Các bạn uống diệu vang bâu giờ chưa? Chứ như tôi cũng vửa biết thôi, cách đây dăm bảy năm. Chả là hùi đó, được ai cho nhưng tiếc của không dám uống mà mang về quê, đúng dịp tết. Điệu đà đêm giao thừa mang ra đãi cả nhà, khoe nhặng xị. Khốn khổ cho bố tôi, không biết mở cái nút ra kiểu gì. Tôi cũng không hơn, ú ớ Việt gian nốt. Giải pháp cuối cùng là lấy chày ghè đít chai cho vỡ ra, mang chậu nhựa hứng rùi san ra cốc. Nhưng chả ai uống cả, chê khai và chua. Mình tôi khua sạch, say phát ốm. Thi thoảng đi tiệc tùng tôi cũng được người ta đãi vang. Dần dà cũng biết ăn gì thì vang trắng hay vang đỏ. Biết thì biết thế thôi chứ tôi không mấy thích bởi nhiêu khê bỏ mẹ. Tôi thích những thức uống giản đơn, mở ra dốc mõm mà không phải lọ chai cầu kỳ phức tạp. Thế nên tôi hợp với mỗi cái anh bia, có đi ba bủng thì cũng đá chai Tếch cu la cho ra vẻ. Chấm hết! Bạn bè tôi tuyền dạng thần ăn thánh uống, không đến độ xa hoa nhưng cầu kỳ thì ra vẻ. Đại để như nếu đi ăn thì chúng chỉ tu nước lọc, còn đi uống thì mồi dẫn chỉ dăm thứ con con, tỷ như hột lạc, dây bò khô hoặc vài xiên mini xúc xích. Tôi thấy cách ấy cũng hay, vửa khoa học mà lại không nhọc bụng. Chứ cái lối lang phồng mang trợn mắt vửa uống vửa ăn nhồm nhoàm tôi cũng hãi lắm. Chả biết cái giống diệu vang tốt cỡ nào nhưng theo những gì tôi tầm tra được thì thấy cũng bổ béo. Chả thế mà thằng tây chúng uống ầm ầm, đến bần nông như thằng ta nhiều anh phong lưu còn tập tọng. Tôi thấy các anh ấy uống mà cũng thích, từ không gian, thời gian cho đến người đối ẩm. Tất cả toát lên vẻ gì đó khó tả lắm, vửa cao sang hàn lâm lại vửa quê mùa đồng áng chêm thêm tí nét dại rồ. Nhiều anh thẩm vang còn đính kèm với xì - gà, hộp đẹp đẽ to như quyển vở. Thấy bảo đâu một hộp như thế cũng mấy nghìn đô. Rồ phát khiếp! Tôi thì chả ghen tị hay xách mé gì chuyện đó, chỉ buồn cười cái cách các anh ấy hít xì - gà thôi. Tôi đọc đâu đó người ta chỉ bập bập đầu lưỡi lấy hơi chứ đằng này các anh ấy rít như thuốc lá điếu. Lắm anh phổi yếu, ho sặc sụa. Anh bạn tôi kể có chị bạn mắc chứng ung thư, bịnh viện giả về lo hòm ván. Ấy thế mà trước khi thăng nhẽ buồn đời nên nhân lúc vắng người mà mở tủ tu gần hết chai vang. Sau đận đó chị đâm nghiện, bữa nào cũng táng vài ly lấy khí. Khổ cho mấy gã buôn áo quan, cứ ngóng chết để lo đục đẽo. Chị sống đến giờ hơn 10 năm có lẻ. Và kỳ diệu hơn nữa là đi xét nghiệm lại thì tế bào ung thư lặn không mọc mũi sủi tăm. Tôi nghe cứ như chuyện hoang đường nhưng lại trộm nghĩ nghành y tế nước nhà xưa nay mổ trĩ lại cắt nhầm sang a-mi-đan nên cũng lấy làm chuyện thường. Bữa nọ tôi có vinh hạnh được anh bạn mới quen đãi vang ở Mê-trô-pôn, ngay hồ bơi lúc chiều tà. Cái không gian và thời gian xem ra hữu lý và có phần thanh cao. Nhưng điều làm tôi thú hơn cả là những tấm lưng óng ả eo thon và những cặp mông căng mọng như bưởi bòng tháng tám. Tây ta đủ cả. Họ ăn vận đẹp đẽ, tắm tắp tự nhiên, uống những ly nước xanh đỏ tím vàng bên cạnh những cái ghế bố dài đườn đưỡn. Bọn tôi ăn mặc đồ công sở văn phòng lạc vào lối đó hóa ra thành những kẻ khiêu dâm bất đắc dĩ. Nhưng có hề chi. Tôi với anh thẩm vang mà chả ai nói với ai câu gì. Lục phủ ngũ tạng cộng sáu giác quan cứ nghểu hết ra phía hồ bơi. Anh trông có vẻ phớt đời, tay phải nhâng ly vang ngang tầm mắt, tay trái phe phẩy điếu xì-gà to ú ụ, lúc lơ đãng khi thì lại trầm tư. Tôi thì trước mông mẩy chả tư duy hay tạo được cái dáng Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá... gì cả mà tập trung bú vang cật lực, thi thoảng xen tiếng thở dài se sẽ. Tôi chả hiểu tôi đi thẩm vang hay đi thẩm mông trông vú? Và cũng rất lấy làm khó hiểu cho anh... Nhưng sau bữa đó tôi tích cực uống vang và chăm chỉ tập hút xì-gà. Vang thì của nhà giồng được, còn xì-gà tôi canh tác trong ngăn kéo của anh bạn kia. Nhiều hôm hết thuốc tôi liều chết rít Thăng Long, phun khói ra cả hình rồng. Thế mới hiểm. Tôi dạo này đói kém nên cũng tập tọng đi buôn. Tôi buôn vang. Trước là tập uống để chữa trĩ và tăng cường sinh lý, sau là để bán chác cho người thân. Người tôi có thể Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá...Con cò xanh nhảy quanh hòn đá... ra gì nhưng diệu kia thì chuẩn mực. Tôi rao lên đây chả nhằm sự thương mại mà chỉ là chút sẻ chia là tôi đã đi buôn. Đời buồn!
Anh vô tình bỏ mặc Hay là đã lãng quên Những tháng năm êm đềm Lối xưa giờ lặng lẽ Đường em về vắng vẻ Sâu thẳm tựa tâm can Xào xạc lá thu vàng Rớt thương bờ vai nhỏ Còn ai ,còn ai nhớ Gió thả rối tóc mây Rưng rưng những ngón gầy Em chạm sao mờ mịt Mây trôi buồn xa tít Chắp vá ánh hoàng hôn Em chẳng thể trách hờn Chân trời hoài xa lắm Còn chút gì chát đắng Nơi đáy mắt xanh xao Quên đi những thét gào Em về đừng thương xót
Lặng lờ,lặng lờ trôi Tím một màu nhung nhớ Giữa dòng chảy chơi vơi Đâu sẽ là bến đỗ? Lặng lờ,lặng lờ xa Vẫn hằng năm con nước Lênh đênh những đám hoa Bao điều không định trước Lặng lờ hợp rồi tan Có còn hoài nuối tiếc Hay ngọn sóng xô tràn Cũng bạc phai màu biếc Lặng lờ cứ lặng lờ Một kiếp đời xô đẩy Để gieo những tình cờ Theo bao niềm cay đắng Lặng lờ ấy phải chăng? Đời vẫn thường như thế Gập ghềnh mấy khúc quanh Câu chuyện hoài mãi kể
Vương vương vài sợi nắng Rớt vai nhỏ em mang Cuối chiều nơi đường vắng Ai dạo khúc tình tang Lá rơi rơi xào xạc Nhẹ cuốn gót em đi Chân trời mờ cánh hạc Thấp thoáng bóng nhu mì Cuối thu rồi anh nhỉ? Se sẽ lạnh heo may Gió bên em thủ thỉ Thả mấy sợi buồn bay Bên anh ngày đông giá Tuyết phủ trắng lối về Thu bây giờ xa lạ Xứ người lạnh lê thê! Thương anh ngày tuyết đổ Một mình với đơn côi Em mong mùa đông trổ Đôi mình chẳng xa vời Nhớ nghe anh!lời nguyện Thu xa vắng hai mùa Cúc lên vàng nắng quyện Lại trên lối ngày xưa!
Người đi trên đỉnh yêu thương Ta về trong cõi vô thường mộng du Bờ nầy thực , bến kia hư Mong manh ảo giác tựa như mây ngàn Đường trần nhẹ bước thênh thang Qua vùng cỏ biếc ngỡ ngàng xa khơi Nắng vàng từng ánh nhẹ rơi Khoan thai ta hát giữa đời trầm luân Nhiều khi lòng gợn bâng khuâng Bởi ta còn nặng tham sân đời thường Nhủ lòng thôi chớ vấn vương Trăm năm một chữ vô thường , thế thôi !
Lặng lẽ canh tàn tủi sắc hương Lòng se sắt lạnh giữa đêm trường Người đi gối mỏng từng giây chỗi Kẻ đợi chăn nồng mỗi phút vương Khắc khoải thuyền chao hờn bãi đậu Âm thầm bến lở dỗi bờ nương Dòng tương mãi chảy trong nhờ đục Nhạt nhẽo tình xa thẳm cuối đường
Bác sỹ hỏi một người vào xin khám bệnh: - Anh sao mà vào đây - Tôi điên rồi vì tôi không rõ tôi là ai! Bác sỹ nhíu mày: - Anh có thể nói rõ hơn được không? - Chuyện là thế này: vợ tôi trước khi lấy tôi đã có một đứa con gái riêng ở Việt Nam, bây giờ cô ấy đã trưởng thành. Mới đây bố tôi về Việt Nam đã quen và cưới cô ấy. - Chuyện thường thôi - bác sỹ nói - Nhưng kẹt một nỗi vợ tôi bây giờ trở thành mẹ vợ của Bố tôi. - Cũng không có gì phạm pháp vì dẫu sao cô bé và bố anh đâu có quan hệ huyết thống. - Nhưng tôi trở thành cha vợ của Bố tôi. Bác sỹ đáp: - Thì đành vậy đây là ngôi thứ xã hội đặt ra mà. - Nhưng mới đây con gái của vợ tôi mới sinh một đứa con trai - thằng đấy tôi phải coi là em cùng cha khác mẹ với tôi. - Ummm… đúng! Không thể gọi khác được. - Nhưng đồng thời tôi và vợ tôi là ông bà ngoại của nó. - Ơ… quả không sai. - Mới đây vợ tôi sinh được một thằng con trai. Vậy là đứa con gái riêng của vợ tôi là con ghẻ của tôi tức là mẹ kế của tôi đồng thời là chị của con tôi vừa lại là bà nội của nó. Nói cách khác con tôi là em tôi và cũng là cậu tôi vì là em của mẹ kế tôi - Ơ… thì phải gọi thế thôi. - Như vậy vợ tôi trở thành con dâu của mẹ kế tôi tức là con gái của vợ tôi trở thành dì ghẻ của mẹ nó. Còn đứa con tôi là cháu tôi và là … ông của tôi và là anh của vợ tôi … Vậy bác sỹ xem tôi là ai???? Tôi điên rồi… Bác sỹ la lên: - Thôi anh đừng nói nữa tôi cũng điên rồi…