Góc Nhỏ ✿ Ƹ̵̡ӝ̵̨̄ʒ ✿ Những Bông Hoa Đẹp ✿ Ƹ̵̡ӝ̵̨̄ʒ ✿

Thảo luận trong 'Box Thơ & Nhạc - Ảnh & Clip' bắt đầu bởi hugolina, 24/2/11.

  1. chaubathong

    chaubathong Thần Tài Perennial member

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=5hgfQjI58d0[/YOUTUBE]​
     
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Hoa Đào Chuông


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/12/18
  3. Gh0st

    Gh0st Thần Tài Perennial member

    Chuyện tình Ly và Nước...


    -Ly nói:"Tôi cô quạnh quá,tôi cần nước,hãy cho tôi nước".

    -Chủ nói:"Được,cho ngươi nước rồi,ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không".

    -Ly đáp:"Chắc vậy".

    -Chủ đem nước đên,rót vào trong ly.


    Nước rất nóng,ly cảm thấy toàn thân mềm nhũng,rụng rời,tưởng chừng sắp tan chảy đến nơi.Ly nghĩ,đây chắc là sức mạnh của tình yêu.


    Một lát nứớc chỉ còn âm ấm,ly cảm thấy dể chịu vô cùng.Ly nghĩ,đây chính là mùi vị của cuộc sống.


    Nước nguội đi,ly bắt đầu sợ hãi,sợ hãi điều gì chính ly cũng không biết.Ly nghĩ,đây chính là tư vị của sự mất mát.


    Nước lạnh ngắt,ly tuyệt vọng.Ly nghĩ,đây chính là sự an bài cùa duyên phận.


    -Ly kêu lên:"Chủ nhân,mau đổ nước ra đi,tôi không cần nước nữa".

    Chủ không có đấy.Ly cảm thấy nghẹt thở.Nước đáng ghét,lạnh lẽo quá chừng,ở mãi trong lòng,thật là khó chịu.


    -Ly dùng sức lay thật mạnh.Ly chao mình,nước rốt cuộc cũng phỉ chảy ra.Ly chưa kịp vui mừng,thì đã ngã nhào xuống đất.


    -Ly vỡ tan.trước lúc chết,ly nhìn thấy,mổi mảnh của ly,đều có đọng vết nước.Lúc đó ly mới biết,ly yêu nước,ly thật sự rất yêu nước.Nhưng mà,ly không còn cách nào để đưa nước,nguyên vẹn,trở vào trong lòng được nữa.


    -Ly bật khóc,lệ hòa vào với nước.Ly đang cố dùng sức lực cuối cùng,yêu nước thêm lần nữa.


    Chủ về.Ông ta nhặt những mảnh vỡ,một mảnh cứa vào ngón tay làm bật máu ra.


    -Ly cười,tình yêu,rốt cuộc là cái gì,lẽ nào phải mất hết tất cả,không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi.
     
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
    Mùa hạ​


    Mùa hạ đón em bằng chùm hoa phượng thắm
    Bằng tiếng ve thảng thốt rớt vào chiều
    Trước cổng trường bồi hồi câu hát cũ
    Nghe thời gian nhắc nhớ một thời yêu...

    Mùa hạ với những ánh mắt nheo lại vì nắng, bầu trời trong xanh nhưng chói gay gắt, những chùm phượng đỏ rực hiên ngang trong cái nắng khiến bức tranh mùa hè thêm tông màu nóng. Nhắc tới mùa hạ, người ta nghĩ ngay đến những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết tham gia các chiến dịch mùa hè xanh với bao khát khao cháy bỏng.

    Mùa hè với trẻ nhỏ là những ngày rong chơi thỏa thích, những buổi trưa không ngủ cùng cánh diều chao nghiêng và những bước chân sải dài trên cánh đồng lộng gió. Tiếng dế kêu râm ran, lôi cuốn những gương mặt say sưa, háo hức. Ngày mùa hạ, tất cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng, nhưng sau chuỗi ngày nắng đổ lửa ấy là những cơn mưa rào đến và đi vội vã. Người ta từng ví von cơn mưa mùa hạ như những cuộc gặp gỡ đầy nhung nhớ và chia ly vội vàng của hai người yêu nhau.

    Mùa hạ cũng có thể coi là niềm hy vọng khi những cơn mưa mang đến cho người nông dân mùa màng bội thu dù có lúc cái nắng gay gắt lấy đi mùa lúa đang thì của người nông dân khắc khổ. Cảm xúc mùa hạ của riêng mình là thời học sinh với những ngày hè được vui chơi, thoát khỏi những đêm dài thức bên bàn học, những ngày thi căng thẳng.

    Còn mùa hè bây giờ chỉ được mình nhận ra khi thấy những cánh cổng trường khép chặt, khi thấy cái nắng gắt trên đỉnh đầu, khi thấy hoa phượng đỏ rực trên con đường đi. Vẫn nhớ lắm những ngày hè oi bức cùng các chuyến đi chơi xa với bè bạn. Những ngày hè đầy kỷ niệm.

    ___________________________________________(Sưu Tầm)

    [​IMG]
     
  5. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/11/19
  6. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Chỉnh sửa cuối: 11/11/19
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/8/20
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/8/20
    Red Devils, LeTruongps and Tiểu Phi like this.
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/8/20
    Red Devils, LeTruongps and Tiểu Phi like this.
  10. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Khi yêu

    Có phải em không đủ bao dung để thứ tha cho anh?
    Hay quá nhiều điều anh không giữ những gì mình đã hứa
    Quá nhiều điều em thôi không chờ đợi nữa
    Khi yêu...
    Chúng ta có nhau y hệt một phép màu
    Em cảm ơn những gì là định mệnh
    Phải chăng đôi khi định mệnh cũng chỉ là trò đùa của tạo hóa
    Làm sao để mà tha thứ
    Khi yêu...
    Anh nói anh yêu em anh muốn có em anh cần em....
    Anh nói, anh nói, anh từng nói...
    Tất cả những lời đâu là chân thành đâu là giả dối?
    Khi yêu...
    Em đã tin, đã yêu, đã gom nhặt thật nhiều
    Có những niềm tin thường mong manh dễ vỡ
    Như chiều nay em nhận ra mình thôi không còn chờ đợi nữa
    Khi yêu...
     
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/8/20
  12. Pikachu..

    Pikachu.. Thần Tài

    Một chuyện tình buồn

    Ở nơi đó có phải anh đang chờ em


    Chỉ khi mất mát con người mới học được cách trân trọng những gì mình đang có, 3 năm trước em đã đánh mất ý nghĩa sống của bản thân và anh đã giúp em tìm lại.


    Giờ đây em đã mất anh và cũng tự hỏi ý nghĩa sống của bản thân là gì? Câu trả lời vẫn như 3 năm về trước: đó là tình yêu em dành cho anh! Nhiều người bảo yêu nhau là sống chết cùng nhau và em đã từng nghĩ vậy, anh cũng biết điều đó. Em hiểu những gì anh đã nói với em và hiểu cả những gì anh chưa thể nói.

    - Em là 1 cô gái mạnh mẽ can đảm! Anh tin em sẽ sống tốt!

    -
    -Nếu em yêu anh, hãy vì anh mà sống. Sống đúng nghĩa!
    -
    - Hãy thay anh thực hiện ước mơ lớn nhất của anh, hãy đi đến cuối con đường của cuộc sống, thực hiện hoài bão của em và sống thật hạnh phúc. Ước mơ lớn nhất của anh là em sống hạnh phúc. Hãy tin sẽ có một câu chuyện cổ tích thứ hai. Anh vẫn luôn ở bên em,...anh sẽ chờ em ở cuối con đường, nhưng là cuối con đường.
    -
    - Hứa với anh! Em sẽ sống hạnh phúc!
    -
    - Anh mãi yêu em....tút..tút...tút...!
    -

    Em không nhớ mình đã ngồi bao lâu trong câm lặng, tim em như muốn ngưng đập,thế giới như sụp đổ dưới chân em, em làm mọi việc trong vô thức, em không muốn tin vào sự thật,anh đã rời xa em mãi mãi. Em cố tin rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra, vui vẻ làm mọi việc nhưng em không dám nghe điện thoại vì em sợ. Để rồi em đã nghe,đã phải tin vào 1 sự thật rằng anh đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới này trong tai nạn đó,trong cái ngày cả anh và em đều đang rất hạnh phúc mong từng giây phút được ở cạnh nhau.
    Em đã nghe mẹ anh nói trong vô thức, nỗi đau đó như bóp nghẹn lấy trái tim em, em không thể nào thở và cũng không thể nói lên lời,em không thể khóc. Em là người có trái tim sắt đá phải không anh, mọi người đều khóc,từ người thân,bạn bè thân thiết đến cả những người bạn mới quen biết anh, còn em - người con gái anh yêu thì lại không hề rơi 1 giọt lệ mà vẫn nở một nụ cười.
    Em không hiểu vì sao mình lại cười nhưng em biết anh mong em luôn cười,phải không anh? Tình yêu có cả hạnh phúc và khổ đau, có cả ngọt ngào và cay đắng! Chúng ta đã cùng nhau trải qua tất cả những cung bậc đó, nhưng đến giờ em mới hiểu thế nào là tận cùng của khổ đau và cay đắng, nó làm con người ta tê dại, nó có thể giết chết trái tim của một con người trong nụ cười!
    Anh có biết lúc nghe cuộc điện thoại đó em muốn nói gào lên để níu giữ anh lại, để anh không rời xa em vậy mà cổ họng em tắc nghẹn,em không cất được lên lời. Em biết anh cũng mong được nghe giọng nói của em trong giây phút phải đối mặt với tử thần vậy mà em không thể nói,không thể nói được dù chỉ là 1 tiếng. Anh luôn là người nói lời xin lỗi,còn em thì luôn ương bướng không bao giờ chịu nhận mình sai.
    Yêu nhau suốt bao năm mà em chưa từng 1 lần nói: ´´Em yêu anh´´, và ngay cả khi biết rằng em sắp anh mất em vẫn không thể nói với anh: ´´Em yêu anh!´´. Anh đã từng nói với em: ´´Em là người quan trọng nhất của anh´´, em đã bảo anh: ´´Em không tin´´.
    Anh bảo: ´´Với anh sự nghiệp không là gì cả,anh có thể từ bỏ tất cả để được ở bên em. Giữa gia đình anh và em,nếu buộc phải chọn lựa anh sẽ chọn em, dù mọi người nghĩ anh bất hiếu. Em biết rõ anh không nói để nịnh em,em hiểu con người anh như thế nào.Sẽ có 1 ngày anh chứng minh cho em thấy: Em là người quan trọng nhất của anh!´´. Và anh đã chứng minh rồi đó, sự chứng minh phải trả bằng mạng sống của anh, trong giây phút đối mặt với sự sống và cái chết anh vẫn nhớ đến em, lo cho em, anh đã dùng chút sức lực cuối cùng để gọi cho em thay vì gọi một ai đó đến giúp anh, gọi cho 1 cô gái cách anh cả một đại dương chỉ để nói lời xin lỗi, anh lại thất hứa và thất hứa mãi mãi...
    Valentine này cũng như bao valentine khác em vẫn một mình, nhưng đây là valentine đầu tiên em biết cô đơn và trống vắng là thế nào, em không còn được nghe giọng nói của anh, nhận những món quà của anh. Sau bao ngày anh ra đi giờ là lần đầu tiên em khóc, em đang khóc khi viết cho anh lá thư này,lá thư mà biết nó không thể được anh mở ra nữa, nhưng em tin anh đang đọc những gì em viết, phải không anh?
    [FONT=&quot]´´Em xin lỗi!´´, em đã quá ích kỉ khi đặt lên anh những gánh nặng quá lớn, vì em anh đã sống quá gấp gáp, không dành cho mình thời gian nghỉ ngơi, bỏ qua những phút giây bên bạn bè và gia đình để xây dựng sự nghiệp, để em không phải lo lắng cho cuộc sống sau này của chúng ta và [/FONT]để được về bên em, để em có thể dựa vào anh. Em luôn tự ti, em luôn cảm thấy không xứng đáng với anh nên đã luôn đẩy anh ra xa trong khi anh luôn cố gắng để có thể tới gần em. Đến bây giờ em vẫn luôn tự hỏi, tại sao anh lại chọn em? - Một cô gái khiếm khuyết về cơ thể ngay từ khi mới chào đời, một cô gái không có gì giỏi giang. Anh là một người con trai hoàn hảo, mạnh mẽ và quyết đoán, một mẫu người mà bao cô gái mơ ước vậy mà lại là một người si tình nhất thế gian này. Anh đã bỏ mọi công việc, bỏ cả bản hợp đồng quyết định vận mệnh của anh để về bên em. Khi ca phẫu thuật của em thất bại, em phải trả giá bằng đôi chân của chính mình, em đã không bao giờ còn có thể đi lại được nữa cũng là lúc em quyết tâm phải nói lời chia tay với anh. Nhưng rồi em đã không làm được, em đã không thể thoát ra khỏi vòng tay anh. Em đã khóc, anh nói em thật ngốc, dù em có ra sao thì anh vẫn yêu em, em là người không thể thay thế.
    Anh bảo em đừng hi sinh ngốc nghếch như vậy, bởi cho dù em có rời xa anh thì anh cũng không thể yêu một ai khác, em là tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh. Anh không muốn trao em cho một ai khác, anh bảo em yêu là ích kỉ, anh muốn em hãy ích kỉ trong tình yêu, đừng rời xa anh, đừng đẩy anh ra xa em. Em hoàn toàn xứng đáng là người phụ nữ của anh, trong mắt anh em luôn là một thiên thần. Cho dù em không thể đi lại được nữa anh cũng không bao giờ rời bỏ em, anh sẽ là đôi chân của em, sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời. Anh có biết em thực sự hạnh phúc thế nào khi nghe anh nói vậy không, em chỉ muốn những giây phút đó kéo dài mãi mãi.
    Khi anh nói: ´´Anh sẽ ở lại chăm sóc em, không đi nữa´´, em rất muốn gật đầu nhưng rồi em lại đẩy anh ra, lại một lần nữa em đẩy anh ra đi, đẩy anh về thế giới của anh- một thế giới mà em không nghĩ mình có thể bước vào.
    Lại vẫn lí do cũ,em đã lạnh lùng nói: ´´Em muốn anh hãy xây dựng sự nghiệp vững chắc,đừng cư xử trẻ con như vậy, em sẽ ổn´´. Em hiểu anh hụt hẫng và đau lòng thế nào, nhưng anh im lặng vì anh quá hiểu em, em sẽ không dễ thay đổi quyết định. Em biết không phải vì anh thiếu quyết đoán mà anh đã lại ra đi mà vì anh biết em sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ chỉ để ép anh phải đi. Nên anh đã đi, nhưng anh không hề bỏ mặc em.
    Em biết suốt 3 năm nay, kể từ ngày em phải ngồi trên chiếc xe lăn đó anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ em, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi trong cuộc sống của em. Anh biết em có lòng tự trọng cao, cho dù anh là người yêu của em thì em cũng không bao giờ chấp nhận một sự giúp đỡ nào của anh, em luôn cho rằng mọi thứ phải rõ ràng, đặc biệt về kinh tế nên anh không bao giờ nói cho em biết. Nhưng em cũng đâu phải là cô bé ngốc ngày nào, em đã biết và không muốn làm anh buồn.
    Bởi em chưa bao giờ công khai mối quan hệ giữa hai chúng ta, gia đình em vẫn nhận sự giúp đỡ từ anh mà không hề hay biết, chỉ có em là cảm nhận được điều đó nhưng không thể nói ra vì trong thế giới của gia đình em anh chưa từng tồn tại. Không ai biết em đã có người yêu từ rất lâu rồi. Trong mắt mọi người em là một người con ngoan và chưa hề biết tình yêu là gì, luôn nghe lời người lớn.


    [FONT=&quot]Nhiều lúc anh đã cười và nói rằng:´´Anh như một tên gián điệp ấy, yêu em mà luôn phải hoạt động du kích, bao giờ cô bé của anh mới cho anh được bước vào thế giới của em đây? ´´.Giờ [/FONT]em mới thấy mình thật buồn cười, khi mà mỗi lần anh gửi quà tặng em em đều bảo :´´Anh giữ hộ em, sau này em sẽ nhận lại.´´ Anh cười :´´Con gái thật khó hiểu, sau này là bao giờ vậy cưng?´´.´´Sau này´´-giờ thì chắc không có sau này nữa! Nhìn lại căn phòng, em không hề có giữ một món quà nào của anh, không có một thứ gì để gợi nhớ về anh ngoài chiếc nhẫn anh đã trao cho em và em không thể không đeo nó. Nó là minh chứng cho tình yêu của hai chúng ta, là câu nói: ´´Em đồng ý đi cùng anh đến cuối cuộc đời´´.
    Chiếc nhẫn vẫn còn đây, em vẫn ở đây và chờ đợi vậy mà anh không còn nữa, anh có biết em đang muốn vỡ tan ra không, em không mạnh mẽ, không can đảm, anh biết mà. Anh đã chuẩn bị mọi thứ để đón em về bên anh, sẵn sàng đối đầu với mọi sóng gió có thể xảy ra trong gia đình anh để đưa em vào thể giới của anh, để thế giới của hai chúng ta hoà làm một. Anh nói anh chỉ chờ một câu nói của em, chỉ cần em đồng ý và anh sẽ đến. Em đã im lặng không nói, em đã thực sự bị thuyết phục bởi anh nhưng sự cố chấp, tự ti trong em không cho em nói: ´´Em đồng ý´´.
    Những tưởng lần này anh sẽ tiếp tục chờ đợi vì chúng ta còn quá trẻ, nhưng anh đã kiên quyết: ´´Anh sẽ không tiếp tục nhường nhịn em nữa, anh có thể chiều theo ý em trong mọi việc nhưng lần này thì không, anh sẽ xin phép gia đình em để đưa em đi.Anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, anh không thể chờ đợi hơn nữa!´´. Và dù không gật đầu đồng ý nhưng em đã thuận theo ý anh, chúng ta đã dự tính rất nhiều cho tương lai, nghĩ đến những khó khăn mà cả hai sẽ phải đối mặt sau này, em những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em từ đây, em sẽ không đơn độc trên đường đời nữa, em không hề nghĩ một ngày nào đó không có anh em sẽ phải làm sao dù trước đây em đã từng có ý nghĩ rời xa anh.
    Cuộc đời không ai học được chữ ´´ngờ´´ phải không anh? Em có ngờ đâu ngày mà anh đến đón em cũng là ngày anh ra đi mãi mãi. Em không tin có một câu chuyện cổ tích thứ hai trong cuộc đời này, anh đã dắt em vào một thế giới cổ tích rồi lại bỏ mặc em mà rời khỏi thế giới đó. Anh đã mang đến hi vọng vào cuộc sống cho em và rồi hi vọng đó lại vụt tắt ngay khi nó vừa soi sáng tâm hồn em. Anh có biết em đã mất phương hướng khi không biết mình sẽ phải bắt đầu lại từ đâu, bước đi tiếp thế nào trên con đường dài này?
    Chờ đợi là một điều khủng khiếp, nhưng không có gì để chờ đợi còn khủng khiếp hơn. Chết vì người mình yêu đã là một điều không dễ nhưng sống vì người mình yêu còn khó hơn rất nhiều.Em vẫn không thể bỏ được thói quen chờ điện thoại của anh hàng đêm, nhịp thở em như gấp gáp hơn mỗi khi điện thoại rung để rồi khi mở máy một cảm giác hụt hẫng lại ùa về, em lại bấm phím từ chối.
    Từ chối bởi em biết đó không phải là anh, bởi em lại phải trở về với thực tại, trở về với sự thật em sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của anh, được nép vào ngực anh ngủ ngon lành nữa. Em đang nhớ lại những kỉ niệm của hai ta, từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, em luôn bảo anh cao quá, em ngước nhìn anh mỏi cổ lắm.

    [FONT=&quot]Anh cười lớn rồi bế em đặt lên chỗ ngồi cao hơn anh, anh bảo: ´´Giờ thì anh ngước nhìn em rồi đó!´´. Anh đã nói: ´´Nếu em không muốn bước vào thế giới của anh, thì anh sẽ bước vào thế giới của em, từ giờ anh sẽ không để em phải ngước nhìn anh mà anh sẽ cúi xuống để nhìn em!´´

    [/FONT]

    Anh luôn ra sức bảo vệ em, anh không bao giờ muốn em phải chịu bất kì sự tổn thương nào, vậy mà đã có lúc em cố tình không hiểu anh. Yêu nhau nhưng thời gian được ở bên nhau của chúng ta không nhiều, những lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh có biết em khao khát được ở bên anh, chỉ để được ngắm nhìn anh, được lau những giọt mồ hôi cho anh khi anh làm việc, nhưng chính em lại mâu thuẫn với bản thân. Em đã lựa chọn cuộc sống xa anh với một suy nghĩ có thể làm tình cảm của chúng ta phai nhạt, để anh có thể quên em và bắt đầu một cuộc sống khác, để anh có thể yêu một người con gái khác- hoàn hảo hơn em, có thể chăm sóc anh suốt cuộc đời. Nhưng càng xa anh, em càng yêu anh và lại càng đau khổ, anh cũng vậy!

    Sự xa cách không xoà nhoà được tình cảm của chúng ta mà nó lại làm tình yêu của chúng ta thêm sâu sắc. Anh đã nói rằng: ´´Được ở bên người mình yêu là điều hạnh phúc, anh biết việc chăm sóc một người vợ bị liệt không hề đơn giản nhưng anh muốn được làm điều đó, bởi đó là người anh yêu.

    ´´H à, em xin lỗi vì em luôn khiến anh buồn, khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn trong khi anh đã có nhiều áp lực, em thật ngốc phải không anh? Đáng lẽ em nên trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi chúng ta được bên nhau thay vì tranh luận với anh về cuộc sống sau này, về việc chúng ta là người thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Nhưng thời gian thì không quay trở lại,có lẽ mẹ anh đã đúng khi nói: Chúng ta không nên có một bắt đầu! Mặc dù vậy em cũng không hối hận khi chúng ta đã bắt đầu, em không hối hận vì đã yêu anh, đã cùng anh viết lên một cuốn tiểu thuyết tình yêu mà kết thúc của nó thật buồn! Em sẽ không để cuốn tiểu thuyết đó kết thúc bằng một bi kịch, bởi em biết anh muốn em để cuốn tiểu thuyết đó bước sang một trang mới, và không hề muốn nó dang dở.
    Nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu, cuộc sống của em từ giờ sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng em sẽ không gục ngã đâu anh. Em sẽ không phụ lòng tin của anh. Em là một cô gái mạnh mẽ mà! Em sẽ học cách bước đi một mình, em đã sống trong sự che chở của anh quá lâu và giờ em cần phải đối mặt với những sóng gió của cuộc đời. Em tin rằng ở quanh đây, anh vẫn luôn ở bên dõi theo em, và muốn được nhìn thấy nụ cười của em phải không anh? Em sẽ chỉ khóc trong hôm nay thôi, chỉ khóc lúc này thôi. Em sẽ luôn mỉm cười. Cho dù chưa biết ngày mai sẽ ra sao, chưa biết em sẽ phải đi như thế nào. Nhưng em sẽ sống có ý nghĩa, sống vì tình yêu của anh dành cho em. Và em muốn nói với anh rằng:´´Em sẽ không viết câu chuyện cổ tích thứ hai, em chỉ viết câu chuyện cổ tích của em với một người, một người sẽ sống trong trái tim em,là anh đó!´´.Nhưng em sẽ sống hạnh phúc, và đi đến cuối con đường của cuộc sống này, bởi em yêu anh và bởi ở cuối con đường anh vẫn chờ em, phải không anh?

    Hãy cười tươi, tình yêu của em, em sẽ thay anh thực hiện ước mơ con dang dở, thực hiện hoài bão của chúng ta. Hãy ở đó, ở nơi đó chờ em anh nhé! Em sẽ đến với anh khi em đã thực hiện xong những gì anh muốn em hứa. Chúng ta sẽ luôn mỉm cười và cùng nhau bước đi trên con đường đó, dù không thể nhìn thấy nhau, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau nhìn về một hướng.
    Ở nơi đó, anh vẫn chờ em phải không?



     
  13. Pikachu..

    Pikachu.. Thần Tài

    Mặt nạ của quỷ

    [ Truyện kể rằng: trên đoạn đường ác quỷ vô tình rơi mất mặt nạ của mình.
    Cô bé tò mò soi đi soi lại.. sau ướm thử lên mặt.
    Kết quả là mặt nạ của quỷ dính chặt vào da thịt, cô bé không tài nào tháo gỡ được;
    Thế là cô bé trở thành 1 con quỷ xấu xí.
    Cô bé hoảng loạn, chạy thật nhanh về làng kiếm mẹ;
    Mẹ không nhận ra cô bé... lại cùng người trong làng đuổi cô bé đi.
    Cô bé tội nghiệp đau đớn tột cùng.
    Thế rồi, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô bé xuất hiện.
    Ra mặt giúp cô bé giải thích mọi chuyện... chỉ vì cậu tin đấy là cô bé.
    Cô bé có được niềm tin yêu... mặt nạ được gỡ bỏ
    1 lần nữa quay về trong vòng tay yêu thương của cậu bé ]

    View attachment 8874

    "Thế nào ủh anh yêu, đã nghe truyện này chưa ý"
    Quàng tay quàng qua vai anh, mái tóc thướt tha của cô lan tỏa 1 mùi hương đặc trưng; anh ngây ngất say trong vòng tay ấm áp của người yêu.

    Dĩ nhiên anh đã nghe rồi... cái truyện này, em đã kể biết bao nhiêu lần cho anh nghe rồi mà.
    "Ngày mai em sẽ đưa anh ra sân bay chứ ?" anh ngoảnh đầu nhìn cô... nhẹ nhàng nói bên tai.
    "Không đâu... vì em sẽ khóc..." Vừa trả lời cô dùng dằn mím chặt lấy môi.
    Nhìn khuôn mặt kiềm nén để không khóc ấy của cô... anh bật cười. Chỉ những điều nhỏ nhặt thế cũng đủ để anh cảm thấy yêu yêu. Anh và cô đã bàn tính đến chuyện đám cưới rồi mà.
    Vì yêu cầu công việc... anh phải tạm rời xa cô, để ra nước ngoài 1 năm. Nếu có thể, chắc anh đã dắt cô theo mình. Thật đáng tiếc, bố mẹ cô không cho phép.
    "Ở nước ngoài, anh cũng phải nhớ đến em cơ đấy !"
    "Uhmm, trừ em ra anh chẳng nhớ ai cả đâu."
    "Thật à ?"
    "Bảo đảm"
    Anh ngắt nhẹ mũi, đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng. Những giọt nước mắt không nghe lời được nước cứ rơi... khuôn mặt hồng hào xinh xắn dưới ánh đèn... càng làm cô trông xinh đẹp hơn với đôi má ửng đỏ.

    Anh gần như định bỏ đi cơ hội ra nước ngoài tu nghiệp.
    "Đừng khóc... vì em... anh nhất định sẽ way về ngay, lúc ấy chúng ta sẽ cử hành hôn lễ thật long trọng nhé, được không ?"
    "Dạ... vâng... uhmmm"
    "Đừng khóc nữa mà, anh đau lòng lắm, anh yêu em"
    "Em cũng yêu anh" ~ Suốt cuộc đời, anh chỉ yêu mình em
    Đưa tiễn anh đi được 1 thời gian... vài tháng sau.... cô gái và bạn đã gặp tai nạn trong 1 lần say rượu. Tính mạng bị đe dọa.... để duy trì lại cuộc sống của cô thật khó khăn .

    View attachment 8875

    Khuôn mặt cô biến dạng, trông rất đáng sợ.
    Vì trong quá trình phẫu thuật...
    may vá thiếu cẩn thận mà ra.
    Tổn thương.
    Cô gái tức tưởi khóc trên giường...
    khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mất đi....
    sống làm sao đây ?
    Kết liễu cuộc đời không hơn sao ?


    Bố mẹ nhìn cô e ngại... chẳng dám đến gần. Nếu không có sự khuyên răn của bạn bè... có lẽ cô đã kết thúc cuộc sống tại đấy.
    "Đây là email của anh ta, có muốn nói chuyện cùng anh không ?" Bạn bè cố giúp cô.
    Khuôn mặt biến dạng khiến cô mất hẳn sự tự tin, khóa mình trong phòng kín... không dám gặp gỡ ai.
    Cho dù đó là người cô hết mực yêu thương, cô cũng từ chối nói chuyện.
    "Anh ta rất lo cho cậu đấy, một mực muốn biết tình trạng của cô."
    "Cậu muốn tôi gặp anh ta sao chứ ? với khuôn mặt như thế này đấy hả ? Bố mẹ còn không chấp nhận được tôi, huống gì là anh ! Tôi thực sự..... không dám... đối mặt với anh ta..."
    Từng ngón tay chạm vào da mặt sần sùi nếp gấp khúc, nhăn nhúm như 1 con quỷ....
    Đâu rồi ? Cô gái xinh xắn đáng yêu lúc trước của nó đâu rồi ?
    Anh sẽ nghĩ thế nào đây ?
    Có còn yêu cô nữa không ?
    Sẽ còn thích cô nữa hay không ?
    Càng nghĩ càng chẳng dám mơ đến việc sẽ chuẩn bị đám cưới với anh.
    "Thế..... cũng là 1 cơ hội để cậu thử lòng anh ấy đó chứ !"
    Bạn bè cứ khuyên nhủ.... cuối cùng cô quyết định liên lạc lại với anh. Không hề đá động đến khuôn mặt biến dạng của mình, cô tự thu mình trong nỗi sợ hãi.
    Tiếp theo đó... ngày nối ngày trôi qua.... thời gian 1 năm đã cận kề.

    Anh vui vẻ bàn tính đến các khâu đám cưới mà 2 người phải chuẩn bị trong thư gửi cô gái. Cô lặng người....vỡ tan.... bắt đầu sợ....

    View attachment 8876

    Ngày anh về đã đến.
    Bạn bè đưa cô đến sân bay.... tim cô bấn loạn, bất an, nhưng vẫn rất muốn có 1 cơ hội.... có thật là anh sẽ nhận ra cô như trong truyện đã nói đấy không ?

    Cô đeo kính đen, đội nón, mang khẩu trang.... đứng lặng im tại góc khuất sân bay... đợi người cô yêu.
    Anh bước xuống máy bay với tâm trạng hứng khởi... thời gian 1 năm xa cô đủ để anh hiểu tình yêu của anh dành cho cô không lời nói nào đủ để bày tỏ.

    1 năm liên lạc với cô... dù có 1 thời gian bị gián đoạn... nhưng những lá thư gửi cho nhau đã khiến 2 người đong đầy nỗi nhớ.... 1 mặt lo lắng .... không biết cô ta đã gặp sự cố gì mà bạn bè cô 1 mực giấu bặt tin. Thôi thì, không nghĩ ngợi nữa....
    Vì hôm nay anh được gặp cô.... người mà suốt 1 năm dai dẳng anh nhớ đến.

    Bước chân xuống sân bay...
    Trong dòng người đông đúc....
    Anh đảo mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc...
    Anh tin rằng...
    Cô sẽ thật khác biệt so với mọi người.
    Nhất định cô đã đến...
    Thế là anh bắt đầu rảo bước khắp nơi tìm kiếm cô.
    Cuối cùng...
    Tại đằng sau cây cột trước cổng ra vào..
    Anh đã tìm ra cô.
    Anh vui vẻ chạy đến phía sau, ôm chặt lấy cô.
    "Ui da, nhớ chết đi được ! Đến đây rước anh, mà lại còn chơi trốn tìm với anh thế à ! "
    "Anh... kiếm được em ?" Giọng cô ta nhỏ dần.. như thể chờ đợi 1 câu khẳng định gì đó.
    Cảm giác kì lạ bao quanh... anh xoay vai nhìn thẳng vào cô.... mà sao cô lại che đi khuôn mặt của mình như thế ?
    "Anh... anh... còn nhận ra em chứ ?"
    Giọng nói trầm ngâm vang lên từ đằng sau cái khẩu trang.... Anh tỏ ra lo sợ... vòng tay ôm cô vào lòng.
    Nhất định có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu không cô ta sao lại như thế chứ ?
    "Anh dĩ nhiên là nhận ra em rồi. Anh yêu em mà !"
    "Thế... như vậy thì anh có còn yêu em không ?"
    Trước mặt anh,
    Cô cởi bỏ nón.
    Ttháo mắt kính...
    Cuối cùng cùng là cái khẩu trang.
    Khuôn mặt xấu xí kinh khủng xuất hiện trước mặt anh...
    Mọi người kinh hoàng ... những tiếng kêu thảng thốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.
    Anh vẫn như không có gì.... và bình thản cười to.

    Anh hoàn toàn không để tâm.... ôm gọn cô vào lòng... nhẹ nhàng rót vài tai cô:
    "Đẹp.. rất đẹp.... Dĩ nhiên anh rất yêu em !"
    Anh đưa tay, từng ngón từng ngón tay chạm vào những vết sẹo trên mặt cô.... đặt nụ hôn lên mặt cô như thể hiện rằng... dù mặt cô có thay đổi đi chăng nữa.... cô gái xinh đẹp lúc trước không còn... anh vẫn rất yêu, rất yêu cô.

    Anh và cô bắt đầu chuẩn bị lễ cưới... mặc cho sự cản trở từ phía gia đình anh.
    Anh vẫn kiên định sẽ cưới cô.
    Chỉ vì anh thật sự rất yêu cô...
    Yêu vẻ đẹp từ nội tâm... không phải ngoại hình.
    Vì vậy... từ ánh nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô.

    View attachment 8877

    Sau khi về nước... để hòa nhập nhanh chóng hơn với công việc... anh thường xuyên về nhà muộn.
    Cô ở nhà... chờ đợi và lo lắng....
    Mặc cho những cú điện thoại báo cáo anh đã đi đâu, làm gì.. cô vẫn cứ lo, vẫn cứ sợ...... rất sợ.
    Anh sẽ bỏ rơi cô chỉ vì cô đã đánh mất khuôn mặt xinh xắn đáng yêu ?

    Dần dần cô khép mình, mất hoàn toàn đánh mất lòng tự tin.
    Lúc đầu, cô hay gọi điện cho anh... chỉ cần 1 phút chậm trễ... cô cũng vặn vẹo hỏi đủ điều. Về sau, lòng hoài nghi cứ ngày 1 tăng... ngày 1 khắt khe và cáu bẳn. Thậm chí không muốn cho anh đi làm.
    Anh khó chịu... nhiều lần muốn nói rõ vấn đề, nhưng lại sợ làm tổn thương cô ấy... anh kìm nén... và im lặng. Dần dà, cô càng ngang tàng, la làng như thể 1 bà điên.
    Mọi chuyện đều cần lý do... nói lý do thì lại bắt đầu hoài nghi độ chính xác của nó. 1 lần rồi 2 lần xác minh.... 1 lần tiếp 1 lần.....

    Gánh nặng công việc cộng với gánh nặng từ tất cả sự việc, áp lực trước những lời buộc tội vô cớ.
    Rút cuộc... anh đã nói.
    "Em đừng làm cho tâm hồn em cũng trở nên xấu xí đi chứ !"
    Nói rồi, anh bỏ đi.
    Đối diện với lời anh vừa nói. Cô òa lên khóc tức tưởi. Cô không muốn thế đâu... chỉ vì... chỉ vì.... cô sợ mất anh thôi mà....
    Vì vậy cô đã nghĩ cách ràng buộc lấy anh... không ngờ lại làm anh cảm thấy phiền toái.
    Trước đây, cô đâu phải như thế.
    Khuôn mặt dị dạng... trái tim cũng trở nên xấu xí... mọi việc bắt nguồn cũng là do cái khuôn mặt xấu xí mà chuyển biến xấu đi.

    View attachment 8878

    Cô quyết định xin lỗi anh. Gọi điện. Anh bảo đang họp tại công ty.
    Cô chạy đến công ty tìm anh. Nhân viên lại bảo anh không đi làm ngày hôm nay. Cô bàng hoàng.....

    Nghi ngờ.... 1 lần nữa gọi điện cho anh..... khóa máy.
    Cô bắt đầu lo sợ.... không lẽ anh tìm đến 1 người phụ nữ khác rồi đấy sao ?
    Nghĩ đến đó... cô chau mày... vì những suy nghĩ linh tinh thế, nên anh bỏ đi...
    Cô chuyển sang lo lắng...cô nên tin tưởng anh nhiều hơn.

    Nói rồi, bên đường.... cô nhìn thấy anh đang ngồi cùng 1 phụ nữ trong tiệm coffee shop sang trọng.
    Thật không ngờ... suy nghĩ của cô lại là sự thật. Bên đường... anh và cô đang trò chuyện vui vẻ, nói nói cười cười...... những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.....

    Cô ta có khuôn mặt thật xinh đẹp.... cái khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mà trước đây cô đã từng sở hữu.... và đã đánh mất.
    Mặc nhiên.... cô ghét... rất ghét anh !


    Anh chê cô xấu xí..... anh chê cô có khuôn mặt dị dạng.... anh bỏ rơi cô rồi !

    Qua mấy ngày sau.... hủy lễ cưới.... anh không hề nhận được 1 lý do..... 1 tuần sau... anh đến thăm nhà, nhưng bị cô cự tuyệt. Đến lời giải thích cuối cùng, cô cũng chẳng muốn nghe.


    View attachment 8879

    Thế rồi lại 1 năm trôi qua.
    Cô ta mang cái mặt dị dạng trải qua cuộc sống. Bạn bè nhiều người khuyên nhủ cô phẫu thuật. Nhưng cô 1 mực từ chối.... cô bảo ít ra vì khuôn mặt này...... cô nhận ra rất nhiều bộ mặt thật của người khác.

    Bạn bè cô không từ bỏ. 1 lần, lại 1 lần khuyên nhủ cô sang Nhật phẫu thuật, cho rằng đấy là bác sĩ rất giỏi... rất có tiếng... sẽ đưa cô ta trở về với khuôn mặt trước đây.
    Cô cười cười..... thôi thì mặc, thử cũng chẳng sao..... làm sao thì cũng chỉ là 1 miếng da thôi mà.

    Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài 12 tiếng. 1 tháng điều dưỡng trôi qua. Cũng đã đến ngày cô và bạn bè cởi bỏ lớp băng trắng trên mặt....
    Khuôn mặt thân wen xuất hiện.....
    Là cô ấy.....
    Cô ấy lúc trước đây mà !
    Cô gái ngày trước đã trở về rồi !
    Cô ấy cười 1 cách đau khổ...
    hmmm...
    Khuôn mặt lúc trước đã trở về....
    Nhưng .. anh đã ko còn nữa rồi.

    View attachment 8880

    Từ đó cô sống 1 cuộc sống hoàn toàn khác... 1 cách làm mới cuộc sống. Mối quan hệ được nới rộng hơn.... quen biết nhiều người hơn... và quen được những người có thể là chỗ dựa cho cô.
    Cô không cần tình yêu, chỉ cần hạnh phúc.... khuôn mặt này mang đến cho cô 1 cuộc sống hạnh phúc.

    Sau đó, cô nhận lời cầu hôn của 1 người đàn ông.
    Cô quay trở về Nhật Bản... muốn bày tỏ sự cảm kích với người bác sĩ đã phẫu thuật cho cô.
    Vừa lúc ấy.. bệnh viện trả lời.. vị bác sĩ ấy đã rời khỏi bệnh viện....
    Cô ngồi chờ... rồi đợi... vị bác sĩ vẫn chưa xuất hiện.
    Vừa định quay bước đi.... bất ngờ cô **ng trúng 1 bệnh nhân.... khuôn mặt băng đầy băng trắng.
    "Xin lỗi.." Cô sử dụng vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình.
    Chỉ thấy bệnh nhân ấy nhìn cô kinh ngạc.... rồi gấp rút bỏ đi.....
    Cô dường như nghĩ ra 1 cái gì đó....
    "Bác sĩ ở đây tốt lắm, hãy để họ phẫu thuật cho anh, khuôn mặt anh nhất định sẽ trỡ về như trước đây....
    Đây, xem này ! Tui cũng phẫu thuật ở đây đấy, đẹp chứ ?"
    "............." Bệnh nhận im lặng.
    Vị hôn phu đứng ngoài gọi với vào..... Cô nhìn anh bệnh nhân cười nhẹ.... quay đầu sải bước đi về phía vị hôn phu.
    Nhìn cánh cổng bệnh viện. Nhìn khuôn mặt cười tràn ngập hạnh phúc của cô...... nước mắt anh lặng lẽ rơi.....

    Mặc nhiên.... nữ bác sĩ xuất hiện đằng sau .... dùng lời lẽ của 1 người Nhật bản xứ
    "Anh thật sự yêu cô ấy, vì cô ấy, dâng hiến da mặt của chính mình.... thế mà giờ đây..... cô ta lại chẳng nhận ra anh.....
    1 năm trước đây anh đã tìm tôi hy vọng về cuộc phẫu thuật, thế kết quả này anh mãn nguyện chưa ?
    Nhưng mà.... tôi có thể miễn phí làm cho khuôn mặt anh trở về như xưa, nếu anh muốn..."
    "Không cần đâu... cô ta không nhận ra tôi thì thôi vậy..... hãy để tôi đeo mặt nạ này mà sống nốt những ngày còn lại vậy....."

    Nước mắt chảy ngược vào trong......
    Hương thơm thoang thoảng từ mái tóc lúc cô ấy đứng gần bên anh.... mùi hương nhẹ nhàng quay quắt..... mùi hương đặc trưng của cô làm chạnh lòng anh...... anh gượm buồn....
    Cảm giác càng cô đơn.........

    View attachment 8882

    Sau này cậu bé nhặt lấy mặt nạ của quỷ....
    Muốn thử cô bé xem cô bé có nhận ra cậu ta không
    Thật bất ngờ.... cô bé không chỉ khóc thét lên khi nhìn thấy cậu....
    Lại còn bảo cậu đừng bao giờ đến gần cô ta nữa.
    Từ đó.
    Cậu bé ấy..... mang bên mình mặt nạ ác độc của quỷ.....
    Sống 1 cuộc sống cô độc đáng thương.......






     
  14. kunkun

    kunkun Thần Tài Perennial member

    Gửi Hugolina!

    [​IMG]Yêu là cho? Hay là nhận? Vừa cho lại vừa nhận? Tất cả những quan niệm về yêu đương ấy không sai, nhưng ngày nay không ít bạn trẻ lại áp dụng một cách sai lệch, để rồi trở thành nạn nhân của chính mình.

    Khi yêu là “cho”

    Nhiều bạn gái ngày nay, kể cả những bạn có học vấn hiểu chữ “cho” một cách quá đơn giản. Họ “cho không, biếu không” tất cả những gì mình có, từ tặng quà, đưa tiền bạc cho bạn trai tiêu xài, đến nhà làm osin, làm vợ không kèn, không trống... Còn các bạn trai lợi dụng triệt để chữ “cho” của các bạn gái.

    Nhiều chàng còn đưa ra điều kiện: “Hãy cho anh để chứng tỏ tình yêu của em” để rồi những cô gái nông nổi bị sập bẫy, cho dù tự bản thân họ không muốn. Họ “cho” chỉ nhằm mục đích nhận được tình yêu ở chàng trai. Nhưng khi “nhận” được hết rồi, chàng đâm ra chán và tìm cớ rút lui để mặc cho các cô gái “khánh kiệt”, xác xơ...

    Với Tâm, cô không chỉ cho có bấy nhiêu. Tâm và Minh quen nhau từ hồi học Phổ thông ở quê nhà, cả hai có hoàn cảnh tương tự nhau. Mẹ Tâm mất sớm, bố đi lấy vợ khác không chăm lo gì đến con nên Tâm sớm có tính tự lập. Còn Minh có mẹ nhưng người cha có tật cờ bạc, có vợ bé nên cũng rất khổ tâm. Cả hai quyết tâm học giỏi để vào TP. HCM thi Đại học mong thoát khỏi hoàn cảnh éo le. Họ hứa khi vào thành phố sẽ nương tựa vào nhau, giúp đỡ nhau...

    Với quan niệm “yêu là cho” nên Tâm quyết định hy sinh cho người yêu. Cả hai đều thi đỗ vào Đại học, Minh đậu vào trường Y, còn Tâm đậu vào ngành Thư viện. Thế nhưng, Tâm đã không làm hồ sơ nhập học mà đi phụ việc trong một nhà hàng để lo cho Minh ăn học. Cô nghĩ, nếu cô cũng vào Đại học lúc này Minh sẽ rất khó khăn. Vả lại, cô cho rằng ngành thư viện của mình ra trường không dễ xin việc, mà xin việc được rồi thu nhập cũng không cao.

    Minh vô cùng cảm kích trước nghĩa cử của người yêu, từ đó anh yên tâm ăn học. Tiền thuê nhà đã có Tâm lo, dần dần sau đó hai người “sáp nhập” vào một nhà cho thuận tiện và tiết kiệm hơn. Cũng từ đó, hàng ngày Tâm đi làm về lại lăn vào giặt giũ, cơm nước, phục dịch Minh như một người vợ thực thụ, chưa kể khi làm không tròn còn bị Minh chê ỏng, chê eo.

    Nhưng đau đớn hơn là 3 năm liền cô phải đi phá thai 3 lần. Minh cần mua điện thoại đã có cô lo, cần xe máy đi thực tập cô lập tức sắm... Vậy mà khi ra trường, Minh đã nhẫn tâm chia tay Tâm để đến với một cô tiểu thư xinh đẹp cùng học ngành Y, có bố là một ông trùm trong ngành dược và hàng chục hiệu thuốc tây lớn... Tất cả những gì quý giá mà cô có được đều theo Minh ra đi: tình yêu, tuổi trẻ, niềm tin, tiền bạc cô dành dụm lâu nay...

    Yêu là nhận

    Trái ngược với trường hợp của Tâm, ở một số thành phố lớn như Hà Nội, TP. HCM, có những cô gái có cách yêu ngược lại. Với họ, yêu là “nhận”, nghĩa là họ chỉ yêu chàng trai nào khi nhận được cái gì đó, thật cụ thể. Như Nguyệt, từ tỉnh lẻ vào học ở thành phố, mới năm thứ hai, cô có thể “tự lập”, không phải nhờ đến tiền bố mẹ gửi vào. Lâu nay, cô đã có một “anh giai” ngoài 30 tuổi, không rõ nguồn gốc, tung tích. Nhưng cô cần gì điều đó, miễn là anh tặng cô những thứ mình cần và “bao” luôn tiền thuê nhà trọ và tiền ăn tiêu, chỉ cần một tuần đôi lần anh ghé qua cô phải bỏ mọi việc để “ở nhà với anh” khi có một cú điện thoại.

    Còn Lan, tuy không được “bao trọn” gói như Nguyệt, nhưng mỗi lần anh đến với cô lại tặng một món cũng đủ cô “lên đời”. Dù là một món nho nhỏ như đôi giày xịn, cái mũ thời trang, một cái túi xách xinh xinh... Nhiều khi chỉ cần một bữa ăn ở nhà hàng, cô cũng sẵn sàng “thân mật” để có dịp thưởng thức những món mà cô chưa từng được nếm... Tất nhiên, “tình” của cô cũng kéo dài tùy theo độ “nặng” của món quà. Anh nào quà cáp lèo tèo, Lan tìm cách “bốc hơi” cho sớm.

    Cũng vì ham “nhận”, cô quên tìm hiểu lý lịch của một đại gia khá hào phóng, khi ông ta có một bà vợ thuộc hàng... siêu sư tử Hà Đông. Bà ta đã thuê côn đồ rạch mặt cô để cảnh cáo. Vết sẹo khá sâu, sau này Lan nhiều lần nhờ đến bác sĩ thẩm mỹ nhưng nó vẫn còn khá đậm. Cô đành phải trang điểm kỹ để che, nhưng bạn bè cô vẫn nhận ra và gọi đó là “vết sẹo tình yêu”.

    Vừa cho vừa nhận

    Tình yêu là một thứ tình cảm ích kỷ, họ yêu để được yêu, họ cho để được nhận... Nếu cứ “cho” một chiều như trường hợp của Tâm là yêu mù quáng, quá dại dột để rồi mất tất cả. Nhưng trường hợp của Lan lại là một cách “mua bán” tình yêu, kết quả cũng thê thảm không kém.

    Bản chất tình yêu là chân thành, vô tư nhưng cũng đừng quá vô tư đến mức để bị lợi dụng. Tất nhiên, bạn cũng không nên nhân danh tình yêu để lợi dụng người khác bởi cả hai điều đó đều sẽ phải trả giá đắt.
     
  15. NGOCNGA

    NGOCNGA Thần Tài

    Những vì sao!

    [​IMG]

    Những Vì Sao (Les Étoiles - Lettres de mon Moulin - Alphonse Daudet)

    Khi tôi chăn chiên tại sườn núi Lubéron, đôi khi tôi đã phải trải qua nhiều tuần liên tiếp không thấy một bóng ma nào cả, chỉ một mình tôi cô độc trong cánh đồng xanh với chú chó Labri, và đàn cừu. Thỉnh thoảng, có người tu sĩ dòng kín trong vùng Mont de L"Ure đi ngang qua để kiếm vật dụng cần thiết, cũng có khi tôi gặp vài khuôn mặt đen đúa của những người làm mỏ than tại vùng Piémont; nhưng tất cả có dáng dửng dưng, im lặng vì sống đời cô độc quen rồi, họ mất luôn cả bản tính chuyện trò vụn vặt, họ cũng chẳng biết chuyện gì đang được rêu rao dươi kia trong những làng xóm và trong tỉnh nhỏ .
    Cho nên cứ mỗi nửa tháng, khi được nghe từ trên đường đi lên núi , tiếng chuông leng keng của chú lừa già, đem thực phẩm cho mỗi nửa tháng lên, rồi dần dần tôi thấy xuất hiện, trên sườn núi, cái đầu của cậu bé giúp việc trong nông trại hay bộ tóc đỏ của dì Norade, tôi rất hạnh phúc và vui mừng. Tôi bắt họ kể cho tôi nghe những tin tức mới từ vùng dưới chân núi, những buổi lễ rửa tội cho trẻ con, những đám cưới ; nhưng điều tôi chú ý nhất, vẫn là những cậu chuyện mới lạ xảy ra chung quanh cô con gái ông chủ, cô Stéphanette, cô gái với sắc đẹp lộng lẫy nhất vùng . Giả vờ như không mấy quan tâm, tôi nghe ngóng tin tức về cô, xem cô có đi dự nhiều dạ tiệc không, có nhiều chàng trai mới nào theo trồng cây si cô không; và nếu có ai hỏi tôi những điều như thế có ích lợi gì cho tôi, một chú chăn cừu nghèo khó trên sườn núi, thì tôi xin trả lời rằng tôi 20 tuổi rồi, và theo tôi cô Stéphanette là người đẹp nhất trên cõi đời này mà tôi đã được biết .
    Vào một sáng Chủ nhật , trong lúc đợi lương thực hàng tháng, tôi bỗng nhận thấy nó đến chậm trễ hơn thường lệ . Vào lúc sáng tôi tự nhủ lòng: Chắc là tại lỗi của buổi lễ lớn tại nhà thờ, đến trưa, trời đổ giông lớn, thì tôi lại nghĩ tại con lừa không chịu lên đường vì đường trơn trượt . Cuối cùng, ba tiếng sau, cơn mưa đã tạnh, vùng núi lấp lánh nước dưới ánh mặt trời, tôi nghe giữa tiếng nuớc chảy róc rách của các lá và tiếng suối chảy tràn qua bờ, là tiếng chuông reo của chú lừa, thật vui tươi, đầy hạnh phúc như tiếng chuông vui tai nhà thờ vào ngày lễ Phục Sinh .
    Nhưng không phải cậu bé miarro của trại, hay dì Norade dẫn chú lừa đi . Mà là ... các bạn thử đoán xem là ai ? Cô tiểu thư của chúng ta, Trời ạ, chính cô nàng bằng xương bằng thịt, ngồi ngay ngắn giữa những giỏ mây, má hồng hào vì khí núi và vì cơn mưa giông vừa qua . Thằng bé bị ốm, và dì Norade đi thăm các con dì, người đẹp Stéphanette cho tôi biết như thế, khi cô đang leo xuống lừa, và nàng đã đến muộn vì bị lạc đường.
    Trông cách phục sức của nàng, áo đẹp mặc ngày Chủ Nhật, với khăn cột hoa, váy reng lộng lãy, nhìn giống như nàng đã đến muộn một buổi dạ vũ nào đó, chứ không có vẻ gì là bị lạc đuờng tại các bụi rậm ven núi đồi . Ồh, thật là một sinh vật tuyệt vời! Đôi mắt tôi nhìn nàng không biết chán . Quả thật, tôi chưa bao giờ có dịp nhìn cô bé gần đến thế! Một đôi lần vào khoảng mùa Đông, khi đoàn chiên đi lạc xuống đồng, và tôi vào trại để dùng cơm tối, cô bé đã đi ngang qua phòng ăn rất vội, hình như không bao giờ nói chuyện với những người làm công, dáng điệu lúc nào cũng hơi xa cách, với một tí kiêu kỳ . Và bây giờ, nàng tiên hiện diện trước mặt tôi đây, cho riêng mình tôi thôi, có điên đầu không chứ ?
    Sau khi lấy lương thực trong các làn mây ra, nàng Stéphanette bắt đầu tò mò nhìn chung quanh . Nàng vén nhẹ chiếc váy đẹp của ngày Chủ Nhật lên, để khỏi lấm bùn, và bước vào căn lều của tôi, cô muốn xem chỗ tôi ngủ, cái đệm rơm phủ lông cừu, cái áo choàng tôi móc lên tường, cây thập tự, miếng đá lửa . Tất cả những vật đó có vẻ mang cho nàng một niềm ngạc nhiên thích thú .
    - À, thì ra anh sống tại đây à, anh chăn cừu dễ thương của tôi ơi ? Anh làm gì để khỏi buồn chán khi sống một mình nơi đây ? Anh thường hay làm gì ? Anh nghĩ đến điều gì ? .. Thật tình tôi rất muốn trả lời rằng : Tôi hay nghĩ đến cô đó, cô chủ à, mà thực sự tôi sẽ chẳng nói dối tí nào cả; nhưng tâm hồn bối rối mạnh, tôi đã ấp úng chẳng nói nên lời nào cả . Tôi nghĩ rằng nàng cũng đã nhận thấy điều đó, và cô bé láu lỉnh này lấy làm thích thú và muốn tăng thêm sự bối rối của tôi với những câu hỏi tinh nghịch của nàng .
    - Thế cô bạn gái của anh thì sao, anh chăn cừu, cô ấy có thỉnh thoảng lên thăm anh không ? ... Có lẽ cô sẽ cưỡi con dê bằng vàng, hay nhờ cô tiên Estérelle chỉ cần nhón chân một cái là bay đến đây thôi ...”
    Chính cô bé mới giống nàng tiên Estérelle, khi nói chuyện với tôi, mái tóc nghiêng nghiêng và tiếng cười vui thánh thót, và nàng vội vàng muốn đi về ngay, cho tôi có cảm tưởng cuộc viếng thăm của cô bé như thể là nàng tiên đã xuất hiện vậy .
    - Chào anh chăn cừu nhé !
    - Kính chào cô chủ !
    Và rồi nàng ra đi, đem theo những giỏ mây trống.
    Khi cô mất dạng trên lối mòn của lưng núi, tôi có cảm giác như những hòn cuội, sào sạc dưới vó chú lừa, đang rơi từng viên một trên trái tim tôi . Tôi còn nghe mãi tiếng lăn của chúng thật lâu, thật lâu; và cho đến cuối ngày tôi vẫn còn mơ màng, không dám nhúc nhích vì sợ chúng sẽ biến mất khỏi giấc mơ hoa của tôi .
    Và khi chiều xuống, đáy thung lũng bắt đầu xanh thẫm và những con cừu lại xúm xít với nhau với những tiếng kêu vui tai, sửa soạn về lại chỗ ngủ, tôi nghe tiếng ai hớt hải gọi mình từ lưng núi, rồi tôi thấy cô tiểu thư của chúng ta xuất hiện, hết dáng điệu vui tươi của lúc trước, nhưng run cầm cập vì ướt lạnh, sợ hãi, và quần áo cô ướt đẫm. Trên đường về, khi cố vượt qua con suối bị lũ lụt nước sau cơn giông bão, mà cô bé cứ cố lội qua , suýt nữa cô bị đuối. Khổ thân chưa, vào giờ này, không thể nào nghĩ đến chuyện về lại nông trại, trên con đường mòn gập ghềnh, cô tiểu thư không thể nào tìm được đường về một mình, mà tôi thì không thể bỏ đàn chiên được .
    Tư tưởng phải ngủ lại qua đêm trên núi làm nàng lo ngại không ít, sự lo lắng hiện thấy rõ trên nét mặt nàng Còn tôi, chỉ biết cố hết sức trấn an nàng:
    - Vào tháng Bảy, ngày dài nhưng đêm rất ngắn, cô chủ à .. chỉ có phải trải qua một chút phiền muộn một tí thôi mà ...
    Và tôi vội vàng nhóm một ngọn lửa lớn, để hơ chân tay và áo đầm của nàng, tất cả đã ướt sủng khi lội qua suối . Rồi tôi đem cho cô ít sữa tươi, những khoanh phó mát nhỏ, nhưng cô bé đáng thương này không còn bụng dạ nào để nghĩ gì đến chuyện sưởi ấm, hay ăn uống gì cả; phải nhìn thấy những hàng nước mắt chảy quanh trong đôi mắt nàng , tôi cũng chỉ muốn òa khóc theo luôn .
    Lúc này màn đêm đã xuống hoàn toàn. Chỉ còn lại trên đỉnh núi một chút bụi xám nho nhỏ, một làn khói sáng mờ nhạt vào lúc mặt trời sắp tắt . Tôi bảo nàng tiểu thư vào nằm nghỉ trong căn chòi bé nhỏ của tôi . Trên đám rơm mới, tôi đã trải một bộ lông cừu mới toanh, sau khi tôi chúc nàng ngủ ngon, tôi ra ngồi ngoài canh cửa ... Chúa đã làm chứng cho tôi, dù ngọn lửa tình yêu làm nóng sôi cả trái tim tôi, nhưng hoàn toàn không có một ý nghĩ xấu xa nào len vào tâm hồn tôi cả, chỉ có một niềm kiêu hãnh lớn khi nghĩ đến trong góc lều nhỏ của cánh đồng xanh trên núi này, có cô nàng xinh đẹp Stéphanette đã xuất hiện .
    Cô bé không chợp mắt được . Tiếng mấy con cừu cựa quậy, xào xạc trên đống rơm, đôi khi chúng lại cất tiếng kêu be be nho nhỏ trong giấc mơ của chúng. Cô bé bèn lững thững đi ra và ngồi xuống bên đống lửa . Tôi vội khoác lên vai nàng một tấm khăn choàng lông cừu của tôi, và chúng tôi ngồi bên cạnh nhau như thế, im lặng chẳng nói gì với nhau cả .
    Nếu bạn đã có lúc trải qua một đêm ngoài trời, dưới một bầu trời đầy sao, thì bạn biết là vào giờ mà mọi người đang yên giấc, một thế giới kỳ lạ lại đang thức dậy trong cô đơn và yên lặng. Lúc ấy, tiếng suối nghe thanh thoát hơn, những ánh sáng nhỏ như bóng ma trơi bay trên mặt nước . Tất cả những linh hồn của núi tự do qua lại ; trong không gian nghe như có tiếng cựa quậy, những tiếng động bình thường không thể cảm nhận được, như thể ta có thể nghe được tiếng chuyển mình của các thân cây đang lớn lên chậm chạp, đám cỏ mọc vươn lên cao đôi chút . Ban ngày, là đời sống của sinh vật, nhưng ban đêm, là cuộc sống của các thể vật . Khi chúng ta chưa quen, chúng ta sẽ có cảm giác sợ hãi ... Thế nên, nàng tiểu thư của chúng ta run lập cập và ngồi sát vào tôi mỗi khi có tiếng động vang lên. Rồi một lúc, có một tiếng kêu dài, buồn bã, phát ra từ mặt ao sáng lập lòe từ phía dưới, vọng lên tận chỗ chúng tôi ngồi . Vừa lúc đó một ngôi sao băng rơi ngoằn ngòeo ngang qua đầu chúng tôi, như thể tiếng than van mà chúng tôi vừa nghe được, đem theo cùng với nó một luồng ánh sáng vậy .
    - Cái gì thế hả anh ? Stéphannette hỏi tôi, giọng nhỏ xuống .
    - Thưa Cô chủ , đó là một linh hồn đã vừa vào cõi Thiên đàng .
    Và tôi lẳng lặng làm dấu thánh giá . Nàng cũng làm dấu thánh giá , mặt vẫn mải ngước nhìn lên bầu trời, đầy cảm nhận . Rồi cô nói:
    - Có thật không, anh chăn cừu, các anh là phù thủy, những người có lối sống khác chúng tôi ?
    - Không phải vậy đâu, thưa cô Chủ . Nhưng vì chúng tôi sống tại đây, gần gũi các vì sao hơn, nên chúng tôi biết nhiều điều xảy ra hơn là các người sống dưới đồng bằng .
    Mặt cô vẫn đăm đăm nhìn lên trời, đầu chống lên bàn tay, người choàng tấm chăn cừu, trông cô giống như một thiên thần hộ mệnh .
    - Nhiều sao quá ! Thật là đẹp tuyệt vời ! Chưa bao giờ tôi lại có dịp thấy nhiều vì tinh tú đến như thế! . Anh chăn cừu à, anh có biết tên của những vì sao này không?
    - Biết chứ cô chủ .. Này nhé, ngay trên đỉnh đầu chúng ta, là giải Ngân Hà, con đường Sữa (The Milky Way) của thánh Jacques . Ông ta đi từ nước Pháp thẳng đến xứ Tây Ban Nha . Chính Thánh Jacques de Galice đã vẽ con đường này cho người hùng Charlemagne đi đánh nhau với quân giặc Sarrasins . Xa hơn nữa , cô thấy kìa chiếc xe ngựa chở linh hồn (chòm Đại Hùng Tinh) với bốn cái trục sáng chói . Ba ngôi sao đi đằng trước là ba con thú, và con đi cạnh con thứ ba là người cưỡi xe . Cô có thấy chung quanh chúng là một hàng loạt ngôi sao rơi rụng xuống không ? Đấy là những linh hồn mà Thượng Đế không muốn chúng đến cạnh Ngài .. Xa xa hơn nữa, là chòm sao của Ba Vì Vua (Orion hay chòm Hiệp Sĩ). Đó là chòm sao mà chúng tôi hay dùng để xem giờ giấc, những người như chúng tôi đó . Chỉ cần nhìn chúng, là tôi biết bây giờ đã quá nửa đêm rồi . Đàng xa nữa, phía ngôi sao đêm, là ngôi sao Jean de Milan, ngọn đuốc của các vì tinh tú . Mấy anh chăn cừu đã kể lại như thế này nhé, vào một đêm nọ, anh chàng Jean de Milan, cùng chòm Ba Vua và chòm Kim Ngưu (Pléiades), được mời đến dự đám cưới của người bạn của các vì sao này . Sao Kim Ngưu, vội vã đi trước, vì thế vì sao này nằm ở vị trí cao nhất . Nhìn trên xa kìa, tận trên bầu trời cao đó . Sao Ba Vua nằm phía dưới, đang theo đuôi chàng Kim Ngưu , còn cậu ấm lười biếng Jean de Milan, vì thức dậy muộn, đã nằm tận cuối cùng, và cậu tức giận, bèn ném cây gậy lên . Vì thế vì sao "Ba Vua" còn được gọi là "Cây Gậy của chàng Jean de Milan" . .. Nhưng mà cô chủ à, ngôi sao đẹp nhất của các vì sao, là sao của chúng tôi, “ vì sao của các chú chăn chiên”, ngôi sao mọc lên để soi sáng đường, lúc tờ mờ bình minh, khi chúng tôi lùa đàn cừu ra đồng, và lúc hoàng hôn khi chúng tôi đem cừu về . Chúng tôi gọi nói là la Maguelonne, nàng Maguelonne chạy theo chàng Thổ Tinh( Saturn), và cứ bảy năm lại làm đám cưới với chàng một lần .
    - Thôi đi anh chăn chiên à, tinh tú mà cũng biết làm đám cưới à ?
    - Thưa cô chủ , đó là sự thật mà !
    Và lúc tôi đang tìm mọi cách để giải nghĩa cho nàng thế nào là đám cưới của các vì sao thì tôi cảm thấy một vât gì vừa mát lại vừa mềm mại, đè nhẹ nhàng lên vai tôi . Đầu cô chủ, mệt mỏi quá nên đã thiếp đi và gối lên vai tôi, cùng tiếng xột xoạt dễ thương của giây buộc tóc bằng kim tuyến, và suối tóc mơ của nàng. Nàng tựa người như thế, chẳng chút cựa quậy, cho đến khi mầu xám trên bầu trời tan dần, bị nhạt nhòa bởi ánh sáng ban mai của bình mình. Tôi nhìn nàng ngủ, và tôi như được các vì thánh che chở trong buổi tối trong lành này, với toàn ý nghĩ trong sáng. Chung quanh chúng tôi, các vì sao tiếp tục cuộc diễn hành im lặng của chúng, ngoan ngoãn như một đàn chiên khổng lồ; và tự nhiên tôi chợt nghĩ rằng giữa muôn vàn vì sao đó, một vì sao sáng và xinh đẹp nhất, lóng lánh nhất, đã bay lạc đường, và đến hạ cánh trên vai tôi để ngủ yên.
     
  16. kunkun

    kunkun Thần Tài Perennial member

    View attachment 8909
    ♥ e nhớ buổi tối khi a tỏ tình ........ ngồi trong phòng nhìn vào máy tính
    e đã cười trong hạnh phúc.
    .........nụ cười mà có lẽ suốt dời e chẳng bao giờ có thể quên được..nó k phải cười tươi,k phải cười mỉm...chỉ là một nụ cười nhẹ nơi đầu môi mang lại cảm giác ấm áp
    View attachment 8911
    ♥ e nhớ con đường chúng ta từng đy,từng con phố,ngõ ngách. từng hàng cây đều mang một cái gi đó khiến tim e đập nhanh
    ....con đường quen thuộc mà e thuộc lòng đến từng chi tiết,ấy vậy mà e vẫn thấy thiếu cái gi đó...
    hình như là...thiếu tiếng cười của a.thiếu hơi ấm của kái ôm thật chặt lúc trời đột ngột trở lạnh...hay chỉ là kảm giác trống vắng khi đy một mình trên chiếc xe đạp và chỉ muốn đy thật nhanh thoát khỏi kảm giác ấy.....

    ♥ một buổi chiều mưa....
    em lại nhớ đến chiếc ô mà e và a che chung....nó là một vật kỉ niệm đẹp..
    ......có lúc e nói e muốn tắm mưa , để hứng trọn những giọt nước mắt của trời,đắm mình trong những giọt tinh khôi,như hòa mình vs mẹ thiên nhiên....hay chỉ đơn giản làm cho đầu óc mình tình táo hơn để vượt qua quá khứ quá êm đẹp này..........

    ♥ em nhớ con người mà đã từng là của e...quên sao được khi mà mọi kỉ niệm cứ ùa về ....
    nơi nào cũng có hình bóng a ở đó,......nơi nào cũng thật thân thương....



    cũng như khi e yêu a!

    ♥yêu từng con đường nhỏ lắt léo...
    ♥yêu từng hàng cây giả ngả bóng mát bên đường....mỗi lúc quên ô đều cúi đầu nép mình bên vệ đường,và đạp thật nhanh dưới bóng cây ......
    ♥yêu nắng ban mai ... ngày mới ập đến mang hạnh phúc ngập tràn....mang theo cái mà e gọi đó là những niềm vui vất ngờ
    ♥yêu chiếc xe đạp nhỏ của mình...
    ♥yêu chiếc ô thân thương....
    ♥yêu cơn mưa mùa hè bất chợt.......
    .................................................. ...

    cũng như khi e yêu a!

    a àk! ....có nhưng thói quen mà ngay chính bản thân mình k nhận ra
    ...có nhưng lời nói bột phát mà ngay chính bản thân mình k ý thức được
    ....có những hành động tưởng chừng như đơn giản lại hóa ra rất khó khăn
    ....có những thứ mà bant thân k thích nhưng nó vẫn và cứ xảy ra như một trò đùa trớ trêu của cuộc sống
    ....có những thứ tình cảm k thể miễn cưỡng bảo bỏ đi là có thể bỏ được,lấy là lấy lại được..


    Chẳng phải chính a đã bảo e là cuộc sống là phải biết cách chấp nhận mọi thứ có thể xảy ra...
    phải biết đặt tất cả những thứ vào vị trí vốn có của nó mà mình k được phép thay đổi ....
    phải biết cười ngay cả khi gặp tình huống xấu nhất cho dù là nụ cười giả tạo....
    phải biết giữ gìn những thứ thuộc về mình vì nếu như k giữ thỳ một ngày nào đó nó sẽ rời xa tầm tay mình mãi mãi.....


    Nhưng...
    một ngày cuộc sống mang a rời xa e
    mang anh đi xa mãi mà e k thể giữ lại được
    tại sao chứ?


    e ghét cuộc sồng này
    nó bắt e phải từ bỏ cái mà e yêu thich để sống vs những thứ e đã quá chán ghét
    nó bắt e chấp nhận sự thật rằng nó mang a đi xa khỏi cuộc đời e r....xxa,xa mãi....


    Lúc bé cứ nghĩ cười là khi vui nhất,lớn r mới biết có những nụ cười còn đau hơn kả những giọt nước mắt...Lúc bé cứ nghĩ khoc là khi đau nhất....lớn r mới biết có những giọt nước mắt hp hơn kả những nụ cười!

    Và.......
    cũng như khi e yêu a a ạ,
    e k muốn thay đổi một thói quen nào đó chỉ vì nó k tốt mà vì những thói quen đó mang lại hình ảnh của a trong e, có những thứ k thể bỏ như những món đồ chơi e đã chơi hồi bé r bỏ quên mãi mãi

    e vẫn giữ những thói quen cũ...vẫn đi trên con đường ấy...vẫn chiếc xe ấy....vẫn lượn 1 vòng quanh nơi này trc lúc về đến nhà....vẫn có nhở thích ăn kem lạnh thật lạnh vào mùa đông...vẫn đến nơi mà 2 đứa đã tưng đến........

    Tìm lại kỉ niệm tưởng chừng như đã cho vào quá khứ
    tìm lại nụ cười hp khi xưa
    tìm lại hình bóng quen thuộc đã khắc sâu trong tâm trí e
    tìm lại 1 con người
    tìm lại một cuộc tình dang dở.......

    Hãy về lại bên e a nhé!
    để e luôn được ấm áp trong vòng tay anh...để e hp như ngày nào bên a....để a được nge a nói,tiếng a cười...ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc của a....

    e vẫn sẽ yêu a như ngày nào a ở bên e....vì đơn giản đó chỉ là tình yêu....vì đơn giản trái tim e k cho e lối thoát để bước đến vs tình yêu mới....vì đơn giản e còn yêu anh nhiều lắm...

    e sẽ tha thứ vì e biết a vẫn kòn yêu e như e còn yêu anh
    Hãy giữ những thứ trong tay khi nó còn thuộc về mình a nhé...chả có gi là k thể khi cả 2 còn yêu nhau
    View attachment 8910

     
  17. kunkun

    kunkun Thần Tài Perennial member

    Yêu Không Khoảng Cách

    View attachment 8913
    Sáng nay, anh thức giấc, thật sớm.

    Phố tĩnh lặng, mọi người vẫn chìm trong giấc mộng.

    Anh khoác vội chiếc áo, bước ra cửa. Anh muốn cảm nhận cái lạnh của gió. Anh muốn nghe hàng cây rì rầm trò chuyện.

    Con phố dài và xa. Anh bước chân vô định. Chẳng biết về đâu. Bên cạnh anh, nào có em.

    Dù biết rằng mai đây, đường đời anh đi, người sóng đôi chưa chắc đã là em. Nhưng vẫn thấy buồn, thấy lạnh. Bàn tay cần... một bàn tay.

    Nếu ngay lúc đó, anh có thể đến bên em, nhẹ nhàng ôm em vào lòng, đặt một nụ hôn thật khẽ lên má em yêu đang say ngủ, thì hạnh phúc biết bao nhiêu...

    Phố trở mình. Lác đác vài người đi tản bộ. Vội vàng nhắn tin chào buổi sáng em yêu, rồi quay về khách sạn. Nghe như có tiếng gió đang cười khúc khích sau lưng, ừ đấy, có một người nghĩ vẩn vơ...

    View attachment 8914
    Chúng mình sẽ mãi như lúc mới yêu
    Sẽ dìu nhau qua tháng ngày hạnh phúc
    Sẽ nhớ nhau nhiều hơn, từng chút
    Sẽ trân trọng từng giây phút bên nhau

    Ừ, yêu mà, rồi sẽ có lúc đau
    Nhưng tất cả sẽ qua mau, em nhỉ?!
    Anh chẳng cần hơn những từ hoa mĩ
    Có gì bằng hai tiếng "yêu anh"?!

    Mưa đến rồi, mưa sẽ tạnh rất nhanh
    Bàn tay anh giữ tay em ấm mãi
    Đã yêu rồi, em ơi, đừng ngần ngại
    Khoảng cách nào dài hơn khoảng cách trái tim?!

    Có em rồi, anh sẽ chẳng đi tìm
    Dù lặng im, em vẫn luôn ở cạnh
    Tháng năm qua, đôi lúc em thấy lạnh
    Vì không lúc nào bắt gặp ánh mắt anh

    Nhưng em ạ, biển mãi có màu xanh
    Từng con sóng - anh - sẽ vỗ về bờ cát
    Nào, hãy xem, tình yêu nở hoa thơm ngát...


    Anh yêu em Vì thế, đừng bao giờ xa anh nhé... View attachment 8915
     
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/12/18
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/8/20
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/8/20