Gấu con hỏi mẹ: "Hạnh phúc là gì hả mẹ."??? Gấu mẹ mỉm cười chỉ ra núi rừng bao la. Thế là gấu con lang thang trong rừng cả ngày, gặp ai cũng hỏi thế nào là hạnh phúc. Đến tối nó mò về đến nhà, bụng đói meo. Gấu mẹ và gấu bố đang đánh chén ngon lành trong tiếng nhạc du dương. Gấu mẹ giờ mới trả lời: " Hạnh phúc là khi con không ở nhà cả ngày đấy."
Chuyện 01 Mấy năm trước vườn thú chỗ Thủ Lệ chăm thế quái nào mà chết mẹ nó mất con đười ươi đực. Doanh thu bao lâu chỉ trông vào con này. Nó chết thì nhiều nhà hết cơm. ông phụ trách lo cuống lên mới loay hoay tính kế. Mãi sau mới nghĩ ra chiêu độc là thuộc da ông đười ươi rồi thuê người đội lốt đười ươi để giữ khách. A Phịch bạn tôi chộp được mối hời. Cả ngày giả dạng đười ươi, lương gần 3 triệu. Mẹ, phải nói là hồng phúc nhà anh Phịch nên mới kiếm được mối này chứ chả chơi. A Phịch tuổi thân, làm đười ươi mà cứ ngồi mãi một chỗ thì chịu không được thế là a cũng nhảy nhô nhảy nhào, đu lượn y như con vượn. Một hôm hăng quá đang vửa bám dây vửa đu thì a quá tay bay mẹ sang chuồng cọp. Anh Phịch sợ quá són cả đái. Chạy không chạy được, con cọp nó lừ lừ tiến lại, nhe nanh sắc chuẩn bị xé xác anh Phịch đến nơi. Phịch hãi quá quên mẹ nó mình là thân người nhưng lốt đười ươi mới gào tướng lên: Ối dồi ôi, cíu người, đm chúng bay đâu cíu người. Lúc ý đang ban trưa nên vườn thú vắng hoe. Phịch gào khản cả giọng, a nghĩ phen này chết mẹ nó rồi, a chuẩn bị gào tiếp thì con cọp nó nhảy đến, giơ bàn chân to đùng bịt lấy mồm a xong rồi nó thì thầm: Đm mày iêm, iêm ngay, muốn mất việc cả lũ à. Hú hồn, Phịch như từ cõi chết giở về. Từ đó về sau khách vào vườn thú chỉ thấy ông hổ ghẻ lở với ông đười ươi giữ ống ngồi iêm, tịnh không thấy bay lượn như trước. Anh Phịch bảo, đm đ-éo ngu, bay nhiều cũng có được tăng lương đ-éo đâu. Ai không tin chuyện này cứ ra vườn thú hà nội mà xem nhé, toàn ông thú ngồi iêm. Chuyện 02 Anh Phịch làm mấy năm thì vườn thú lại nhập thêm con đười ươi mới. Ông phụ trách bảo, mẹ đười ươi phải có đôi mấy đẹp. Khách mới đông. Cơ mà con đười ươi này theo Phịch là nó rất ngu, mỗi khi có ai ném cho nó hạt đậu, củ khoai tây hay củ lạc trước khi ăn nó toàn nhét vào đít xong mới đưa lên mồm ăn. Phịch ngồi buồn, gọi với sang chỗ ông hổ xong bảo, này xem con đười ươi mới nhập ngu và tởm đ-éo chịu được. Trước khi ăn cứ cầm thức ăn nhét vào đít xong mới móc ra ăn. Ông hổ ở chuồng bên bảo, đ-éo ngu đâu, nó khôn đới. Vì nó già nên không nhai được toàn phải nuốt chửng. Hôm trước có bà nhét cho nó quả đào, nó nuốt luôn, nhưng hột đào to quá không ị được, phải tắc đít mất mấy ngày. Giờ nó sợ nên nó phải đo xem có ra được không rồi mới dám nuốt đấy. Đười ươi khôn lắm.
lẳng lặng mà nghe chúng kháo nhau thằng đồng sẻ chết về tay tao ! cu đồng sốt vó sau giờ sổ sao xổ kiểu chi??? ...có người huỳnh (win) .................. lẳng lặng mà nghe chúng kháo nhau cứ mổi chiều về...suớng làm sao số nào cũng trúng...đài cũng vậy cơm nước mà chi....đở tốn hao. ................. chồng ơi chồng hởi...lo làm chi bọn nó win ảo...sót làm gì tiền thì vào túi...vàng vào tủ đã không giờ rồi....bú tí đi
Mình đừng nên quay lại Đau đớn cũng đủ rồi Tình yêu đừng khuyến mại Của rẻ là của ôi mình đừng nên tiếc nuối Ân ái cũng đủ rồi Đừng cố thêm lần cuối Nhỡ ngã ngựa thì toi Mình đừng nên nhung nhớ Buồn nào rồi cũng qua Giờ xa xôi cách trở Nhung nhớ rồi phôi pha Mình đừng nên buồn bực Mà day dứt trong nhau Hãy để tim rạo rực Như khi "iêu" lần đầu ! ps : Ừ thôi ! không quay lại Nhưng biết làm sao đây Nhớ em nhiều như thế Nhẽ ! về nhà ...quai tai ! biên nhân 1 ẻm quẳng tút bảo" anh đừng quay lại em đau đớn đủ gòi "
Thấm thoắt thời gian đã chớm đông Cụ chống batoong khoác áo bông Lên đường đi kiếm loài cỏ lạ Thiên hạ đồn rằng lá diêu bông Cụ tìm vất vưởng trên bến sông Chỉ thấy lao xao cá ngược dòng Dăm chiếc thuyền chài nằm gác mái Mấy thằng ngư phủ đứng gãi mông Cụ lại lang thang tìm ngoài đồng Bạt ngàn ngô, sắn với khoai bông Thấp thoáng ai cười che nón lá Giật mình lũ quạ đứng phơi lông Cụ đi tìm sớm, lúc hừng đông Gặp anh sư trọc , áo nâu sồng Biết chuyện , y chắp tay bảo cụ : " Có đ-éo đâu mà tìm mất công".. Ơ hay , mả bố nhà các ông Khó thế em tôi nhẽ ế chồng Mấy chục thu rồi không thấy lá Đông này chẳng biết có qua không ...