Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Tình mẫu tử của loài vật


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/3/20
    hello1979, vienkeo and thông tin like this.
  2. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Những loại nấm lạ, đẹp và cực độc

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/3/20
    hello1979 and vienkeo like this.
  3. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]

    _______________!@#$%^&*()(*&^%$#@!@#$%^&*()______________

    [​IMG]
    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/6/19
    hello1979 and vienkeo like this.
  4. hello1979

    hello1979 Thần Tài Perennial member

    Bản chất của thành công

    Bài sưu tầm - Tác giả: Hà Minh Ngọc

    Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục?

    Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ. Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy.

    Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

    Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy liệu có mấy người đạt được?

    Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi nguyện vọng 1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì - hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với nguyện vọng 2, nguyện vọng 3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

    Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Chuyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

    Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một - người - cha.

    Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hy sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ.

    Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, mẹ tôi vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

    Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

    Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

    Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”.
     
  5. hello1979

    hello1979 Thần Tài Perennial member

    Hạnh phúc kỳ lạ làm sao

    -sưu tầm -

    Sống ở đời ai ai chẳng muốn được hạnh phúc, được luôn luôn vui vẻ nhưng mỗi người lại quan niệm về hạnh phúc khác nhau.

    Có người coi hạnh phúc là kiếm được càng nhiều tiền càng tốt và giá trị hạnh phúc của họ được đong đếm bằng đồng tiền - không sai vì mỗi người một quan niệm. Lại có những doanh nhân mà số của cải của họ nhiều tới mức khó lòng có thể tiêu hết được trừ khi đem đi… cho nhưng họ vẫn làm việc một cách hăng say vì với họ, công việc chính là nguồn gốc đem lại hạnh phúc. Càng làm việc nhiều, họ càng cảm thấy hạnh phúc. Lại có những người coi hạnh phúc của người khác là hạnh phúc của mình. Vì thế, họ đi khắp nơi để đem lại niềm vui cho mọi người hay đơn giản chỉ là những người xung quanh và những người họ yêu thương.

    Tuy nhiên bên cạnh đó, còn rất nhiều, rất nhiều người mất cả nửa đời người để đi kiếm tìm hạnh phúc để rồi thứ họ coi là hạnh phúc kia thực ra chỉ là một thứ vô nghĩa, xa vời. Lúc ấy, họ gục ngã, chán chường và tuyệt vọng nhưng cũng có những người dũng cảm đứng dậy và tỉnh táo làm lại vì tìm kiếm hạnh phúc không bao giờ là muộn cả.

    Tôi cũng vậy, nhiều khi cứ mong ước những thứ vĩ đại, quá cao mà chẳng để làm gì, rồi khi nhìn lại thấy mình đã đánh mất quá nhiều thứ xung quanh mình, những thứ đáng thuộc về mình, những thứ có thể đem lại hạnh phúc thực sự.

    Dạo này tôi hay lang thang qua blog mọi người, những blog chỉ có vài chục friend, mỗi entry chỉ chưa đầy mười comment nhưng tôi cảm thấy họ đang hạnh phúc, hạnh phúc thực sự bởi mỗi comment là một comment chân thành, một tấm lòng và mỗi friend là một người bạn thật sự.

    Trở lại blog mình thì sao? Friend quá trời, comment cũng vài chục nhưng những friend thật sự, những friend có thể hiểu mình là bao nhiêu? Comment của họ nhiều khi cũng chỉ là để có (tất nhiên những comment chân thành cũng không phải là không có). Không , tất nhiên là tôi chưa bao giờ và cũng không bao giờ trách họ cả vì mọi thứ đều do tôi gây ra, có thể những entry tôi viết đều viết theo kiểu thị trường, viết theo xu hướng, viết cho mọi người và tôi cũng không còn đọc blog của mọi người nhiều như trước nữa. Nhiều khi tôi nghĩ, giá mà những entry mình viết ra thật hơn một chút để có những comment thật hơn một chút, dù ít thôi, đó cũng là một niềm vui rất lớn!

    Đó chỉ là một ví dụ trong số rất nhiều ví dụ mà thôi bởi cuộc sống ngoài kia mới là cái bạn thật sự có thể tìm kiếm hạnh phúc, những hạnh phúc thật sự .Và tôi cảm thấy vui vì dường như mình đã tìm thấy hạnh phúc giản dị của mình,nó không quá xa vời và quá mơ mộng như mình nghĩ .

    Hạnh phúc không phải là phải có nhiều bạn, chỉ cần có một người bạn có thể hiểu mình, và mình cũng hiểu họ để chia sẻ, có thể nói ra với nhau tất cả mà không hề tính toán.

    Hạnh phúc là có khi có thể sống thật với con người của mình, sống theo trái tim của mình chứ không phải núp dưới một tấm mặt nạ nào. Có thể khóc khi buồn - buồn thật sự và có thể cười khi vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ.

    Hạnh phúc là mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới với những dự định mới, không vương vấn chuyện hôm qua và cũng chẳng phải lo nghĩ chuyện ngày mai! Hãy sống tốt ngày hôm nay bạn nhé!

    Hạnh phúc là cảm thấy vui khi những người xung quanh mình hạnh phúc và điều đó sẽ lại càng tuyệt vời hơn khi chính mình là người mang đến điều đó cho họ.

    Hạnh phúc là khi ta biết cách để đứng dậy, cách để quên đi nỗi đau, biết tiến lên phía trước một cách lạc quan! Hãy vui lên vì hạnh phúc đang nằm trong tầm tay của mỗi người và quan trọng là bạn có nắm giữ được nó hay không?

    Hạnh phúc là những khi buồn nhất, tuyệt vọng nhất rồi bất chợt nhận ra cuộc đời này thật đáng sống, thật đáng để chúng ta lạc quan.

    Hạnh phúc là những khi phóng xe đắm mình trong cơn mưa, vẫn cảm nhận được cảm giác man mát và dễ chịu.

    Hạnh phúc là những lúc tụ họp ăn uống với bạn bè, nói bất cứ thứ gì cũng không ngại!

    Hạnh phúc là những khi tự cho phép mình được say một chút, được lâng lâng một chút?!

    Hạnh phúc là khi có một người để nghĩ tới, để nhớ và để có động lực hoàn thiện bản thân, hoàn thiện con người mình.

    Hạnh phúc là khi bất chợt gặp lại một người bạn cũ, thấy họ thật khác, thật trưởng thành.

    Hạnh phúc là khi phát hiện ra rằng có người đang nhớ tới mình, đang nghĩ về mình, dù chỉ một chút mà thôi …

    Còn, còn rất nhiều điều nữa nhưng thôi, hạnh phúc của mình thì phải giấu đi chứ…

    Nói đến hạnh phúc tôi lại chợt nhớ đến hai câu chuyện mà thầy giáo tôi đã từng kể ...

    Câu chuyện thứ nhất nói về hạnh phúc:

    "Một hôm nọ , cún con hỏi cún mẹ :

    Mẹ ơi , hạnh phúc ở đâu hả mẹ ?

    Hạnh phúc ở ngay cái đuôi của con đó.Cún mẹ đáp .

    Vậy hả mẹ !

    Cún con nghe vậy thì cảm thấy rất phấn khích, nó không ngờ hạnh phúc mà người lớn hay nói đến lại gần đến vậy, ngay phía sau lưng mình thôi. Thế là nó cố quay người lại, cố gắng dùng mõm để cắn lấy chiếc đuôi của mình, nhưng nào có được! Cái đuôi quá xa và nó cứ thế quay vòng vòng một chỗ trông rất buồn cười và ngộ nghĩnh. Được một lúc, nó quay sang hỏi mẹ :

    Sao con không thể nào mà túm lấy được hạnh phúc hả mẹ?

    Cún mẹ cười và đáp :

    Thế đấy con ạ, con đừng bao giờ cố gắng chạy theo hạnh phúc mà hãy cứ sống tốt đi đã, khi ấy hạnh phúc sẽ tự động mà chạy theo con.

    Cún con dường như đã hiểu ra, nó lại tung tăng chạy nhảy khắp nơi, với chiếc đuôi ve vẩy phía sau mình.

    Vì thế, đừng bao giờ nghĩ mình phải sống sao để có thể có được hạnh phúc đây mà thay vào đó hãy cứ sống đi, vì hạnh phúc ở ngay phía sau lưng bạn mà thôi!

    Câu chuyện thứ hai nói về hạnh phúc:

    "Từ cái thuở con người mới xuất hiện trên trái đất, có một bầy quỷ luôn có dã tâm hại con người và muốn nhấn chìm con người trong nỗi đau khổ, sầu muộn. Ban đầu, chúng gây ra biết bao thiên tai, dịch bệnh ở khắp nơi nhưng con người vẫn sống tốt, vẫn biết cách để vượt qua.

    Một hôm ,chúng quyết định họp nhau lại và bàn tính mưu kế , chúng quyết định phải trộm lấy hạnh phúc của con người và đem giấu ở một nơi mà họ sẽ không bao giờ tìm thấy… nhưng quan trọng là giấu ở đâu mới được?

    Một con quỷ to lớn với vẻ mặt vô cùng độc ác lên tiếng:

    Ta hãy đem giấu nó lên đỉnh của ngọn núi cao nhất thế giới!

    Cả đàn nhao nhao:

    Không được! Núi dù có cao đến đâu thì con người vẫ trèo lên được!

    Vậy ta hãy dìm nó xuống tận cùng của đại dương sâu thẳm - một con quỷ khác lên tiếng.

    Lại một lần nữa cả đàn nhao nhao phản đối .

    Đến lúc này, con quỷ có lẽ là lớn tuổi nhấ t- con quỷ đầu đàn mới lên tiếng:

    Ta hãy đem giấu nó vào chính tận sâu bên trong con người!

    Nhưng như vậy thì họ có thể tìm thấy nó một cách dễ dàng - Bầy quỷ lại nhao nhao.

    Con quỷ già mỉm cười một cách nham hiểm :

    Cứ làm theo cách của ta, rồi các ngươi sẽ thấy!

    Cuối cúng bầy quỷ cũng chấp nhận làm theo, tất nhiên, con người không biết điều đó và họ dành cả đời để đi kiếm tìm hạnh phúc của mình mà không hề biết rằng nó ở trong chính bản thân của họ vậy!"

    Thế đấy, nhiều khi hạnh phúc ở rất gần, ở ngay xung quanh ta mà ta không nhận ra.

    Tôi viết những điều này ra chỉ để nói với mọi người một điều: "Chúc mọi người hạnh phúc!"
     
  6. hello1979

    hello1979 Thần Tài Perennial member

    4 quy tắc tâm linh của người Ấn Độ


    1. Quy tắc đầu tiên: "Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp"

    Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một cách tình cờ. Mỗi người xung quanh chúng ta, bất cứ ai chúng ta giao lưu, gặp gỡ đều đại diện cho một điều gì đó, có thể là để dạy chúng ta điều gì đó hoặc giúp chúng ta cải thiện tình hình hiện tại. Vì vậy, hãy tôn trọng và coi trọng những người mà chúng ta gặp gỡ!

    2. Quy tắc thứ hai: "Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điều nên xảy ra"

    Không có điều gì tuyệt đối, không có điều gì chúng ta trải nghiệm lại nên khác đi cả. Thậm chí cả với những điều nhỏ nhặt ít quan trọng nhất.

    Không có: "Nếu như tôi đã làm điều đó khác đi..., thì nó hẳn đã khác đi. "

    Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và phải xảy ra giúp chúng ta có thêm bài học để tiến về phía trước. Bất kỳ tình huống nào trong cuộc đời mà chúng ta đối mặt đều tuyệt đối hoàn hảo, thậm chí cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngã của chúng ta.

    3. Quy tắc thứ ba: "Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm"

    Mọi thứ bắt đầu vào đúng thời điểm, không sớm hơn hay muộn hơn.
    Khi chúng ta sẵn sàng cho nó, cho điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời mình, thì nó sẽ có đó, sẵn sàng để bắt đầu.

    4. Quy tắc thứ tư: "Những gì đã qua, cho qua"

    Quy tắc này rất đơn giản. Khi điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta kết thúc, thì có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho sự tiến hoá của chúng ta. Đó là lý do tại sao, để làm phong phú thêm trải nghiệm của mình, tốt hơn hết là chúng ta hãy buông bỏ và tiếp tục cuộc hành trình.

    Tôi nghĩ là không phải là tình cờ mà bạn đang đọc những dòng này.
    Nếu bài viết này đánh động tâm hồn bạn, đó là bởi vì bạn đáp ứng được những yêu cầu và hiểu rằng không một bông tuyết nào lại tình cờ rơi xuống sai chỗ cả.

    Hãy đối xử tốt với chính bản thân bạn!
    Hãy yêu thương với tất cả tâm hồn bạn!
    Hãy luôn hạnh phúc!

    (Sưu tầm từ Internet)
     
  7. hello1979

    hello1979 Thần Tài Perennial member

    10 điều yêu thương

    1.Nếu gặp được người mà bạn thật sự yêu thương: Hãy nỗ lực giành lấy cơ hội để trở thành một nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, thì tất cả sẽ không còn kịp nữa.


    2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được: Nên giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ.


    3. Khi gặp người đã giúp đỡ bạn. Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.


    4. Gặp người đã từng yêu bạn. Nên nở nụ cười cảm kích vì đã giúp bạn hiểu thêm về TY.


    5. Gặp người đã từng ghét cay ghét đắng bạn. Nên nở nụ cười xã giao với họ vì họ đã làm cho bạn trở lên kiên cường hơn.


    6. Gặp người đã từng phản bội bạn. Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu gì về thế giới này.


    7. Gặp người bạn đã từng yêu: Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu bạn đã từng mong họ hạnh phúc đó sao.


    8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn. Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cuộc sống phong phú đa dạng của bạn.


    9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn. Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì chỉ có thể bạn chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.


    10. Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay. Bởi vì người ấy đã yêu bạn, vì bạn và người ấy đang hạnh phúc

    (sưu tầm.)
     
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...
    [​IMG]

    "...Trong TÌNH YÊU cũng vậy,chỉ cần biết thương biết nghĩ cho nhau-dù là nhỏ nhoi cũng sẽ bước qua-để CÓ NHAU HOÀI!"

    [​IMG]

    Thi nhau mua nhà qua mạng chỉ với 170 triệu đồng, về tự lắp ghép


    Thời nay, người tiêu dùng có thể tìm mua mọi thứ họ cần trên mạng chỉ với 1 cú click chuột, bao gồm cả một căn nhà.


    [​IMG]
    Amazon đang bán nhiều loại nhà gỗ nhỏ với giá dưới 20.000 USD và giao hàng miễn phí.

    Tờ Fox News cho biết, các nhà bán lẻ trực tuyến hiện nay đang thi nhau bán những ngôi nhà nhỏ và miễn phí vận chuyển.

    Theo một khảo sát của Hiệp hội Xây dựng nhà ở quốc gia vào năm ngoái, 53% những người được hỏi cho biết họ sẽ xem xét việc mua một ngôi nhà nho nhỏ. Thậm chí các nhà mạng cũng có các chương trình truyền hình dành riêng cho xu hướng này.

    Cụ thể, Amazon đang cung cấp cho người tiêu dùng cơ hội mua một căn nhà gỗ nhỏ với giá dưới 20.000 USD và giao hàng miễn phí. Theo đó, bộ vật liệu Allwood Lillevilla Allwood Getaway, được mô tả là có kích thước đủ lớn để hoạt động như một ngôi nhà mùa hè, văn phòng tại nhà hoặc thậm chí là một tòa nhà bán lẻ độc lập.


    [​IMG]
    Theo chỉ dẫn, phải mất 2 – 3 ngày để dựng nên ngôi nhà từ bộ vật liệu này.

    Đáng nói, những ngôi nhà nhỏ đang ngày càng trở nên phổ biến. Tờ Real Deal đã đưa tin vào tháng 5 vừa qua rằng, một bộ vật liệu lắp nhà nhỏ trị giá 7.250 USD (hơn 168 triệu đồng) có tên là Allwood Solvalla đã “cháy hàng” sau khi nó được chia sẻ với tốc độ chóng mặt trên mạng. Sau đó, ngôi nhà dường như đã được sản xuất thêm và sẵn sàng phục vụ người tiêu dùng trở lại, theo Realtor.com.

    “Tôi không ngạc nhiên khi thấy những ngôi nhà nhỏ như vậy được mua bán trên các trang bán lẻ trực tuyến. Việc bán các căn nhà này trực tuyến mang đến một cơ hội mới cho nhà bán lẻ để tiếp cận người tiêu dùng ở ngoài khu vực của họ”, chuyên gia mua sắm Trae Bodge nói với tờ Market Watch.


    [​IMG]
    53% những người được khảo sát cho biết họ sẽ xem xét việc mua một ngôi nhà nho nhỏ.

    Được biết, Amazon cũng cung cấp một số bộ vật liệu dựng nhà với nhiều mức giá khác nhau.

    Giống như Amazon, Sears, nhà bán lẻ lớn nhất nước Mỹ thời xưa, cũng đã bán nhà qua danh mục của mình. Các bộ vật liệu dựng nhà này bao gồm bản thiết kế và tất cả các vật liệu cần thiết để xây dựng nên một ngôi nhà. Nhà bán lẻ này đã bán khoảng 70.000 đến 75.000 căn nhà, theo NPR.

    _______________VOVOVOVOVOVOVOVOVOVO______________

    10 bộ phận cơ thể vô dụng nhất

    1. Cánh của các loài chim không bay


    [​IMG]

    Năm 1798, 60 năm trước khi cuốn sách đầu tiên của Charles Darwin được công bố, một nhà giải phẫu học người Pháp, É´ienne Geoffroy St. Hilaire đã tới Ai Cập cùng với Napoleon nơi ông chứng kiến và viết về một loài chim không bay với những cái cánh dường như vô dụng cho việc bay lên. Con chim mà ông mô tả là một con đà điểu, nhưng được gọi bằng cái tên "cassowary", một thuật ngữ về sau được dùng để nói về nhiều loài chim có ngoại hình giống như đà điểu.

    Cánh của đà điểu và các con cassowary, chim kiwi, vẹt đêm New Zealand... là một dấu tích của một loại chi vô ích.

    Nói chung, cánh chim là một cấu trúc phức tạp được chuyên hoá đặc biệt cho các chuyến bay và nó không hề khác nhau giữa các loài. Chỉ có điều, ở các loài chạy trên mặt đất, những cái cánh này không giúp chúng bay, mà được sử dụng cho việc cân bằng khi chạy và để ve vãn bạn tình trong những màn biểu diễn yêu đương.

    2. Xương chân sau ở cá voi



    [​IMG]
    Xương chân sau phóng to của cá voi. (Ảnh: LiveScience)

    Các nhà sinh học tin rằng ban đầu các loài động vật có xương sống duy nhất trên trái đất là những sinh vật bơi dưới nước, chẳng có tay hay chân. Ở thời điểm nào đó, những con cá này bắt đầu mọc tay và chân, và cuối cùng có thể bước ra khỏi mặt nước, lên đất liền sinh sống.
    Nhưng sau khi đã tiến hoá ở đây, một số loài thú lại quay về với nước, và chúng là tổ tiên của cá voi ngày nay. Mặc dù có vẻ như vô dụng, song tiến hoá đã để lại dấu tích các chân sau, và chúng ta vẫn có thể bắt gặp những cái chân thừa thãi này trên cá voi hiện đại.

    Vết tích của đôi chân sau được tìm thấy trên cá voi, cá voi tấm sừng, cá voi lưng gù và trong nhiều mẫu cá nhà táng. Hầu hết các mẫu đều chỉ có xương chân, nhưng một số con còn có cả ngón chân hoàn chỉnh.

    3. Lông trên cơ thể người

    Động vật sử dụng bộ lông để giữ ấm cơ thể, và để xù ra khi gặp kẻ thù. Con người trong nhiều năm tiến hoá đã rũ bỏ bộ lông dày của tổ tiên, và khoác lên mình bộ lông ấm áp của những con vật khác. Và tất nhiên, ngày nay, một số loại lông trên cơ thể chúng ta vẫn có ích, chẳng hạn lông mày giúp ngăn mồ hôi khỏi rơi xuống mắt, và lông mặt ở đàn ông giúp tạo ấn tượng trước phái nữ. Nhưng nói chung, tất cả các loại lông khác đều là vô ích.

    4. Xương cụt ở người

    [​IMG]

    Phần xương sống dôi ra này là dấu vết duy nhất sót lại của chiếc đuôi mà các loài thú vẫn dùng để giữ thăng bằng, để giao tiếp, và ở một số linh trưởng dùng như là một chi để cầm nắm. Khi tổ tiên của chúng ta học cách đứng thẳng, chiếc đuôi trở nên vô nghĩa, và nó từ từ biến mất. Có nhiều tài liệu y học ghi lại rằng khi phẫu thuật bỏ phần xương cụt đi, nó chẳng gây ảnh hưởng nào đáng kể. Người ta cũng ghi nhận được các trường hợp em bé sinh ra với chiếc xương cụt dài quá cỡ, nhưng không gây ảnh hưởng nào cho sức khoẻ.

    5. Mắt mù của loài cá Astyanax Mexicanus

    Trong một thí nghiệm do tự nhiên thiết kế, một loài cá có tên Astyanax mexicanus, sống trong các hang sâu ngầm ngoài khơi biển Mexico, chẳng nhìn thấy gì cả. Loài cá này cũng có mắt, nhưng ngay khi còn phát triển trong trứng, mắt của nó đã bắt đầu thoái hoá, và con vật sinh ra với tàn dư của mắt được bao phủ bởi một lớp da.

    [​IMG]

    Con mắt thoái hoá này có lẽ đã hình thành sau hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm sống trong bóng tối hoàn toàn. Cũng như đối với một thí nghiệm, việc kiểm soát là cần thiết, và thật may mắn, những con cá cùng loài sống ở ngay phía trên chúng, gần mặt nước hơn, nơi có nhiều ánh sáng, lại có cặp mắt hoạt động bình thường.

    Để kiểm tra xem mắt của những con cá mù có thể hoạt động nếu được tạo môi trường phù hợp, các nhà khoa học đã lấy thuỷ tinh thể khỏi mắt của những con cá bơi gần mặt nước và cấy nó vào mắt của con cá mù. Trong vòng 8 ngày, mắt bắt đầu xuất hiện dưới lớp da, và sau hai tháng, chúng đã nhìn lại được.

    6. Răng khôn

    Với ngần ấy sự đau đớn, mất thời gian và tiền bạc được đổ vào chiếc răng khôn, con người đã trở nên mệt mỏi vì những dấu tích của bộ hàm lớn thời các cụ tổ. Nhưng bất chấp sự coi thường của chúng ta, răng khôn vẫn tồn tại.

    Có hai lý do có thể giải thích vì sao răng khôn lại trở thành "phế tích". Đầu tiên là bộ hàm con người trở nên nhỏ hơn so với tổ tiên của họ, và răng khôn phải cố gắng để chồi lên trong bộ hàm nhỏ hơn nhiều.

    Lý do thứ hai là có nhiều việc phải làm với vệ sinh răng miệng. Vài nghìn năm trước thôi, việc một chàng thanh niên 18 tuổi bị mất phần lớn, thậm chí cả hàm răng là điều bình thường, và răng khôn trở nên có ích. Giờ đây, con người chải răng 2 lần mỗi ngày, và bộ răng có thể đi theo họ cả đời.

    7. Cơ quan sinh sản của cây Bồ công anh

    Bồ công anh, giống như tất cả các loài hoa khác, có nhị và nhuỵ phù hợp cho việc sinh sản, nhưng lại không dùng đến. Bồ công anh sinh sản mà không cần thụ tinh, chúng tự nhân bản chính mình, và khá thành công trong việc đó.

    8. {***} giả ở loài thằn lằn trinh nữ Whiptail

    [​IMG]

    Ở vài loài thằn lằn trong chi Cnemidophorus chỉ tồn tại các con cái, điều có vẻ như là vấn đề nếu chúng muốn duy trì nòi giống. Tuy thế, các cô nàng chẳng cần những con đực, chúng sinh sản theo kiểu đơn tính - tức là một quả trứng không qua thụ tinh phát triển luôn thành một cá thể mới. Mặc dù việc giao phối có vẻ như không cần thiết và vô ích, nhưng thằn lằn vẫn cố gắng 'yêu', và thường thì một trong số các con cái sẽ bắt đầu hành động giống như một con đực, tìm cách giao cấu với một con cái khác.

    Hành vi này có thể xem là một dạng thức không hoàn hảo, rơi rớt lại từ bản năng giao phối của tổ tiên chúng.

    9. Mô vú và núm vú của đàn ông

    Chủ đề núm vú của đàn ông khá nhạy cảm với nhiều người. Những người muốn loại bỏ thuyết tiến hoá có thể đưa ra câu hỏi này: Phải chăng đàn ông là hậu duệ của phụ nữ?

    Câu trả lời là Không. Cả đàn ông và đàn bà đều có núm vú vì trong giai đoạn phát triển sớm của phôi thai, một đứa trẻ chưa ra đời thực tế là vô tính. Núm vú đã có mặt trong cả phôi nam và nữ; chỉ đến giai đoạn sau của bào thai, các testosterone mới thúc đẩy sự hình thành đặc điểm giới tính khác biệt.

    Ở mọi loài thú, con đực và con cái đều có tuyến vú. Núm vú ở đàn ông là một dạng dấu tích cổ xưa, có thể từng có vai trò nhỏ trong việc kích thích tình dục và một số nhỏ đàn ông cũng có thể tiết sữa. Tuy nhiên, chúng không có chức năng đầy đủ và khối u có thể mọc lên trong mô ngực ở cả hai giới.

    10. Ruột thừa ở người

    Ở các loài động vật có xương sống ăn cỏ, ruột thừa lớn hơn nhiều và nó vẫn giữ chức năng giúp tiêu hoá thức ăn. Ruột thừa của người là một mẩu gắn vào chỗ ruột non ruột già gặp nhau và không trực tiếp hỗ trợ tiêu hoá. Các nhà sinh học tin rằng nó là một cơ quan còn sót lại từ các tổ tiên ăn cỏ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/3/20
  9. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Thế giới kỳ diệu của các loài nấm

    [​IMG]

    Một loài nấm mọc trong băng tuyết

    [​IMG]


    Thoạt nhìn thì ai cũng tưởng đây là cành san hô. Nhưng không phải, đây là nấm!

    [​IMG]


    Chẳng ai nghĩ đây là nấm cả, giống như một chùm hoa vậy!

    [​IMG]


    Các cây nấm thường gặp trong vườn, đẹp không kém những loài hoa!

    [​IMG]

    Một loài nấm lạ, giống những chiếc ghế nội thất hiện đại cá tính

    [​IMG]

    Thêm một loài “san hô nấm”!

    [​IMG]

    Nấm Hygrocybe màu đỏ tươi

    [​IMG]

    Nấm quạt cam archeri anthracophyllum – thường mọc trên gỗ chết tại các vùng rừng nhiệt đới

    [​IMG]

    Bạn có liên tưởng đến một loại bánh khi nhìn những chiếc nấm đẹp mắt này không?

    [​IMG]

    Các bạn có nghĩ rằng đây là nấm không? Loài Scizophyllum Commune có thể làm đồ trang trí rất phù hợp…
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/6/19
    hello1979 thích bài này.
  10. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    [​IMG]

    Thế giới nấm đa dạng màu sắc và chủng loại!

    [​IMG]

    Những cây nấm dạ quang này như những ngọn đèn ma thuật phát sáng trong đêm!

    [​IMG]

    Loài nấm này trông thật kỳ lạ! Có lẽ là một họ hàng của loài “nấm tổ chim” ở bên trên…

    [​IMG]

    Bạn hãy cẩn thận nhé, các loài nấm sặc sỡ thường là có độc

    [​IMG]

    Có phải “mộc nhĩ” không nhỉ?

    [​IMG]

    Loài nấm này còn có những chiếc “gai tự vệ” như những con nhím vậy.

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Xanh ngọc bích…

    [​IMG]

    “Hoa” nở trên gốc cây…
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/6/19
    hello1979 and kunkun like this.
  11. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Định mệnh không thuộc về nhau

    [​IMG]
    Định mệnh, anh và cô không thuộc về nhau.

    ***

    12 giờ 2 phút, điện thoại reo, cô choàng tỉnh dậy, vẫn mắt nhắm mắt mở bấm trả lời.

    - Alo ạ!

    - Em đang làm gì đấy? Ngủ à?

    - Không, em chưa ngủ. Anh ăn chưa?

    - Chưa, gọi điện cho em rủ đi ăn đây!

    - Vâng, đợi em lát nhé!

    Cô vội vàng ra khỏi giường. 5 phút sau đã có mặt tại cổng trường nơi anh đứng đợi. Đã hai tuần nay cô không được gặp anh rồi, cô mà không nhanh thì anh lại thay đổi mất. Đã hai tuần nay, cô nhớ anh vô cùng nhưng cô đâu dám làm phiền anh vì anh bận và vì cô biết với anh, cô đứng ở một thứ "n" nào đó chứ đâu phải là thứ nhất hay thứ hai... và cô chấp nhận điều đó không đòi hỏi, không ghen tị...

    - Sao em ăn ít thế?

    Anh hỏi mà không nhìn cô. Cô cười nhí nhảnh, còn nói gì được nữa? Cô ăn rồi mà làm sao ăn được nữa. Cô chỉ muốn được gặp anh thôi. Cô mà nói là ăn rồi thì anh sẽ cho cô ở nhà mất và rồi lại hai tuần nữa, khéo khi là lâu hơn nữa cô mới được gặp anh, cô phải tranh thủ chứ.

    Anh ngồi ăn một mạch, cô ngồi nhìn anh, trông anh không gầy đi nhưng có vẻ mệt mỏi hơn. Giá như cô có thể giúp gì được cho anh, cô có thể làm tất cả để anh không phải mệt mỏi, cô không làm gì để anh phải suy nghĩ. Nhưng cô chẳng giúp gì được anh cả, cô vẫn còn là sinh viên và ngành cô học thì khác xa với ngành mà anh làm! Cô chỉ biết lặng lẽ đi bên anh, hy vọng làm anh được vui.

    Cô chuẩn bị bao nhiêu là chuyện để kể với anh. Nào là ở ký túc, phòng cô tí nữa thì bị lên "uống nước" với ban quản lý, nào là đi thực tập... những chuyện mà anh rất hay hỏi và cô nghĩ sẽ làm anh bớt căng thẳng phần nào.

    Nhưng anh không nói chuyện với cô, cũng không hỏi chuyện gì cả. Ăn xong, anh lại chở cô về trường. Có lẽ anh đang có việc phải suy nghĩ, cô nghĩ vậy. Cô buồn man mác, cô thật vô dụng, chẳng giúp gì được anh cả.

    20 phút sau, cô lại có mặt ở phòng... Cô cứ mải miết chạy theo những cuộc gặp chóng vánh như vậy mà không mảy may suy nghĩ gì cả. Mỗi lần gặp anh, lại thấy anh mệt mỏi thì cô chẳng thể nghĩ được gì nữa, chẳng dám đòi hỏi cũng chẳng dám nói gì cả, chỉ ngoan ngoãn làm theo ý anh, miễn làm sao thấy anh cười. Có lúc nằm nghĩ, nước mắt cô chảy ra. Cô buồn lắm chứ, cô cũng là con người, cũng cần tình cảm, cũng biết vui chơi, biết suy nghĩ chứ...

    Cô vẫn đang là sinh viên, vẫn đang tuổi yêu, đang mộng mơ. Sao bạn bè cô cũng có người yêu nhưng đâu có phải kiểu "ông ngâu bà ngâu" thời hiện đại thế này. Sao chúng nó lúc nào cũng có người yêu bên cạnh còn cô thì không. Để gặp được anh thì phải đợi anh có hứng, khi gặp được rồi thì phải xem nét mặt anh mà nói chuyện...

    Nhưng mỗi khi nghe điện thoại, anh nói gặp là cô không thể nghĩ được gì khác nữa, vội vàng đi ngay vì chỉ cần nhìn thấy anh thôi, chỉ cần nghe giọng nói của anh thôi là cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Lúc đó, tất cả mọi buồn đau chẳng là gì cả, như cả một trời bình yên đang hiện hữu trước mắt vậy.

    Anh thì vẫn luôn vậy, vẫn cái vẻ ngoài lạnh lùng và mệt mỏi, vẫn cái giọng nói trầm ấm không bao giờ nói to... Còn cô cũng vẫn là cô. Trong cô, anh luôn đứng ở vị trí quan trọng, vẫn có thể gặp anh bất cứ lúc nào anh muốn và muốn gặp anh bất cứ khi nào.

    Có lẽ, đó là định mệnh. Định mệnh tạo ra anh như vậy và cô như thế để hai người gặp nhau và để hai người không bao giờ đi đến phút cuối cùng với nhau. Đó là định mệnh khiến cô yêu anh nhiều như vậy. Định mệnh tạo ra cô như vậy để đánh mất anh và định mệnh tạo ra anh như vậy để có cô yêu anh...

    ***
    Ngồi sau xe anh, dù khoảng cách có thể thêm một người nữa được nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi trên cơ thể anh, đến giờ cô vẫn nhớ như in. Có lẽ nó lẫn cả mùi sương đêm nên mới nhẹ nhàng và mát lành đến vậy. Anh nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay mình lên tay cô, rồi từ từ nắm lại.

    Đó là cái nắm tay đầu tiên trong đời cô với một người con trai đầu tiên mà cô đi chơi cùng vào buổi tối. Cái nắm tay có mùi hoa sữa trong đêm. Đó là lần đầu tiên trái tim cô biết thế nào là rung động. Cô run lên vì hạnh phúc, một hạnh phúc đã làm cô quá vui mừng mà không nhận ra là nó mong manh và quá sức với cô.

    Cô vội vàng rút tay ra khỏi tay anh nhưng cô vẫn còn cảm nhận được cái hơi ấm của bàn tay đó. Rồi cô lại mong được cầm lại bàn tay ấy lần nữa và lần này chắc chắn cô sẽ không rút ra đâu. Cô là vậy đấy, khi cái gì có trong tay thì cô không dám tận hưởng đến khi không còn nữa thì lại tha thiết mong có nó. Đó là cái nắm tay đầu tiên và cũng là cuối cùng... có mùi hoa sữa trong sương.

    - Em ngủ ngon nhé!

    Lần đầu tiên cô được một người con trai chúc ngủ ngon, cô ngố đến nỗi không biết phải chúc lại thế nào chỉ biết nói câu "vâng" rồi ù té chạy vào trong sân trường... Về phòng rồi mà cô vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Cô cười một mình. Lần đầu tiên cô biết hạnh phúc là gì? Thật ra nó cũng nhỏ bé thôi và theo mỗi người cảm nhận, với cô như vậy là hạnh phúc.

    Cô không thể nào chợp mắt được, mọi hình ảnh cứ thi nhau hiện ra. Cô cứ nhắm mắt lại là thấy một người con trai đang cười với cô. Nụ cười có mùi hoa sữa, có sự mát lạnh nhẹ nhàng của đêm mùa thu... và cô vô tình không biết đó là tình yêu. Cô yêu anh ngay từ giây phút đó.

    Cô cứ như vậy, cứ sống trong cái tình yêu đó bằng chính sự nuôi dưỡng của mình mà không biết rằng anh đang nghĩ gì, anh đang cần gì... Có phải cô vô tâm hay anh không cho cô cơ hội để hiểu anh? Số ngày cô gặp anh chỉ tính bằng giờ, số câu anh nói với cô chỉ tính bằng chữ...

    Cô biết tình yêu cũng giống cô vậy, muốn lớn lên thì phải được nuôi dưỡng và để nó lớn được thì trước tiên nó cần phải sống đã. Cô đã nuôi dưỡng tình yêu đó bằng cả trái tim và khối óc của mình, tình yêu có màu của trái tim.


    [​IMG]

    Một ngày rồi hai ngày, cô không liên lạc được với anh, chưa bao giờ như vậy cả. Rồi buổi chiều ngày thứ hai, cô nhận được tin nhắn:

    - Em à, anh suy nghĩ rồi, mình dừng lại ở đây, em nhé!

    Cô không suy nghĩ được gì nữa, có lẽ tin nhắn đến với cô quá bất ngờ. Cô còn chưa kịp chuẩn bị tốt tinh thần để sẵn sàng đối mặt với sự ra đi của nó. Cô chỉ vừa mới nhận ra tình yêu của mình không thấy lớn gì cả mà hình như đang bị "ốm". Cô đang suy nghĩ không biết làm thế nào đây thì anh đã chỉ cách cho cô rồi.

    Anh luôn như vậy, luôn có những cách giải quyết mà chẳng ai nghĩ đến. Là tình yêu không thể sống được, là anh không cho cô cơ hội hay là định mệnh đã sắp đặt như vậy?

    - Vâng, cảm ơn anh đã thẳng thắn như vậy. Em chúc anh hạnh phúc!

    Cô tiễn đưa tình yêu đầu đời của mình như thế đấy, chỉ có một câu nói, một tin nhắn duy nhất. Không có nước mắt, không có đau khổ, không có van xin... không có gì cả. Giá như nước mắt có thể giúp anh không xa rời cô thì cô nguyện mang tất cả nước trong cơ thể mình biến thành nước mắt. Nếu van xin có thế mang anh về thì cô nguyện van xin cả đời mình. Nhưng tất cả chỉ là vô ích thôi vì cô biết đó là định mệnh.

    Định mệnh, anh và cô không thuộc về nhau.

    _______________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]

    Hòn đảo bị đại dương 'nuốt chửng' ngoài khơi Pakistan

    Một hòn đảo hình thành do núi lửa bùn ở Pakistan bị nước biển bao trùm và biến mất gần như không còn dấu vết khi nhìn từ trên cao.

    [​IMG]
    Đảo Earthquake Mountain biến mất theo thời gian. Ảnh: Fox.

    Những bức ảnh của NASA hé lộ hòn đảo mang tên Earthquake Mountain hay còn gọi là Zalzala Koh đã bị đại dương "nuốt chửng" chưa đầy 7 năm sau khi hình thành bởi một trận động đất mạnh ở Pakistan. Ảnh tổng hợp trong 6 năm qua của hòn đảo sinh ra bởi núi lửa bùn được chụp qua nhiều giai đoạn khác nhau trước khi Earthquake Mountain chìm nghỉm dưới nước biển.

    Lúc đầu, Earthquake Mountain cao 20 m, rộng 90 m và dài 40 m, khiến các chuyên gia cho rằng hòn đảo sẽ không tồn tại lâu và cuối cùng dự đoán này đã được chứng minh. "Hiện nay, Earthquake Mountain có thể nằm khuất tầm mắt nhưng điều đó không có nghĩa là nó đã biến mất hoàn toàn. Năm 2019, dấu vết của hòn đảo vẫn còn lưu lại trong ảnh vệ tinh Landsat. Vào tháng 6/2019, Landsat quan sát vệt trầm tích bao quanh chân hòn đảo chìm dưới nước", NASA cho biết.

    Theo NASA, những núi lửa bùn dọc vùng ven biển Pakistan là kết quả từ sự dịch chuyển của các mảng kiến tạo Trái Đất trong khu vực, đáng chú ý là mảng kiến tạo Arab chìm dưới mảng kiến tạo Á Âu vài centimet mỗi năm. Điều đó khiến trầm tích mềm đi dồn lên mảng kiến tạo Á Âu, hình thành núi lửa bùn trong quá trình đá nóng chảy trở thành magma và khí gas nóng phun ra ngoài.

    Earthquake Mountain không phải đảo núi lửa bùn duy nhất hình thành và biến mất trong khu vực. Một đảo khác tương tự tên Malan cũng mọc lên và bị xói mòn 4 lần trong thế kỷ qua, vào các năm 1945, 1999, 2010 và 2013.


    ______________&*&*&*&*&*&*&*&*&*&*&*____________

    Ảnh thiên nhiên đẹp


    [​IMG]

    Mặt Trời lặn phía trên một đầm phá ở San Carlos de Bariloche, Argentina. Đây là địa điểm nổi tiếng, thu hút nhiều người yêu hoạt động ngoài trời như trượt tuyết và đi bộ đường dài.

    [​IMG]

    Bầy khỉ Macaca radiata thưởng thức khung cảnh ngoạn mục trong lúc chải lông cho nhau. Khỉ Macaca là sinh vật bản địa của miền nam Ấn Độ.

    [​IMG]

    Nhiếp ảnh gia Kathleen Croft tới hẻm núi Grand Canyon vào một ngày tuyết rơi. "Những khối hình và hoa văn của các lớp đá lộ ra vẻ đẹp tinh xảo khi được tuyết tô điểm. Đó thực sự là một ngày rất đẹp", Croft chia sẻ.

    [​IMG]

    Đại bàng đuôi trắng kịch chiến với đại bàng biển Steller trên bờ biển Hokkaido, Nhật Bản.

    [​IMG]

    "Đàn cá đuối bay khổng lồ tập trung ở ngoài khơi bờ biển Bahia Magdalena, Californa Sur, Mexico. Ban đầu chúng tôi chạm trán cá đuối trên mặt nước, nhưng chúng nhanh chóng lặn xuống độ sâu khoảng 18 m. Thật khó để theo kịp chúng từ mặt nước, chưa kể phải cố gắng chụp lại phần nào cảnh tượng đẹp mắt này", nhiếp ảnh gia Eduardo Lopez Negrete chia sẻ.

    [​IMG]

    Hoàng hôn trên dòng sông ở hẻm núi Sigöldugljúfur, Iceland. "Đó là báu vật tiềm ẩn của Iceland, gần giống như một ốc đảo. Mặt Trời buổi trưa chiếu ánh nắng rực rỡ lên một trong những nơi mang vẻ đẹp bí ẩn nhất quốc gia", nhiếp ảnh gia kiêm hướng dẫn viên du lịch Iurie Belegurschi nhận xét.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/7/19
    hello1979 and thông tin like this.
  12. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Bữa Cơm Tối ở Nhà Hàng Ly Hôn

    [​IMG]
    Anh cưới chị được 10 năm. Giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và nghĩa vụ. Anh bắt đầu thấy ngán.
    Nhất là khi đơn vị vừa nhận về một người phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh. Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh. Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly dị vợ. Chị dường như đã trơ lỳ, bình thản, đồng ý đòi hỏi của anh.

    Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa, anh chị đã trở thành cá nhân độc lập và tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô cùng, anh nhìn chị nói: "Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã".

    Chị nhìn anh nói: "Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng mình đến đấy đi?"

    Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, cô phục vụ đã bước vào nói: "Anh chị dùng gì ạ?"

    Anh nhìn chị nói: "Em gọi đi." Chị lắc đầu: "Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi."

    "Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đấy là món "Ký ức cuối cùng."

    "Thôi được", chị hất món tóc xõa trước mặt ra sau, nói: "Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc."

    "Anh gọi gì ạ?" Cô phục vụ nhìn anh. Anh sững người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm, ngồi thừ ra đấy.

    "Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất." Chị vội chữa thẹn cho anh. Cô phục vụ cười: "Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng, các anh các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món "Ký ức cuối cùng" nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn: Đồ uống ướp lạnh. Những người đến đây, không có ai từ chối sự lựa chọn này." Anh chị gật đầu: "Được."

    ***

    Chốc lát, cô phục vụ mang đến hai suất đồ uống ướp lạnh. Trong hai suất có một suất xanh lơ, toàn đá đập vụn; một suất đỏ tươi, còn đang bốc khói. "Bữa tối này gọi là "một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển". Mời anh chị thưởng thức." Cô phục vụ nói xong lui ra. Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi đối diện, nhưng không biết nói gì với nhau.

    "Cộc cộc cộc!" Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô phục vụ đi vào, tay bưng chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói: "Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi."

    Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu xây tổ ấm từ số không. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc.

    Tết Valentin đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá. 10 năm rồi, cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói: "Thôi, thôi, khỏi cần."

    Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói: "Không, phải tặng."

    Cô phục vụ cầm bông hồng lên, "xoèn xoẹt" một cái, bẻ làm đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan trong cốc.

    "Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn thứ ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi tôi". Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.

    ***

    "Em... anh..." Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói nên lời.

    "Phụt!" Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào.

    "Chuyện gì thế?" Anh chị vội đứng lên.

    "Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên!" Bên ngoài có người kêu thét lên. "Anh!" Chị ép vào người anh, "em sợ!"

    "Đừng sợ!" Anh ôm chặt lấy chị, "Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi."

    Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói: "Xin lỗi anh chị, đây là món "Sự lựa chọn từ đáy lòng" của nhà hàng gửi tới anh chị."

    Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị nói: "Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật. Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng ký lại!"

    Chị cắn môi: "Anh nói thật lòng đấy chứ?"

    "Thật! Anh hiểu rồi." Cô ơi, cho thanh toán.

    Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu màu hồng rất đẹp nói: "Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là "Phiếu thanh toán vĩnh viễn", mong anh chị cất giữ mãi mãi."

    Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe. "Anh làm sao thế?" Chị lo lắng hỏi. Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói: "Anh có lỗi với em, mong em tha thứ."

    Chị cầm tấm phiếu đọc: "Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai... Đó là vợ anh".

    "Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá." Chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem. Anh mở ra đọc: "Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con... Đấy là chồng em".


    Anh chị ôm chầm lấy nhau, oà lên khóc thành tiếng.

    ________________________________________Sưu Tầm


    Nhật xẻ thịt con cá voi đầu tiên sau hơn 30 năm cấm đánh bắt thương mại

    Nhật nối lại hoạt động đánh bắt cá voi thương mại từ 1/7 và bán đấu giá công khai thịt hai con cá voi đầu tiên hôm qua.


    [​IMG]

    Con cá voi thu được trong chuyến đánh bắt trên vùng biển Nhật Bản ngày 1/7. Ảnh: CNN.

    Công ty Sendai Suisan ở thành phố Sendai, miền Bắc Nhật Bản, ngày 4/7 đã xẻ thịt hai con cá voi minke và bán đấu giá với mức giá 15.000 yen/kg (tương đương 140 USD), cao gấp 5 lần so với mức giá thông thường.

    Đây là thịt hai con cá voi do đoàn 5 tàu cá Nhật Bản đánh bắt được ngoài khơi thành phố Kushiro hôm 1/7, sau khi nước này rút khỏi lệnh cấm đánh bắt cá voi thương mại được duy trì suốt ba thập kỷ qua. "Đây là mức giá đáng ăn mừng trong một dịp đặc biệt", ông Masamitsu Sato, phát ngôn viên một công ty Sendai Suisan, cho hay.

    Nhật Bản rút khỏi Ủy ban Cá voi Quốc tế (IWC) hôm 30/6 và khôi phục ngành công nghiệp đánh bắt cá voi phục vụ cho mục đích thương mại từ đầu tháng 7. Dù gặp phải nhiều phản đối từ các tổ chức quốc tế, Nhật Bản có kế hoạch đánh bắt 227 con cá voi để lấy thịt trước cuối năm nay.

    "Thịt cá voi chứa hàm lượng calo thấp hơn thịt bò 5 lần, lượng cholesterol thấp hơn 10 lần và lượng chất béo thấp hơn 2 lần so với thịt gà. Ngoài ra, thịt cá voi còn chứa rất nhiều sắt", Mitsuo Tani, đầu bếp tại một trong những nhà hàng phục vụ thịt cá voi nổi tiếng nhất Nhật Bản, cho biết.

    [​IMG]
    Thịt cá voi được bán đấu giá ở chợ Sendai hôm qua. Ảnh: AP.
    Yoshifumi Kai, người đứng đầu một hiệp hội cá voi Nhật Bản, cho rằng việc săn bắt cá voi để lấy thịt là "hoạt động tự nhiên" và số lượng cá voi quốc gia này có kế hoạch đánh bắt không gây đe dọa tới loài vật này.

    Trong khi đó, Nicola Beynon, thành viên một tổ chức bảo tồn cá voi, cho rằng việc Nhật Bản rút khỏi IWC là "ngày buồn với công cuộc bảo tồn cá voi toàn cầu".

    Nhật Bản và các quốc gia thành viên IWC thông qua lệnh cấm săn bắt thương mại nhằm bảo vệ cá voi vào năm 1986, trước thực trạng một số loài có nguy cơ tuyệt chủng. Tuy nhiên, Nhật Bản vẫn đánh bắt cá voi phục vụ cho nghiên cứu khoa học. Năm ngoái, nước này đã đánh bắt 333 con cá voi.


    __________$%$%$%$%$%$%$%$%$%$%$%$__________

    Ảnh thiên nhiên đẹp

    [​IMG]

    Hai con chim Cissopis leverianus thuộc bộ sẻ dường như đang có một cuộc trò chuyện căng thẳng trong rừng mưa Đại Tây Dương ở Brazil. Loài chim ồn ào này thường xuất hiện theo cặp hoặc nhóm.

    [​IMG]

    Sông Ili mang những màu sắc khác nhau tùy theo mùa và sự hiện diện của các khoáng chất trong nước. Dòng sông dài khoảng 1.450 km, trải dài từ tây bắc Trung Quốc đến đông nam Kazakhstan

    [​IMG]

    Nhiếp ảnh gia Yaron Schmid ghi lại cảnh tượng sư tử con nô đùa với mẹ trong công viên quốc gia Serengeti, Tanzania. "Khoảnh khắc đẹp nhất là ba con sư tử nhỏ bắt đầu chơi đùa và cắn đuôi mẹ chúng, giống như lũ mèo chơi với cuộn len vậy", Schmid chia sẻ.

    [​IMG]

    Lốc xoáy quét qua bang Colorado, Mỹ. Lốc xoáy có thể hình thành và di chuyển ngoài dự đoán, tạo ra thách thức lớn cho các nhiếp ảnh gia.

    [​IMG]

    Chim Tringa flavipes săn côn trùng hoặc cá nhỏ trong một bãi nước nông ở công viên Presqu'ile, Ontario, Canada. Bữa ăn sẽ cung cấp năng lượng cho nó di cư đến Nam Mỹ vào mùa đông.

    [​IMG]

    Những ngọn cây phủ đầy tuyết trắng ở dãy núi Krkonose, Ba Lan, phía trên là bầu trời buổi sớm ửng đỏ. Dãy núi này nằm ở khu vực biên giới với Cộng hòa Czech.

    [​IMG]

    Chim ó biển tranh giành con mồi dưới nước. Nhiếp ảnh gia Sally Hinton đặt máy ảnh trong vỏ chống nước rồi hạ xuống từ mạn thuyền. Hinton theo dõi lũ chim và chụp khi thấy chúng lặn xuống, hoàn toàn không biết bức ảnh cuối cùng sẽ như thế nào.

     
    Chỉnh sửa cuối: 6/7/19
    hello1979 and thông tin like this.
  13. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Không nhan sắc


    [​IMG]
    Thơm đứng bên cửa sổ, tóc buộc ở sau gáy bằng một sợi dây thun màu vàng. Trong ngày, hễ có lúc nào thuận tiện chị lại đứng bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân xi măng rợp bóng cây bàng. Gió đưa những chiếc lá xào xạc, lá nào vàng thì lìa cành rơi xuống sân.

    Hoàng hôn với những bóng râm sẫm lại giữa những cây bàng trong khi bầu trời vẫn còn giữ được một màu nhôm đánh bóng. luồng ánh sáng lấp lánh cuối ngày ví như tia hy vọng mỏng manh ở trong chị.

    Đến tháng bảy mưa dầm thì chị về đây làm việc đã mười năm. Trước đó chị công tác ở một cơ quan hành chánh sự nghiệp trong thị xã. Quê ở vùng nông thôn sâu, bên dòng sông nước đục ngầu sáng chiều vẫn chở những mảng lục bình xuôi ngược.

    Khi chiến tranh kết thúc, mái nhà của gia đình chị chỉ còn là một hố bom khuất sau hàng dừa nước xanh rì. Cô bé Thơm lúc ấy mười ba tuổi, người gầy nhom đen đúa với đôi bàn tay, bàn chân thô kệch lại thêm tật lãng tai sau lần hụt chết vì một quả bom nổ rất gần - chẳng còn ai thân thích ngoài một người chú họ xa. Thơm được chú đưa về thị xã nuôi nấng và bắt cô phải học văn hoá dù cô đã qua tuổi tiểu học. Dù sau Thơm cũng qua được lớp năm phổ cập và đậu tiểu học.

    Năm Thơm hai mươi tuổi, chú Thơm xin cho cô vào làm việc ở một cơ quan hành chánh. Cô làm tạp vụ, tiếp phẩm và vô số công việc khác. Ban ngày, lặng lẽ chăm chỉ với công việc. Tối đến, lùi lũi về căn hộ chật hẹp ở khu tập thể, Thơm nằm co quắp trên chiếc giường gỗ cứng, mắt mở thao láo nhìn lên nóc mùng, cô cố vận dụng đôi tai bệnh tật của mình để lắng nghe tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ. Sáng ra, chưa sáu giờ, Thơm đã dậy nấu cơm, quét sân với đôi mắt trũng sâu vốn có tròng trắng nhiều hơn tròng đen.

    ***

    Sau, nghe nói có làng trẻ mồ côi Thơm xin chuyển về đó. Ở đây, công việc có bận rộn hơn nhưng những đứa trẻ hình như khiến chị vui lên. Cùng với chị có hai người phụ nữ khác cũng làm công việc nuôi trẻ.

    Mẹ Hai, mẹ Tươi ngoài ba mươi tuổi có gia đình và con cái. Vì công việc đòi hỏi nên thỉnh thoảng cả hai mới về thăm nhà. Họ có một mái nhà riêng và một hạnh phúc riêng.

    Đôi lần chị thở dài khi chị nghĩ về họ rồi nhớ đến mình. Chú chị giờ đây đã về hưu sống với vợ chồng người con trai duy nhất, hoạ hoằn một năm có hai lần chú đến thăm chị, mặc dầu từ thị xã đến đây chỉ hơn hai mươi cây số.

    Lặng lẽ, cô đơn, đêm đêm ngồi đom những chiếc cúc áo đứt như người thư ký ngồi mân mê những chiếc đinh ghim mà mong cho đến giờ tan sở.

    Gần bốn mươi tuổi, chị chưa bao giờ nghe được một lời tỏ tình, một câu hò hẹn, nào đâu một bài thơ đẹp, nào đâu nhữngcánh bướm ép khô trong quyển vở học trò. Và chị chưa bao giờ nhỏ được một giọt nước mắt dỗi hờn trong một lần ai lỗi hẹn.

    Có lần xem phim truyền hình "Hoa Phong Lan" chị cứ bồi hồi day dứt. Giá mà có ai đó tặng cho chị một giò phong lan như vậy có lẽ chị hạnh phúc lắm.

    Thời gian cứ qua, mỗi ngày tóc chị mỗi ít đi, xơ xác, đôi vai gầy nhô lên qua lần vải áo rẻ tiền. Tự biết mình, một người đàn bà không nhan sắc, nên chị chẳng màng soi gương, không bao giờ quan tâm đến thân thể áo quần. chị chỉ cặm cụi với công việc và tìm vui trong tiếng cười của các đứa trẻ.

    Rồi bỗng dưng một tối ẵm thằng bé quấy khóc trên tay chị nẩy ra ý nghĩ có một đứa con riêng của mình. Thật hạnh phúc! Đó sẽ là niềm an ủi vô biên của chị! Và chị chọn đứa trẻ mà chị yêu mến nhất.

    Nó được mang đến đây khi vừa mở mắt chào đời được hai ngày, bây giờ đã qua tuổi thôi nôi. Trước tình cảnh của chị, ban giám đốc bằng lòng để chị nhận nuôi đứa bé. Mọi sinh hoạt chẳng có gì thay đổi, duy có đìều nó sẽ được khai sinh mang tên Lê Minh Nhựt, mẹ là Lê Thị Thơm.

    Cũng chẳng có gì khiến cho chị phải ngóng trông khắc khoải nếu như không có một người trong đoàn từ thiện thường đến thăm trẻ muốn nhận nuôi bé Nhựt. Chẳng phải chú Sáu giám đốc đã cho anh ta biết bé Nhựt không phải là trẻ mồ côi đó hay sao...

    Nhưng anh ta vẫn tỏ ra quyến luyến bé, quan tâm đặc biệt đến nó làm như thằng bé bụ bẩm vừa biết nói bập bẹ này có sức thu hút đặc biệt đối với anh ta. Qua cô Huế y sĩ chị cũng biết đôi điều về anh ta. Tên là Phạm Văn Quân, đã từng đi bộ đội, có một mối tình dang dỡ trong chiến tranh. Hoà bình rồi, cuộc sống ổn định, anh ta có một cửa hiệu bán tạp hoá bên chợ Ba mươi tháng tư, sống với mẹ và một cô em gái... tất cả những chuyện về Quân chị không hề quan tâm.

    Huế nói thì chị làm ra vẻ chú ý, đầu gật gật. Những điều Huế được biết về Quân là qua những người cùng đi với Quân nói lại chưa biết thực hư thế nào. Cho dù có thực hay hư thì chị cũng không màng đến, cả đến dáng đi khập khểnh của Quân, nếu Huế không nói thì chị cũng không biết. "Anh ta là thương binh, bị thương ở chân trái".

    Điều chị lo lắng là bé Nhựt rất mến Quân. Trẻ con được ai thương yêu chiều chuộng cũng đều quyến luyến người đó. Nào đồ chơi, nào quần áo, nào quà, nào bánh... Nó thường cười nắc nẻ mỗi khi Quân nhấc bổng nó lên cao. tiếng cười của cả hai làm vỡ toang không gian yên tĩnh của buổi trưa êm ả và muốn làm vỡ tung lồng ngực chị.

    Những lúc ấy Thơm từ trong cửa sổ nhìn ra rất khó chịu. bản tính ích kỷ của người phụ nữ trổi dậy ở trong chị, chị không muốn ai đụng vào một sở hữu của chị dù rằng họ không làm mất mát một thứ gì.

    Thêm nữa đó lại là lẽ sống của đời chị. bởi vậy chị thường tìm cách giữ rịt lấy thằng bé ở trong nhà mỗi khi thoáng thấy Quân đi vào hay đang đứng nói chuyện với ai đó cạnh cây bàng. Còn bé Nhựt vừa nhác thấy Quân đã vứt bỏ cả đồ chơi, bỏ dỡ chén cơm đang ăn tất tả chạy ra ngoài "Ba! Ba Quân! ". Nó hét to lắm. Thật là ghét! Thơm bị lãng tai mà còn nghe nó hét inh ỏi. mỗi lần nghe như vậy chị lại thấy tưng tức, mặc dù tất cả trẻ ở đây đều gọi Quân là "Ba Quân".

    Có lần Quân đến vào lúc bé Nhựt đang ngủ trưa. Thật may! Trưa nó ngủ dậy muộn. Chị khắp khởi mừng thầm. "Nó ngủ rồi". Chị nói ngay khi Quân vừa bước vào. "Vậy à! " Quân đưa mắt nhìn về phía thằng bé đang nằm ngủ như để yên tâm về những lời chị vừa nói. Thơm hả hê trong lòng khi thấy Quân có vẻ ngượng ngập, tay cầm một món gì đó trong chiếc hộp giấy. Chị vờ chăm chú xếp quần áo.

    "Nó mới ngủ thôi. Đừng đánh thức nó". "Ờ! " "Mà nè! " Hôm trước nó ăn sôcôla của anh cho nó đau bụng cả đêm. Lần sau đừng để phần cho nó nữa, cứ chia hết cho mấy đứa kia đi". Không ngẩng lên nhưng Thơm biết Quân đang nhìn chị khó chịu.

    "Tôi có bắt mất nó đâu mà chị ghét tôi quá vậy... " Quân hỏi lớn tiếng, nhưng không phải vì đang bực mình mà vì anh biết chị bị lãng tai. Anh toan đi ra cửa nhưng chưa đi vội mà đưa chiếc hộp về phía chị. "Đưa bé hộ tôi". chẳng biết chị có nghe hay không nhưng chị vẫn bình thản gấp chiếc áo trên tay và không buồn ngẩng lên. Quân thở ra, đặt chiếc hộp trển đầu giường rồi khập khểnh ra khỏi phòng. Tiếng chân của anh vang lên không đều và chị cũng không nghe thấy.

    ***

    Lại một buổi chiều, mọi sinh hoạt đang dần đi vào buổi tối, tất cả trẻ đều đã tập trung vào nhà sau bữa ăn chiều vậy mà Quân còn bế bé Nhựt ngồi trên thành xi măng ở gốc cây bàng. Những người cùng đi với Quân chờ anh không được đã đi về trước.

    Đã vậy, đến lúc anh lên xe bảo nó vào nhà để anh đi về nó cứ lắc đầu "hổng chịu! hổng chịu! " và khóc đòi theo. Thơm bồn chồn từ nãy giờ, không nén được chị ra ẵm phắt nó vào còn phát vào mông nó mấy cái ngay trước mặt Quân.

    Anh nhìn theo cả hai một lúc lâu với vẻ mặt buồn bã. Đợi hai mẹ con khuất hẳn trong nhà, anh mới nổ máy xe chạy đi. Nghe tiếng xe nổ bé Nhựt càng khóc dữ dội hơn, nó dỗi không thèm nhìn chị mà úp mặt xuống gối đến khi ngủ thiếp đi. Đêm hôm đó chị mấy lần đến giường thăm chừng như thể sợ nó có thể bất ngờ biến mất, như sợ có ngọn gió lạ ùa vào phòng cuốn nó đi.

    "Tôi có bắt mất nó đâu mà chị ghét tôi quá vậy". Câu nói của Quân như là tiếng chuông gõ vào đầu Thơm từng hồi, từng hồi khiến chị vô cùng hoang mang lo sợ. Liệu có một lúc nào đó Quân sẽ thực hiện lời nói ấy không... Và bé Nhựt, tự nó sẽ bỏ chị mà về với Quân. Chị không có thời gian dành riêng cho nó, ăn thì ngồi xếp hàng như các trẻ khác, ngủ cùng đồng loạt trên giường như nhau.

    Với chị chỉ có sự khắc khe và hình phạt còn Quân luôn mở rộng vòng tay đón với bao vuốt ve trìu mến, cả đến những sự nuông chiều có khi quá đáng. Chị cứ ngồi bó gối trên giường thằng bé cho đến sáng. Phải biết giành giật lấy những gì mình đang có. chị quyết tâm nghĩ như vậy nên sáng hôm sau chị lên văn phòng gặp chú sáu giám đốc.

    "Cái gì... Nghỉ việc à... " Chú sáu muốn nhảy chồm lên trên ghế khi nghe nguyện vọng của chị. "Rồi hai mẹ con sẽ sống ra sao... Đâu cần phải trốn tránh như vậy...". "Cháu phải đi chú à...". "Chặc! Thôi để chú nói với Quân đừng đến đây nữa để cho cháu yên tâm. Chú hứa như vậy. Nhớ! Không được lén lút bỏ đi đâu. Nghe chưa...".

    ***

    Quân không đến thật! Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày... chị thở phào nhẹ nhõm như người vừa cất được gánh nặng khỏi vai. Chị không còn lúc nào cũng để mắt đến thằng bé nữa. Có lẽ vì vậy nên chị không thấy nó buồn và ngơ ngác.

    Một tuần, hai tuần, rồi ba tuần... một đoàn xe gắn máy chạy vào sân chưa kịp dừng lại bé Nhựt đã chạy ra ngoài hét to: "Ba Quân! Ba Quân! " Thơm ôm một chồng quần áo trẻ em. Vừa bước vào nhà trẻ, trông qua cửa sổ chị thấy nó xẻn lẻn đứng nhìn những gương mặt lạ hoắc vừa mới đến.

    Một người cúi xuống bế nó lên nựng nụi. Nó buồn thiu sụp mắt nhìn xuống đất. Thơm quay mặt đi che giấu nỗi xót xa và cũng như chị trốn tránh không muốn nhìn nhận lòng cảm thấy trống vắng. Như Huy Cận "Vậy đó tự nhiên mà họ lớn". Cái "tự nhiên" sao mà thật "tự nhiên". Đã hơn nửa đời người lẽ nào vẫn còn "tự nhiên" đến vậy.

    Lần đầu tiên trong đời chị cảm nhận một nỗi nhớ da diết dày vò tâm tư chị. Một sự tiếc nuối tưởng chừng như khiến chị ngạt thở. Thằng bé mỗi ngày càng bơ phờ thấy rõ, biếng ăn, lười chơi, đêm ngủ hay giật mình. Chị chợt nhận ra mình đã quá ích kỷ. Có lẽ không nên giành giựt những gì không thể giành giựt được.

    Về với Quân tương lai nó sẽ tốt đẹp hơn. Quân sẽ cho nó một mái nhà riêng và những gì nó mong muốn. Thơm muốn ứa nước mắt khi nghĩ đến lúc chị phải mất nó. Nhưng chị không thể vì chị mà không nghĩ đến tương lai của nó.

    Chị thầm mong Quân trở lại, lần này thôi, chị sẽ nói: "Tôi thua anh rồi!" và để Quân mang thằng bé đi càng xa càng tốt. Chị sẽ khóc, sẽ đau khổ lắm nhưng rồi chị sẽ quên, sẽ lại sống như những ngày tẻ nhạt trước đó. Không có bé Nhựt và không có cả Quân. Hôm trước, thằng bé ôm con gấu nhồi bông ngồi ở bậc thềm thì chú Sáu đến, thấy chú nó hỏi: "Ba! Ba Quân đâu..." Chú cười xoa đầu nó: "Bỏ rồi! Bỏ Nhựt rồi!" Rồi chú nhìn Thơm đang đứng cạnh đó. "Con có mẹ Thơm rồi". Vẻ đắc ý của chú khiến Thơm phải nhìn xuống đất. Chị chỉ muốn nói với chú "Cháu đã sai rồi chú ạ!"

    Hai mươi chín ngày rồi Quân vắng bóng. Mẹ Hai và mẹ Tư nói như vậy còn Huế y sĩ thì nói ba mươi ngày. Thơm thì cho là ba mươi mốt ngày. Chị tin là mình chính xác nhất. Từ buổi chiều Quân mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương và chiếc quần xam xám đứng vịn con ngựa gỗ cho thằng bé Nhựt cưỡi với vẽ mặt nặng trĩu.

    Chị biết, hôm đó chú Sáu đã nói những gì chú đã hứa với chị. Chú đâu biết là giờ đây chị cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó. Hình như là tiếng cười của Quân và thằng bé, hình như chiếc bóng của Quân ngã dài trên mặt sân, hình như... mọi cái điều hình như thoắt ẩn thoắt hiện ở trong chị, ở nơi người đàn bà không nhan sắc đã đi quá xa tuổi dậy thì. Chị bỗng dưng khắc khoải từng ngày, mong chờ từng phút mà hy vọng thì như ánh hoàng hôn sắp tắt ở cuối ngày.

    Thơm vén mấy sợi tóc loà xoà trên má, nghe tiếng trẻ nhốn nháo chị biết chúng sắp sửa từ nhà ăn đi lên. Thơm định rời cửa sổ thì bỗng nhiên chị trông thấy Quân xuất hiện trên khoảng sân đã râm mát. Chị nhìn đăm đăm không chớp mắt như sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì dáng người vừa xuất hiện kia sẽ biến mất như ảo ảnh. Trên sân Quân đang hối hả đi vào, về phía nhà trẻ, một tay xách vali, tay kia xách mấy túi nilon nằng trĩu. Anh có vẽ bơ phờ như vừa qua một chặng đường dài.

    Sau phút lặng người, Thơm như sực tỉnh quay đi toan tìm thằng bé thì nó đã cùng bọn trẻ chạy vào phòng. "Nhựt! Lại đây! Ba Quân! Ba Quân!" Chị gọi nó và chỉ tay ra cửa. Thằng bé ngẩn người ra nhìn chị một chút rồi chợt hiểu, nó ù chạy ra khỏi phòng. Bọn trẻ chạy theo nó nhưng đến cửa thì cả bọn dừng lại trố mắt nhìn nó đang lao vào vòng tay của Quân. "Ba! Ba!" Các thứ trên tay Quân bị vứt xuống sân.

    Anh nhấc bổng nó lên miết cằm vào mặt vào cổ nó. "Ôi! Nhớ quá! Nhớ quá!" Thằng bé cười nắc nẻ. "Bỏ! bỏ rồi!" "Bỏ à! Ai bỏ... Bỏ ai..." "Ba! Bỏ! Bỏ Nhựt!" Quân bật cười. "Không bao giờ! Không bao giờ ba Quân bỏ Nhựt". Thơm đứng bất động bên cửa sổ với đôi mắt vô hồn. Cuối cùng thì ánh sáng le lói cuối ngày cũng tắt.

    Cuối cùng thì Quân cũng trở lại. Chị sắp mất tất cả rồi. Có ai như chị, đợi chờ để bàn giao lẽ sống của đời mình. Có cái gì đó dâng lên ngực chị đầy ứ, tức uất. Chị bỏ đi như chạy trốn ra phía sau nhà, đứng tựa vào bồn chứa nước, úp mặt vào hai bàn tay chị khóc nức nở. Khóc thật to như ngày nào người ta cho chị hay bom rơi ngay nhà của chị mà mẹ chị còn ở trong đó, như lúc người ta đưa cho chị chiếc nón tai bèo và chiếc khăn rằn của ba chị.

    Những giọt nước mắt đã từ lâu lắm rồi không thoát ra khỏi đôi mắt khô khốc của Thơm giờ như nguồn nước có muốn ngăn cũng không được. "Mẹ Thơm!" Tiếng gọi của thằng bé lôi khuôn mặt đầy nước mắt của chị ra khỏi đôi bàn tay, Quân đang bế nó trên tay đứng trước mặt chị. Thơm nhìn cả hai như qua một tấm kính phủ hơi sương.

    "Xin lỗi!". Quân có vẽ bối rối. "Tôi thăm thằng bé một lát... tôi biết chị phiền. Xin chị thông cảm! Tôi đi thành phố vừa về đến đây thì ghé lại. Tôi ... có quà cho hai mẹ con". Quân đặt bé Nhựt xuống đất để nó chạy đến với thơm. Chị bế nó lên, úp mặt vào vai nó thổn thức. "Anh mang nó theo đi. Nó nhớ anh lắm... Nó rất cần anh..." Rồi chị sụt sùi khóc.

    Những tiếng nấc bị nén lại trong lồng ngực khiến đôi vai chị run lên. Tai chị lùng bùng nhưng chị vẫn nghe được tiếng Quân rõ ràng, chậm rãi. "Đi xa lâu ngày tôi cứ nôn nóng, linh cảm có người đang chờ đợi tôi. Không phải là bé Nhựt! Vì thằng bé, tôi biết nó nhớ tôi lắm, nó rất cần tôi. Và nó cũng rất cần chị" Quân bước tới một chút như sợ Thơm không nghe được lời anh. "Tôi cũng rất cần chị, nhưng... tôi không biết chị có cần tôi hay không?"

    Thơm không trả lời, người người như nhẹ hẫng lâng lâng và chị như thấy trước mặt một giò phong lan thơm ngát.

    ___________________________________Trần Lệ Thường

    [​IMG]


    Ảnh thiên nhiên đẹp

    [​IMG]

    Nhiếp ảnh gia Patrick A. Martin ghi lại trận đấu vật giữa hai con gấu lớn trong một ngày mưa. "Tôi nhận ra những con gấu này đang đọ sức, nhưng tôi coi đây là một khoảnh khắc 'người' hơn, nghĩa là chúng đang ôm nhau. Điều đó khiến tôi mỉm cười", chuyên gia David Y. Lee cho biết.

    [​IMG]

    Nhiếp ảnh gia R. M. Félix chụp lại khoảnh khắc bọ ngựa đậu trên một nhành cây. "Tôi luôn cảm thấy bất ngờ khi phát hiện một sinh vật nhỏ bé chuyển động giữa cành lá xanh", Félix chia sẻ.

    [​IMG]

    Khói và hơi nước bốc lên trời khi dung nham trên núi lửa Kīlauea, quần đảo Hawaii, chảy xuống Thái Bình Dương. Đây là một trong những núi lửa hoạt động mạnh nhất thế giới. Nó bắt đầu phun trào tháng 5 năm nay.

    [​IMG]

    Hoàng hôn buông xuống tại Tre Cime di Lavaredo, một cụm núi nổi bật thuộc dãy Alps. Tên của cụm núi này trong tiếng Italy nghĩa là "Ba đỉnh Lavaredo".

    [​IMG]

    Hươu cao cổ mẹ âu yếm con giữa đồng cỏ ở thung lũng Rift, Kenya. "Ánh nắng trên mình hươu cao cổ mẹ và con thật dễ thương. Ai cũng thích hình dáng và họa tiết trên bộ lông của chúng", nhiếp ảnh gia Patricia Przybylinski nhận xét.

    [​IMG]
    Hai con gấu Bắc Cực nhỏ bám lấy gấu mẹ sau khi rời khỏi nơi trú ẩn. "Tôi cảm nhận được mối liên kết giữa chúng, tình yêu thương và cả sự gắn bó. Tôi thích cách một trong hai con non nhìn vào máy ảnh, trông gần như đang mỉm cười với chúng ta", David Y. Lee nhận xét.

    [​IMG]

    Thác Ofaerufoss đổ xuống hẻm núi lửa Eldgjá, Iceland. Nhiếp ảnh gia Andro Loria bắt được khoảnh khắc này từ góc chụp trên cao độc đáo. "Tôi kinh ngạc trước khung cảnh và cảm giác khác biệt khi nhìn từ trên cao so với góc bình thường dưới mặt đất hoặc ở tầm giữa", anh cho biết.

    [​IMG]

    Nhiếp ảnh gia Johan Vesters chụp lại cảnh hoàng hôn ngoạn mục trên núi Husfjell, đảo Senja, Na Uy. "Sau nhiều giờ leo núi tuyết, cuối cùng chúng tôi cũng lên tới đỉnh. Cảnh tượng như thế này là phần thưởng lớn nhất khi kết thúc chuyến đi", Vesters chia sẻ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/7/19
    hello1979 and thông tin like this.
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    Mỗi Ngày 10 Câu Nói...

    [​IMG]

    [​IMG]

    + Con ong được ca tụng vì nó làm việc không phải cho chính mình nhưng cho tất cả.(Sain j.Chrysistome)

    +Trên thế giới này không có người nào có thể làm bạn ngã được nếu như Mục Tiêu của bạn vẫn đứng vững.(Martin)


    + Người ta trong cõi người ta
    Có nhìn xa mới thấy ra cái gần...(Trần văn Tuấn)


    + Nếu không người thân và bạn bè thì ngay cả Thiên Đàng cũng không hẳn là nơi đáng mơ ước.(Ngạn ngữ Phi Châu)


    + Lòng Tin không phải là khởi đầu mà là kết quả của mọi Nhận Thức.(J.W.V Goethe)


    + Thế nào là Một Người Bạn?Đó là người mà anh DÁM thổ lộ bản thân mình.(Frank Grenne)


    + Mọi Thành-Bại Được-Mất đều nằm ở chính chúng ta nhưng chúng ta lại luôn đổ lỗi cho Ý Trời.(Shakepeare)


    + Không có Tài Sản nào quý bằng Trí Thông Minh - Không Vinh Quang nào lớn hơn Học Vấn và Hiểu Biết.(E Zola)

    [​IMG]

    :=(

    Chiếc đồng hồ 500 tỷ phức tạp nhất hành tinh và lời nguyền khiến ai cũng sợ

    [​IMG]
    Sheikh Saud Bin Mohammed Al-Thani đã qua đời hai ngày trước khi chiếc đồng hồ được bán. Nguồn: Mirror.

    Hoàng thân Sheikh Saud Bin Mohammed Al-Thani đột ngột qua đời ở tuổi 48 và tiếp tục để lại một bí ẩn ám ảnh liên quan đến chiếc đồng hồ đắt và đẹp nhất hành tinh.
    Hoàng thân Sheikh Saud bin Mohammed Al-Thani là chủ sở hữu chiếc đồng hồ đắt nhất thế giới được sản xuất bởi hãng đồng hồ nổi tiếng Thụy Sỹ Patek Philippe. Vị tỷ phú 48 tuổi này vốn nổi tiếng là một trong những nhà sưu tầm nghệ thuật lớn nhất thế giới.

    Ông từng thông báo rộng rãi tới giới truyền thông rằng muốn bán chiếc đồng hồ để trả nợ. Và đúng theo lịch trình dự kiến, chiếc đồng hồ đã được đưa ra đấu giá vào tuần trước với giá bán ra là 23 triệu franc Thụy Sỹ (hơn 500 tỷ đồng). Tuy nhiên, vị tỷ phú này đã được phát hiện qua đời do biến chứng của căn bệnh tim hai ngày trước khi sản phẩm được đấu giá.

    Chiếc đồng hồ Patek Phillipe được ra đời vào năm 1933. Sản phẩm này được cho là đã mang đến những điều không may mắn và bi kịch cho chủ nhân của nó. Lời nguyền xuất phát từ người chủ đầu tiên, Henry Graves. Vào năm 1925, ông Graves đã làm việc với hãng đồng hồ huyền thoại Patek Phillipe với mong muốn tạo ra một chiếc đồng hồ phức tạp nhất thế giới.

    Các nhà thiết kế đồng hồ tại Thụy Sĩ phải mất 3 năm để nghiên cứu và thêm 5 năm để hoàn thiện chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ này được làm bằng vàng theo thiết kế chronograph với chuông Westminster. Nó cũng sở hữu lịch vạn niên, chu kỳ của mặt trăng, thời gian thiên văn, thiết bị dự trữ năng lượng, cũng như thông báo về thời gian hoàng hôn và bình minh tại New York. Với tổng cộng 24 điểm đặc biệt trong thuật đo thời khắc, Patek Phillipe mang biệt danh “đồng hồ phức tạp nhất hành tinh” trong 56 năm qua.

    [​IMG]
    Với tổng cộng 24 điểm đặc biệt trong thuật đo thời khắc, Patek Phillipe mang biệt danh “đồng hồ phức tạp nhất hành tinh”. Nguồn: Mirror

    Đến đầu năm 1933, Graves đã được cầm trên tay chiếc đồng hồ theo ý muốn của mình. Tuy nhiên chỉ 7 tháng sau đó, người bạn thân nhất của ông ta đã chết; và một thời gian ngắn sau đó, con trai ông, George đã bị giết trong một vụ tai nạn xe hơi. Kể từ đó, thế giới truyền thông cho rằng những người sở hữu Patek Phillipe sẽ phải hứng chịu những tai họa khó lường.

     
    Chỉnh sửa cuối: 25/7/19
    hello1979 and thông tin like this.
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Ta đã chọn nhau làm DẤU CHẤM
    MỘT CÂU VĂN KHÔNG CHẤM ĐẾN 2 LẦN!

    _________!@#$%^&*()(*&^%$#@!@#$%^&*()________

    72 ngôi nhà bí ẩn dưới lòng biển sâu Trung Quốc

    Trên trái đất hiện vẫn còn vô số những điều bí ẩn mà các nhà khoa học ngày đêm không ngừng khám phá để tìm câu trả lời. Đôi khi có những nơi thực tế tồn tại nhưng không ai có thể giải thích được, chẳng hạn như là 72 ngôi nhà dưới đáy biển này.

    [​IMG]

    Ở đảo Hải Nam, Trung Quốc, người dân phát hiện ra có một cảnh tượng kỳ lạ đưới đáy biển, đó là 72 ngôi nhà đang chìm trong nước. Khi lặn xuống, người ta thấy sàn nhà, tường và những vật dụng bên trong giống hệt trên mặt đất. Chắc chắn là nơi này từng có sự sống và nguyên nhân nó chìm dưới đáy biển sâu cũng dần dần được làm sáng tỏ.

    [​IMG]

    Sau khi tin tức người dân tìm thấy những ngôi làng bí ẩn dưới biển, các chuyên gia đã cho tàu ngầm lặn xuống để khám phá. Mọi người hy vọng rằng bí ẩn những ngôi nhà này sẽ được giải thích một cách khoa học chứ không dựa trên truyền thuyết. Rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực khoa học tự nhiên và khảo cổ học đã tập trung tại vùng biển Hải Nam để tiến hành điều tra. Kết luận cho thấy những ngôi nhà dưới biển này thực sự có dấu vết của con người sinh sống.

    [​IMG]

    Có rất nhiều lời đồn và truyền thuyết được người dân kể về 72 ngôi nhà này. Một số người nói rằng đây là một trong những thời kỳ hưng thịnh nhất trong thế giới cổ đại nhưng loài người đã xúc phạm vua rồng dưới biển khiến ông nổi giận, dâng nước nhấn chìm mọi thứ. Tất cả mọi thứ và không một ai sống sót sau thảm họa đó.

    [​IMG]

    Trên thực tế, các chuyên gia cũng đã phát hiện ra nhiều khám phá mới là những ngôi nhà này có từ thời nhà Minh, nó nằm trong vùng là rãnh nứt của một trận động đất. Vì vậy, toàn bộ khu vực đã bị nhấn chìm theo chiều theo chiều dọc và bị nước nhấn chìm xuống biển.

    [​IMG]

    Mặc dù các chuyên gia đã đưa ra lời giải thích cho sự tồn tại hợp lý của 72 ngôi nhà dưới biển sâu, nhưng họ không có lời giải thích nào về dấu hiệu cuộc sống của người dân trong làng và điều này trở thành bí ẩn khiến nhiều người tò mò. Chính vì điều này mà khu vực biển Hải Nam trở thành một địa điểm thu hút khách du lịch, đa số đều muốn lặn xuống biển để được chạm tay vào một thế giới bí ẩn.

    ______________^*(&^%$$#%$%^^&&*&**___________

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

     
    Chỉnh sửa cuối: 24/3/20
    thông tin and kunkun like this.
  16. kunkun

    kunkun Thần Tài Perennial member

    CÂY XƯƠNG RỒNG - ventomarme - HÃY ĐẾN VÀ MANG EM DI



    Đôi khi cái vẻ bề ngoài lại trái ngược với cái bản chất bên trong. "Núp trong cái dáng vẻ thô kệch đó là một sức sống mãnh liệt mà không có một loại cây hoa nào có thể so sánh được! Nhìn nó có vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra thân nó mọng nước và mềm yếu hơn các loại cây khác". [​IMG]



    Đã bao giờ bạn dành thời gian để ngắm một cây xương rồng rồi tự hỏi: “Tại sao cây xương rồng lại có thể sống trong bất kỳ thời tiết nào cũng được?”.[​IMG]


    Ừ thì, cây xương rồng tuy không nổi bật như hoa hồng, không tỏa ra những hương thơm nồng nàn như hoa huệ, hay tinh khiết như một đóa sen mộc giữa bùn lầy.Ngược lại, nó luôn mang trên mình những gai nhọn sắc, nhưng đó là thứ vũ khí để nó chống lại với thời tiết khắc nghiệt. [​IMG]

    Vâng, người ta nhắc đến xương rồng là nghĩ đến 2 chữ “sức mạnh”. Thật sự đối với 1 loài cây sống vùng hoang mạc khô hanh thì khả năng chịu đựng thật sự là đáng nể phục. Thế nhưng it người biết rằng loại hoa ấy còn mang ý nghĩa khác của tình yêu. Các bạn có biết câu chuyện này ko???[​IMG]

    Câu chuyện bắt đầu là hình ảnh cây xương rồng cằn cỗi ở 1 làng quê hẻo lánh và âm u [​IMG]. Nơi ấy chỉ có con người tất bật với cuộc sống đầy khó khăn với những nỗi lo. Nơi ấy có 1 chàng trai thầm yêu 1 cô gái [​IMG]. Và nơi ấy có tiếng nói tình yêu đọng lại trên những cánh hoa xương rồng, Chàng trai yêu cô gái say đắm, và cô gái cũng vậy. Nhưng chỉ tiếc một điều là cả 2 người đều không dám thổ lộ [​IMG]. Đến 1 ngày khi họ ngồi tâm sự với nhau, chàng trai đã dũng cảm thổ lộ trong nỗi lo, và chờ đợi…cô gái thẹn thùng ko nói lời nào…. Thế rồi ngày này qua ngày khác chàng trai chỉ nhận được từ cô gái 1 chậu cây xương rồng [​IMG]. Theo thời gian tình yêu ấy dường như nhạt phai, chàng trai thì thất vọng còn cô gái thì hi vọng chàng trai hiểu mình....Rồi đến 1 ngày, cô gái đi lấy chồng. Chàng trai càng đau khổ hơn nữa [​IMG]. Lúc ấy chàng vẫn không hiểu tại sao cô gái lại tặng mình chậu cây ấy. Chàng muốn tìm câu trả lời [​IMG]. Chàng cùng chậu cây tìm đến nhà cô gái. Chỉ còn anh trai cô gái ở nhà bên những chậu xương rồng nở hoa. Người anh trai ấy cũng là bạn của chàng trai. Và chàng trai đã nhận được câu trả lời. 1 câu trả lời đầy bất ngờ và mãi in sâu trong tâm trí chàng trai. Mà có lẽ sẽ không xảy ra chuyện đau buồn ấy. Tất cả là tại chàng chính chàng mà thôi [​IMG]. Chàng đã nói dối cô gái là chàng học tiếng Tây Ban Nha. Và theo tiếng TÂY BAN NHA (ventomarme) cây xương rồng có nghĩa là: Hãy đến và mang em đi!

    Kết thúc câu chuyện là hình ảnh chàng trai bên chậu cây xương rồng đang tàn úa. Chàng khóc….[​IMG] Có lẽ xa xa ở đâu đó cô gái cũng đang khóc, khóc vì tại sao chàng không hiểu mình, phải chăng chàng đã thay đổi.
    “Thật đúng, Một bước sa cơ đành lỡ hẹn
    Quay đầu ngoảnh lại đã trăm năm“

    "The world may change my whole life through
    But nothing's gonna change my love for you
     
  17. kunkun

    kunkun Thần Tài Perennial member

    Tôi yêu anh... là định mệnh


    thCAXTSE54.jpg
    Tình yêu đôi khi là định mệnh. Định mệnh đưa người ta đến bên nhau. Và cũng định mệnh đôi khi làm một cuộc tình thành đắng cay...

    Nhưng dù đắng cay hay hạnh phúc, có lẽ vẫn nên cảm ơn định mệnh. Bởi vì, tình yêu chính là món quà thiêng liêng nhất của đời người. Và bạn may mắn nếu bạn được ban tặng món quà vô giá đó. Cho dù sau cuối, tình yêu đó có thể không đi đến một ngày ngập nắng, dù hai người yêu nhau có thể không đi bên nhau suốt cuộc đời, dù đóa hồng ngày yêu xưa chỉ còn là một cành hoa nhỏ để khô...
    Sẽ có những ngày đau xót, bạn oán trách định mệnh sao trớ trêu hay ông trời thật không công bằng. Sẽ có những đêm dài khi ngay cả cơn mộng mị cũng tràn nước mắt bạn sẽ hối tiếc rằng nếu ngày xưa không gặp nhau giờ con tim có lẽ bớt đớn đau...
    hưng tôi tin nếu được lựa chọn lại, bạn sẽ vẫn chọn nhận món quà vô giá đó. Tình yêu, dù chỉ một ánh mắt, một thoáng chốc ngắn ngủi, một ngày, một năm hay dài cả một đời người cũng đều có giá trị thiêng liêng như nhau. Đó là thứ tình cảm trong sáng nhất giữa hai người xa lạ không hề có một sợi dây gắn kết nào. Người ta đến vơí nhau không vì gì cả. Chỉ đơn giản là yêu, thế thôi. Và không bao giờ hối tiếc...

    Khi yêu, hay khi tình yêu của mình đã xa xôi, khi vòng tay đã từ giã, tôi vẫn luôn cảm ơn định mệnh, cám ơn người đã đến bên tôi, đã yêu tôi nhiều như thế. Và rằng tôi không tiếc một ngày nào trong tình yêu của tôi và người, cho dù là nỗi buồn cũng không...
    Nếu có oán trách, tôi trách mình đã không sống hết những đam mê. Nếu có hối tiếc, tôi tiếc mình đã để dành quá nhiều yêu thương cho cái gọi là 'chúng ta còn cả cuộc đời bên nhau cơ mà'. Tôi tuyệt nhiên không bao giờ oán trách định mệnh đã đưa người đến bên tôi và rồi tách lìa. Tôi không hối tiếc đã yêu người, đã yêu như thể đời mình là ở đó, trong trái tim người...
    Tình yêu, tôi nghĩ, nên là hạnh phúc như đúng nghĩa ban đầu của nó, thứ hạnh phúc trong ngần, thiêng liêng và vô giá, chứ không phải là đắng cay. Đắng cay chỉ bởi mình không có được, hay không giữ được hạnh phúc mà thôi...

    Sau cuối, tôi chỉ muốn nguyện cầu bình yên cho anh, cho tôi. Cho tình yêu ngủ say...
    Và cho những đam mê sẽ lên trời tung bay...
     
  18. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Những đóa hồng buổi sáng


    [​IMG]

    Người đàn ông đó không già cũng không trẻ, không cao to, đẹp trai nhưng lại có một sức hút kỳ lạ đối với tôi. Không hiểu sao ngay từ lúc mới bước chân vào công ty, đi chung thang máy với nhau, tôi đã để ý người đàn ông với vầng trán cao cương nghị này.

    Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ. Tôi tin với khả năng của mình tôi có thể đi đến được vòng cuối cùng. Vừa bước chân ra khỏi thang máy, tôi lại chạm trán với người đàn ông lúc sáng. Trên tay ông ta là một tập tài liệu dày cộp. Ông vừa đi vừa nói điện thoại, giọng khá gay gắt. Tiếng Bắc Kinh thanh nhẹ nhưng cũng đủ để tôi hiểu ông đang rất bực mình.

    Đợi ông kết thúc cuộc nói chuyện, tôi quay sang nói:

    - Xin lỗi vì đã nghe được câu chuyện của ông? Nhưng tại ông nói khá to nên không nghe cũng không được! - Tôi nhún vai. - Tôi nghĩ tôi có thể giúp ông dịch được tập tài liệu chuyên ngành mà ông đang cần.

    - Cô biết tiếng Trung? Ông ngạc nhiên hỏi.

    - Không chỉ biết mà đủ để có thể giúp ông trong lúc cấp bách này!

    Trên khuôn mặt ông thoáng một nét suy tư. Ngay sau đó là một cái gật đầu.

    Tôi đã làm quen được với Kiến Văn như vậy.

    Trong tôi có một sự thôi thúc cần phải tìm hiểu người đàn ông này. Để làm gì thì chính tôi cũng chưa rõ, chỉ biết trái tim tôi đang đập những nhịp nhanh hơn mọi ngày.

    Tôi đã vượt qua được các vòng thi, chỉ còn một buổi phỏng vấn trực tiếp với Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty thì tôi mới biết mình có chính thức được chọn vào hay không. Buổi sáng, tôi trang điểm khá kỹ và trước khi đi tôi gọi điện cho Kiến Văn, anh chúc tôi thi tốt và gặp nhiều may mắn.

    Từ hôm dịch giúp Kiến Văn, hình như anh cảm thấy mắc nợ tôi vì tôi dứt khoát không nhận thù lao. Anh mời tôi đi ăn. Rồi liên lạc qua điện thoại và email. Mặc dù rất bận nhưng anh vẫn luôn nhắn tin vào mỗi buổi sáng vì anh cho rằng ai nhận được những lời chúc như vậy cả ngày sẽ vui vẻ và gặp nhiều may mắn.

    Tôi cũng không hỏi Kiến Văn làm gì trong công ty nơi tôi dự tuyển nhưng tôi đoán chắc cũng khá cao, ví dụ như trưởng phòng chẳng hạn. Và tôi cũng không quan tâm thêm nữa vì với tôi, được nói chuyện, nhắn tin với anh cũng đã đem lại cho tôi những giây phút hạnh phúc rồi.

    Vòng phỏng vấn cuối cùng còn lại có 2 người, tôi và một cô gái khá xinh đẹp trẻ trung vừa đi học ở Bắc Kinh về. Tôi nghĩ thầm chắc mình không đậu rồi khi thấy cô gái đó đi ra với khuôn mặt tràn trề hy vọng. Tôi thở dài tự an ủi rằng, không phải mình không giỏi mà chẳng qua không gặp may mà thôi.

    Với tâm trạng như vậy, tôi đẩy cửa phòng bước vào, lướt nhanh qua một bàn dài những người là người và ngồi xuống mắt nhìn vào... chân mình.

    - Chào tiểu thư họ Trần? Chúng ta bắt đầu nhé!

    Tôi ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu nói quen thuộc, và không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Kiến Văn đang mỉm cười ngồi ở vị trí Chủ tịch. Tôi bối rối. Hoá ra Kiến Văn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty này. Nếu vậy thì... Tôi đứng phắt dậy nói nhanh:

    - Xin lỗi, nhưng tôi xin được huỷ vòng thi này! Rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

    Có tiếng chân chạy theo. Một cánh tay tôi bị giật lại, giọng Kiến Văn gay gắt:

    - Em sợ tôi sẽ thiên vị em sao? Em cứ thử xem. Tôi sẽ hỏi em khó hơn bất kỳ người nào trên đời này. Em có dám thử không?

    Tôi bặm môi quay trở lại. Buổi phỏng vấn hôm đó quả thật không dễ dàng chút nào. Hội đồng mười người thay nhau hỏi tưởng chừng như không cho tôi kịp thở. Kiến Văn không hề hỏi tôi một câu nào. Anh muốn để Hội đồng quyết định. Và họ đã chọn tôi.

    Kiến Văn đã từng có một đời vợ nhưng cô ta muốn sang Mỹ sống còn Kiến Văn thì không nên họ đã chia tay nhau. Từ ngày sang Việt Nam, mọi người chưa bao giờ nhìn thấy anh đi chơi với một cô gái nào. Từ khi tôi trở thành trợ lý đặc biệt của anh thì bắt đầu có những tiếng xì xào. Mọi người cho rằng, tôi đang cố gắng thay đổi cuộc đời bằng cách tán tỉnh ông chủ.

    Đối với Kiến Văn, tôi luôn giữ khoảng cách. Nhưng tận trong sâu thẳm trái tim mình, tôi biết tôi đã yêu anh. Nhưng anh khác tôi nhiều quá. Anh thuộc về một thế giới khác. Một thế giới mà một người con gái Việt Nam đầy kiêu hãnh như tôi khó có thể đến gần.

    Đôi khi tôi tiếc khoảng thời gian trước đây, khi tôi vẫn là một con bé đang chờ những cuộc phỏng vấn và vẫn tưởng anh chỉ là một trưởng phòng nào đó trong công ty.

    Áp lực công việc cùng với những tiếng xì xào đến tai làm tôi mệt mỏi. Kiến Văn thì chỉ biết có công việc và công việc. Dạo này, mỗi buổi sáng tôi không còn được nhận những tin nhắn của anh nữa. Sự vô tư của anh làm tôi đau lòng. Tôi chưa bao giờ mơ có ngày mình sẽ là nàng Lọ Lem được hoàng tử đến đón về cung nhưng tôi muốn anh biết tình cảm của tôi dành cho anh, cho dù sau đó tôi sẽ chỉ nhận được sự thất vọng.

    Tôi đã viết một bức thư xin nghỉ phép cho anh, tắt máy di động và khoác ba lô đi du lịch. Nhưng được 3 ngày, tôi phải bỏ về vì nhớ anh và nhớ cả công việc đang làm.

    Vừa bước chân vào công ty, tôi đã thấy anh đứng ở tiền sảnh giống y như hôm đầu tiên tôi gặp anh. Tôi bối rối cố tìm một biểu hiện nào đó trên khuôn mặt anh nhưng không hề có. Tôi thở phào. Vậy cũng tốt. Tôi sẽ giữ mối tình này cho riêng mình.

    Giọng anh nhẹ nhàng bên tai: "Chào mừng em đã trở lại công ty. Từ hôm em đi đến giờ, sáng nào tôi cũng ra đón em. Tiểu thư họ Trần này, hình như từ hồi vào làm đến giờ em không hề để ý đến những bông hoa hồng được cắm sẵn vào mỗi buổi sáng thì phải? Tôi đã tưởng rằng em biết đấy là cách tôi bày tỏ tình cảm của mình chứ nhỉ?"

    Tai tôi như ù đi. Chẳng lẽ hôm nay tôi lại say thang máy? Tôi quay sang nhìn anh. Khuôn mặt Kiến Văn trở nên mờ ảo. Và khi tỉnh lại, tôi mới biết rằng mình đã ngất. Chẳng qua vì tôi đã không thể tin hạnh phúc lại đến với mình bất ngờ như vậy, bất ngờ như đoá hồng mỗi sáng anh tặng.
    _________________________________________Sưu Tầm



    [​IMG]


    Ảnh thiên nhiên đẹp

    [​IMG]

    Một thành viên của đàn sói Phantom Springs đứng giữa cánh đồng tuyết trong công viên quốc gia Grand Teton, Mỹ. Sói bắt đầu xuất hiện lại ở công viên này vào năm 1998, sau khoảng 70 năm vắng bóng. Chúng di chuyển tới đây từ công viên quốc gia Yellowstone.

    [​IMG]

    Một con chồn lông trắng hòa mình với tuyết trong công viên quốc gia Grand Teton, Mỹ. Vào mùa xuân, nó sẽ thay lông và chuyển sang màu nâu nhạt.

    [​IMG]

    Cá sấu mõm ngắn Mỹ rình mồi dưới đáy đầm lầy ở phía bắc Everglades, bang Florida. Vì nước biển dâng lên khiến nước mặn tràn vào Everglades, cá sấu crocodile, loài vật có khả năng thải muối thừa qua lưỡi, có thể dần lấn át cá sấu mõm ngắn (alligator).

    [​IMG]

    Đảo Hatteras ở ngoài khơi Bắc Carolina, Mỹ, tạo thành hàng rào mảnh mai giữa đất liền với đại dương, giống như cách đảo Assateague che chắn cho bang Maryland và Virginia. Nước biển dâng và những cơn bão mạnh đang khiến Hatteras thu hẹp lại, môi trường và các kiến trúc cổ xưa bị phá hủy. Điều này dẫn đến nguy cơ đất liền mất đi sự che chắn và phải hứng chịu trực tiếp sức mạnh của những cơn bão.

    [​IMG]

    Nhân viên chăm sóc tại trung tâm Cứu hộ Động vật Quốc tế (IAR) ở Borneo, Indonesia, dùng xe đẩy đưa bầy đười ươi con đến một khu rừng để học các kỹ năng sống ngoài tự nhiên. Đười ươi con được bán làm vật nuôi với giá cao ở chợ đen. Những kẻ săn trộm thường chỉ bắt được con non khi giết đười ươi mẹ vì chúng luôn bên cạnh bảo vệ con.

    [​IMG]

    Ba con cá mập lụa trông như đang tỏa ra ánh sáng nhẹ dưới biển Caribbean. Những rạn san hô khỏe mạnh ở ngoài khơi bờ biển phía nam Cuba tạo điều kiện cho chuỗi thức ăn kết nối sinh vật phù du với động vật săn mồi phát triển.

    [​IMG]

    Volcán de Fuego, Guatemala, là một trong những núi lửa hoạt động mạnh nhất thế giới. Bức ảnh này được chụp vào tháng 6 năm nay. Hai tháng sau, núi lửa phun trào khiến hàng trăm người bị thương hoặc thiệt mạng.

    [​IMG]

    Những con voi kéo nhau di chuyển qua vùng đất ngập nước ở đồng bằng Okavango, Botswana. Địa hình phức tạp gồm những vùng đất và nước xen kẽ và thường xuyên thay đổi góp phần tạo nên hệ sinh vật phong phú tại đây.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/7/19
    hello1979 and thông tin like this.
  19. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    những thân cây kỳ lạ nhất Thế Giới
    Trong tự nhiên, tạo hóa đã nhào nặn nên muôn hình thù thật đặc biệt. Cộng với óc tưởng tượng của con người, chúng đã trở thành những "kỳ quan” độc nhất vô nhị.


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/3/20
    hello1979 thích bài này.
  20. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Vệ tinh gián điệp phát hiện bất thường ở dãy Himalaya, cảnh báo tai họa cho gần 1 tỉ người

    Himalaya là dãy núi có đỉnh núi cao nhất thế giới - Everest, cao 8.848m. Không những thế, nó còn là nơi có trữ lượng băng và tuyết lớn thứ ba trên thế giới, sau Nam Cực và Bắc Cực.

    [​IMG]

    Ảnh: Columbia University.

    Tuy nhiên, Himalaya và thế giới đang đối mặt với một vấn nạn to lớn được vệ tinh gián điệp thu thập trong vòng 40 năm qua: Dòng sông băng của Himalaya đã mất hàng tỷ tấn băng.

    Việc Trái Đất ấm lên khiến cho tổng 1/4 băng của Himalaya biến mất hoàn toàn từ năm 1970 đến nay. Việc băng tan không chỉ khiến Trái Đất ngày càng nóng lên, nó còn đe dọa đến nguồn cung cấp nước cho gần 1 tỉ người ở vùng hạ lưu khắp châu Á, tác giả chính Joshua Maurer tại Đài quan sát Trái đất Lamont-Doherty của Đại học Columbia (Mỹ) cho biết.

    Các nhà nghiên cứu cho hay, sự mất băng khổng lồ tại Himalaya liên quan chặt chẽ đến nhiệt độ tăng do biến đổi khí hậu và nóng lên toàn cầu.

    Nhiệt độ trong khu vực đã tăng một độ C so với nhiệt độ từ năm 1975 đến năm 2000, theo dữ liệu nhiệt độ thu thập được từ các trạm mặt đất.

    [​IMG]

    Vùng Sikkum, ở Nepal, được hiển thị vào năm 1975 bởi vệ tinh gián điệp KH-9 HEXAGON. Nguồn: JOSH MAURER/LDEO.

    Các nhà nghiên cứu đã tính toán lượng băng tan chảy có thể xảy ra do nhiệt độ ấm hơn để xác nhận rằng 1 độ thực sự đủ để tạo ra bi kịch tự nhiên cho các lớp băng trên thế giới.

    Đồng tác giả Joerg Schaefer, giáo sư tại Đài quan sát Trái đất Lamont-Doherty của Đại học Columbia cho biết, việc Trái Đất tăng 1 độ C là cả một vấn đề lớn. Vào giữa kỷ băng hà gần đây, nhiệt độ trung bình hàng năm chỉ có 3 độ C, ông nói.

    Cảnh báo châu Á đối mặt thảm họa kép

    Theo ghi nhận của tập thể các tác giả, nếu không có vệ tinh gián điệp của Mỹ - vệ tinh quân sự lục giác KH-9 Hexagon - thu thập và giải mật các hình ảnh chụp dãy Himalaya từ trên cao từ năm 1973 đến nay, thì họ khó lòng kết luận sự mất băng của Himalaya liên quan đến sự ấm lên toàn cầu.

    [​IMG]

    Hình ảnh vệ tinh gián điệp KH-9 HEXAGON.

    Hình ảnh được giải mật từ những vệ tinh gián điệp đó đã được chuyển thành mô hình 3D để cho thấy độ cao và kích thước của sông băng trong những năm 1970, Maurer nói.

    Mô hình 3D này sau đó được so sánh với hình ảnh vệ tinh tinh vi gần đây của NASA cho thấy độ cao của băng thay đổi theo thời gian. Điều đó cho phép các nhà khoa học nghiên cứu những thay đổi của 650 sông băng lớn nhất, chiếm 55% lượng băng trong khu vực trong 40 năm qua.

    Các sông băng ở dãy Himalaya được nghiên cứu ít hơn nhiều so với Greenland vì đây là một trong những khu vực nguy hiểm nhất về địa lý. Himalaya trải dài hơn 2.400km, đi qua các quốc gia Ấn Độ, Pakistan, Afghanistan, Trung Quốc, Bhutan và Nepal.

    Các tác giả cho biết, châu Á đang đối mặt với một thảm họa kép từ sóng nhiệt cực độ và băng tan từ dãy núi Himalaya.

    Riêng đối với thảm họa băng tan, băng và tuyết trong khu vực Himalaya là nguồn cấp nước cho những con sông hùng vĩ của châu Á bao gồm Ấn Độ, Dương Tử và Ganga-Brahmaputra.

    Băng khổng lồ tan chảy gây ra lưu lượng băng lớn gấp 1,6 lần so với sông băng ổn định, gây ra nhiều hồ băng có nguy cơ lũ lụt thảm khốc. Vào tháng 5/2012, một trận lụt như vậy đã giết chết hơn 60 người tại các ngôi làng gần Pokhara, Nepal; nó cũng phá hủy nhà cửa và cơ sở hạ tầng tại đây.

    [​IMG]

    Khoảng 800 triệu người phụ thuộc một phần vào dòng chảy theo mùa từ dòng sông băng ở dãy Himalaya. Ảnh: Reuters.
    Nghiên cứu dày công này rất có ý nghĩa nhưng lại khiến nhiều người lo sợ thực sự. Bởi với những người dựa vào nước sông băng để làm thủy điện và tưới tiêu, việc băng tan sẽ làm mất ổn định nguồn nước, ảnh hưởng đến đời sống của người dân hạ lưu.

    Khoảng 800 triệu người phụ thuộc một phần vào dòng chảy theo mùa từ dòng sông băng ở dãy Himalaya để phục vụ tưới tiêu, thủy điện và nước sinh hoạt.

    Theo một báo cáo chính được tổng hợp gần đây bởi hơn 200 nhà nghiên cứu trong khoảng thời gian 5 năm, nếu không cắt giảm đáng kể lượng phát thải nhiên liệu hóa thạch vào năm 2100, thì dãy núi Himalaya có thể mất 66% lượng băng.

    Hiện thực 40 năm qua về sông băng của Himalaya đang khiến các nhà khoa học lo lắng thực sự.

    Nghiên cứu được công bố ngày hôm nay trên tạp chí Science Advances.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/6/19
    hello1979 and Timanso like this.