Đọc sách đọc ko hết, viết sai một chữ đi chệch cả ngàn dặm! Mỗi câu đều có chữ "tại"=> như vậy câu đối có tuân thủ niêm luật chặt chẽ ko? Xấu hổ quá, cho mượn mo cau che mặt
anh sáu nói có quá lời không ?!Có thể đổi từ được mà anh sáu.Chỉ là nghe lời không hay vì gieo thanh bằng trắc thôi. Bần cư náo thị vô nhân vấn. Phú tại thâm sơn hữu viễn thân. Chử "tại"có ý tại nơi thành thị nhưng không nói lên được hết ý thành thị đó phồn hoa náo nhiệt.Có thể vd như TPHCM và TP Mỷ Tho Cũng có người nói Bần cư trung thị vô nhân vấn.Phú tại sơn lâm khách hữu tầm. Hôm nay 8/3 mình phụ nam rảnh quá sinh nông nổi múa rìu qua mắt thợ xin các ACE bỏ quá cho.Thân chào đoàn kết vui vẻ chiến thắng thành công.
Học học mãi...xí lộn tại "Tam Sao Thất Bổn " . Tại Sách viết seo thì copy vậy . Chữ biết mình chứ mình đâu biết nó ,Tại gì mình muốn mọi ngừ biết mình hay Chữ í mừ mời huynh.
Lâu rồi mới gặp lại Phúc Lộc! Uh, tính mình hay khó chịu khi gặp mấy hạt sạn như vậy! Nhớ trong trường phổ thông dạy dỗ niêm luật vế đối kỹ càng lắm, từng chữ, từng cặp chữ đối nhau chan chát mới làm nổi bật hình ảnh : Bần cư náo thị vô nhân vấn Phú tại thâm sơn hữu khách tầmNhìn qua phải khâm phục người xưa khi gieo từng câu, từng chữ: Phú><Bần, cư><tại (nơi ăn, chốn ở), náo thị( phố phường xô bồ)><thâm sơn( núi non hoang vắng), vô><hữu ( không đối với có), nhân><khách, vấn><tầm ( thăm hỏi, tìm đến). Câu này ngụ ý dè bỉu thói đời, nghèo hèn ở ngay thành thị ồn ào náo nhiệt cũng ko một người thăm hỏi, giàu có ở núi non, nói chung là rừng sâu nước độc cũng có khối kẻ lui tới tìm về. Nhưng giờ xét với tinh thần hiện nay, cha đó nghèo kiết xác thăm hỏi chả, chả hỏi mượn tiền thì kẹt à nha. Còn cha kia ở tuốt nơi hoang vắng, tìm tới làm môn khách để được bao ăn ở( ko lo, ở núi mà chả chơi máy phát điện, làm thủy điện trên con suối quanh co, tha hồ nằm phòng máy lạnh, online xstt vì có sim 3G, 4G mạnh cực kỳ) với chu cấp vài trăm lượng bạc chiều mua vé số ( trên núi có đủ hình thức, đầu đuôi, xỉu chủ, bao lô, xiên và đá, 50 con tài xỉu...) Ngoài Lăng Ông chỗ mình có câu: Điếc hay hóng, ngọng hay nói, phét lác hay xổ nho chùm!
Ngoài Lăng Ông chỗ mình có câu: Điếc hay hóng, ngọng hay nói, phét lác hay xổ nho chùm! vịnh tiến sĩ giấy Nguyễn Khuyến I Rõ chú hoa man (1) khéo vẽ trò, Bỡn ông mà lại dứ thằng cu. Mày râu mặt đó chừng bao tuổi, Giấy má nhà bay đáng mấy xu? Bán tiếng mua danh thây lũ trẻ, Bảng vàng bia đá vẫn nghìn thu. Hỏi ai muốn ước cho con cháu, Nghĩ lại đời xưa mấy kiếp tu. II Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai. Cũng gọi ông nghè có kém ai. Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng, (2) Nét son điểm rõ mặt văn khôi. (3) Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ? Cái giá khoa danh thế mới hời! (4) Ghế tréo, lọng xanh ngồi bảnh choẹ, Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi! 1. Hoa man: người thợ làm nghề hàng mã. 2. Giáp bảng: bảng đề tên từ học vị tiến sĩ trở lên. 3. Văn khôi: đầu làng văn. ở đây chỉ người có đỗ đạt cao. 4. Hời: giá rẻ.
dị là huynh cóa phải Cha thầy bói giả mù mang mắt kính đen ngồi xem bói ở lăng Ông bà Chiểu hong ? hôm bửa ổng cũng xổ nho chùm nào là Số Cô có mẹ có cha,mẹ cô đàn bà cha cô đàn ông,Số cô có vợ có chồng ,năm nay lấy phải ông chồng như TUI
huynh lăng ông bà chiểu này chắc là chữ nghĩa đầy bụng,vậy huynh giải thích cho mụi câu này: Bắt thang lên hỏi ông trời Có tiền cho gái có đòi được không huynh giải thích rành rẻ thì mụi sẽ theo huynh liền còn nếu huynh không nói gì được thì mn hiểu rồi nhé
Bắc thang lên hỏi Ông Trời Đem tiền cho gái có đòi được không.... Ông trời Ổng bảo rằng không Tao còn bị .....gạt. huống chi là mầy
Ngoài Lăng Ông chỗ mình có câu: Điếc hay hóng, ngọng hay nói, phét lác hay xổ nho chùm! vịnh tiến sĩ giấy Nguyễn Khuyến I Rõ chú hoa man (1) khéo vẽ trò, Bỡn ông mà lại dứ thằng cu. Mày râu mặt đó chừng bao tuổi, Giấy má nhà bay đáng mấy xu? Bán tiếng mua danh thây lũ trẻ, Bảng vàng bia đá vẫn nghìn thu. Hỏi ai muốn ước cho con cháu, Nghĩ lại đời xưa mấy kiếp tu. II Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai. Cũng gọi ông nghè có kém ai. Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng, (2) Nét son điểm rõ mặt văn khôi. (3) Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ? Cái giá khoa danh thế mới hời! (4) Ghế tréo, lọng xanh ngồi bảnh choẹ, Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi! 1. Hoa man: người thợ làm nghề hàng mã. 2. Giáp bảng: bảng đề tên từ học vị tiến sĩ trở lên. 3. Văn khôi: đầu làng văn. ở đây chỉ người có đỗ đạt cao. 4. Hời: giá rẻ.
Trung nhân dĩ thượng, khả dĩ ngữ thượng dã; trung nhân dĩ hạ, bất khả dĩ ngữ thượng dã. (Đối với những người có tư chất từ bậc trung trở lên thì mới có thể nói đến những điều cao xa; đối với những người có tư chất từ bậc trung trở xuống thì không thể nói những điều cao xa)
Danh chính, ngôn thuận, sự tất thành. (Việc đúng, nói nghe xuôi tai, việc sẽ trôi chảy) Danh bất chính, ngôn bất thuận, sự bất thành. (Việc không đúng, nói nghe không lọt lỗ tai, việc sẽ không tới đâu)
Vị qui tam xích thổ, nan bảo bách niên thân (Chưa về với 3 tấc đất, không thể nói là sống trăm năm. Ngụ ý là không ai biết được ngày mai ra sao) Ký qui tam xích thổ, nan bảo bách niên phần (Ngay cả khi chôn dưới 3 tấc đất thì cũng không chắc là mộ sẽ tồn tại được trăm năm. Ngụ ý không có cái gì tồn tại vĩnh cửu được trên dương thế)