Một mùa xuân mà hoa lá ko vui Vì giờ đây thiếu bóng dáng 1 người Chỉ có gió thổi qua lòng se lạnh Ngỡ như rằng đang mai mỉa riêng tôi hạ đến rồi sao ko nắng chói chang Mây phiêu du đi lạc xứ vội vàng Bỏ núi đó bơ vơ thầm ngóng đợi Mà có nào buông 1 tiếng trách than Lá vàng rơi phải rằng thu đã ghé Đây hương thơm mùi hoa sữa đầy trời Còn lối cũ một người đang dạo bước có phải rằng người ấy là chính tôi Một luồng khí len lòng ta buốt giá Như biết rằng ta đang nhói con tim Đông băng giá nhưng người càng băng giá Bởi người xưa còn đâu nữa mà tìm
Đã bao lần em cố để quên Để nhận về nhiều hơn là nỗi nhớ Bài thơ buồn như bài thơ còn dang dở Hoa sữa ngậm ngùi theo những dấu yêu Có thể em đã yêu anh quá nhiều Đến mức tưởng chừng không thể yêu ai hơn được nữa Mà anh lại trao em một tình yêu xẻ nửa Một nửa hao gầy, một nửa mong manh... Mình chia tay vì em, hay vì anh? Vì anh vô tâm hay vì em cố chấp? Em kiêu hãnh ngẩng đầu mà khóc Nhìn bầu trời sập nát giữa hoàng hôn. Em làm bạn với nỗi buồn và sự cô đơn Run rẩy khóc mỗi lần xem nhật ký Hạnh phúc đắt hơn ngàn lần em vẫn nghĩ Nhưng một nửa thôi em cũng chối từ....
Mấy đêm nay nỗi buồn đã về lại Thoáng cay cay trên đôi mắt mệt nhòa Lệ rơi chưa mà môi ta mặn đắng? Đã ướt đẫm vạt áo ấy... ngày xưa! Ta giấu hết nỗi buồn vào ngực trái Để nụ cười còn giữ mãi trên môi Những khi nhớ trái tim đau thắt lại Lại gục đầu tay bó gối khóc dài Ta không muốn để ai thấy rõ... Phiền vầng trăng sáng tỏ bên đường Lũ chim sâu vẫn hót... ví von Nhành lộc quế vẫn còn nhựa sống. Khoảng trống này sao mà rộng thế Có ai về khỏa lấp được không? Ông trời có khi nắng khi giông Còn em vẫn chờ trông người ấy!
Anh vẫn sợ Anh vẫn sợ một ngày em đi mãi Còn mình anh đứng lại nơi đây Nơi con đường rợp những bóng cây Và đã ghi thêm vào bao kỉ niệm Anh vẫn sợ ngày anh hốt hoảng tìm kiếm Chẳng thấy dáng em anh thẫn thờ Anh vẫn sợ một chiều rớt áng thơ Em không đọc làm ngơ quên lãng Anh vẫn sợ gọi hai từ dĩ vãng Em nói rằng nơi đó sẽ ngủ yên Anh sợ rằng chẳng ghép được chữ duyên Để một ngày anh ngậm ngùi tiếc nuối Con đường dài anh bơ vơ đến cuối Đứng lặng thầm nhìn từng áng mây trôi Và giờ đây em đã xa thật rồi Những nỗi nhớ mới bừng lên thức giấc Anh nghẹn ngào dòng lệ cùng tiếng nấc Nghe trong tim hụt hẫng biết nhường nào! Ngày bên em thật hạnh phúc biết bao Giờ đây phải Lưu vào kỉ Niệm Phút mộng mơ biết rằng là phù phiếm Mà không sao ngăn nỗi nhớ về em Anh xin lỗi những gì anh đã đem Chưa trọn vẹn và chưa đầy nơi ấy Nơi cô đơn em buồn nên che đậy Những gì là cảm xúc yêu thương Và giờ đây còn lại những vấn vương Anh nợ em ngàn lần câu nói dối Còn đâu nữa nụ hôn trộm mỗi tối Một tiếng yêu em chưa thốt thành lời Anh nợ em nợ cả một cuộc đời Chưa trả hết quan tâm và yêu mến Tiếc ngày vui vội vàng em đem đến Rồi giờ em lặng lẽ ra đi Anh đã sai hay anh làm điều chi? Khiến em buồn vương đôi mi em khóc Anh vẫn biết cuộc đời còn khó nhọc Chẳng gần bên em có vượt qua không Và rồi đây trở lạnh lúc trời đông? Có ai ôm em vòng tay sưởi ấm Anh vẫn sợ nếu yêu em sâu đậm Xa nhau rồi anh biết phải làm sao? Anh vẫn sợ khi nỗi nhớ thét gào Anh chỉ biết gọi tên em trong mộng Anh băn khoăn một ngày trong cuộc sống Khi nào em đọc được những dòng này!
Hoa, nắng và gió Hoa e ấp, ủ mình trong nắng sớm Nắng nhẹ nhàng sưởi hoa lớn đơm bông Hoa thiếu nắng, hoa còn khoe hương thắm? Nắng thiếu hoa, nắng chẳng tỏa ánh vàng. Ngày qua ngày nắng âm thầm bên hoa Nắng đâu biết hoa cần nhiều hơn thế Rồi gió đến làm hoa rung rinh cánh Gió thổi hạnh phúc đến bên hoa. Gió thầm thì bao nhiêu điều tuyệt diệu Những khung trời, những ao ước gió đã qua... Hoa mải mê cuốn theo cơn gió lạ Đâu biết rằng gió đến, gió sẽ đi. Hoa buồn ư? Ong bướm đến bên hoa Rót cho hoa bao nhiêu lời mật ngọt Chúng chỉ vui đùa thôi, hoa có biết...? Vô tâm ong bướm, đậu rồi lại bay. Hoa ủ rũ trong lẻ loi hiu quạnh Nắng giang tay ôm trọn hoa vỗ về Nắng xua tan nỗi buồn hoa chất chứa Để hoa cười trong sương sớm long lanh. Hạnh phúc đến, với nắng thật mong manh Bởi gió kia lạnh lùng quay trở lại Rất dạt dào và cũng đầy kiêu hãnh Lại thêm một lần, hoa lá lao xao. Vòng tay nắng không níu nổi hoa nữa Gió đưa hoa tung bay khắp đất trời Bầu trời kia như dành riêng hoa gió Hoa đắm mình trên đôi cánh tình yêu. Hạnh phúc đó cũng chỉ là thoáng qua Có hay không? Thứ tình yêu: mãi mãi Hoa rụng rơi nơi góc thềm lạnh lẽo Vô tình... hoa gió lướt qua nhau. Khu vườn xưa nay không còn hoa nữa Nắng sống trong niềm khắc khoải, đợi chờ Nắng lang thang trên khắp mọi lẻo đường Mong một ngày gặp lại bóng hình quen. Rồi duyên số đưa nắng đến bên hoa Nắng xót thương trước cảnh hoa tàn tạ Hoa mỉm cười ngả đầu vào vai nắng: ''Hạnh phúc là được yêu và chết trong tình yêu'' Hoa uá rồi! Nắng nhạt... chờ màn đêm...
Chiều kỹ niệm Bụi thời gian phủ mờ trong kỹ niệm Mối tình nào rồi như nắng vàng phai Ta mãi đi dưới vòm cây đổ lá Vội chào nghiêng thơ rụng buốt đêm dài Nắng đổ dài bên kia đường phố nhỏ Mưa không làm nhoà nhạt bóng hình xưa Bên song buồn hàng lá đổ ban trưa Chân vội bước dấu lần bao dĩ vảng Mưa rơi, mưa vẫn còn rơi trên xứ lạ Tình đi, tình đi mãi mãi có ai hay Mây lặng lờ, mây vẫn cứ lặng lờ bay Tôi ngôì đấy, gởi hồn thơ vào nhung nhớ Chiêù kỹ niệm, mang gởi vào căn gác nhỏ Khói thuốc vàng tay, vàng cả mảnh cô đơn Chiều không ai, chiều dâng tím cả tâm hồn Chân trỉu nặng, mưa nào nhoà trong đáy mắt
Em không trách xin anh đành nhận tội Bỏi lòng em thấu hiểu nỗi thiết tha Tình trong anh luôn giữ mãi đậm đà Dù ngày tháng em lớn dần tuổi mộng Em không trách bởi trời cao biễn rộng Tình bao la mong ngóng cũng tràn tuôn Đừng nha anh đừng mang mãi nỗi buồn Rồi tự trách khi em không hờn giận Đừng để em tâm hồn luôn vướng bận Ray rứt về làm lận đận hồn thơ Em muốn mình sẽ sống mãi trong mơ Niềm hạnh phúc chợt về trên môi héo Em sẽ đón tình anh trên vạn nẽo Giang vòng tay chứa đựng cả trời yêu Để muôn đời mình chẳng thấy cô liêu Dù xa vắng kỷ niệm hồng vẫn đẹp
Ðêm nay Ðêm nay ngồi ngắm ánh trăng mơ Nhớ mãi về ai nẽo đợi chờ Nâng mấy nhịp buồn theo cung gió Cho lòng ngơ ngẫn nỗi vu vơ Ðêm nay ngồi đếm vạn vì sao Duyên kiếp ai mang tự thuở nào Mỗi một lung linh là mỗi mối Tơ sầu vương vấn ngất lên cao
đêm nay ngồi đó một mình xin trao một khúc tâm tình từ đây vấn vương hai chữ tình thương bao điều tâm sự đêm trường ai hay
Tình yêu ơi ngươi là gì vậy thế? Để tim ta mãi chẳng thể lặng im. Cứ chìm đắm trong mộng mị ưu phiền. Tình yêu ơi! muốn lãng quên tât cả! ****** Tình là gì trong dòng đời hối hả? Khi nghiệt ngã cứ tìm đến bên ta. Yêu là yêu ta chỉ biết thật thà. Nhưng sao tất cả là dối trá? ****** Tình yêu ơi!trái tim ta lạnh giá! Một mình em sao có thể đây anh? Nước mắt em vẫn ướt đẫm từng đêm. Quá khứ êm đềm giờ chỉ là mộng ước! ****** Tình yêu ơi !biết bao điều thân thuộc! Đã cùng ai mãi mãi tận khơi xa. Tình yêu ơi giữa biển trời bao la. Ta tìm mình cũng là tìm"tình chết"...!
Nửa là sông, nửa là trời lục bình cứ vậy muôn đời nổi nênh thân bèo, nước dưới - mây trên trôi là động, đứng là yên phận mình. Chẳng ai đem cắm lục bình tím hoa nở giữa lặng thinh đêm dài người lai rai, mưa lai rai xuống câu vọng cổ dắt lai tấm buồn. Chống chèo mấy đận sẻ suôn tha hương vẫn cứ cội nguồn vọng trông lúc cạn hẹp, khi mênh mông vẫn hoa tím biếc phải lòng lá xanh. Theo sông, khúc thẳng khúc quành thuở binh đao, thời yên lành cù lao về đâu áo vải cờ đào quá giang hoa tím hồn trao lục bình! Vời xa cái chốn cung đình này "cưng" Nam Bộ thiệt tình với ta lục bình một nửa là hoa nửa như châu thổ câu ca tím buồn...
Hoa nghiêng mình trước gió Bóng em nghiêng dưới ánh chiều tà Tình tôi nghiêng trong đôi mắt Ai....