Nãy giờ Thầy đã nghĩ ra câu gì hay chưa vậy hả Thay3 mu rùa... (bít ngay mờ...chỉ chờ cơ hội vào phá rồi...sợ... chuồn)
CHỈ XIN MỘNG BÌNH THƯỜNG THOAI Xin cho yêu trong Mộng Thường nhưng mộng thường cũng tan Xin cho đi chung một đường sao định mệnh chắn ngang Xin ghi tên chung thiệp hồng bỗng giây phút nghe ngỡ ngàng Cô dâu chưa về nhà chồng Ôi lạnh lùng nghĩa trang Chàng thề không còn yêu ai dẫu cho ngày tháng phôi phai Nhiều lần chàng mộng liêu trai Chàng hẹn nàng kiếp mai.
nhưng không phai nhu là 1 túp lều tranh 2 quả tim vàng nhoa LẤY GÌ ĂN NÀ Nhưng nó chỉ hợp khi viết ra giấy thôi, trong văn chương thôi. Thực tế thì ít có lắm, vì nếu hai người yêu nhau, không tiền bạc, không nghề nghiệp, không biết kiếm money thì chỉ sau 1 thời gian thôi, cái túp lều ấy sẽ trở thành hoang phế ngay và trái tim nếu bằng vàng sẽ bị đem đi bán
Tình chỉ đẹp khi còn chưa ngỏ... Đời mất vui khi ai bỏ đi rồi... Anh có hiểu cho lòng em không nhỉ ??? Tình mình chưa ngỏ...chỉ nhìn nhau... ..............................................hahahahaha
Yêu là chết ở trong lỏng một ít... Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu Không cho gì xong cũng chẳng nhận chi... Vì chỉ biết khi yêu lòng sẽ chết....
kkakaa chu không phải như là ::: \:NGƯỜI ẤY THƯỜNG HAY ĐIỆN THOẠI TÔI . THỞ DÀI KHI THẤY TRÚNG ..AB BẢO RẰNG CHƠI SỐ NHƯ ĐI CHỢ CHỈ SỢ HẾT TIỀN MỚI ..........ĂN RAU . Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng : "Hoa giống như tim vỡ Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi".................
Nếu biết ngày mai em trúng Đề Anh về đem Cắm cái sổ Đỏ Vái thầm nghĩ đến vô Xỉu chủ Phải thì thắng huyện .phải lên chùa..
Yêu là cái mà ta không tả được, Một khi yêu là phải chuốt tình yêu, Nó phảng phất khi ánh chiều vàng nhạt, Nó hình dung trong ánh mắt đăm chiêu. Nó ủy mị như những đêm gió mát, Nó lung linh trong ánh mắt trăng phai, Nó mơ màng như tiếng nhạc bên tai, Nó dồn dập như thác ngàn nước đổ. Nó lơ lững như làn mây hơi gió, Nó cộc cằn như sắt đá chạm va nhau, Nó hững hờ như buổi mới quen nhau, Nó báo thức ánh nắng hồng gay gắt. Yêu là cái thường làm ta thắc mắc, Lắm khi yêu mà không nói nên lời, Là âm thầm trong câu nói giọng cười, Là cử chỉ... là răng cười... điệu bộ. Yêu là cái thường làm ta đau khổ Chữ tình yêu thâm thúy bao la, Một khi yêu rồi ta mới nghĩ ra, Nó là thịt, là da, là sắc đẹp. Yêu không phải là phạm vi nhỏ hẹp, Yêu làn môi, yêu mái tóc, đôi tay, Yêu tính tình, yêu dáng điệu khoan thai, Yêu tà áo trắng vờn bay trước gió. Đời dễ có mấy ai từng hiểu rõ, Chữ tình yêu khó tả làm sao, Biết rằng yêu là sẽ chuốc khổ đau, Nhưng cứ chọn để rồi đau đớn. Xuân Diệu
kaakaak giống như Nếu biết rằng tình là dây oan. Nếu biết rằng hợp rồi sẽ tan. Nếu biết rằng yêu là đau khổ. Thà dương gian đừng có chúng mình............... quá hé
dẫu bước chân ngà em cóa mỏi.... nghe mùi.... quỳnh hương ....nhớ.....nhớ thương......... kakakak di đoan 52