Gió lạnh đầu mùa, rưng rưng nỗi nhớ Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ một chiều mơ Nỗi nhớ bơ vơ, hoàng hôn nhuộm đỏ Bóng anh ngồi, lặng lẽ, mặt hồ xa. ****** Gió lạnh về, đong đầy những ngày qua Một chút bâng khuâng, của khúc tình ca Em nhớ mãi, bài thơ em đã viết Em nhớ anh, một chút, được không anh? ****** Sẽ chẳng thể, đánh thức trái tim anh Bằng nỗi nhớ, dù mỏng manh như thế Nhưng em biết, niềm tin em có thể Đợi chờ anh, là hạnh phúc của em. ****** Sẽ chẳng thể, biến bộ phim mình xem Thành giấc mơ, anh và em ngày tới Nỗi nhớ chiều không anh, sao chới với Sao ắp đầy, những nỗi nhớ không tên. Gió đầu mùa, mặc ấm nhé, đừng quên Đừng quên xoa tay, mỗi khi thấy lạnh Đừng ngồi một mình, lúc buồn hiu quạnh Gửi tặng anh, khăn gió ấm bình yên. ****** Em sẽ để, cảm xúc đến tự nhiên Sống thật lòng mình, như em đã có Biết đâu vào ngày đẹp trời nào đó Có một người bất chợt nhớ tới em?
Tôi là kẻ làm vườn Trên đỉnh đồi Cứu Rỗi Trái tim tôi lỡ thương Một loài hoa đồng nội Giữa vũng đời lầy lội Tôi ươm một mùa hoa Mong lũng đời chật chội Vẫn đẹp ngời kiêu sa Sức sống loài cỏ hoa Tôi ngỡ ngàng biết mấy Hương đồng nội mặn mà Làm tim rôi run rẩy Tôi che mưa chắn gió Tôi chăm chút nâng niu Mong mùa vàng mở ngõ Ngợp đất trời hương yêu Khi nụ đời sắp nở Mươn mướt đóa xuân thì Mùa vui đành dang dở Ngày tôi phải ra đi… Là tôi đời vội vã Hay hoa kia muộn màng Để phím trần lạc nhịp Để tơ trời dở dang? Tôi là kẻ làm vườn Trên đỉnh đồi Cứu Rỗi Đời tôi, cuộc hành hương Giữa cuộc đời muôn lối Những mùa hoa bỏ lại Đã bừng nở trong tôi Những mùa hoa đẹp mãi Trên dặm trường xa xôi Mạnh bước lên, tôi nhé! Dẫu đơn côi độc trình Gót chân trần sẽ nở Đẹp muôn ngàn hoa xinh Mạnh bước lên, tôi nhé! Đừng ngoảnh lại sau lưng Những mùa yêu dang dở Sẽ mãi đẹp vô chừng Mạnh bước lên, tôi nhé! Dâng cho trọn cuộc tình Hoa thơm đời tận hiến Sẽ ngát trời hương kinh. Cao Gia An, S.J. Cenacolo di Montauto
Câu chuyện 1: Giá trị của thời gian Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong các việc sau đây: Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD. Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD. Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng ta. Thời gian là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại. Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ “Giết – thời – gian”. Nhiều người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật rachúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng.
Câu chuyện 2: Tình bạn Một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch. Trong một lần tranh luận, họ cãi nhau, một người đã tát người kia. Người bị tát cảm thấy bị xúc phạm, không nói gì mà chỉ viết lên cát: “Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi”. Họ tiếp tục chuyến du lịch đến một vùng hoang vu, người bị tát suýt bị cát vùi, may mắn dược bạn cứu. Tỉnh lại, người đó lại khắc lên đá: “Hôm nay người bạn tốt của tôi đã cứu tôi”. Đứng bên cạnh, người bạn hiếu kỳ hỏi: “Tại sao lúc mình tát cậu, cậu lại viết lên cát, bây giờ lại khắc lên đá?” Người này trả lời: “Khi bị bạn làm tổn thương nên viết vào nơi dễ quên, gió sẽ thổi lấp đi. Ngược lại, nếu được giúp đỡ hãy nên khắc sâu trong đáy lòng. Ở nơi đó, bất cứ ngọn gió nào cũng không thể xoá lấp được.” Bạn bè nếu xảy ra va chạm là nhất thời vô tâm, giúp đỡ mới là thật lòng. Hãy quên đi những va chạm gì bạn bè đã gây ra, chỉ ghi nhớ sự giúp đỡ của họ, chúng ta sẽ thấy trên thế giới này toàn là bạn tốt.
Câu chuyện 3: Lời nói Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, có 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp. Chồng cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng…Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo. Mọi người trong vùng ai cũng thầm khen cô là người nết na…Trong vùng đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp… Trong số đó có tên yêu cô đến điên cuồng… Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối…Hắn từ yêu hóa ra căm hận. Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã không giữ tròn trinh tiết của người vợ, là 1 người phụ nữ thiếu đức hạnh… Tin đồn cứ truyền khắp nơi trong vùng, mọi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi. Rồi tin đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô. Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô… Không thể nào chịu nổi những lời gièm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn lắm… Một lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết. Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn không hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi…Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt… Hắn tìm đến cụ già nhất làng và là người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông một lời khuyên. Cụ già nghe xong mọi chuyện không nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng. Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối. Hắn ngạc nhiên lắm, vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ. Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói: - Những lời do con người nói ra cũng như những bông gòn kia vậy, không thể nào lấy lại được. Một khi lời đã nói ra thì không làm sao có thể rút lại được.
Ta là gì trong trái tim nhau Là hiện tại thương đau trong quá khứ? Là tương lai đang băn khoăn do dự? Là chiều vàng tìm lại những thương yêu? Ta là gì? Bạn hữu? Người yêu? Là say nắng thoảng qua hay suốt kiếp?... Là bền vững hay gặp nhau vài dịp? Làm nhau vui hay chỉ thích tổn thương? Đã qua rồi, những bờ bãi đau thương Nhặt cánh tương tư thả vào chiều đầy gió Xin đừng buồn vì suy tư này nọ Chuyện qua rồi hãy để gió cuốn đi Con thuyền chông chênh lạc lối những nghĩ suy Sẽ chẳng trách đâu vì những điều nhỏ nhặt Thuyền lênh đênh nếu có ngày gặp mặt Xin hãy cùng cười vì ta vẫn thấy nhau. Ta là gì? Hạnh phúc? Thương đau? Là nuối tiếc những phút giây lầm lỡ? Là yêu thương một đời ta lo sợ? Nhưng đừng là những tội nghiệp, đáng thương Ta là gì? Trách nhiệm? Vấn vương? Là cái chi? Là do ta lựa chọn Sẽ chẳng sao nếu khi chưa quá muộn Ta là gì chỉ anh biết được thôi
Em đi về bên ấy Trời đầy gió đầy mây Anh đi về bên này Đường đầy hoa đầy nắng Một dòng sông xanh thẳm Chảy mãi giữa đôi bờ Nghe xa xa tiếng sấm động cơn mưa... Anh lo em đường trơn lạnh ướt Thương bước chân em tảo tần mải miết Như con cò lặn lội thâu đêm Anh ước gì được đến bên em Chẳng có dòng sông nào ngăn cách Để cầm tay em dịu dàng tha thiết Nói một lời yêu thương Anh không vượt qua được dòng sông Cũng không thể vượt qua nỗi nhớ Ngày dài quá và đêm rộng quá Biết bao giờ anh hết chơi vơi Sông cứ chảy ra biển khơi Em cứ chảy theo dòng đời vô tận Anh cứ giữ một tình yêu thầm lặng Mang nhớ thương khỏa lấp đôi bờ Và mang em vào trong cả giấc mơ
Mai Thuyền Cập Bến Em cứ viết những nỗi buồn năm tháng Như cành lê hoa trắng lúc vào Xuân Những bài thơ gói ghém trọn niềm buồn Những ghe nhỏ đưa hồn ra sông lớn Đúng em ạ, giữa cuộc đời bận rộn Giữ trong hồn một góc nhỏ cho thơ Trong mù sương vẫn có ngọn đèn mờ Soi dẫn lối như hải đăng cạnh biển Mỗi bài thơ mỗi cột đường kỷ niệm Em trồng hoa, cắm neo xuống lòng sông Lục bình trôi, khoe hoa tím trên giòng Hay dương liễu, hay dừa xanh, bình bát Mùa hoa nở hương trầm bay thơm ngát Đưa em về thuyền cập bến sông mơ Trên bờ kia có ai đứng đợi chờ Đưa em đến căn nhà xinh hạnh phúc
MONG TÌM LẠI gửi tặng Tím!!! Quanh quẩn lòng vòng chẳng biết đâu Một ngày nắng chợt cháy trong đầu Mới hay ngày qua là mưa đổ Trái tim vô tình bỗng chợt đau! Lối cũ đường về hụt bước chân Vườn xưa trơ trọi nhạt bóng râm Chạnh nhớ ngày đi mùa hoa nở Cánh gió lao xao mộng rơi thầm Mong tìm thấy lại tuổi thơ xưa Đàn cò bay lả sáo vần thơ Đồng xanh ngơ ngẩn chân trần thả Những bước đầu tiên với mong chờ Tôi bỗng thèm nghe mẹ ầu ơ Võng đưa gầy guộc bàn tay khô Giữa chốn phồn hoa lòng như rạ Niềm tin quay quắt mắt lệ mờ Quanh quẩn lòng vòng những suy tư Ngỗn ngang trăm mối nỗi thực - hư...
Chạm Tay Vào Nổi Nhớ Em bắt đầu chạm tay vào nỗi nhớ Những yêu thương trăn trở dậy trong đêm Cầm điện thoại trên tay, cảm giác lại êm đềm Miệng mỉm cười, lòng rộn ràng... đến lạ. Dẫu biết rằng chưa có được tất cả... Một lời sẻ chia để quên đi những vất vả đời thường Một tiếng vỗ về cho qua nhanh những trăn trở yêu thương... Nhưng đã có nụ cười ta trao nhau mỗi lần gặp mặt. Vẫn chờ đợi một ngày nào đó nghe được lời bộc bạch Dù biết đang ở khoảng cách rất xa vời Khao khát muốn nghe, lời chân thực trên môi Vẫn vui hơn khi không phải nghe những lời giả dối. Em_cô gái có trái tim, mong manh yếu đuối Ai lỡ chạm vào thì xin đừng cúi mặt, hờ hững bỏ đi Chỉ một bước chân nhỏ, cũng đủ sức để khắc ghi Dù chưa biết vết chân ấy đau đớn hay êm đềm nhung lụa.
Bài Thơ Cho Em Bài thơ viết cho em Ước mơ thật êm đềm Mong trời luôn xanh ngát Cho tình mãi dịu êm Bài thơ viết cho em Mong bốn muà hoa nở Ông mặt trời hớn hở Chị hằng viếng nhà chơi Bài thơ viết cho người Cho Anh-Em-Chúng ta Xin mỗi ngày phép lạ Bình an-hạnh phúc ngời! Bài thơ viết cho đời Những ai nhiều đau khổ Mong trời thường chiếu cố Luôn gặp phước-thiện nhân! Bài thơ viết tình thân Yêu xa hoá ra gần Bớt đi đời lận đận Thiên đường chốn trần gian
Hẻm có ji đâu nà H ui. người M mau buồn mau vui khìn khìn á H ui. Mẹ M còn nhưng từ bé M ít sống gần Mẹ .
CHƯA CÓ LẦN VUI Hạnh phúc đó, xa trong tầm với Nên đời nầy nào tới phiên ta Người đi biền biệt bóng xa Người chờ lệ tím nhạt nhòa biển sâu Vì thương nhớ, đóa sầu hoa nở Thiên thu buồn khắc ở trong tim Lấy ai bày tỏ nỗi niềm Nên đành gánh lấy bao đêm vai oằn Cô đơn bóng, con trăng khuyết nửa Rơi đáy hồ vật vửa mồ côi Tôi xa anh mãi thật rồi Ngàn sao lấp lánh... biết ngôi nào tìm
hihihi Có ai đâu nà em bít tỷ mà dễ xúc động. Sao tui hok bỏ được tánh này. Mấy bài thơ của H Kun hay lắm á.