14..,14.. 14..,14.. 14..,14.. 14..,14.. 14..,14..
Mở mắt... Bán cho ngày... Những nụ cười... vội vã Đêm về... Mua lại của bóng tối... Những vụn vỡ... hư không
Hên thía nhỉ... Năm kia cá mất chiếc SH báo CA tới giờ chưa tìm ra... Năm ngoái mất máy chụp hình giá 8ngàn USD cũng báo CA mà CA cũng ngó lơ... Chán ... XHội rối ren ...