Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi Mây vô tình, mây mãi mãi bay. Trăng vô tình, trăng đùa với gió Người vô tình, sao hiểu lòng tôi. ************** Đừng bao giờ gọi tên anh em nhé , Dù một lời khi đã có người ta . Cho anh xin một lời nói thật, Dù một lời sao em chẳng nói ra.... Nếu biết trước tình em là như thế, Có cho tiền anh cũng *** thèm yêu. Em kiêu xa còn anh lại quá ngốc, Ngốc đến bây giờ vẫn cứ yêu em. ******** Nguyện từ nay ta sẽ cố quên nàng Quên như thể chưa bao giờ được nhớ Quên như Thưở ngày nào còn bỡ ngỡ Vẫn ngập ngừng chẳng dám nói lời yêu
Trong lòng tôi khắc sâu ba chữ hận Hận ngươi con gái phụ tình tôi Hận đời gian dối bao oan trái Hận trời đã sinh kẻ phụ tình. ********* ********** Tôi chỉ có một mối tình thầm lặng, Vì đã say cái lạnh lùng của em. Vì đã yêu cái hình bóng đó, Để rồi buồn khi em đi với thằng kia.
Nỗi nhớ trong em Đã 3 năm rồi em thiếu một bờ vai Thiếu một vòng tay ôm mỗi khi trời trở gió Anh đi rồi những hạnh phúc giản đơn đời thường ai cũng có Lại thành những khát khao, âm thầm, bỏng cháy trong em. Đã 3 năm rồi con thơ không được gọi tiếng “Ba” Thiếu cái nhíu mày nghiêm khi con trai bướng bỉnh Nhà vắng anh, mẹ con em buồn cô quạnh... Biết làm sao cho con rắn giỏi, trưởng thành Anh đi rồi cuộc sống chẳng bình yên Em chông chênh hoài với muôn vàn kỷ niện Em quên tất cả những điều cần phải nhớ Con trai mình còn quá nhỏ để sẻ chia Anh đi rồi em mới hiểu thế nào là nhớ nhung vô vọng Em nhớ anh quá rồi – sao anh mãi ở nơi đâu? Con nhớ anh hỏi – Bố đâu rồi mẹ nhỉ? Em biết trả lời sao khi nước mắt rơi rồi Cuộc sống đời thường vẫn cứ phải trôi Em sẽ cố giữ cho con và em không mất thêm nhiều hơn nữa Bắt đầu lại từ những điều tưởng chừng không thể Biết chấp nhận cuộc đời, hy vọng ở tương lai Cõi thiên thu – Anh ơi! Hãy yên lòng an nghỉ Con đã lớn nhiều, em cũng đã bớt buồn đau Thuốc thời gian liệu có nhiệm màu Nhưng trong tim em anh mãi là nỗi nhớ.
Mỗi lần không ngủ được mình lại oline *Điều đó đã trở thành thói quen. *Lang thang tìm kiếm những tâm trạng giống mình. *Và rồi lại lặng lẽ làm thơ và...... Có những nỗi niềm không biết kể với ai.. Có những nỗi đau chỉ biết cất mãi trong lòng. Cứ giả vờ mà bước tiếp. Thời gian rồi cũng xoá nhoà tất cả... Cái cảm giác đó... Nhói... Buốt... Quặn thắt... Đau... Tê tái... Khóc... Kìm nén... Gồng mình... Câm lặng... Quá quen rồi.. E là người a yêu thương nhất. Cũng là người cất bước bỏ rơi a. Phải chăng a là người có lỗi? Đã yêu e bằng cả trái tim mình... 1. Thôi tim ạ...nín đi đừng khóc nữa Bởi tình yêu không chọn lựa được đâu Cũng như ai...tôi từng có nỗi đau Cũng mềm lòng vì những câu họ nói. 2. Này gió ơi cho ta nhờ chút việc, Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng, Khi gió về nép bên cạnh người ấy, Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao. 3. Uống cho say để quên đi tất cả Quên nỗi buồn, sự cô độc, kẻ cô đơn Chợt nhận ra trong giấc ngủ chập chờn Đời vô vị khi tâm hồn đã chết ! 4. Tại sao nước mắt lại tràn Tại sao hy vọng lại càng mất đi Tại sao uống rượu ngàn ly Nhưng lại không thể quên đi một người 5. Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó. Cơn gió kia không phải của riêng tôi. Đó là của trời xanh và mặt đất. Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi 6. Miệng nói ghét nhưng lòng vẫn nhớ Nói hết chờ nhưng dạ vẫn mong Nói hết thương nhưng vẫn giữ trong lòng Vẫn in đậm 1 bóng hình ai đấy... 7. Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa Còn lãng quên là nhớ đến tận cùng Đôi khi khóc chỉ là buồn một chút Còn nụ cười là tê tái lòng đau! 8. Tôi bật khóc khi biết mình thua cuộc Vòng tay này không giữ được tình yêu Buồn làm sao với nỗi nhớ chắt chiu Người yêu tôi ngàn đời bên kẻ khác 9. Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang. Ta lang thang trên vỉa hè ký ức. Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật. Và bất chợt ta cảm thấy cô đơn.! 10. E thấy gì ko mưa đang ngồi khóc đấy Mưa buồn lắm mắt gió cũng cay cay Nơi xa lắm có một người đang nhớ Mong mãi một người khi mưa khóc giờ đây. ---------------------------------------------------------- 11. Sáng nay ra đứng bên khung cửa Lặng lẽ nhìn mưa, mưa cứ rơi. Mưa ơi thôi nhé đừng rơi nữa. Bởi lẽ hồn tôi ướt lắm rồi !! 12. Ước 1 lần và xin cho mãi mãi Được hóa thân thành kiếp cá trọn đời Để lặn sâu muôn trùng dưới đáy biển Trao kỉ niệm sâu thẳm đáy đại dương 13. Ngày chia tay mình vẫn gọi tên nhau. Nhưng không thể ngọt ngào như thuở trước. Bởi chúng mình đã lùi lại 1 bước. Đã trở về cái thuở chẳng iu thương . "1 lần nữa quay về ký ức ấy! 1lần nữa âm thầm đau... kìm nén.. để... 1 lần nữa cứng rắn ... Chúc ai đó hp! 1lần này nữa thôi... Và sẽ quên... "
XIN CỨ GỌI Xin cứ gọi một lần cho tha thiết Dù mai sau biền biệt chẳng còn chi Gọi một lần rồi lên tiếng từ ly Anh sẽ khỏi sống hoài trong ray rứt Xin cứ gọi khi anh còn thao thức Để tên em được hoài khắc trong tim Đừng nha anh đừng sống với im lìm ... Khi lòng vẫn ước ao lên tiếng gọi Xin cứ gọi khi lòng anh vời vợi Mỗi ưu tư chờ đợi một tình mơ Gọi tên em khi anh dệt ý thơ Em sống mãi trong cõi lòng lưu luyến Và tên em theo muôn ngàn gió quyện Sè thì thầm nhắc nhở chuyện tình xưa Dù một lần ta chẳng có đón đưa Nhưng vẫn nhớ trong tim nguồn yêu dấu
Gửi cho gió thoảng mây bay!!! Em đếm niềm vui trên ngón tay Tính đi nhẩm lại vẫn chưa đầy Từ dạo người đến rồi xa mãi Tim em băng giá, đời cuồng quay.... Em đếm nỗi sầu bằng phút giây Nhiều quá anh ơi...dạ hao gầy! Làm sao em đếm cho bằng hết Những lần rưng lệ, mắt mi cay? Thôi thì đếm bằng sắc Thu phai Hay Đông tái tê kéo thật dài Như vậy dễ dàng hơn anh nhỉ? Để em khờ khạo khỏi đếm sai! Mà...đếm làm chi...những u hoài Tình duyên đã lỡ, biết trách ai? Mang dấu yêu xưa...ra đong đếm Chắc đỡ cô đơn với tháng ngày?!
Chiều nhớ Nhớ em đợi em đợi buổi chiều Tình yêu đong đếm được bao nhiêu Em đi đâu để anh chờ đợi Hỡi nỗi buồn khóc mãi không vơi ... Không em chiếc lá sao tàn vội? Lỡ hẹn đôi lần lá mãi trôi Không em ánh mắt sao buồn vậy? Lỡ hẹn đôi lần nước mắt rơi Anh tự trách ngại ngùng ngày ấy Để giờ đây đánh mất làn mây Làn mây tình yêu anh gìn giữ Ngọn gió nào lặng lẽ mang đi Hận gió, trách gió, trách được chi Buồn em, trách em, trách làm gì Vì anh đã thầm thương thầm nhớ Nhớ một người bóng dáng mộng mơ Ngu ngơ đôi mắt chờ em mãi Lác đác vần thơ đón ban mai Xa xăm ai đó trông em đó Man mác buồn kia chạy trốn đời Nhưng anh vẫn nở nụ cười Bên khung cửa đó có người đợi em
Kẻ đang đứng lại...hằng hà...băng tim Lạnh cho..kẻ..phải lặng im Người sang bên nớ...người tìm...cố tri Con đò đưa bóng người đi Xa nhau...tách bến...sông kia..thêm sầu Thuyền kia...trôi đến nơi đâu Để con sông nhỏ...bạc đầu nhớ thương Nàng xa...cách mấy dặm trường Tôi còn mải miết...tìm đường...sang thăm Đông tàn...lạnh đến trăm năm Đóng băng...nỗi nhớ...âm thầm...biệt ly —
Có những lúc lang thang trên phố Đi tìm quên...để nhớ vô cùng... Có những ngày mong giá lạnh ngày đông Khi đông đến lại mong chờ nắng hạ... Cũng thật lạ...khi gần lòng hờ hững Để xa xôi lại khắc khoải ngóng chờ... Để những chiều cứ ngớ ngẩn làm thơ... Gửi cảm xúc vào gió mây phiêu lãng... Có những lúc...cố giả vờ mà sống... Bởi biết rằng...hạnh phúc chỉ là mơ... Nói làm chi những khát vọng...tôn thờ... Khi tình ái chỉ là trò múa rối... Có những lúc...mệt nhoài nơi xó nhỏ Nằm chơ vơ...nghe gió lạnh đi về... Len vào phòng...gieo những nỗi lê thê... Như than khóc ...một thời xa...lãng đãng...
Cay đắng chưa từng sao biết ngọt Cơ hàn chưa trải hiểu chi đời Mắt chưa đẫm lệ tim chưa nát Sao hiểu xâu xa nghĩa tiếng cười!
Người ra đi làm lòng tôi đau nhói Cõi đời này vắng bóng người tôi yêu Biết ngày xưa em đừng thề đừng hứa Để giờ đây tôi lặng lẽ nhói đau Trái tim tôi vết thương sâu vô tận Vì kẻ khờ đã trót lỡ yêu ai!