QUÁN RƯỢU CỤ BÙI

Thảo luận trong 'Spam' bắt đầu bởi Cụ Bùi, 23/11/15.

  1. baycamau 999

    baycamau 999 Thần Tài Perennial member

    Cụ bùi đang se lạnh:112::112::125::125:
     
    Gái Quê and Cụ Bùi like this.
  2. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    ối dồi ôi, gái xinh như nè mua người Cụ kũng bán, lói gì nửa xị,:135: free lun nè người ơi :drunk::112:

    [​IMG]

     
    baycamau 999 and Gái Quê like this.
  3. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    khổ như con bên bển đầy :125:
     
    baycamau 999 thích bài này.
  4. Gái Quê

    Gái Quê Thần Tài

    :112::112: hihi thiệt hôn đó:112::112:
     
    baycamau 999 and Cụ Bùi like this.
  5. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    thử biết liền :135::112:
     
    baycamau 999 thích bài này.
  6. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    baycamau 999 thích bài này.
  7. noithathanoi

    noithathanoi Thành Viên

    Chủ quán ba kích có ship rượu ra Hà Nội ko :)) cho bình nào
     
    Cụ Bùi and baycamau 999 like this.
  8. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Trái me chua, Tixiu and baycamau 999 like this.
  9. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    CHỊ ĐIÊN

    Quê tôi cũng có một cô điên , các cụ bảo điên tình , cơ mà quần áo tử tế , mặt xinh , mỗi tội cứ đi lang thang và nói lảm nhảm , đại khái chỉ van vỉ cái anh đ-éo nào đó đừng bỏ rơi cô ,
    mà hỏi tên thì cô bảo là Nhàn , cô Nhàn ở mãi đâu tới vì cô không phải người quê tôi , cô nhang nhác như dân kẻ chợ vì cô đẹp theo kiểu con nhà có của .
    cô lạc tới quê tôi như thế trong một chiều đông giá , khi bác tôi định rút rơm vào trải dưới chiếu như lót ổ nằm cho bớt lạnh thì thấy cô co ro ngủ ngon lành dưới chân đống rơm , lay mãi không dậy nên bỏ mặc
    sáng hôm sau thì người ta gặp cô đi lang thang vừa đi vừa lảm nhảm ...
    và bác tôi cũng nhận ra , lúc này mới biết cô bị điên tình ,
    vì thấy cảm thương mà bác tôi đem dẫn về tắm rửa rồi cho ăn , thấy cô cũng lành nên bác tôi giữ lại , chờ người nhà cô tới tìm , cũng là giữ cho cô khỏi bị gạ gẫm ...
    bác tôi cũng nghèo nên chỉ rau cháo qua loa , thế mà cô càng ngày càng đẹp , vẻ đẹp của cô cứ ngây ngô hồn nhiên như loài hoa dại ven đường , cô không biết làm duyên , chỉ đứng bên cửa sổ chải đầu với hát vu vơ ...
    mà cũng lạ , từ khi về ở với bác tôi thì cô gần như không bỏ đi lang thang , không lảm nhảm ,cứ bám lấy bác tôi như mẹ , và cô chỉ cười lành lành , thế thôi
    sau vài tháng thì cô dần biết nấu ăn , biết làm việc vặt ở nhà , ngoan ngoãn chờ bác tôi làm đồng về
    '.....
    cho đến một ngày anh Thậm , là con trai bác về thăm nhà , anh là phu gỗ , phải lên tận mạn đồng rừng để đánh gỗ về xuôi , cả năm đâu về chừng đôi bận , hai người gặp nhau mến nhau rồi quấn quýt như đôi chim câu ,
    cơ mà bác tôi thì lại thở dài , vì bác bảo chị xinh thật đấy , nhưng chị ngây ngô , bác thương mà nuôi chị làm phúc thôi chứ không muốn chị làm con dâu nhà bác , chị hiểu , chị khóc mãi , rồi chị lại lang thang ...
    bác tôi bỏ cả ba ngày đi tìm mới thấy chị lạc xuống tận mạn chợ Chằm .. thấy nhau , hai người đàn bà lại khóc lóc mà dắt díu nhau về ...
    .....
    từ đó thì bác đành đồng ý nhận chị làm dâu
    đợt cuối năm anh tôi về , bác cho làm mâm cơm đơn giản , chả mời ai ....
    thế là thành chồng thành vợ , chị sinh cho anh liền hai thằng cu sinh đôi đẹp như tranh , và dĩ nhiên giống anh như đúc ... bác tôi thì mừng hơn bắt được vàng ...và anh tôi cũng ở luôn nhà mà lo đồng áng
    ....
    rồi độ hai năm sau thì người nhà chị tìm ra , người ta khóc lóc lạy lục van lơn , chị nhất quyết không về
    bác tôi chỉ biết đứng khóc tu tu vì người ta cho biết chị cũng đã có chồng , và chị từng có một đứa con gái , nó rất xinh , giống chị , nhưng một ngày chồng chị - chàng công tử ăn chơi đã bỏ rơi mẹ con chị mà đi theo một cô đào hát về mãi mạn Thái bình xa xôi .. còn chị cứ tựa cửa chờ chồng , chị vừa hát ru con vừa khóc , chị lảm nhảm cho đến lúc người ta bảo chị bị điên
    và một đêm trở gió chị mở then cài băng mình tìm chồng trong hoang hoải ... và lang thang cho đến khi gặp bác tôi ....
    .......
    hôm sau , cả người chồng cũ và đứa con gái cũng được dẫn đến
    người làng tôi kéo đến xem đông nghịt ...
    chị cứ ôm ghì đứa con gái mà khóc , lũ đàn bà cũng sụt xịt khóc theo ...
    ...
    rồi chị đứng thẳng lên mà rằng nhất quyết không về nữa , chị bảo nợ đời với nhà chồng cũ đã xong , giờ chị đã có duyên mới , chị chọn cách ở lại ..
    .
    hai người đàn ông đều là chồng chị cũng đứng lại nói chuyện với nhau
    và cuối cùng thì chị toại nguyện , bác tôi cũng toại nguyện ,bác còn được thêm đứa cháu gái xinh .
    chị đã trở lại bình thường như bao người phụ nữ bình thường khác , chăm chỉ hay lam hay làm , và đặc biệt chị càng ngày càng đẹp ,đẹp đến mặn mà ...
    ngay cả lần gặp cách đây mấy mươi năm khi chị đã tuổi bốn mươi ,
    và đôi khi thấy tôi hồ hởi chào : Chị dâu... chị lại cười hóm hỉnh : chị điên ...
     
    GOINHO, Tixiu and baycamau 999 like this.
  10. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    NHẬT KÝ CÚN XOONG
    Tuần thứ nhất!

    Ngày 1
    Hôm nay mình được về nhà chủ mới...chao ôi hồi hộp, nhà rộng gì rộng thế. Toàn mặt người lạ lạ là...Mình chạy mãi mới hết cái phòng khách, nhưng mình cứ chạy thẳng vào góc nhà đứng cho chắc, tự iên nước đái ở chym lại rỉn ra. Mình nhớ mẹ...ử ử ử...

    Ngày 2
    Tối nay chị chủ đòi ôm mình ngủ. Chị xinh đẹp dễ thương nô với mình nên mình yêu lắm. Mình mừng rỡ liếm mặt chị thì ông chủ quát lên: XOONG...BẨN!
    Mặt chị sạch thế có bẩn đâu, ông còn liếm ối chỗ bẩn hơn mình ý. Giời.

    Ngày 3
    Thực ra mình ko ưng ông chủ tí nầu. Lúc vừa về nhìn cái mặt lông mọc không đều là mình biết tướng ko quân tử rồi. Dòng này bán may được 400k. Đã thế mồm còn cứ thi thủm có mùi rượu mí riềng xả mắm tôm. Kinh chết mẹ. Chả biết mình chết lúc nào, nhưng thôi số rồi, kệ... Ẳng..ẳng...

    Ngày 4
    Nay đang ăn cơm, chị chủ vuốt đầu mình rồi bế mình lên đút cho mình miếng trứng. Ông chủ quay sang nói với bà chủ:
    - Sáu tháng nữa là được nồi riệu mận rồi bu nó nhể.
    - Cũng phải được thêm hai điã luộc nữa.
    Xong hai ông bà nháy mắt nhìn nhau. Chị chủ lườm cho hai người cái rồi bế mình lên phòng. Nhịn cơm. Hai vị phá lên cười. Đã thế mình còn lâu mới chịu lớn. Luộc luộc cái nồi.

    Ngày 5
    Ngửi mãi đếch thấy chỗ đi iả đâu, thôi mình iả tạm giữa phòng ông chủ vậy. Haizzz...

    Ngày 6
    Cháu ông chủ sang chơi, nó ị đùn rơi hẳn một cục ra nhà. Woa...Ngon quá. Mình chạy lại định ăn thì bị đá ẳng phát. Miạ cái loại người kẹt sỉ, miếng cứt cũng giành nhau với mình. Gâu gâu...

    Ngày 7
    Chị chủ hay cho mình xem video Hàn Quốc, mình ko hiểu lắm nhưng thấy họ nhảy dễ thương. Đuôi mình ngoáy tít. Nay thấy ông chủ nằm xem video, mình ngó lên thì thấy bọn này ko nhẩy mà nhún nhún, người trơn tuột, lông bằng 1/50 của mình. Thế mà đuôi ông chủ lại ngoáy tít. Đúng là loại...400k.
    Thôi, mình ra sân sau trông nhà đã, hình như có chuột....

    loading....


    [​IMG]
     
    Tixiu thích bài này.
  11. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    ship toàn quốc mà bạn, Hà Nội là chủ yếu đó bạn, bạn mún mua thì alo vào sđt bên dưới nha bạn :drunk:
    Thank bạn !:tea:
     
    Tixiu thích bài này.
  12. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    MB
    08=>10.12: 14 :wins:
    09=>11.12: 41 :wins:
    10=>12.12: 52:wins:
    11=>13.12: 95 XỊTTTTTTTTTTT:138:
    12=>14.12: 35 :wins:
    13=>15.12: 51 :wins:
    16=>18.12: 55 :134:
    17=>19.12: 30 :134:
    18=>20.12: 09 :134:
    :banana::banana::banana:
     
    Tixiu thích bài này.
  13. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Tixiu thích bài này.
  14. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    Lão đi như lăn vào ngõ nhỏ. Nói là lăn nhưng nhìn lão chẳng ai đoán lão đã gần bảy sịch. Cái đầu trọc lốc, bóng nhãy không phải vì rụng tóc mà vì cắt thế cho model. Lần nào cũng thế, bước chân của lão chưa chạm tới cửa thì đã nghe thấy tiếng lão oang oang:
    - Đm, anh với mụ Kim ly hôn rồi, ra tòa rồi em ạ.
    - Em tưởng anh chị đã ly hôn xong mấy tháng rồi cơ mà.
    - Ừ đấy, đm, thế là tòa nó giải quyết rồi. Em nhìn đây, giấy của tòa đấy. Phải chi cho mụ ấy hơn hai tỷ, nhưng chưa bán nhà được nên cứ để mụ ở riêng một tầng. Mai mốt anh bán mảnh đất bên Gia Lâm, trả cho mụ ấy đi cho khuất mắt – lão Hoàn nói như bắn súng liên thanh.
    - Đ-éo gì mà căng thẳng thế, mấy năm ly thân còn được, chưa gì anh đã muốn tống khứ người ta đi như thế sao? – Mình tìm cách chọc giận lão – Hay là lại muốn rước cô dâu mới về nhà?
    - Khà khà, cậu chỉ được cái lúc nào cũng nói đúng. Anh mới có một con hay lắm em ạ. Mới hai bảy thôi.
    - Ối giời ơi, đ-éo gì nhanh thế, lại có em khác à, anh cứ thay đổi người tình như thay áo ấy, giỏi thật đấy, gần bảy mươi mà vẫn cưa được em hai bảy, lạy cụ! – Mình tiếp tục moi – Nói em nghe xem nào, sao lại cưa được nó, dm, gato với anh quá.
    - Cậu đếch biết gì, lấy hai mươi mới khó, chứ hai mươi bảy ở quê thì có mà thiếu giống gì? Cái ngữ ấy là ế chỏng, ế chơ rồi, anh không lấy thì có ma mới lấy nó. Ha ha. Mà sướng lắm em ạ. Anh về Bắc Giang thăm bố mẹ nó rồi, bố vợ còn trẻ hơn cả con rể tương lai. Hai thằng uống rượu với nhau, bố nó bảo anh: “- Thôi, ông cũng đã nhiều tuổi, liệu mua cái nhà độ 5-7 trăm triệu ở gần đây, già rồi, ốm đau bệnh tật lúc nào không biết, ở gần chúng tôi còn dễ bề trông nom”, thế mới sướng, hihi
    - He he, thế anh trả lời bố vợ thế nào? – Mình vặn vẹo.
    - Thì còn thế nào nữa, mai mốt anh kiếm mảnh đất gần đấy, xây cái nhà nho nhỏ ở đấy, khi nào không đi lại được thì về đó mà ở thật chứ còn gì. Ở đây, ngày nào anh cũng phải lọ mọ một mình. À mà này – Lão già bỗng dưng chuyển giọng – Sáng nay nó nhắn tin cho anh thế này có ghê không? “Anh ơi, anh chịu khó cắm tí cơm nóng mà ăn, không có em bên cạnh anh phải giữ gìn sức khỏe nhé” Anh nhắn lại nó: Ừ, anh cảm ơn em, con bồ câu bé nhỏ của anh, anh phải sống để còn yêu em chứ?” Em biết không? Anh nói thế mà nó tin ngay đấy. Con nhỏ khờ quá, cũng tội. Thôi có lẽ anh phải cưới nó thôi, sống mãi một mình thế này chán quá rồi.
    - Ôi giời, lúc nào anh đến đây anh chẳng bảo sẽ cưới… Còn con nhỏ hôm trước anh nói thì thế nào?
    - Con ấy à, nó đang là sinh viên, anh nghĩ cũng không nên làm khổ nó, tương lai của nó còn dài. Anh cho nó hai chục triệu, chở đi bệnh viện giải quyết, thế là xong. Đường ai nấy đi rồi.
    Bao nhiêu năm làm việc, lão đi công tác hết nước này tới nước khác, mang về nhà cho vợ con biết bao nhiêu tiền bạc, chỉ mỗi tội gặp gái là mắt sáng rực như đèn ma chơi trong lễ hội Halloween. Mụ Kim - vợ lão cũng thuộc dạng sư tử xuyên lục địa nhưng cũng chẳng thể làm gì lão. Kim khâu mãi cũng phải oằn, mụ Kim không chịu đựng nổi đòi ra tòa. Thế là hai đứa con gái về phe mẹ, coi lão chẳng ra một thứ người gì. Còn thằng con trai, không hiểu nguyên do gì tự dưng đâm xe máy vào cột điện chết.
    Lão phe phé cười rổn rảng:
    - Chuyến này anh nhất định cưới con nhỏ này. Các em phải đến đấy nhé. Mê lắm em ạ, mỗi sáng thức dậy đọc tin nhắn của nó, anh thấy đời trẻ lại, chym cò lại cất cao giọng đòi gáy. Chẳng còn thấy cuộc đời bon chen, âm mưu hay nổi loạn gì nữa. Thôi anh đi đây, đi chụp mấy kiểu ảnh độc chỉ có ở “made in Hoàn”. Khà khà. Dạo này không thấy bọn nó ỉa bậy ở hồ Hale nữa em nhể :112:

    Nghe chiện lão già mà mình bùi nguồi bâng khuâng đ-éo tả, trời lạnh dồi mà gấu mãi đi đâu, nhọ vãi :133:

    12369151_892576310849679_1774504668785459498_n.jpg

     
    Chỉnh sửa cuối: 19/12/15
  15. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    Trò chuyện với vện

    01.
    Cụ - Anh không hiểu vì sao một vài phụ nữ rất thích đòi chồng mình mua tặng nhẫn kim cương rõ to!
    Vện - Chắc để bù lại việc chồng họ có vài thứ không được to lắm!
    Cụ – Vậy anh phải mua cho em nhẫn kim cương to hay nhỏ?
    Vện – Không chỉ to mà phải rất to!
    Cụ – Ôi giời, bố sư khỉ!

    02
    Cụ - …và bài thơ này đặc sắc ở chỗ, để anh đọc em nghe câu này nhé “ Gió theo lối gió mây đường mây”, thường là gió cuốn mây theo, đây mỗi thứ đi một nèo, chắc là có cuộc chia ly nào đó, thật bâng khuâng man mác, cho nên “ dòng nước buồn hiu hoa bắp lay” rồi đùng phát “ thuyền ai đõ bến sông trăng đó”, ơ hay bến sông trăng là ở đâu? Rõ ràng đang từ thế giớ thực ông ấy bỗng lôi tuột mình sang thế giới ảo, hư hư thực thực thế giới liêu trai …
    Vên – Từ từ anh ơi, nhổ em nốt mấy sợ lông nách này đã, khó nhổ quá!
    Cụ – Ôi giời, bố sư khỉ!

    03.
    Vên - Anh đang làm gì anh ơi?
    Cụ – Anh đang ngâm cứu sinh học, để giải thích vì sao một số người dù ăn rất ít mà vẫn cứ béo phây phây, ngược lại một số ăn đủ thứ, ăn rất khỏe mà vẫn gầy, có lẽ vấn đề ở chỗ đặc điểm gien sinh học là cái có tính đặc thù…
    Vên – Dào ôi gien với giếc, đơn giản là bọn béo oánh dắm không thối, còn bọn gầy oánh dắm rất thối, thế thôi…
    Cụ – Ôi giời, bố sư khỉ..

    04.
    Vên. – Hôm nay em nhìn thấy chị gì người yêu mối tình đầu của anh, chị ấy nom xinh và có vẻ ngoan, sao anh lại chia tay chị ý?
    Cụ – Chắc tại cô ấy ngoan quá làm anh phát chán!
    Vện: - Thế là anh cũng đang chán em chứ gì?
    Cụ : - Ấy chết, đâu có! Em ngoan nhưng…không làm anh chán! (lẩm bẩm) Bố sư khỉ, dức cả đầu!:112:
     
  16. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    VỢ VẮNG NHÀ.

    [​IMG]

    Những gã giai trưởng thành sướng nhất khi nào? Thưa ngay, khi vợ vắng nhà. Tôi cũng như bao gã giai khác nhưng tận hưởng sự vắng vẻ đó theo lối riêng của mình.
    Việc đầu tiên là dậy muộn và đánh một phát zắm thật to, sau đó moi máy nhá tin cho một cô nàng đỏng đảnh hẹn hò nhau đi cafe hoặc đi ăn hoặc đi... ngủ tiếp, tùy vào cái sự vắng vẻ lâu mau của vợ.
    Vợ tôi vắng nhà không mấy lâu. Thường thì ả công tác công toi hai đến ba ngày là về tắp lự, năm cũng chỉ dăm bận, còn thì hết 8 giờ vàng ngọc bấm nút chơi game, online mua sắm là ả xăm xăm về với tôi. Thế nên sự vắng nhà của ả cho tôi nhiều hân hoan và giá trị bởi đời tôi, suy cho cùng chả khác mẹ thằng tù và ả là tên quản giáo tận tâm nhưng tàn ác. Thực ra thì tôi muốn kể những gì thuộc về tôi khi vợ vắng nhà nhưng tự thấy không có gì đáng kể khi tôi tham dự một bữa tiệc tại gia mà bạn tôi tổ chức. Hắn gọi tôi từ đầu chiều, rằng thì là mà có con lợn còi, đôi chai diệu ngon, vài bần nông mắt toét ngoi lên tự ở quê cùng năm - ba cộng sự ở hãng luật theo cách hắn đọc là Bờ - Dót en Phát - Lờ. Kể ra thì thành phần và cơ cấu mồi nhậu thế cũng ổn nên tôi hăm hở nhận lời ngay và lon ton đến sớm, lúc ông mặt giời thẹn thùng mất dạng.
    Hắn đón tôi vồn vã, thay câu chào là một tuyên bố hân hoan rằng hôm nay vợ tao vắng nhà. Tôi hỏi đi công tác à? Hắn nói đ-éo đâu, dẫn hai đứa chọi con sang thăm ông bà ngoại. Há há há, hóa ra cái sự vợ vắng nhà của hắn không hoành tráng như tôi tưởng mà chỉ là việc dịch đít sang ngang. Hắn khuyến cáo tôi, cơ mà hôm nay anh em mình hơi vất vả bởi phải tự nấu, tự nâng và tự gắp. Ngó gian bếp lạnh và hai bần nông một già một trẻ đang loi choi nhặt rau, rửa thịt tôi ngộ ra ngay. Nhưng có hề chi khi tôi chào hai bần nông kia bằng một câu cực kỳ rắm rít rằng chả hay các bác ngoi ở quê lên này lâu chưa? Họ dạ ran và gần như đồng thanh là chúng em vửa tới. Thế thôi rồi tôi ra sa lông nằm, hút xì - gà đá với ổi xanh không biết ai kháo còn nham nhở.
    Khi mọi thứ đã dậy mùi và thơm nhức mũi mà vưỡn chửa thấy đám cộng sự của cái Bờ - Dót en Phát - Lờ tới tôi tỏ ý sốt duột nhưng hắn đã đập tan tâm trạng ấy ngay bằng việc mâm bát sẵn sàng và giục ra đánh chén. Tôi lại tỏ ý hay ho và biết điều rằng hãy chờ cho đông đủ. Hắn bảo đ-éo cần, tại sao chúng ta lại phải chờ những con người chậm trễ và kém văn minh trong phép hẹn hò uống ăn. Tôi sướng quá.
    Rồi chúng đến. Sự nhàn nhã uống ăn của hắn tiệt hẳn bởi theo sau dăm ba đứa kia tuyền những ách và đuôi. Ý tôi là vợ con chúng nó. Hắn biến thành một gã bồi chuyên nghiệp và nhiệt thành với câu cửa miệng không biết moi ra ở đâu hay tự nghĩ là hãy để cho tôi làm một người đàn bà khi vợ vắng nhà. Hắn làm mọi sự chuyên nghiệp và mau lẹ, từ việc kê thêm bàn, bê thêm bát cho đến việc bố trí đít đoi chỗ ngồi.
    Tôi chưa thấy gã đàn ông nào yêu bạn và những gì thiết thân của bạn như hắn. Bằng chứng là suốt bữa ăn ngoài việc hầu hạ dạ vâng lũ nhóc, gắp thức ăn cho các phu nhân, rót diệu cho bạn mỗi khi cạn hắn còn làm một việc mà tôi không ngờ tới là đi dọn chiếu giải chăn rằng ai say cứ ở lại, mai về. Tôi thì tôi đoán lo toan cho hai bần nông kia thôi bởi họ vửa ngoi ở quê lên chắc có việc gì nhờ vả hoặc thăm thú hoặc chỉ để uống một bữa diệu. Chứ như bọn tôi sức mấy và hơi đâu.
    Bọn cộng sự lục tục ra về khi cuộc vui đến độ. Việc đi ăn uống tiệc tùng đưa ách và đuôi đi kể ra cũng hay ho nhưng ý thức trách nhiệm phải tăng - bo bỏ mẹ. Sự trách nhiệm không phải khi nào cũng tốt bởi nó phá hỏng những cuộc vui và vài phút thăng hoa. Mà đời người trong ngày có những lúc như thế đâu nhiều. Tôi không phải là thằng vô trách nhiệm nhưng nếu có những lúc như thế tôi sẽ tống cổ lũ kia đi. Có gì là khó khăn khi gọi một con taxi, đưa dăm đồng lẻ cùng mớ chìa khóa két, khóa nhà. Tất nhiên sau đó lại là những ủ ê, trách cứ nhưng có hề gì, bản chất của các bà vợ là thế, vấn đề là dám chơi dám chịu thôi. Cái gì cũng có giá của nó, vấn đề là hãy cố gắng đổi chác cho nó công bằng, đừng hớ quá và cũng đừng thiệt thòi quá.
    Chúng về bọn tôi đâm vui hơn, sự nhàn nhã trở lại nhưng nhìn đống bát đĩa và sự bầy bừa thì tôi hiểu hãy còn nhiều gian lao lắm. Nhưng tôi hiểu sự gian lao kia sẽ thuộc về cô vợ hắn. Nhưng lại cũng oái oăm cho cái suy nghĩ của tôi khi vợ hắn a lô thông báo sẽ ở lại bên ngoại mai về bởi lũ trẻ ngủ tít mù không nỡ đánh thức giấc thần tiên. Thế cũng tốt, bọn tôi cũng đang thích lên tiên.
    Tôi hợp với bần nông và thích nghe chuyện của họ. Hắn cũng thế. Suốt cả buổi hai bần nông ngồi bẹp dí chẳng biết nói chuyện gì. Thì một đằng tuyền những chuyện đến như tôi nghe nhiều khi còn đ-éo hiểu thì hai bần nông tối ngày cua cáy đầm phá kia hiểu được nhẽ thành bố của thiên tài. Nay họ được mở lời và nói những câu chuyện gần gũi thì phấn khởi lắm, nói cứ choang choang. Phải nói sự chịu đựng rồi bùng nổ của họ là vô đối khà khà...
    Tôi nốc nhiệt tình khi hắn động viên say ngủ mẹ đây đi, tao sẽ gọi báo vợ mày một tiếng. Thằng điên, tao mà đã uống, đã say thì đ-éo phải báo ai hết. Cả ngày tỉnh táo phải báo cáo, giờ say cũng bắt báo cáo là thế chồn nào hả hả? Thích thì tao ngủ, không thích tao vìa. Thế thôi, sợ l.. gì b... nhở?
    Tôi không nhớ về nhà bằng cách nao và vào lúc nào. Chỉ thấy sáng mai trở dậy lưng có vài vết xước, đùi có vài vết thâm, ngực cũng phập phồng ít vết bầm. Tôi bị ai đánh? Chả phải. Hay vợ hành? Có thể lắm, nhân lúc mình bất tử say sưa ả giả thù cũng nên. Nhưng làm gì có chuyện đó, ả yêu tôi còn chưa hết nữa là. Tôi gọi cho hắn xem chuyện gì đã xảy ra. Hắn mắng tôi bằng câu cũ rích là máy hỏi tao thì tao hỏi ai. Bỏ mẹ thật!
    Nhưng có điều này hắn nói vanh vách cho tôi: vỡ 6 ly uống vang, 7 đĩa sứ loại to, gẫy 18 chiếc đũa tráng i-nox Hàn Quốc, bát không đếm được bao nhiêu vì mảnh vỡ quá nhiều, 3 chai Ông Gìa Chống Gậy đen thủng đít, thùng bia 333 còn nguyên từng ấy lon nhưng rỗng ruột, tất cả đều bị bóp bẹp theo kiểu đồng nát, mặt sàn nhà lát gỗ bị thủng nhiều chỗ. Ngoài ra còn mấy miếng lòng non dính trên đèn trần, nhiều cơ số xương vương vãi và măng miến có rất nhiều trên tường nhà. Rồi hắn kết luận mày say ngã và đi về nhà còn bọn tao lao đầu vào dọn dẹp với kết quả như vửa nêu trên
    Vợ vắng nhà mà không tranh thủ phá thì còn biết làm đ-éo gì, hã hã???
     
    Trái me chua thích bài này.
  17. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  18. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    NGHỆ THUẬT CHỬI CỦA NGƯỜI VIỆT XƯA



    [​IMG]


    Nói đến chửi, người Việt Nam nào cũng nghĩ ngay đó là hiện tượng vô văn hóa, người ta liên tưởng tới những câu chửi tục, những lời chửi “rỉa róc”, chửi “như vặt thịt” người ta. Thực ra thì “nói vậy mà không phải vậy”!
    Cuộc sống phức tạp vốn nhiều quan hệ nên hay có va chạm, xung đột. Mà đã có xung đột thì cần giải quyết. Người ta có thể hòa giải bằng “đối thoại”, song cũng không ít người sử dụng “đối đầu”. Mà đối đầu “hiền lành” nhất có lẽ là “đấu võ mồm”, tức là chửi nhau.
    Việc chửi (nhau) thì dân tộc nào cũng có, thậm chí có từ rất lâu đời.
    Lối chửi phổ biến ở mọi dân tộc, mà người Việt cũng biết, là sử dụng các từ ngữ chỉ bộ phận sinh dục, bài tiết, quan hệ tình dục… mà “ném” vào mặt đối phương. Họ gán cho đối phương là "họ hàng" của các loài vật mà theo họ có những đặc tính xấu, bị xã hội chỉ trích: chó, bò, lợn (heo), rắn rết, giòi bọ, dê (xồm)… Một số người mát tính hơn, họ chỉ hạ thấp đối phương một cách tương đối. Họ hạn chế ở mức độ ví đối phương với những thứ như: giả nhân, ngợm, quỷ quái, yêu tinh… Họ nêu những khiếm khuyết hoặc gán ghép cho đối phương những khiếm khuyết vật chất, tinh thần, xã hội, ví dụ: (đồ, con, quân, lũ, bọn) què, mù…; ngu, ngốc, điên, khùng…; đểu cáng, ác độc, vô luân, bất hiếu…; lừa đảo, ăn cắp…. Các cách chửi này phổ biến nhưng không phải là tiêu biểu cho người Việt.
    Với bản chất của một dân tộc có nếp sống cộng đồng tình cảm, ưa tế nhị, truyền thống chửi của Việt Nam là chửi có bài bản, có văn vẻ, có vần điệu và đặc biệt là có thể kéo dài tùy ý. Chúng tôi nhớ có một bài thơ châm biếm ra đời vào khoảng năm 1974 mở đầu bằng mấy câu như sau:
    Chỉ vì mất một con gà,
    Rêu rao bà chửi suốt ba ngày liền.
    Chỉ sang tứ phiá láng giềng,
    Réo từ nội ngoại tổ tiên mười đời…​
    Chỉ bốn câu này cũng đã đủ cho ta thấy phần nào lối chửi thâm thúy của người Việt!
    Phụ nữ Việt Nam vốn rất hiền lành, nết na, nhưng cũng không chịu để ai bắt nạt (ăn hiếp). Mất một con gà không phải là chuyện lớn, nhưng nếu cứ tiếp tục mất như thế thì không thể chấp nhận được. Bởi vậy mà phải ra tay “dằn mặt” để cho kẻ có tính xấu kia từ nay đừng có động đến gia đình “bà”. Với một dân tộc luôn coi trọng uy tín và danh dự hơn hết thảy mọi cái ở đời thì cách tốt nhất là phải làm cho đối phương mất mặt trước cộng đồng. Thông thường, người ta tức lúc nào thì chửi lúc đó. Người Việt Nam truyền thống thì không như vậy, họ chờ khi có thật đông người thì mới chửi và khi chửi lại cố tình đệm thêm “ới làng trên xóm dưới” hoặc “ới trời cao đất dày” như mời gọi thêm mọi người trong cả cộng đồng đến nghe.
    Trong lối chửi của người Việt, cái hấp dẫn người nghe không phải là những lời tục tĩu, mà là những lời xưng hô không theo lẽ thông thường. Bình thường người ta “xưng khiêm hô tôn”, còn khi chửi thì người ta cố tình làm ngược lại: “Cha bố tiên nhân thằng Cò! Cha bố tiên nhân thằng Cốc! Cha họ nội họ ngoại, họ gần họ xa, họ năm đời giở lên, họ ba đời giở xuống nhà thằng Cò, thằng Cốc! Cha tam đại, tứ đại, ngũđại mai thần chủ thằng Cò, thằng Cốc! Cha đứa già đứa trẻ, đứa nhớn đứa bé, đứa mẹ đứa con, đứa đỏ như son, đứa vàng như nghệ nhà thằng Cò, thằng Cốc, bảo nhau định vỗ nợ của bà!” (Trích truyện Khao của Đồ Phồn).
    Trong đoạn trên, không có từ ngữ tục tĩu nào mà ta vẫn nhận ngay ra đây là lời chửi. Người chửi đã tự tôn mình lên mức ngang hàng với cha của “bố tiên nhân” dòng họ nhà đối phương. Người Việt vốn rất kính trọng ông bà tổ tiên (thể hiện qua tục thờ cúng tổ tiên), nên không thể nào chịu được khi bị chửi “tên cái” (tên của bố mẹ, ông bà… hoặc các từ thay thế kiểu như tam đại, tứ đại…). Có thể nói, đây là một nguyên nhân dẫn đến thói quen giấu tên của người Việt
    Cái hay của các bài chửi kiểu này còn ở chỗ các ý được liên kết với nhau một cách hợp lý, lặp kèm với đối, đi với nhau chan chát: họ nội họ ngoại, họ gần họ xa, họ năm đời giở lên, họ ba đời giở xuống; đứa già đứa trẻ, đứa nhớn đứa bé, đứa mẹ đứa con, đứa đỏ nhưson, đứa vàng nhưnghệ.
    Và đây nữa là lời chửi của một người đàn bà mất gà được ghi lại trong tiểu thuyết Bước đường cùng của Nguyễn Công Hoan:
    “Làng trên xóm dưới, bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi! Tôi có con gà mái xám nó sắp ghẹ ổ, nó lạc ban sáng, mà thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, nó bắt mất của tôi, thì buông tha thả bỏ nó ra, không thì tôi chửi cho đơới!
    Chém cha đứa nào bắt gà nhà bà! Chiều hôm qua, bà cho nó ăn nó hãy còn, sáng hôm nay con bà gọi nó nó hãy còn, mà bây giờ nó đã bị bắt mất. Mày muốn sống mà ở với chồng với con mày, thì buông tha thả bỏ nó ra, cho nó về nhà bà. Nhược bằng mày chấp chiếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũđại lục đại nhà mày lên. Nó ở nhà bà, nó là con gà, nó về nhà mày, nó biến thành cú thành cáo, thành thần nanh đỏ mỏ; nó mổ chồng mổ con, mổ cả nhà mày cho mà xem!
    Ới cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia! Mày mà giết gà nhà bà thì một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh nó rút ruột ra…”
    Ở đây người chửi vẫn dùng nghệ thuật lặp và đối là chủ yếu: Làng trên xóm dưới, bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi; đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái; nó ở nhà bà - nó về nhà mày … tất cả tạo nên một nhịp điệu như những bài thơ văn xuôi đầy cảm hứng sáng tạo và luôn được người chửi thay đổi, biến báo tùy theo đối tượng nghe.
    Tuy rủa xả như vậy, nhưng đối phương vẫn không chửi lại hoặc dùng “võ tay chân” với người chửi, bởi vì toàn bộ bài chửi chỉ là những lời cạnh khóe, bóng gió, chả ai dại gì mà ra mặt. Mặt khác, việc chửi tuy không nêu đích danh nhưng nhờ một số chi tiết ám chỉ nên ai cũng hiểu người chửi muốn ám chỉ ai, nhờ vậy mà vẫn đạt được mục đích là làm cho đối phương mất mặt trước cộng đồng và hả cơn giận trong lòng.
    Với cách diễn đạt bóng gió, đầy tính ám chỉ về nội dung và có cấu trúc chặt chẽ, vần điệu, nhịp nhàng về hình thức, lối chửi của người Việt Nam đã bước vào hàng “nghệ thuật”; nó có lẽ không những không còn thuộc loại hiện tượng “vô văn hóa” nữa, mà đã trở thành một hiện tượng độc đáo góp phần làm phong phú thêm kho tàng văn hóa Việt Nam cổ truyền. Tuy rằng ngày nay ‘nghệ thuật chửi” này đang mai một dần, nhưng không phải ngẫu nhiên mà ở nơi này nơi khác nó đang được “sân khấu hóa”. Nó là một bằng chứng độc đáo và hùng hồn rằng ngay cả trong lúc giận dữ, chửi nhau, con người cũng có thể giận dữ, chửi nhau “một cách có văn hóa”.:112:
     
    Tixiu and zuizẻ like this.
  19. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member

    BÀNG HOÀNG THƯ BÁC ĐOÀNH GỬI CON TRAI ĐA CẤP - VER2

    Hoành con! Sáng này thằng Tráng đồng nghiệp của con có ghé qua nhà ta. Bố đã đọc thư con gửi và có ngồi nói chuyện với nó một lúc. Con ạ, thằng Tráng đi mấy tháng về mà thay đổi hẳn: vec đen cứng ngắc mua 120 nghìn chợ Thượng Đình, giày nâu tuy có hơi há mõm tí nhưng nó bảo chính ra giày hàng hiệu may thủ công nên dễ há mõm, bút bi Thiên Long giắt ngực, tay cầm cuốn sổ… phong thái phải nói chững chạc như cán bộ y tế xóm ta đi rình bắt gà trong đợt cúm gia cầm cách đây 4 năm.
    Ngồi ăn khoai lang một lúc nó khoe mới chuyển sang làm cho công ty gì mà trụ sở ở bang Mi Chi Gân, Hoa Kỳ. Bố hỏi có giống đa cấp như hội thằng Hoành không thì nó bảo à không, công ty cháu kinh doanh mạng lưới. Đây là hình thức thương mại tiên tiến bậc nhất thế giới, hai bác có làm tí không? Làm thì bán bò đi, cháu đăng ký thành viên xong mua bộ sản phẩm thực phẩm chức năng giá 5 triệu, hai bác gạ à quên mời được thêm thằng nào tham gia tiếp thì hai bác cứ rứa ngồi ăn hoa hồng thôi.
    Mẹ của mày, tức là vợ bố nói không có tiền. Nó chém văng cả bọt mép, bảo ôi hai bác đúng là tầm mắt không qua lũy tre, không có thì vay, mà vay thì có hai cách là vay bình thường và vay bằng được. Muốn làm ăn lớn hai bác phải bỏ cái kiểu tư duy tiểu nông manh mún ấy đi, như cháu đây này, 6 tháng kiếm được 3 tỷ 8, mới đi hội thảo Hoa Kỳ về giờ chuẩn bị đi du lịch Mỹ đây, sướng chưa?
    Bố gật gù bảo sướng, xong nó vay bố 200 nghìn đi đám cưới thằng Lô, tiền nằm hết trong ATM chưa rút kịp. Con biết bố bảo sao không? Bố ân cần nói tổ sư cha mày định chăn gà à? Làm 6 tháng kiếm 3 tỉ 8 mày có đi bán thận cũng đ-éo được, trừ khi mày có buồng thận, thi thoảng cắt ra bán cả chùm như bán củ đậu, tổ cụ mày!
    Nó ăn chửi xong đỏ mặt nhảy lên con wave tàu lủi mất. Hihi, nó đi rồi mới biết nó bỏ quên gói thuốc đang hút dở trên bàn. Gớm, kiếm 3 tỉ 8 mà hút Thăng Long bao mềm, áo quần hôi hám như chui dưới cống lên. Mùi này ở quê ta gọi là mùi nghèo, kinh hơn cả mùi già của bố con ạ.
    Bây giờ mới đến lượt con đây, sư cha nhà mày Hoành ạ! Tao dặn mày mang mini tàu về cho mẹ đi chợ sao mày không đưa? Thằng Tráng khoe mày tháng lĩnh 80 củ, ăn rồi hội thảo bàn cách phát triển mạng lưới và đi du lịch khắp nơi. Cái tiên sư nhà mày, tao ngồi nhậu lai rai nửa tiếng hết hẳn 90 củ đây, củ lạc rang con ạ, thằng con mê muội và ảo tưởng của bố ạ!
    Con ơi, Hoành tội nghiệp của bố ơi! Trong thư con có hỏi cách săn chuột hiệu quả, vì chuột chỗ con nhiều. Bố nói này, con cứ mua cái bẫy bán nguyệt bán chỗ chợ Văn Giang mà bẫy, cách chế biến thì cứ làm sạch lông, thui qua rồi hấp sả con ạ. Chán hấp thì băm viên mà rán. Doanh nhân thành đạt lương tháng 80 củ sao không vô nhà hàng mà ăn, ăn chi chuột cho cực con?
    Thằng Tráng cũng kể bọn con trai gái 30 đứa ở lẫn một phòng, bố nghĩ mà thèm vì tối kiểu gì chả trùm chăn làm tí, nhưng thàng Tráng bảo bọn con ở chung cho dễ “teamwork”. Bố hỏi teamworl là gì, nó nói là làm việc nhóm. Ờ, team chi cũng được, bố ở xa với lại dốt tiếng Anh nên chỉ biết dặn con khi teamwork nhớ đeo ba con sói vào cho chắc gạo con ạ, đừng để lúc chết lại bảo tại số. Không chết thì trym cũng to như cái phích Rạng Đông loại lít rưỡi rồi trách bố kinh nghiệm đầy mình mà không dạy dỗ.
    Có vấn đề này nữa, trong thư con trách bố mẹ không có tầm nhìn xa, chỉ biết cắm mặt đi cày, nuôi lợn và nấu diệu mà vẫn không nghèo. Tiên sư nhà mày, vì một lũ như mày mà giờ đây làng xóm tiêu điều, xơ xác và chìm ngập trong nợ nần vì bị lôi kéo, dụ dỗ không? Con ạ, mày ở chung với gái bố không nói gì, vì đa dâm kể ra cũng còn tốt hơn đa cấp. Mày đừng ngụy biện bản chất đa cấp không xấu, ở bên nước ngoài tốt đẹp thế lọ thế chai. Tao chỉ cần biết ngay tại ngôi làng này thôi, vì bố mẹ mày không sống nước ngoài đồ ngu ạ.
    Thôi tao chán mày lắm rồi không muốn nói nhiều nữa, bố chỉ khuyên con, Hoành ạ, con trai dại khờ và lầm lỡ của bố ạ - quay đầu là bờ, câu ngạn ngữ đó của triết gia lỗi lạc Xổm Kặc Cụ Ra Nôn người Capuchia xin con nhớ lấy. Bố mẹ già rồi bố mẹ cũng sẽ chết. Nhưng trước khi chết bố không muốn ai nói mình là bố của thằng đa cấp! Xin hãy thương bố mẹ khi con còn có thể con à!
    Và cuối cùng tao nhắc mày lần nữa, trả mini tàu cho mẹ đi chợ nghe chưa? Mẹ mày dạo
    này đau khớp không đi bộ được nữa Hoành ơi là Hoành!

    Thằng bố mày đây - Trạch Văn Đoành.​
     
    Tixiu, gialuâtt and zuizẻ like this.
  20. Cụ Bùi

    Cụ Bùi Thần Tài Perennial member



    tình yêu chiến sĩ :112:

    1929929_727592304042184_2058911906609186265_n.jpg
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/12/15
    Tixiu and zuizẻ like this.