GÓC BẾP XINH...nhà mình!!!

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi hugolina, 6/10/12.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    :134:...hok hỉu...cóa ý đồ gì hok đây...chong sáng hay đen tối đây chài...:134:

    [​IMG]
     
  2. MãnhLongQuáGiang_@

    MãnhLongQuáGiang_@ Thần Tài



    [​IMG]

    GIẤY CHỨNG NHẬN "CON NGƯỜI"

    Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.

    - Soát vé

    Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra. Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :

    - Ðây là vé trẻ em.

    Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :

    - Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?

    Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :

    - Anh là người tàn tật ?

    - Vâng, tôi là người tàn tật.

    - Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
    Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :

    - Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.
    Cô soát vé cười gằn :

    - Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?

    Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên

    - Anh chỉ còn một nửa bàn chân.

    Cô soát vé liếc nhìn, bảo :

    - Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !
    Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :

    - Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…

    Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình. Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật… Trưởng tàu cũng hỏi :

    - Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?

    Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .
    Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:

    - Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.

    Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :

    - Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.

    Trưởng tàu nói kiên quyết :

    - Không được.

    Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :

    - Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ. Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :

    - Cũng được.

    Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :

    - Anh có phải đàn ông không ?

    Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :

    - Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?

    - Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?

    - Ðương nhiên tôi là đàn ông !

    - Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?

    Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?

    Mọi người chung quanh cười rộ lên. Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :

    - Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?

    Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :

    - Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.

    Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :

    - Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.

    Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :

    - Cô hoàn toàn không phải người ! Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :

    - Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?
    Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:

    - Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…

    Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa. Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.

    Sống ở trên đời cần phải có một tấm lòng đó là lòng YÊU THƯƠNG, lòng HIỂU BIẾT, và LÒNG VỊ THA. Đó là sự chứng nhận cho chữ "người" của mỗi con người.

     
  3. MãnhLongQuáGiang_@

    MãnhLongQuáGiang_@ Thần Tài


    CÂU CHUYỆN VỀ CHIẾC VÒNG

    Vua Salomon trong Kinh Thánh được vang danh vì sự khôn ngoan, giầu có và các trước tác của mình. Ông lên làm vua vào khoảng 967 trước Công Nguyên. Quốc gia Do thái của ông, lúc đó, trải dài từ ven sông Euhrates trên miền Bắc, vùng Lưỡng Hà, xuống đến tận vùng cực Bắc của Ai Cập, phía Nam.

    Một ngày nọ, Vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: “Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ Sukkot và ta cho ông sáu tháng để tìm thấy chiếc vòng đó. “
    Benaiah trả lời: “Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy chắc phải có gì đặc biệt? “

    Nhà Vua đáp: “Nó có những sức mạnh diệu kỳ. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó, sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn, nhìn vào nó sẽ thấy vui”. Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.

    Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.

    Vào đêm trước ngày lễ Sukkot, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi “Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không? “. Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng rỡ một nụ cười.

    Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mừng lễ hội Sukkot.

    “Nào, ông bạn của ta, ” Vua Salomon nói, “Ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa? “. Tất cả những cận thần đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.

    Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: “Nó đây thưa đức vua”. Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó khắc dòng chữ: “Điều đó rồi cũng qua đi”

    Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó, ông cũng chỉ là cát bụi.

    Sưu tầm theo Chicken Soup For The Soul




    [​IMG]
     
  4. MãnhLongQuáGiang_@

    MãnhLongQuáGiang_@ Thần Tài


    [​IMG]

    Tôi trong mắt người khác là như thế nào?


    Khi người khác đặt câu hỏi: “Nếu có ai đó nói xấu bạn, bạn có để ý không?” thì bạn sẽ có 2 cách trả lời.

    Nếu bạn nói: “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì!” thì thực ra bạn đang nói rằng “Tôi không quan tâm đến người khác nhìn nhận và đánh giá tôi ra sao và vẫn ôm khư khư cái cách sống ích kỷ của riêng mình.”

    Một người biết suy nghĩ sẽ điềm đạm trả lời: “Tôi sẽ xem người khác nói gì về mình, nếu người ta đánh giá đúng rằng tôi có thói xấu đó, tôi sẽ sửa chữa! Nếu thấy vô lý, tôi sẽ không quan tâm!”

    Bạn biết đấy, không có lửa làm sao có khói. Đa phần chúng ta hay cố chấp và luôn nghĩ bản thân mình là đúng nên không cần quan tâm đến người khác nghĩ gì, cứ sống hăng hái cho riêng mình, đạt được cái cụ thể cho riêng mình. Bạn nên nhớ, sống trong xã hội này không phải chỉ có một mình bạn và bạn không phải lả “cái rốn của vũ trụ “nên bạn cần phải dung hòa với mọi người hơn.

    Hãy luôn tự hỏi bản thân “Ta trong mắt ai thế nào” nếu bạn không muốn nảy sinh những điều dị hợm khó coi. Ngồi trong quán ăn đông người thì co chân lên ghế, đi ngoài đường khạc nhổ trúng cả vào người đi phía sau, ngồi học mở nhạc thật lớn để nổi bật, chen lấn xô đẩy trong lúc mua vé xem ca nhạc..và còn nhiều phong cách sống khiến bạn lập dị hơn nữa.

    Một người bạn Mỹ sẽ rất băn khoăn sao bạn lại có thể vứt lon nước vừa uống xuống nắp cống nước thải. Bạn trai người Úc sẽ nhìn bạn bằng một con mắt khác khi bạn ăn uống thật tự nhiên và vô tư, đến nỗi tiếng chóp chép phát ra từ miệng vang khắp cả phòng ăn. Và khi đi chợ cùng người bạn Nhật họ sẽ nhạc nhiên khi chúng ta dùng quá nhiều túi nilon đựng. Đó không phải là vì kinh tế khác nhau, mà vì văn hoá và cách ứng xử đã không giống nhau.

    Có những lúc bạn nên lắng nghe những lời góp ý hoặc cả những lời nói xấu sau lưng mình để bạn biết sống có người khác nữa, sống cho người khác nữa, và sống tôn trọng người khác nữa. Trong thời kỳ hội nhập kinh tế quốc tế, chúng ta phải thực hiện điều đó khẩn trương hơn nữa, để môi trường sinh thái dễ chịu, hài hòa, văn minh và thân thiện.

    Bạn là một cá nhân nhưng không thể tồn tài ngoài sự vận động phát triển của xã hội. Bạn có ảnh hưởng và bị ảnh hưởng từ người khác. Bạn không tồn tại độc lập. Bạn sống có người khác.

    Bạn không thể mong muốn và làm mọi thứ vì cá nhân bạn, như thế là ích kỷ. Vì bạn biết yêu thương và được yêu thương, nên bạn phải sống cho người khác.

    Bạn có phong cách, tính cách riêng, bướng bỉnh, ngô nghê, quậy phá… Nhưng bạn không thể thể hiện tự nhiên quá phong cách sống của mình trước mặt người khác. Bạn không thể muốn làm gì thì làm vì ý thích của mình, như thế đôi khi bạn đã sống không tôn trọng người khác.

    Đã đến lúc bạn phải trả lời câu hỏi “Tôi trong mắt người khác là như thế nào?”. Hành trình trở thành một công dân tốt trong mắt người khác bao giờ cũng là mục đích hấp dẫn trong niềm kiêu hãnh con người.




     
  5. MãnhLongQuáGiang_@

    MãnhLongQuáGiang_@ Thần Tài


    [​IMG]

    Giấc Mơ Của Một "Thi Sĩ"

    Thi sĩ Sully Prudhomme, người Pháp đã có lần tưởng tượng ra một giấc mơ như sau:

    Ông mơ thấy một nhà nông bảo ông hãy cầm cày lấy đất, trồng lấy lúa, gặt lấy thóc, làm lấy gạo mà ăn. Ông mơ thấy người thợ dệt bảo ông hãy đánh lấy chỉ, dệt lấy áo mà mặc. Ông mơ thấy người thợ nề bảo ông hòa lấy vữa, xây lấy nhà mà ở. Còn gì nữa? Ông đã thấy mọi người bỏ ông, xa lánh ông, để ông trơ trọi với cảnh vật. Ông kinh hãi. Ông kêu cầu, khẩn hứa nhưng chỉ thấy mãnh thú xuất hiện trên đường.
    Có lẽ không có bao nhiêu người đã mơ giấc mơ nói trên. Nhưng chắc chắn nhiều người chỉ nghĩ đến mình, tưởng rằng một mình có thể sống giữa vũ trụ, không cần đến ai, không cần ai giúp đỡ.

    Không ai là một hòn đảo. Chúng ta đều bị ràng buộc với mọi người, chúng ta đổi công việc của chúng ta với công việc của người khác, chúng ta phụng sự người vì người đã phụng sự chúng ta.

    Nhưng chúng ta không chỉ sống trong tình liên đới về mặt vật chất. Con người còn liên đới nhau về mặt hạnh phúc và đau khổ. Không ai hạnh phúc một mình và không ai một mình có thể chịu nổi sự đau khổ. Nhờ người, ta mới vui và nhờ người, ta mới trút bớt những cơ cực của ta. Thế giới này quá nặng khiến một người có thể mang nổi và sự khổ cực của vũ trụ quá lớn cho một trái tim.



     
  6. MãnhLongQuáGiang_@

    MãnhLongQuáGiang_@ Thần Tài

  7. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    :115: hum nay MB chui phải nộp xiền cho anh Đồng rùi...:115:

    :137::137::137:

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/11/14
  8. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member


    :banana:...đi ăn tối thui...đói bụng rùi...:banana:

    [​IMG]

    ...mum gì giờ ta?

    [​IMG]

     
  9. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]


    [​IMG]


    [​IMG]
     
  10. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    :115:...hết giờ onl rùi...:115:

    [​IMG]
     
    truongloan and ngoaho tanglong like this.
  11. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    :banana: Thui TM off nha...:banana:

    :banana: Mời ACE thức khuya - Chúc Mọi Ngừ buổi tối onl thật vui nà...:banana:

    [​IMG]

    [​IMG] [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  12. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=5zDAl7wJ8rk&src_vid=g2M0h7RG-xg&feature=iv&annotation_id=annotation_950845395[/YOUTUBE]

    Liên khúc nhạc không lời hay nhất
    -





    [​IMG]​
     
  13. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]


    [​IMG]

    [​IMG]

    ...Đi ngủ sớm...tìm giấc nà...

    [​IMG] [​IMG] [​IMG]

    [​IMG]
     
  14. ngoaho tanglong

    ngoaho tanglong Thần Tài Perennial member

    [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
     
  15. ngoaho tanglong

    ngoaho tanglong Thần Tài Perennial member

    [​IMG][​IMG]
     
  16. ngoaho tanglong

    ngoaho tanglong Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    truongloan, Triệu Minh and cỏ may like this.
  17. ngoaho tanglong

    ngoaho tanglong Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  18. ngoaho tanglong

    ngoaho tanglong Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  19. ngoaho tanglong

    ngoaho tanglong Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  20. ngoaho tanglong

    ngoaho tanglong Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.