Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thư Viện ẢNH...

    Một Hà Nội vàng ố sắc thời gian

    [​IMG]

    Đồn lính Pháp trong thành Hà Nội.

    [​IMG]

    Lính Pháp đang canh gác ở Hồ Tây.

    [​IMG]

    Quân Pháp chiếm điện Kính Thiên trong thành cổ làm nơi đóng quân.

    [​IMG]

    Toàn cảnh điện Kính Thiên.

    [​IMG]

    Từ phía ngoài nhìn vào Cửa Bắc thành Hà Nội.

    [​IMG]

    Cửa Bắc nhìn từ phía trong. Có thể thấy rất nhiều người Pháp đang có mặt ở Hà Nội.

    [​IMG]

    Thành Hà Nội nhìn từ vị trí phố Sơn Tây ngày nay.

    [​IMG]

    Một đồn lính trong thành Hà Nội.

    [​IMG]

    Một góc nhỏ Hà Nội xưa.

    [​IMG]

    Một cửa nhỏ dẫn vào thành Hà Nội.

    [​IMG]

    Từ đền Ngọc Sơn nhìn ra hồ Hoàn Kiếm. Ngôi nhà ở góc phải hiện nay vẫn còn tồn tại.

    [​IMG]

    Một nghĩa trang do người Pháp lập ra ở Hà Nội.

    [​IMG]

    Cầu Giấy thời xưa. Đây là nơi 2 viên sĩ quan Pháp đã tử trận lần lượt vào các năm 1873 và 1883. Con sông trong ảnh là sông Tô Lịch.​
     
    nuoithuthoi@ and Thientran like this.
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thư Viện ẢNH...

    Một Hà Nội vàng ố sắc thời gian


    [​IMG]

    Phố cổ Hà Nội nhìn từ bên kia hồ Hoàn Kiếm. Ngày nay, chúng đã được thay thế bằng các ngôi nhà cao tầng đồ sộ.

    [​IMG]

    Cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn nhìn từ bên kia hồ. May mắn là dáng vẻ cổ kính của chúng hiện vẫn còn được lưu giữ khá tốt.

    [​IMG]

    Đây chính là chùa Báo Ân bên hồ Hoàn Kiếm. Ngày nay, đây là vị trí của Bưu điện Hà Nội, vườn hoa Lý Thái Tổ và UBND thành phố. Đó chính là vị trí đẹp nhất xung quanh hồ.

    [​IMG]

    Một ngọn tháp trong chùa Báo Ân xưa. Hiện tại chẳng còn chút dấu tích nào về cả ngọn tháp và ngôi chùa cổ.

    [​IMG]

    Toàn cảnh chùa Báo Ân nhìn từ hồ Hoàn Kiếm.

    [​IMG]

    Ngôi chùa nhìn từ phía cổng chính.

    [​IMG]

    Tháp Hòa Phong đã chứng kiến bao đổi thay lịch sử và đững vững tới ngày nay. Phía xa xa chính là tháp Rùa, một trong các biểu tượng của Hà Nội hiện tại.

    [​IMG]

    Cầu Thê Húc mộc mạc của ngày xưa. Bây giờ cây cầu đã được làm mới nhưng vẫn giữ nguyên vị trí cũ.

    [​IMG]

    Lối vào đền Ngọc Sơn.

    [​IMG]

    Một ngôi chùa xưa ở Hà Nội. Chẳng biết qua bao năm tháng, nó có còn văng vẳng tiếng chuông nữa hay không?

    [​IMG]

    Đền Voi Phục ở Cầu Giấy. Hiện tại ngôi đền vẫn còn và nằm ở góc công viên Thủ Lệ.

    [​IMG]

    Một ngôi chùa ở vị trí phố Thụy Khuê ngày nay. Con phố này vẫn giữ được nhiều đình, chùa cổ và các cổng làng theo kiểu xưa.​

     
    Thientran thích bài này.
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thư Viện ẢNH...

    Một Hà Nội vàng ố sắc thời gian

    [​IMG]

    Văn Miếu những năm cuối thể kỷ 19. Giếng nước trong ảnh là Thiên Quang Tỉnh hay còn gọi là Văn Trì, tượng trưng cho sức hấp thu tinh hoa trời đất của con người.

    [​IMG]

    Các hàng bia tiến sĩ trong Văn Miếu. Sau khi Pháp vào thành Hà Nội, vườn bia tiến sĩ này đã từng trải qua nhiều năm hoang phế.

    [​IMG]

    Một chợ bán đồ đồng ở Hà Nội xưa. Các khu bán hàng chuyên biệt đã từng tồn tại từ lâu đời, gắn với các làng nghề nơi đây. Hà Nội có làng Ngũ Xã nổi tiếng với nghề đúc đồng.

    [​IMG]

    Một góc chợ bán đồ sắt. Tới cuối thế kỷ trước, người Hà Nội vẫn ăn mặc theo cách rất truyền thống và những cách tân chỉ tới sau khi người Pháp đã đặt dấu ấn lên miền đất này trong thời gian dài.

    [​IMG]

    Các gian hàng trong chợ bán thuốc Nam. Hà Nội có một làng thuốc Nam nổi tiếng là làng Đại Yên (Ngọc Hà).

    [​IMG]

    Tiếp tục là một khu chợ bán kim chỉ. Hà Nội ngày nay cũng có một ngõ cụt mang tên Hàng Chỉ nằm ở phố Hàng Hòm.

    [​IMG]

    Phố Hàng Gai xưa, sự sầm uất và khang trang của nó đã có từ lâu đời.

    [​IMG]

    Một khu chợ bán đồ mây tre đan với cổng vào kiểu truyền thống. Những cổng chợ như thế này hiện giờ gần như không còn tồn tại.

    [​IMG]

    Một phiên chợ với đúng chất “buôn thúng bán mẹt” của dân gian xưa.

    [​IMG]

    Một dãy phố rất ngăn nắp của Hà Nội hơn 100 năm trước.

    [​IMG]

    Khu chợ bán đồ gốm sứ. Ở bên kia sông Hồng, Hà Nội có một làng gốm sứ nổi tiếng. Chính là làng Bát Tràng đấy!

    [​IMG]

    Khu bán gỗ thời xưa. Gỗ thường được chở bằng thuyền, bè xuôi theo sông Hồng từ thượng nguồn về.​

     
    Thientran thích bài này.
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thư Viện ẢNH...

    Một Hà Nội vàng ố sắc thời gian

    [​IMG]

    Một khu phố chợ với các nếp nhà khá giống nhau. Dù không sang trọng hay hoành tráng nhưng Hà Nội xưa lại có sự nhất quán trong thiết kế, điều mà ngày nay chúng ta không còn giữ được nữa. Với tình trạng đất chật người đông, dạng nhà "hình ống" là phổ biến nhất.

    [​IMG]

    Một con đường trong nội thành nhưng lại đậm chất làng quê. Mãi tới những năm gần đây, Hà Nội vẫn còn những “làng trong phố” như thế này.

    [​IMG]

    Một khu vực ven đô của Hà Nội xưa. Cảnh tượng này có thể bắt gặp vào thời điểm hiện tại ở nhiều vùng quê.

    [​IMG]

    Cảnh ven đô sau một cơn bão. Các ngôi nhà tranh tre lụp xụp của dân nghèo không thể đứng vững trước cơn thịnh nộ của thiên nhiên.

    [​IMG]

    Những ngôi nhà của gia đình theo Công giáo thời xưa. Tôn giáo này đã theo chân người Pháp vào Việt Nam, trước hết là ở các vùng ven biển và sau này lấn sâu vào những nơi như ở Hà Nội.

    [​IMG]

    Thú chơi cây cảnh của người Hà Nội đã có từ rất lâu và còn trở thành một biện pháp tu dưỡng tinh thần.

    [​IMG]

    Một xóm làm giấy ở ven đô. Hà Nội có làng Yên Thái với nghề làm giấy dó nổi tiếng một thời.

    Chắc ai cũng nhớ câu ca dao này nhỉ:

    Gió đưa cành trúc la đà
    Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương
    Mịt mù khói tỏa ngàn sương
    Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ.
    "Nhịp chày Yên Thái" ở đây chính là tiếng chày giã bột dó để làm giấy đấy!

    [​IMG]

    Một làng chài nằm ven sông. Cuộc sống của người dân vạn chài không có nhiều thay đổi dù hơn 1 thế kỷ đã trôi qua.

    [​IMG]

    Những ngôi nhà lợp mái rơm rạ, cửa đan nong như thế này vẫn có thể bắt gặp ở nhiều miền quê ngày nay.

    [​IMG]

    Cảnh một ngôi làng ven Hồ Tây. Ngày nay diện tích của hồ đã bị thu hẹp rất nhiều do các hoạt động của con người. ​

     
    Thientran thích bài này.
  5. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    1000 con hạc giấy


    ____________[​IMG]_______________​

    Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...


    Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
    Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

    Chàng trai bật khóc.

    Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.

    Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
    ___________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
  6. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    Vợ Hiền


    ____________[​IMG]_______________​

    Hôm ấy là một buổi chiều thứ bảy, nắng dịu và gió mát. Nhân dịp bà xã về nước thăm gia đình tôi nảy ra ý đi dạo bởi lâu nay quá bận rộn, không có thì giờ để ngắm cảnh dọc bờ sông Seine. Khi đi lững thững gần chân tháp Eiffel, vừa ngồi xuống nghỉ mệt trên một tảng đá tôi để ý thấy có vật gì lay động trong bụi rậm, phía sau hàng cây dương liễu. Hiếu kỳ, bước đến gần tôi mới hay đó là một ông già, nói đúng hơn là một tên ăn mày, má hóp, râu ria lởm chởm, đang nằm co ro trong tấm vải dơ bẩn, rách rưới. Nhìn khuôn mặt da vàng, mũi tẹt tôi đoán ngay ông ta là người Việt Nam.

    "Ông có đói bụng không?"

    Ông ta gật đầu rồi há hốc mồm, ngạc nhiên sao một người ngoại quốc, mắt xanh mũi lõ, cao lêu khêu như tôi lại có thể nói tiếng Việt rành rẽ đến như vậy. Tôi lấy cho một miếng phó mát rồi đứng nhìn ông ta ăn ngấu nghiến như thể đã đói cả mấy ngày.

    "Merci beaucoup, parlez vous... tiếng Việt?"

    "Vâng,” tôi mỉm cười hãnh diện. “Tôi nói và đọc được tiếng Việt vì vợ tôi là người Việt Nam."

    Tôi lấy thêm cho ông ta cốc rượu vang rồi đến ngồi bên cạnh để trò chuyện bởi tôi rất thích sử dụng số vốn liếng ngoại ngữ của mình. Tôi khen, "Đàn ông Việt Nam như ông may mắn thật! Các ông may mắn hơn người Pháp chúng tôi rất nhiều bởi vì đàn bà Việt Nam hiền từ, thương chồng, lo lắng cho gia đình mà lại nấu ăn ngon..."

    "Ông nghĩ như vậy à?"

    "Chắc chắn là vậy rồi! Ông thử nghĩ xem, trên quả đất này người nào không mơ ước lấy được vợ Việt Nam?"

    "Ông nghĩ như vậy bởi vì ông không biết sự thật mà thôi. Khách quan mà nói, đa số đàn bà xứ chúng tôi chỉ biết có tiền. Tiền là tiên là Phật đối với họ và, nếu cần, họ có thể vì tiền mà hy sinh mọi thứ, kể cả chồng con."


    "Làm gì có chuyện đó!" Tôi lớn tiếng phản đối ngay.

    "Ông không tin ư? Nếu ông có thì giờ, tôi xin kể cho ông một câu chuyện.” Ông ta ngừng giây lát khi thấy tôi tỏ vẻ hiếu kỳ, nhích người để ngồi gần hơn. “Câu chuyện này thật ra chẳng hay ho gì… bởi nói ra chỉ làm nhục nhã thêm cho người Việt Nam chúng tôi mà thôi.”

    Thế rồi ông ta ngồi tựa lưng vào một thân cây, bắt đầu kể...

    ***

    Sau khi trốn khỏi vùng kinh tế mới, ông Minh, chừng 40, da ngăm đen, trán cao với hai con mắt sáng quắc, lần mò đi về nhà trong một đêm khuya.

    "Ông hỏi ai?" Cô Hoa, đứng chắn ngay cửa, ngước mắt hỏi.

    "Có phải đây là nhà của bà Mai không?"

    "Không. Bà Mai đã bán lại cho tôi mấy năm nay rồi."


    Qua ánh sáng tù mù của chiếc đèn con trong tay, cô thấy toàn thân ông Minh run lẩy bẩy như bị ma nhập, chân tay ông rã rời muốn quỵ. Chiếc áo cánh hôi hám của ông đã rách hai bên vai và chiếc quần kaki bạc màu bám đầy đất cát. Ông tháo cái bao vải trên vai xuống đất rồi lấy tay lau mồ hôi đang lấm tấm trên mặt. Miệng ông lắp bắp, nói không nên lời,

    "Bà Mai… dọn đi đâu... cô có biết không?"

    "Không. Nhưng ông là ai? Liên hệ gì với bà ấy?"

    "Tôi... tôi là... chồng bà ta."


    Ngẫm nghĩ giây lát cô Hoa nói, "Chuyện đó là chuyện của vợ chồng ông. Tôi rất tiếc. Xin ông tránh ra cho tôi đóng cửa, gần hai giờ sáng rồi còn gì!"

    Nói xong, cô đóng cánh cửa, cài then. Ông Minh đứng trơ, nhìn cửa nhà mình mà mình không mở được mới thấy chua xót làm sao!

    Bởi vì trốn trại nên ông chỉ dám di chuyển vào ban đêm, mà trời lại sắp sáng nên ông định xin ẩn náu ngay trong vườn nhà mình. Ông bước đến ngồi xuống một góc dưới mái hiên, bên cạnh cái cột nhà. Sau chừng năm mười phút, ông đã nằm cong người, nhắm mắt ngủ thiếp trong cơn đói rã, lạnh cóng.

    Ông Minh giật mình mở mắt khi cảm thấy có người vỗ vào vai. Mới đầu hoảng hốt bởi vẫn quen cảnh bị công an thức dậy lúc nửa đêm, ông lấy lại bình tĩnh sau khi thấy cô Hoa đang đứng nhìn.

    "Ông có đói bụng không?"

    Thấy ông gật đầu cô liền đưa cho củ khoai luộc đang cầm trong tay. Ông cám ơn rồi cầm khoai ăn ngấu nghiến.

    "Ông có lạnh không?"

    Không đợi ông ta trả lời, cô quay vào nhà lấy ra cái áo dạ. Ông mặc xong, cô phá ra cười như nắc nẻ. Thì ra cái áo quá ngắn và chật; hai cánh tay ông thò ra gần tới cùi chỏ và áo chỉ che được tới nửa lưng. Nhìn vào tay, vào bụng, ông sực nhớ đến mấy chiếc áo mà bọn nhà giàu hay mặc cho chó, cho mèo của họ. Nhưng khi nhìn lên, nụ cười của cô Hoa khiến ông ấm lòng, chẳng còn biết lạnh biết đói là gì nữa.

    "Ông không có bà con ở gần đây à?"

    "Không. Tôi đâu có ai... ngoài bà ấy."

    "Có phải ông vừa trốn về từ vùng kinh tế mới?"


    Ông gật đầu rồi lấy ngón tay lên che miệng, như thể muốn cô giữ kín đáo cho ông. Thấy tình cảnh khó khăn, cô động lòng trắc ẩn, "Thôi, ông vào trong này nghỉ tạm. Sáng mai hẵn tính!"

    Lúc bấy giờ mặt trời bắt đầu ửng hồng. Sương mù bay là đà trên cánh đồng cỏ bên kia đường. Ánh nắng ban mai dần dần rọi sáng những mái nhà tranh, mấy bụi tre và hàng rào dâm bụt dọc theo con đường đất của thôn Mỹ Lý. Tiếng gà gáy sáng chen lẫn với tiếng chim muông rộn rã, nghe văng vẳng, vọng về từ khắp nơi.

    Cô Hoa bước vào nhà, mở rộng cánh cửa sổ; ông Minh lẽo đẽo đi sau. Theo hướng chỉ của cô ông ngồi vào một chiếc võng treo giữa hai cái cột nhà.

    "Ông nằm vào đó đi! Tôi phải đi nấu cám."

    Khi cô Hoa đi khuất vào sau bếp, qua ánh sáng lờ mờ của buổi rạng đông, ông định thần quan sát lại căn nhà mà ông xa cách bao nhiêu năm trời. Vật dụng trong nhà chẳng còn gì nhiều, có lẽ vợ ông phải bán đi để có tiền mưu sinh. Nhà còn lại hai cái ghế đã gãy chân, cái tủ gỗ thông đã biến mất. Tường vôi loang lổ, xám xịt, có nơi tróc ra cả mảng lớn. Nằm co ro dưới chân tường là một con chó già, quá già để sủa khi ông đi vào sân hoặc bước tới gần. Nhìn nó, ông liên tưởng đến thân phận ông, cũng nằm như vậy chỉ mới năm mười phút trước đây…

    Quan sát phòng khách nhà mình một hồi ông liền nghĩ đến cô Hoa. Cô thua ông chừng mươi tuổi, mặt tròn như cái bánh đúc, mũi tẹt, môi dày, vóc người thấp nhưng khỏe mạnh, có lẽ nhờ lao động tốt. Nghe tiếng kêu ụt ịch sau nhà vọng lên, ông đoán ngay cô sinh sống bằng nghề nuôi lợn. Ông đang suy nghĩ vẩn vơ thì cô bước vào, toàn thân toát ra một mùi cám lợn. Cô trao cho ông bát cơm độn sắn, dường như ăn thừa từ hôm trước. Ông cám ơn rồi vừa ăn vừa tìm cách hỏi chuyện gia đình cô.

    Thế là từ ngày ấy, thấy cô Hoa đơn chiếc, ông xin ở luôn trong nhà để vừa tá túc vừa giúp cô nuôi lợn. Dần dần tình cảm nẩy nở giữa hai người rồi chẳng bao lâu sau họ kết nghĩa vợ chồng.

    ***

    Sống với vợ mới khoảng chừng nửa năm ông Minh nhận được thư của người vợ cũ.

    'Anh Minh,
    Em xin anh tha thứ cho người vợ tội lỗi này. Vì hoàn cảnh khó khăn em buộc lòng phải ra đi, bỏ lại sau lưng người chồng quý mến. Nay em đã ăn nên làm ra, có chút ít tiền gởi về để anh tiêu dùng trong khi em làm giấy tờ bảo trợ cho anh. Nhận được thư này, xin anh nhắn cho bà N… để bà ấy đánh điện gấp qua cho em.
    Mai.'


    Đọc thư xong ông điên tiết lên, nghiến răng định xé. Ông chửi lầm bầm, ‘Cái đồ phản bội, vô ơn bạc nghĩa, lại còn dám thư với từ!...’ Nhưng nhìn anh đưa thư đang đứng dò xét, chờ đợi, ông dằn lòng lại.

    “Số tiền…”

    “Vâng, bà ấy có gởi 2 chỉ vàng… đây này!”


    Ông cầm ngay lấy, mặt tươi tỉnh, chẳng còn giận hờn gì nữa. Sau khi anh đưa thư ra về, ông lại lấy thư ra đọc rồi cầm hai chỉ vàng trong tay, cố đoán có đúng là hai chỉ hay không, vàng thật hay giả?

    Vào lại trong bếp ông tiếp tục khuấy nồi cám vừa ngẫm nghĩ, ‘Cái đồ bạc nghĩa! Khi mình tù tội, đói rách thì nó bán nhà bỏ trốn, chẳng chịu tiếp tế cho một thẻ đường hay lọ nước mắm. Bao nhiêu lần suýt chết đói trong trại, bao nhiêu đêm bị bệnh tưởng phải đi theo ông bà, thế mà nó nỡ nào bỏ đi! Không nhờ Hoa thương tình, bấy lâu nay mình biết chui rúc nơi đâu?’ Định ném bức thư vào bếp lửa nhưng nghĩ sao ông lại thôi, chỉ vò nát rồi cho vào túi.

    Khi nhét bức thư vào túi ông lại thấy lộm cộm, thì ra hai chỉ vàng. Cầm lên xem, thấy sắc nước bóng lộn ông cảm thấy hể hả bởi từ bao nhiêu năm trời nay ông có biết vàng là cái gì đâu! Mân mê hai thỏi vàng lá trong mấy ngón tay, ông thấy đê mê, ngây ngất. Nỗi oán hận bà Mai mới vài phút trước đây dường như biến đi đâu mất. Ông nghĩ, ‘Nếu bà ấy không thương chồng thì… thì làm gì có hai chỉ vàng này? Tại mình vốn nóng tính nên trách móc mà thôi, chứ thật ra từ xưa đến giờ bà ấy vẫn lo cho mình còn hơn lo cho cha mẹ ruột. Nếu không, tại sao người ta lại lấy mình mà không lấy người khác? Đúng… tại sao lại lấy mình khi mình xưa nay chẳng có gì cả?’ Càng nghĩ ông càng thấy ông vô lý, hấp tấp, suýt chút nữa trách oan một người vợ hiền, chung thủy, đã đầu gối tay ấp với ông mười mấy năm trời nay.

    Khi mấy con lợn kêu rống lên ông mới sực nhớ là đã nấu cám quá lâu. Ông bưng nồi khỏi bếp rồi ra sau vườn kéo một thân chuối đem vào. Ông cắt chuối để trộn bã vào nồi cám đang nóng, khuấy đều rồi đem ra trút vào mấy cái chậu đất trong chuồng lợn. Mặc cho mấy con lợn tranh dành nhau, kêu la ầm ĩ, ông thò tay vào túi quần để xoa nắn hai chỉ vàng bởi ông thích cái cảm giác mát lạnh của nó.

    Vừa lúc ấy cô Hoa về tới đầu ngõ, hai tay khệ nệ xách hai hũ rượu ngô. Cô vào nhà, pha ngay ly nước chè xanh để uống rồi cầm cái nón lá quạt lên người. Cho lợn ăn xong, ông Minh cũng bước vào nhà. Thấy cô ông thò tay vào túi, lấy nắm giấy đã nhàu nát đưa cho cô.

    "Cái gì thế này?"

    "Mở ra đọc thì biết."


    Cô mở cẩn thận rồi đọc vội vàng. Mặt cô đổi sắc, tái dần.

    "Bây giờ anh tính sao?"

    "Tùy em."
    Nói xong ông thò tay vào túi quần, lấy hai chỉ vàng đưa cho cô. Cô đẩy tay chồng qua một bên rồi nhìn tránh ra ngoài sân, nói dõng dạc,

    "Không phải của tôi, tôi không cần."

    Thế là không ai đề cập gì thêm về vấn đề này nữa. Suốt đêm hôm ấy, cả vợ lẫn chồng đều trằn trọc, không ngủ được. Mãi đến gần sáng, cô Hoa vừa khóc vừa nói lẫy,

    "Anh về với bà ấy đi... người ta có tiền, còn em thì nghèo, lại... xấu xí!"

    Ông Minh nằm suy nghĩ, không biết phải giải quyết ra sao. Khi tiếng ụt ịch của mấy con lợn đòi ăn vọng vào, ông đứng dậy ngay, muốn làm một cái gì đó để bớt nhức đầu. Một hồi sau, thấy vợ sắp xách giỏ đi chợ, ông đề nghị,

    "Hay là... anh gởi trả hai chỉ vàng cho bà ấy rồi dặn bà ta đừng thư từ gì nữa?"

    "Tùy anh!"

    Chiều hôm ấy, sau khi đi chợ về, cô Hoa hỏi nhỏ vào tai chồng, "Hai cái chỉ vàng... anh… anh đã gởi trả lại cho người ta chưa?"

    "Chưa, mà sao?"

    "Em đang cần. Cho em mượn tạm được không?"


    Ông không hỏi tại sao, cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng vào cái hòm rương lấy vàng đưa cho vợ.

    Được hơn tuần, cô Hoa lại hỏi chồng, "Cái thư hôm trước... anh… anh đã trả lời cho bà ấy chưa?"

    "Chưa, mà sao?"


    "Em nghĩ anh không nên trả lời vội. Người ta đã... có lòng! Vả lại, chuyện đâu còn có đó, mình phải tính cho thật kỹ..."

    Thế là từ hôm đó, cứ mỗi tháng một lần vợ chồng ông lại nhận được thư và tiền. Và cũng từ đó, qua trung gian của chồng, cô Hoa xem bà Mai như con bò sữa.

    Từ ngày có tiền do bà Mai gởi về vợ chồng ông Minh đỡ vất vả. Ông không phải thức khuya dậy sớm để nấu cám; cô Hoa cũng không phải lén lút mua rượu lậu cho lợn uống. Dần dần thấy nuôi lợn đã mệt mà không có lời như trước nên vợ chồng ông bán hết lợn, dẹp luôn chuồng, không nuôi nữa.

    Nhưng sẵn có tiền cô Hoa lại trở chứng, đánh số đề, chơi hụi… mặc cho chồng đã nhiều lần can ngăn. Có những lúc hết tiền mà bà Mai chưa gởi về kịp, vợ chồng ông lại gây gổ, đổ lỗi cho nhau.

    "Anh viết thư như thế nào mà bấy lâu nay bà ấy bặt tin vậy?"

    "Em nói sao? Thì anh vẫn viết như thường lệ, có gì khác đâu! Vả lại... mình mới nhận được tiền hai tuần trước mà!"


    Qua tháng sau ông lại nhận được thư, một số tiền lớn và luôn cả cái vé tàu bay để cho ông xuất ngoại. Có thêm tiền cô Hoa mừng lắm, nhưng thấy cái vé tàu bay cô lại không cầm được nước mắt.

    "Anh định bỏ em thật sao?"

    "Không,”
    ông ngừng giây lát để dò ý vợ. “Nếu em muốn, anh sẽ không đi đâu cả."

    Cô liền nghĩ ngay, nếu ông không xuất ngoại bà Mai sẽ cắt đứt liên lạc, có nghĩa là không gởi tiền về nữa. Mà bây giờ chồng con lại không quan trọng bằng tiền, bởi cô đã vỡ mấy bát hụi, nợ nần ngập đầu, trong nhà ngoài chợ, đi đâu cũng bị nợ đòi.

    "Hay là anh đi đi rồi gởi tiền về nuôi em?"

    "Ừ… cũng được, nếu… nếu em muốn."
    Ông ngậm ngùi trả lời trong tiếng thở dài.

    Gần đến ngày lên phi cơ ông nhận được một bức thư khẩn cấp.

    'Anh Minh,
    Em yêu cầu anh hoãn xuất ngoại. Anh hãy hủy bỏ cái vé tàu bay, sau này em mua cho cái khác. Hiện thời bên này có nhiều việc xáo trộn mà sự có mặt của anh không thuận lợi một tí nào.
    Mai.'


    Đọc thư xong ông không hiểu bà Mai muốn nói gì. Ông đưa thư ngay cho vợ, chờ đợi sự mừng rỡ của cô. Nhưng cô đã không mừng rỡ mà lại còn cau mặt, tỏ ý bực tức vì lo sợ cho một tương lai đen tối. Nếu chồng cô không xuất ngoại thì cô lấy đâu ra tiền để trả nợ, hoặc lấy gì để mưu sinh sau này? Nghĩ đến ngày phải làm lại chuồng, nấu lại cám để nuôi lợn sao cô hãi quá! Ngồi thừ một lúc để suy tính, cô quyết định,

    "Không thể như vậy được! Bất cứ giá nào anh cũng phải đi. Có qua bên đó mới biết bà ấy bị xáo trộn chuyện gì. Vả lại bà ta đang cần anh, anh nỡ nào làm ngơ?"

    Tối hôm ấy, hai vợ chồng thảo một bức thư rồi nhờ bà N... gởi đi gấp.

    'Em Mai,
    Bao lâu nay, nghe lời em dặn, anh chẳng làm gì khác ngoài việc bồi dưỡng sức khỏe giống như mấy con lợn của anh. Không những vậy, anh ngày đêm mong mỏi được nối lại duyên xưa, để cùng em bách niên giai lão. Bức thư vừa rồi, em viết quá vắn tắt mà lại không kèm theo tiền như thường lệ khiến anh suy nghĩ mãi, không hiểu em có ‘sự cố’ gì bên đó. Còn vài ngày nữa anh lên phi cơ, mong em gấp rút nói rõ ý định của em như thế nào để anh tính toán.
    Anh.'


    Tuần sau đó, sau khi bước xuống phi trường, ông Minh được người bà con của bà Mai ra đón để đưa thẳng đến nhà hàng. Đám cưới của bà được tổ chức rầm rộ, có cả Tây lẫn ta. Đứng lẫn lộn trong đám đông ông sững sờ nhìn lên sân khấu, nơi bà Mai, diễm lệ trong chiếc áo cưới màu hồng nhạt, đang tươi cười bên cạnh một người ngoại quốc, mắt xanh mũi lõ, lêu khêu, cao hơn bà gấp rưỡi. Sau phần giới thiệu cô dâu chú rể, bà Mai nhìn quanh quất vào đám đông, mong thấy mặt chồng cũ. Nhưng bà tìm mãi vẫn không thấy, rồi đến khi tiệc cưới tan cũng không ai biết ông Minh đã bỏ đi đâu.

    ***

    Kể đến đó, vì quá xúc động mặt ông ta đỏ gay với hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Tôi hiểu ngay ông ta chính là ông Minh của câu chuyện và thông cảm cho hoàn cảnh bi đát, oái oăm của ông. Đợi một lúc để ông lấy lại bình tĩnh tôi hỏi, "Rồi sau đêm đám cưới hôm đó, ông đi đâu?"

    "Tôi liên lạc cho Hoa biết sự việc và quyết định về lại Việt Nam. Nhưng thủ tục hồi hương quá lâu, gần ba tháng."

    Nghe vậy, tôi mừng cho ông ta đã chọn một quyết định hợp lý để giải quyết cái hoàn cảnh trớ trêu. "Nhưng tại sao ông còn ở đây?"

    "Gần đến ngày lên phi cơ để hồi hương tôi lại nhận được một bức thư khẩn cấp." Nói xong ông Minh tìm trong túi xách, đưa cho tôi đọc một bức thư đã cũ, nhàu nát.

    'Anh Minh,
    Nợ đòi quá gấp em buộc phải bán căn nhà. Em yêu cầu anh hoãn về đây bởi vì mình không còn nơi nào để ở. Hiện thời bên này có nhiều việc xáo trộn mà sự có mặt của anh không thuận lợi một tí nào.
    Hoa.'


    Cũng như bức thư trong lần xuất ngoại mấy tháng trước, bài học chua cay từ câu 'nhiều việc xáo trộn mà sự có mặt của anh không thuận lợi' đã khiến cho ông ta hiểu thấm thía là có nên leo lên phi cơ để về nước hay không.

    Trả lại bức thư cho ông, tôi vội vàng đứng lên cáo từ. Tôi bước đi thật nhanh như thể chạy trốn, bởi ý tưởng muốn biết bà Mai trong câu chuyện là ai đang làm tôi khó chịu./.
    _________________________________________Phan Ngọc Danh
    ][​IMG]
    ]
     
  7. Thientran

    Thientran Thần Tài Perennial member

    Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.

    Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.

    Truyện rất Cảm động.....
    Đôi khi vì một lý do nào đó....Có thể sự đau đớn này sẽ xoa dịu Nổi đau khác....Vì vậy đừng bao giờ vội Trách....
     
    Chỉnh sửa cuối: 5/11/13
    Hoa Xương Rồng thích bài này.
  8. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Ngỡ ngàng những thác nước thiên nhiên
    đẹp "ngây người"


    Ngắm nhìn những thác nước đẹp nhất của tạo hóa khiến người ngắm như bị hút ánh nhìn vào dòng chảy mạnh mẽ của chúng.​


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/11/13
  9. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Ngỡ ngàng những thác nước thiên nhiên
    đẹp "ngây người" (TT)


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  10. VÕ TẮC THIÊN_@

    VÕ TẮC THIÊN_@ Thần Tài Perennial member

    Thâm Cung Bí Sử...

    Mười người đàn bà hiểm độc nhất Trung Hoa

    5.Giả Nam Phong đời Tấn: Vua sợ như cọp

    [​IMG]

    Một đấng quân vương trí tuệ “ngắn ngủn” cặp với một bà hoàng hậu đệ nhất xấu xí lại dâm loạn, độc ác vào hàng bậc nhất trong lịch sử Trung Hoa. Cặp vợ chồng Tư Mã Trung hoàng đế và Giả Nam Phong hoàng hậu được ví là cặp đôi trời sinh, đã làm nghiêng ngả triều đình Tây Tấn trong suốt 16 năm trị vì.

    “Trai tài, gái sắc” – đôi lứa xứng đôi

    Trong lịch sử Trung Hoa, các đời vua chúa nếu không ghi dấu bởi đấng quân vương văn võ song toàn, oai phong lẫm liệt thì cũng là những bậc thê tử có nhan sắc thuộc hàng chim sa cá lặn, có thể khiến cho giang sơn nghiêng ngả, đất nước tiêu vong. Thế nhưng, nhà Tây Tấn do dòng họ Tư Mã thành lập và cai trị vào thế kỷ thứ 3 sau Công nguyên lại xuất hiện một trường hợp độc nhất vô nhị trong lịch sử: một cặp “trai tài, gái sắc” thuộc hàng của hiếm.
    Một hoàng đế vừa ngu đần, ngớ ngẩn, một hoàng hậu vừa xấu xí ma chê quỷ hờn lại vừa dâm loạn, độc ác. “Cặp đôi trời sinh” ấy chính là Tấn Huệ Đế, hay còn gọi là Tư Mã Trung hoàng đế và Giả Nam Phong hoàng hậu.
    Nói về Tư Mã Trung hoàng đế và cái sự ngờ nghệch, ngu đần của vị quân vương đời thứ hai của nhà Tây Tấn này thì phải gọi là thiên hạ vô đối. Tấn Huệ Đế là con trai của Tấn Vũ Đế Tư Mã Viêm và bà vợ cả là hoàng hậu Dương Diễm.
    Hoàng hậu Dương Diễm sinh được 3 người con trai, tuy nhiên do người con cả mất sớm khi còn nhỏ nên Tư Mã Trung trở thành con lớn nhất của Tấn Vũ Đế. Tư Mã Trung ra đời trong thời Tam Quốc, khi ông nội là Tư Mã Chiêu đang nắm thực quyền điều hành nước Tào Ngụy. Khi Tư Mã Viêm lấy ngôi của Tào Ngụy, lập ra nhà Tấn (năm 265), Tư Mã Trung lúc này lên 7 tuổi.
    Năm 267, Tư Mã Trung được vua cha lập làm thái tử, khi mới vừa lên 9 tuổi. Tư Mã Trung được kì vọng là người kế tục sự nghiệp xây dựng nhà Tấn của hoàng đế Tư Mã Viêm. Những kẻ nịnh thần khi cận kề bên cạnh hoàng đế đã không ngớt lời ton hót, khen ngợi tướng mạo của vị thái tử con này. Thậm chí, có kẻ còn phóng đại lên rằng, ngày thái tử Tư Mã Trung chào đời, trên bầu trời xuất hiện một vì tinh tú to và sáng lấp lánh, như báo hiệu sự xuất hiện của một đấng minh quân trong tương lai.

    [​IMG]

    Trớ trêu thay, tất cả những lời đó giống như một trò hề khi mà trái ngược hoàn toàn với mong đợi của vua và hoàng hậu, thái tử yêu quý ngay từ bé đã có những biểu hiện bất thường. Ngay từ lúc còn nằm trong nôi, thái tử đã không phải là một đứa trẻ nhanh nhạy. Đến khi lớn lên, biết chạy nhảy và biết nói thì thái tử tỏ ra vô cùng chậm tiếp thu và thường cười nói ngây ngô trước tất cả mọi sự việc diễn ra trước mắt.
    Hoàng đế Tư Mã Viêm và hoàng hậu đành lòng chấp nhận một sự thật rằng Tư Mã Trung có trí tuệ kém phát triển, không có năng lực như người bình thường. Thái tử ngây ngốc thường khiến cho đám thị thần xung quanh phải há hốc mồm, bụm miệng vì không nhịn nổi cười. Trong “Tư trị thông giám” còn kể rõ câu chuyện chứng minh trí tuệ “ngắn ngủn” của Tư Mã Trung. Một hôm, trong lúc đang tháp tùng thái tử dạo chơi trong Hoa Lâm viên của hoàng cung, đám thị thần bỗng giật mình khi thấy thái tử đang chạy nhảy tung tăng đuổi hoa bắt bướm bỗng dừng lại, ra vẻ nghiêm trọng.
    Tư Mã Trung nghe ngóng tiếng ếch kêu một hồi lâu, rồi quay sang hỏi thị thần một cách ngây ngô: “Này, thế ếch nó kêu là vì việc công hay việc tư đấy?”. Đám thị thần nghe vậy há hốc miệng, cười sặc sụa nhưng nhanh chóng che miệng kẻo phạm tội bất kính với thái tử. Từ hôm đó trở đi, mỗi lần đi dạo trong Hoa Lâm viên là thái tử lại băn khoăn, lẩm nhẩm trong miệng câu hỏi “Không biết ếch nó kêu vì việc công hay việc tư”.
    Thái tử Tư Mã Trung vốn từ nhỏ đã ham ăn và món ăn khoái khẩu nhất của Tư Mã Trung là cháo thịt được nấu từ gạo tinh và thịt nạc. Cũng từ chuyện ăn này đã có một giai thoại chứng minh sự thiểu năng của Tư Mã Trung.
    Lần đó, khắp nơi trên đất nước xôn xao vì nạn đói, dân tình chết như rạ, gạo không có nửa hạt để ăn. Sự việc cũng khiến trong cung nhốn nháo. Biết được việc này, Tư Mã Trung quay sang hỏi các thị thần: “Dân chúng không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”. Sau lần này thì đám thị thần chỉ biết lắc đầu cười trước mỗi câu hỏi ngây ngô của vị hoàng đế tương lai.
    Trong khi đó, Giả Nam Phong - con gái của Giả Sung, vốn là công thần khai quốc nhà Tây Tấn, có công giúp cha con Tư Mã Chiêu và Tư Mã Viêm lật đổ nhà Tào Ngụy - lại là một trường hợp có nhan sắc thuộc hàng “xuất chúng”. Nhan sắc “ma chê quỷ hờn” của Giả Nam Phong hoàng hậu được sách “Tấn thư Huệ Giả hoàng hậu truyền” mô tả rằng: “Giả Nam Phong có dáng người thấp lùn, da đen, răng vẩu, lưng gù, chân to, ngũ quan không cân đối, tính tình thô lỗ, lông mày còn có vết sẹo dài xấu xí”.
    Tưởng như toàn bộ cái xấu mà trời đất có thể gom góp được đều tụ lại hết ở Giả Nam Phong. Bà lùn tịt, chỉ cao chừng 1m40, người cục mịch, chân vừa ngắn vừa to, lưng gù, da đen, răng vẩu, các nét trên mặt bất cân đối, mũi tẹt và hếch, đôi môi dày thâm sì, ở bên dưới khóe mắt có một vết chàm bẩm sinh màu đen, vẻ mặt trông dữ tợn và nanh ác.
    Năm 271, Vũ Đế tính chuyện kén con dâu. Ban đầu, Vũ Đế định chọn con gái đại thần Vệ Quán, nhưng sau đó lại nghe hoàng hậu Dương Diễm khuyên nên lấy con gái Giả Sung. Khi thái tử Trung lên 13 tuổi, Vũ Đế sai người đến hỏi con gái nhỏ của Giả Sung là Giả Ngọ lên 12. Nhưng lúc đó, Giả Ngọ quá bé, không mặc vừa áo cưới, vì vậy Vũ Đế thấy Giả Sung có con gái lớn là Giả Nam Phong đã lên 15 tuổi, bèn cho lấy thái tử. Một cuộc hoán đổi, mận thế chỗ cho đào đã diễn ra.
    Giả Nam Phong một bước đổi đời, từ chỗ nghĩ rằng xấu như mình khó có thể lấy chồng mà thế cục xoay 180 độ, bỗng lại trở thành thái tử phi. Ngày Tư Mã Trung và Giả Nam Phong kết duyên vợ chồng, dân chúng thập phương đều nhốn nháo và chế nhạo, phong cho cặp đôi này là một cặp “trai tài, gái sắc” đệ nhất thiên hạ.
    Giả Nam Phong người ngắn ngủn bơi trong bộ áo cưới hoàng cung. Khuôn mặt đã xấu nay lại thêm sự đắc ý càng khiến nó trở nên thảm hại. Trong khi đó, thái tử Tư Mã Trung nghe nói được cưới vợ thì thích thú, chạy khắp nơi sờ cái này, nghịch cái kia rồi cười hềnh hệch. Giả Nam Phong được đưa đến trước mặt Tư Mã Trung. Thái tử vén mạng che mặt lên rồi nhìn Giả Nam Phong cười ngây ngô một hồi lâu, ra chiều thích chí. Giả Nam Phong lúc đó nhận ra thái tử là một kẻ ngốc, trong lòng dấy lên một nỗi tủi hờn vô cớ, và từ đó trở đi, thường tỏ ý khinh nhờn.
    Tấn trò hề: Vua ngu ngốc bị hoàng hậu hoang dâm dắt mũi
    Khi hôn sự diễn ra, Giả Nam Phong đã 15 tuổi, lớn hơn 2 tuổi so với thái tử Tư Mã Trung. Giả Nam Phong thấy Tư Mã Trung ngốc nghếch thì thường bắt nạt. Trong khi đó, thái tử cũng tỏ ra sợ hãi người vợ lớn tuổi hơn mình. Vũ Đế cũng có lo ngại về người kế vị, bèn làm phép thử. Vũ Đế giao cho Tư Mã Trung phê thử một tập tấu sớ của các quan. Giả Nam Phong bèn sai người làm hộ cho Tư Mã Trung.
    Vốn là kẻ khôn ngoan, Giả Nam Phong biết rằng muốn qua mặt được đức vua thì phải dùng một lối văn chân phương, nông cạn đúng như bản chất của Tư Mã Trung để diễn đạt. Tư Mã Trung cứ thế theo bài mẫu chép lại và mang nộp cho vua cha. Tấn Vũ Đế cho rằng Trung cũng ít nhiều có hiểu biết nên tạm gác việc thay thái tử.
    Sau vụ này, Tư Mã Trung càng tỏ ra nể phục vợ mình. Khi quyền hành có ở trong tay, Giả Nam Phong bắt đầu thao túng mọi sự và dã tâm độc ác đến đây đã được bộc lộ. Vốn xấu xí lại chỉ sinh được con gái, chính vì thế mà Giả Nam Phong luôn sẵn thái độ đố kỵ, ghen ghét các phi tần trong triều. Người phụ nữ “xú bát quái” này sẵn sàng lồng lộn khi trông thấy Tấn Huệ đế gần gũi với những mỹ nhân khác. Lo sợ các phi tần sẽ sinh được thái tử, ngôi hậu sẽ tuột khỏi tay, Giả Nam Phong luôn tìm cách hãm hại và ngăn cản chồng chung đụng giường chiếu với các phi tần.
    Sự ghen tuông lên đến đỉnh điểm, lại sẵn quyền hành trong tay nên Giả Nam Phong sẵn sàng làm những việc tàn độc nhất. Chỉ cần thấy ai không thuận với mình, Giả Nam Phong bèn tự cầm dao giết chết người ấy. Nhất là những cung tần, ngự nữ nào vô tình được thái tử lâm hạnh, đều bị Giả Nam Phong giết tàn nhẫn, không thương xót.
    Một lần nghe tin có một cung phi có thai với thái tử, Giả Nam Phong bèn tiện tay cầm chiếc kích nhỏ, dùng sức mạnh lao thẳng vào bụng của người cung phi ấy, khiến cho thai nhi bị rơi xuống đất, máu huyết lênh láng. Xong việc, Giả Nam Phong phủi tay, quay ngoắt người bỏ đi, mặc cho đám thị thần xử lý.
    Là một người đàn bà quá xấu xí nên mặc dù đã leo được đến ngôi vị cao nhất trong hậu cung nhưng hoàng hậu Giả Nam Phong luôn bị người khác dè bỉu. Điều đó khiến cho trong lòng Giả Nam Phong ôm một cục hận ngút trời. Hận cho nhan sắc của mình, lại phải chung chăn gối với một vị hoàng đế đần độn, bảo gì làm nấy, Giả hoàng hậu đã gian dâm để thỏa mọi “nỗi niềm riêng tư” của mình.
    Một trong những người có tư thông với Giả Nam Phong là quan thái y Trình Cứ. Tuy nhiên, không chỉ dừng lại ở đó, Giả Nam Phong còn chứng minh mình là một người đàn bà tuy nhan sắc có hạn nhưng lại thuộc hàng hoang dâm vô độ. Lúc bấy giờ, ở Lạc Dương thường xảy ra việc các thanh niên đẹp trai bị bắt cóc bí ẩn.

    Cặp vợ chồng vua chúa dị hợm nhất Trung Quốc
    Tư Mã Trung hoàng đế và Giả Nam Phong hoàng hậu


    Nguyên do là Giả hoàng hậu thường bí mật ra lệnh bắt con trai ngoài kinh thành vào cung để hành lạc. Mặc dù đã gian dâm với hàng tá trai tráng nhưng để tránh bị bại lộ, hại đến danh tiếng nên sau mỗi lần mây mưa, Giả hoàng hậu lần lượt giết chết từng bạn tình nhằm diệt khẩu. Sự việc được che đậy trong một thời gian khá dài. Bản thân Tư Mã Trung không hề hay biết mà vẫn ngây ngô, ngờ nghệch tin vào những điều Giả Nam Phong nói.
    Tuy nhiên, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Tương truyền rằng, bấy giờ, ở ngoài thành Lạc Dương có một viên tiểu lại nhà nghèo, diện mạo khôi ngô, tuấn tú. Bình thường, viên tiểu lại không có quần áo đẹp để mặc nên toàn mặc đồ cũ, rách nát từ lâu. Bỗng một hôm, người ta thấy viên tiểu lại ăn mặc đẹp khác thường. Điều đó khiến thượng cấp của anh nghi ngờ, cho rằng viên tiểu lại ăn cắp bộ y phục đó, vì thế nên viên trưởng quan này mới giữ y lại để tra hỏi cho rõ minh bạch.
    Viên tiểu lại cuống cuồng van xin rồi kể lại câu chuyện kì lạ của mình. Viên tiểu lại thuật lại câu chuyện của mình như sau: “Một hôm, tôi ra ngoài đường, gặp một bà lão già bảo tôi là trong nhà bà ta có người bệnh, phải ra ngoài thành phía Nam tìm một người thiếu niên để khu tà, nên muốn nhờ tôi đi tạm một chút, việc xong sẽ cho nhiều tiền thưởng. Tôi bằng lòng giúp bà ấy.
    Sau khi tôi đã lên xe, thì bà lão buông màn che kín xe lại, giấu tôi trong một cái hòm bằng tre thật lớn. Đi chừng khoảng hơn mười dặm, qua sáu, bảy lần cửa, tôi được thả ra khỏi cái hòm tre. Tôi mở mắt ngẩng đầu lên nhìn. Trời ơi! Chỉ thấy điện vàng gác tía trông sang trọng, giàu có, thật diễm lệ, nguy nga. Tôi mới hỏi bà lão xem đây là nơi nào. Một người thay bà lão nói với tôi đây là thiên đàng. Sau đó, tôi dược tắm rửa bằng nước nóng có hương thơm sực mũi mà từ trước tôi chưa từng được hưởng bao giờ.
    Tắm xong, người ta trao cho tôi một bộ quần áo thật đẹp, và bưng đến toàn những thức ăn thuộc loại trân châu hải vi, mỹ vị hiếm có. Cơm rượu no say, một lát, tôi thấy xuất hiện một người đàn bà, tuổi trông chừng 35 - 36, người lùn nhỏ, nước da nâu đen, cuối đuôi mắt có một cái bớt đen. Người đàn bà đó giữ tôi ở lại mấy ngày để cùng chăn chiếu, thật vô cùng hoan lạc. Lúc ra về, tôi được người đàn bà đó cho bộ y phục này”.
    Viên tiểu lại say sưa kể câu chuyện hoang đường của mình, trong khi tất cả những người nghe chuyện đều biết người đàn bà đó chính là Giả hậu. Thì ra, viên tiểu lại nọ chính là trường hợp may mắn nhất đã thoát khỏi bàn tay tàn độc của Giả hậu. Nhờ có vẻ đẹp trai hút hồn với thuật phòng the siêu đẳng, viên tiểu lại đã làm Giả hậu hài lòng.
    Huống hồ, trong lúc hoan lạc, viên tiểu lại lại không ngớt miệng khen Giả hậu là người tuyệt sắc nhất trên trần gian - điều mà từ khi sinh ra, Giả Nam Phong chưa bao giờ được nghe. Chính vì thế mà sau khi hành sự xong, Giả hoàng hậu đã cho tên này rất nhiều vàng bạc châu báu mà không đem y ra giết như những người đàn ông đáng thương khác. Cũng từ lời khai của kẻ may mắn đã không bị giết sau lần mây mưa nên bản chất dâm loạn và ác độc của Giả hoàng hậu mới bị phanh phui một cách trần trụi.
    Tấn Huệ Đế sợ Giả Nam Phong như sợ cọp. Tuy luôn mồm nói mình tôn sùng "lễ pháp", nhưng trước sự hoành hành bạo ngược của Giả Nam Phong, ông vua này cũng chỉ biết than thầm. Tấn Vũ Đế khi đó thấy Giả phi vừa xấu xí mà tính tình lại hung hãn, thường có ý phế bỏ. Tuy nhiên, mỗi lần Vũ Đế nổi giận, Dương hoàng hậu lại can rằng nên nể Giả Sung có công lớn với triều đình mà để cho Giả phi tại vị. Vì vậy, Giả phi mới không bị phế. Tấn Vũ Đế không ngờ rằng, sự nhân nhượng không đúng lúc của mình đã gây họa lớn cho nhà Tây Tấn.

    Hậu họa diệt vong và kết cục bi thảm

    Một người đàn bà đẹp có thể làm cho giang sơn nghiêng ngửa, đất nước tiêu vong. Tuy thế, một người đàn bà không thuộc giới hồng nhan khuynh quốc, mà ngược lại, nổi tiếng là “xú nữ”, đen đúa, lùn nhỏ, lại có thể làm cho vương triều nhà Tây Tấn tan nát, suy đồi, và hậu quả là gây ra một cuộc chiến tranh nội loạn kéo dài hàng chục năm. Người đàn bà có “năng lực siêu phàm” đó không ai khác chính là Giả Nam Phong.
    Năm 290, Tấn Vũ Đế mất, Tư Mã Trung lên nối ngôi, tức là Tấn Huệ Đế. Giả phi được làm hoàng hậu. Cha Dương thái hậu là Dương Tuấn - tức là ông ngoại của Huệ Đế - làm chức Thái phó phụ chính. Huệ Đế lúc đó đã 32 tuổi nhưng vẫn ngờ nghệch. Giả hậu thấy Huệ Đế ngây ngô, nhân lúc tình hình rối ren muốn đoạt quyền hành.
    Nhân các vương họ Tư Mã bất bình vì ngoại thích Dương Tuấn nắm quyền, Giả hậu bèn cùng Đông An công Tư Mã Do và Nhữ Nam vương Tư Mã Lượng bàn mưu kết tội Dương Tuấn chuyên quyền.
    Năm 292, Do và Lượng theo lệnh Giả hoàng hậu làm binh biến, vây bắt Dương Tuấn. Dương thái hậu trong lúc nguy cấp bèn viết thư vào vải gấm, sai buộc vào tên bắn ra ngoài để kêu gọi người đến cứu cha. Nhưng bức thư bị quân của Tư Mã Do bắt được. Do và Lượng bắt giết cả nhà Dương Tuấn. Giả hậu lấy chứng cứ bức thư gấm để kết tội Dương thái hậu cùng mưu phản nghịch với Dương Tuấn, vì vậy Dương thái hậu cũng bị kết tội và bị phế.
    Vợ Dương Tuấn - mẹ của Dương thái hậu, bà ngoại của Huệ Đế - cũng bị hành hình. Trong lúc nguy khốn, Dương thái hậu đã phải nhẫn nhục viết thư xưng làm thần dân để mẹ được tha nhưng Giả Nam Phong cũng không hề nhân nhượng. Không lâu sau đó, chính Dương thái hậu cũng bị kết tội và bị bỏ đói ở thành Kim Dung. Trong lúc ông ngoại, bà ngoại và mẹ bị vợ hành hình vô cùng thảm khốc, Huệ Đế vẫn ngồi cười một cách ngây ngô trên ngai vàng mà không hề làm được điều gì.
    Trước khi cưới Giả Nam Phong, Tư Mã Trung đã được vua cha ban cho cung nhân Tạ Cửu. Tạ Cửu được phong làm Tài Nhân. Giả Nam Phong chỉ sinh được 4 công chúa, còn Tài nhân Tạ Cửu lại sinh được người con trai là Tư Mã Duật. Tư Mã Duật vì thế nghiễm nhiên trở thành thái tử.
    Đối với Giả Nam Phong, đây đích thị là mối hậu họa, là cái gai trong mắt của hoàng hậu xấu xí này. Bằng việc giả nét bút của thái tử Tư Mã Duật viết thư phản tặc, Giả Nam Phong đã thuyết phục được Tấn Huệ Đế phế truất thái tử.
    Tháng 3 năm Vĩnh Khang nguyên niên, tức năm 300, Giả Hậu ra lệnh cho người tình là thái y Trình Cứ phối chế độc dược, sai hoạn quan là Tôn Lự đến cung ở Hứa Xương tìm cơ hội đánh thuốc độc sát hại thái tử Tư Mã Duật. Nhưng từ khi bị truất phế, thái tử luôn luôn lo lắng, đề phòng, chỉ sợ bị mưu sát, thường tự mình nấu nướng lấy, nên nhất thời Tôn Lự khó xuống tay được.
    Sau, Tôn Lự không kiên nhẫn nổi, cố bức thái tử phải uống. Thái tử kiên quyết không chịu. Tôn Lự bất đắc dĩ rình lúc thái tử vào cầu tiêu, dùng chầy đập chết. Sau khi giết xong thái tử Tư Mã Duật, để xóa bỏ vết máu dơ trên tay mình, Giả hậu liền giả bộ tử tế và xin với Tấn Huệ Đế dùng vương lễ chôn cất cho thái tử trọng hậu. Thực ra, trong bụng Giả Nam Phong vô cùng hoan hỉ, sung sướng vì đã trừ khử được một nguy cơ cướp ngôi trước mắt. Chỉ có Tấn Huệ Đế là ngây ngô, không biết sự tàn độc, nham hiểm của vợ mình.
    Triệu vương Tư Mã Luân là ông chú của Huệ Đế, thấy Giả hậu giết thái tử, đã có cớ để khởi binh, lúc đó mới ra mặt. Tháng 4 năm 300, Luân hợp sức với Tề vương Tư Mã Quýnh là cháu gọi Vũ Đế bằng bác. Hai người mang quân vào cung bắt sống Giả hậu và giết các phe cánh là Đổng Mãnh, Tôn Lự và tình nhân Trình Cứ. Giả hậu bị phế làm thứ nhân và bị giam ở thành Kim Dung.
    Ngày 9 tháng 4 năm đó, bà bị Tư Mã Luân sai người mang rượu độc đến ép tự vẫn. Năm đó, bà 44 tuổi. Cuối cùng, vị hoàng hậu độc ác cũng phải đền tội bằng cái chết. Tuy nhiên, việc chuyên quyền của Giả hậu đã kích động các vương thất tranh quyền, giết hại lẫn nhau, khởi đầu cho loạn bát vương. Đây là loạn do 8 vị vương họ Tư Mã Hoàng tộc nhà Tây Tấn gây ra từ năm 291 tới năm 306. Loạn bát vương kéo dài 16 năm khiến nhà Tấn suy yếu trầm trọng và đi đến diệt vong.
    "Sự nghiệp trị quốc" của Tấn Huệ Đế ngây ngô cũng kết thúc. Tháng 11 năm 306, Tấn Huệ Đế qua đời trong một ngày mùa đông rét mướt sau khi ăn nửa miếng bánh. Sử sách hoài nghi chính Đông Hải vương Tư Mã Việt đã ra tay hạ độc. Số phận của cặp vợ chồng vua chúa dị hợm nhất trong lịch sử Trung Hoa đã chấm dứt cùng với sự kết thúc thê thảm của nhà Tây Tấn và để lại “danh thơm” đến nghìn năm sau.

    [​IMG]

     
  11. VÕ TẮC THIÊN_@

    VÕ TẮC THIÊN_@ Thần Tài Perennial member

    Thâm Cung Bí Sử...

    Mười người đàn bà hiểm độc nhất Trung Hoa

    6.Độc Cô hoàng hậu đời Tùy: Cậy công làm càn

    [​IMG]

    Độc Cô hoàng hậu vốn là người phụ nữ thông minh, tài sắc. Bà vốn là con gái của Độc Cô Tín, một vị khai quốc công thần của Bắc Chu, cũng là một trong tám cột trụ của đất nước, làm quan tới chức Đại đô đốc, Đại tư mã. Vì thích thú chàng trai tên Dương Kiên - con trai trưởng của Dương Trung Đại tướng quân mà gả con gái cho anh ta. Sau này, Dương Kiên rất được lòng dân vì có nhiều chính sách hợp lý, lại mưu cầu vì dân, khiến dân phục nên được lên làm Vương và lập Độc Cô Thị làm hoàng hậu.

    Độc cô hoàng hậu không những thông minh mẫn tiệp, mà còn là người có lòng nhân ái. Mỗi lần nghe nói Đại Lý Tự xử quyết tử tù, không lần nào không thương cảm rơi lệ. Hoàng hậu không cẩu thả đối với điều được mất trong cai trị triều chính, không cẩu thả với tính mạng tày trời, càng không cẩu thả đối với tình và ái.

    Độc Cô hoàng hậu vì lo cho sự hưng thịnh của quốc gia nên luôn từ chối những món quà giá trị của vua tướng, lại có lòng tốt yêu thương dân như con nên càng nhận được sự sủng ái của hoàng thượng. Vì thế, sau này, các việc triều chính bà cũng được quyền can dự và lên chầu triều cùng với chồng.

    Độc Cô hoàng hậu đời Tùy: Cậy công làm càn?

    Sau này, vì không muốn chồng như nhiều vị vua khác trong lịch sử, ham mê nữ sắc mà bỏ bê triều chính giang sơn, nên bà đã thiết lập chế độ ‘nhất phu nhất thê’ tức là một vợ một chồng, đảm bảo thủy chung. Bà cũng đề nghị chồng không qua lại với các tì thiếp, những mỹ nữ trong cung cũng không có cơ hội được gặp mặt Hoàng thượng, vào tới cung rồi thì chỉ lủi thủi với những bức tường thăm thẳm.

    Vì việc này mà bà không được lòng các tướng sĩ và có nhiều người cho rằng bà ghen tuông độc đoán. Hơn nữa, bà còn khuyên chồng không cho các tướng sĩ, quan lại trong triều lập tỳ thiếp, những người vợ mất, lấy vợ khác sinh con cũng bị quở trách và thậm chí là giáng chức để làm gương. Nhiều người cũng vì đây mà tỏ ra căm phẫn, không đồng quan điểm. Các mỹ nữ trong cung chỉ biết khóc lóc kêu trời vì vào cung mà không được gặp Hoàng thượng, còn bà một mình hưởng thú vui hoan lạc. Bà nhất định không chịu cảnh chung chồng, càng không bao giờ chấp nhận chuyện chồng có nhiều vợ. Cũng thật may, bà đã sinh cho Tùy Văn Đế 5 người con trai nên vua cũng được an ủi phần nào.
    Hoàng hậu của Tuỳ Văn Đế họ Độc Cô thực ra có thể ăn no ngủ kỹ chẳng phải lo gì đến chuyện giết chóc những người thân thích vì bà ta sinh đến 5 con trai, hơn nữa cả 5 người đều đã trưởng thành, thì còn lo gì chuyện bị thất sủng? Thế nhưng tâm lý phòng bị đã khiến bà ta trở thành người hiểm độc.

    [​IMG]

    Tùy Văn Đế từng sủng ái một cung nữ ở cung Thượng Nhân Thọ, người này họ Úy Trì, rất xinh đẹp trẻ trung, có thể coi như một đóa hoa mới nở. Tùy Văn Đế bị trói buộc với Độc Cô hoàng hậu nhiều năm nay ít được những người đẹp khác chiều chuộng, gặp Úy Trì liền mê mẩn ngay.

    Độc Cô hoàng hậu nghe tin, lập tức sai người đi giết Úy Trì thị khiến Tùy Văn Đế uất quá phóng ngựa ra ngoài cung lang thang suốt ngày, đến chiều tối mới rầu rĩ về cung. Và cũng vì thế nên nhà vua không còn bén bảng đến các mỹ nữ giai nhân nữa.

    Sở dĩ Độc Cô hoàng hậu có thể dám vượt mặt vua mà làm chuyện này vì bà có uy quyền, bà tự cho mình có công góp sức trong việc làm hưng thịnh triều chính. Nếu không có bà, chưa chắc Tùy Văn Đế đã được lòng dân như vậy.

    Cũng có thể vì chuyện này mà bà bị nỗi oan suốt bao nhiêu năm và trở thành một trong những hoàng hậu độc ác, tàn bạo, ghen tuông vô độ nhất trong lịch sử mà người ta quên đi rằng, nhờ có bà mà triều đình mới hưng thịnh.

    [​IMG]

     
  12. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    PHÍA TRƯỚC LÀ TÌNH YÊU


    ____________[​IMG]_______________​

    Qua khung cửa kính của tầng 22, những dãy nhà chọc trời hiện ra sừng sững trước mắt tôi. Tất cả nhập nhòe như thể ẩn giấu những mật mã khó lý giải. Những luồng suy nghĩ cứ chồng chéo lên nhau khiến đầu tôi ong ong. Mọi thứ như thể sắp nổ tung, không chịu nằm yên trong bộ não tôi. Tôi cứ đứng bất động như vậy. Rồi tôi khẽ khàng rút di động, tìm dãy số quen thuộc và nhấn nút delete.

    Ba năm - quá đủ cho một quãng thời gian phung phí. Bắt đầu từ hôm nay tôi phải chôn vùi một cuộc tình, cho nó tiêu tan không một dấu vết. Ba năm mới bẽ bàng nhận ra bạn gái mình đang quen cả mình lẫn thằng bạn thân. Cảm giác bị phản bội lời thề thật khủng khiếp.

    Khung cảnh từ tầng 22 mọi hôm lung linh và luôn tạo cho tôi cảm giác thư thái, tưởng như rất gần bầu trời trong xanh, vậy mà lúc này tôi có cảm giác chống chếnh. Cảm giác của một người đang bay bổng trên cao bị bất ngờ đẩy xuống mặt đất tối sầm.

    Cửa căn phòng bất ngờ bật mở, Duy Hưng – trợ lý của tôi hiện ra trước mắt. Có lẽ tôi đã quá tập trung mà không nghe thấy tiếng gõ cửa của cậu ấy:
    - Thưa anh, xin lỗi anh vì tự ý mở cửa nhưng có một cuộc hẹn với một đối tác quan trọng vào lúc 3 giờ chiều nay.
    + Cảm ơn Duy Hưng, tôi mải nghĩ quá. Đầu tôi đau như búa bổ, làm ơn cho tôi xin một ly đen đá được không?
    - Vậy anh đợi em một chút nhé!

    + À này, tôi có cái này. Món quà này dành cho một người bạn của tôi nhưng... Cậu có thể giúp tôi tặng ai cũng được không, chỉ cần đem nó đi xa khỏi tôi thôi.
    - Dạ, được thưa anh.

    Duy Hưng là trợ lý mẫn cán nhất mà tôi từng biết. Quan hệ giữa chúng tôi không phải là những người đồng sự đơn thuần. Ngoài giờ làm chúng tôi coi nhau như những người anh em thân thiết. Và tất nhiên nếu tôi không muốn nói điều gì thì cậu ấy cũng không bao giờ căn vặn.

    Món quà đó đáng lý ra tôi sẽ dành cho Mai để kỷ niệm ba năm ngày chúng tôi yêu nhau. Một chiếc áo in hình mặt cười mà tôi rất thích. Tôi mua nó nhân một chuyến công tác Tokyo. Vô tình hình vẽ trên áo rất giống với biểu tượng mặt cười tôi vẫn vẽ mỗi lúc muốn thư giãn. Tôi có thể hình dung ra điệu bộ ngúng nguẩy của Mai:
    - Em nghĩ là em thích một chiếc váy trong catalogue mới này hơn, anh ạ.

    Và cô ấy sẽ kéo tôi lại với đống tạp chí model của cô ấy. Giữa những bộ mẫu nhằng nhịt ấy, cách tốt nhất để tôi không chóng mặt, nhức đầu là gật cho nhanh trước mọi lời yêu cầu rồi lách ra. Chắc chắn tôi sẽ ỉ eo để được ngắm cô ấy diện áo mặt cười một lần thôi, rồi sẽ tặng cô ấy đống váy kia. Chỉ cần một lần được ngắm cô ấy mặc chiếc áo đó là tôi thấy mãn nguyện rồi.

    Vậy mà giờ tôi muốn nó tránh xa tôi càng nhanh càng tốt.

    Choàng thêm áo và tôi đi tiếp đối tác. Tôi tự thưởng cho mình một ly Vin De Pays với hy vọng hương thơm trái cây đỏ chín, phảng phất mùi như quả anh đào đen, vị đậm, chát, nhẹ và mịn của nó sẽ đưa tôi vào giấc ngủ êm dịu. Nhưng dường như càng uống tôi càng tỉnh. Tan tiệc, tôi ra hiệu cho Duy Hưng đánh xe về trước. Một mình tôi đi bộ tới Link Café.

    Tôi ngồi xuống bên cửa sổ, nơi có những dây leo vạn niên thanh rồi gọi một ly đen đá. Không gian yên ắng chợt bị khuấy động bởi tiếng MC:
    - Rock thôi các bạn ơi!

    Đã lâu lắm rồi tôi không nghe Rock. Mai không thích rock, cô ấy thích pop. Cô ấy cố gắng đào tạo tôi yêu thứ âm nhạc mà cô ấy thích. Và rồi không phải vì cô ấy mà những deadline công việc dày đặc khiến cho đam mê của tôi bị xếp xó.

    Sân khấu trở nên sôi động lạ kì, cô ca sĩ nhỏ nhắn với mái tóc tém đầy tinh nghịch, cô ấy trẻ trung với áo pull, quần jean và chiếc boot lông khoẻ khoắn. Cô buộc một chiếc khăn rằn đầy cá tính. Tự tin với chiếc ghitar điện màu đỏ, cô ấy làm không gian nhỏ bé thực sự vỡ oà trong nhạc điệu “Vì tôi tự tin là chính tôi”. Hình như tôi cũng đứng dậy và nhún nhẩy từ lúc nào cùng với dòng người. Tôi đã thực sự chìm đắm trong rock, mê đi với độ sung của cô ca sĩ nhỏ. Dòng cảm xúc u ám của 5 phút trước bay biến đi đâu mất.

    Như một thứ ma lực kì diệu, tối hôm sau tôi lại lái xe tới Link Café. Bức tranh hoa hướng dương ở góc trái căn phòng đã được thay bằng một bảng comment cho khách. Tôi lại gần, những dòng mess dễ thương của các cặp đôi yêu nhau làm tim tôi đau nhói. Tôi quay người, trở lại bàn thì bất ngờ va vào một cô gái. Cô gái cuống quýt xin lỗi tôi. Tôi ngước nhìn lên, bất ngờ tột độ vì chiếc áo cô ấy đang mặc: chiếc áo có hình mặt cười y chang chiếc áo tôi đưa cho Duy Hưng. Cô gái đi khuất tôi mới nhận ra đó là cô ca sĩ trong đêm hôm trước.

    Buổi tối hôm đó, tôi hầu như chỉ chú ý đến chiếc áo của cô ca sĩ. “Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thiếu gì người có chiếc áo đó chứ”- tôi tự nhủ lòng mình. Quả thật chiếc áo đó rất hợp với cô gái. Trông cô ấy thật dễ thương dưới ánh đèn sân khấu.

    Tôi đến Link Café nhiều hơn và đặt sẵn chiếc bàn quen thuộc, tôi đặt mỗi ngày một bông hồng cho cô gái rồi bí mật nhờ người phục vụ bàn gửi đến cô sau đêm diễn như một sự cảm ơn cô gái đã cho tôi những cảm giác đầy hứng khởi.

    Như mọi ngày tôi lại đến Link Café và chờ sự xuất hiện của cô ca sĩ nhỏ. Thật kì lạ, tối nay cô ấy không đến, tôi tìm người quản lý để hỏi mới biết rằng cô ấy không phải ca sĩ. Tên cô ấy là Thuỵ Dương - một sinh viên Kiến trúc năm cuối đi làm thêm, cô ấy nghỉ để tập trung làm đồ án tốt nghiệp. Người quản lý từ chối tiết lộ mọi thông tin khác về cô.

    Thật bất ngờ vì dạo này đêm diễn nào tôi cũng nhận được một bông hồng đỏ. Anh Nam - phục vụ bàn nhất định không cho tôi biết người tặng hoa. Tôi chỉ biết nhờ anh gửi thiếp cảm ơn đến người đó.

    Rồi những ngày làm khoá luận tốt nghiệp cuốn tôi đi. Tôi phải xin nghỉ tạm thời ở Link Café. Thỉnh thoảng nhìn guitar điện tôi lại nhớ quay quắt cảm giác đứng trên sân khấu .

    Tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu, tôi được LaD - một công ty chuyên về thiết kế nội thất có tiếng đặc cách vào vòng tuyển dụng cuối cùng. Anh họ tôi làm ở công ty này nhưng kì thực tôi đã được đặc cách bằng chính khả năng của mình. Anh tôi hứa không can dự vào cuộc thi. Tôi bỏ ngoài tai tất cả ý kiến xì xào nói tôi hâm.

    Cuối cùng ngày thi cũng đã đến. Chúng tôi lần lượt phải vào một phòng kín đối chấp trực tiếp với nhà tuyển dụng.

    Trong lúc chờ đến lượt mình, tôi thư giãn bằng việc ngắm kiến trúc của toà nhà LaD. Lối kiến trúc và đồ nội thất đều rất ngẫu hứng, rất nhiều những chậu hoa xinh xắn được đặt hai bên lối đi. Khu giếng trời với dòng suối giả, những viên sỏi trắng khiến bầu không khí bí bách của công sở bị phá vỡ, tạo sự thư giãn và chiều sâu liên tưởng.

    Cửa phòng thi bật mở, tôi bước vào. Những nhà tuyển dụng của LaD trông thật trẻ trung và thân thiện. Cách phỏng vấn của LaD khiến ứng viên có cảm giác đang trong một cuộc trò chuyện tự nhiên vậy. Vì thế những ý tưởng về đồ nội thất trong phòng ngủ của bé được tôi trả lời khá tâm đắc.

    Hôm nay là ngày đầu tiên những ứng viên trúng tuyển đến nhận việc. Vào giờ ăn trưa, văn phòng như được thổi một luồng không khí sôi động bởi một party nhỏ của những nhân viên mới. Ai cũng hồi hộp chờ đón sự xuất hiện của giám đốc. Đúng giờ, một chiếc bánh gatô lớn được đưa tới trước sự bất ngờ của tất cả mọi người. Cánh cửa bật mở, giám đốc xuất hiện trước sự vỗ tay tán thưởng của nhân viên. Ai cũng khen giám đốc tâm lý.

    Trong thoáng chốc Thanh Lâm đổi sắc mặt vì ngỡ ngàng. Cô gái đang đứng trước mắt anh lúc này không ai khác chính là cô ca sĩ nhỏ ở Link Café. Còn Thuỵ Dương thì vẫn ngờ ngợ. Rồi cô à lên khi nhận ra anh. Để đỡ khó xử cho cô, anh làm quen với cô như tất cả những nhân viên khác.

    Đầu tuần, Thuỵ Dương đến công ty sớm hơn mọi ngày. Văn phòng vắng tanh, chỉ có bác bảo vệ trực đêm chuẩn bị thay ca. Men theo cầu thang lên tầng hai, đứng từ xa Dương chợt thấy một bóng người đang tưới nước cho những bồn cây – đó là Thanh Lâm. Sau đó Thanh Lâm đến bảng tin vẽ hình mặt cười thật tươi, viết những lời chúc dễ thương cho nhân viên. Hình ảnh đó tạo cho Dương một ấn tượng đặc biệt. Dương đứng nép vào một bên, lặng yên ngắm sếp “tác nghiệp” rồi tìm cách rút êm.

    Tối hôm đó, Dương trở lại với Link Café. Có một nỗi nhớ mơ hồ dâng lên trong lòng Dương. Dương tự hỏi liệu tối nay mình có nhận được hoa hồng của người khách đặc biệt đó không. Thật kì lạ là Dương nhận được đến 64 bông hoa, tổng số ngày Dương nghỉ làm. Tự nhiên Dương khát khao được chia sẻ với người đó chuyện mình đã trúng tuyển ở LaD, sự tò mò cứ lớn dần trong lòng cô bé.

    Vào giờ ăn trưa, Lâm có việc đi ngang quầy ăn nhanh. Bất chợt Lâm gặp Duy Hưng đang ngồi ăn trưa với Dương. Cả hai cùng chào Lâm rồi mời Lâm ngồi cùng. Lâm sững người khi biết Dương là em họ của Duy Hưng. Từ lúc đó Lâm lờ mờ đoán ra chiếc áo Dương mặc chính là chiếc áo của Lâm. Lâm không hiểu được cảm xúc đang nhen nhóm trong trái tim mình.

    Những ngày tiếp đó, ngày nào Lâm cũng nhận được những bức thư của cô ca sĩ nhỏ. Tất cả thư đều được trung chuyển nhờ Nam. Trong thư cô ca sĩ kể về công ty, kể về những bồn cây ở công sở và cả vị giám đốc tưới cây và dán sticker mặt cười mỗi sáng. Niềm hứng khởi của Dương lan sang Lâm. Lâm viết thư lại cho Dương, kể cho cô bé nghe về mẹ, về những góc thân yêu trong gia đình, về ban công lộng gió Lâm vẫn đứng để ngắm thành phố lúc lên đèn. Sự tin cậy đến giữa hai người lúc nào không biết. Bức thư gần đây nhất Lâm viết cho Dương, chỉ một dòng duy nhất: “Nếu anh nói anh yêu em thì em có tin không, em đã giúp trái tim tưởng đã chết của anh được hồi sinh em à?” Dương im lặng, cô bé không trả lời nhưng trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, niềm hạnh phúc vỡ oà.

    Tối nay, Dương lại đến Link Café. Cuối tuần nên quán đông nghịt. Cô bé tự hỏi anh ngồi ở đâu giữa rừng người xa lạ? Bất chợt ánh mắt cô bé chạm vào Lâm. Anh đang đứng ở cuối phòng. Biểu diễn xong, Dương bước xuống bục để chào Lâm. Hai người đến bên chiếc bàn quen thuộc Lâm vẫn ngồi, Lâm và Dương trò chuyện về niềm đam mê Rock. Dương bị bất ngờ vì sự hiểu biết của Lâm về Rock. Cách nói chuyện của anh làm cô bé nhớ anh chàng bí mật cồn cào, da diết. Trước lúc rời đi, Lâm quay lại:
    - Trông Dương ôm hoa rất đáng yêu
    + Cảm ơn sếp, em thì thấy bông hoa này đáng yêu hơn.

    Dương rẽ ra quầy định bụng chào anh Nam trước khi về thì bị anh Nam tra khảo:
    - Cuối cùng thì anh chàng bí mật cũng chịu lộ mặt rồi hả?
    + Dạ…
    Dương chưa kịp ú ớ thì anh Nam lại tiếp lời:
    - Anh mà là con gái thì chắc anh đổ anh chàng đấy rồi. Anh chàng này lúc nào cũng ngồi ở góc khuất đấy. Mà anh cứ nghĩ anh ý sẽ đưa em về.

    Rồi không kịp nghe anh Nam nói tiếp câu sau, Dương cuống cuồng chạy ra cửa, con tim thôi thúc Dương phải đuổi kịp anh. Lâm đang mở cửa xe, bất chợt anh khựng lại trước giọng nữ quen thuộc:
    - Anh…

    Người đang đứng từ xa gọi anh, không ai khác chính là Dương. Bờ vai cô run lên, cô bé thở không ra hơi. Và cô bé nhoà đi trong nước mắt. Lâm vứt cả chìa khoá xe xuống đất rồi lao ào đến bên cô. Cánh tay anh ôm choàng qua bờ vai cô bé, làm khăn giấy cho cô bé lau khô nước mắt:
    + Anh xin lỗi em, xin lỗi vì đã giấu em. Tại em im lặng mãi nên anh không dám nói.

    ____________________________________________Kira Bim


    [​IMG]
     
  13. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    Phải lòng em


    ____________[​IMG]_______________​

    Năm học lớp 10.
    Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói: "Cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    Năm học lớp 11.
    Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói: "Cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    Năm cuối cấp.
    Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói: "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    Ngày tốt nghiệp.
    Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói: "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    Vài năm sau.
    Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói: "Tôi hứa!" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói: "Anh đã đến, cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

    Lễ tang.
    Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết: "Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.

    Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…"

    _________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]

    Tan chợ​

     
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]

    Tảo tần bà tôi.​

     
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]

    Giai điệu của tình yêu thương.​

     
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]

    Dáng Gốm​

     
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]

    Bình minh trên biển Cửa Lò.​

     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]

    Nét xưa.​

     
    Thientran thích bài này.
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]

    Mùa vàng ở Mù Căng Chải.​

     
    Thientran thích bài này.