“Ở nơi đó mẹ của con sẽ không ướt, không lạnh. Mẹ đã hóa thành trời xanh mây trắng... Mẹ có nghe con nói không? Mẹ ơi con nhớ mẹ?”. >> http://tritannhangtangocnhat.blogspot.com/ >> http://trimunhieuquaantoan.blogspot.com/ >> http://triseotangoc.blogspot.com/ Đó là những dòng tâm sự mộc mạc của nữ sinh mồ côi viết trong bức thư gửi mẹ đã lấy đi không ít nước mắt của người đọc. Bức thư đẫm nước mắt được Ngô Kiều Anh - học trò lớp 7A Trường THCS Diễn Kỷ (huyện Diễn Châu, Nghệ An) viết gửi người mẹ yêu dấu đã không may chết thật vì căn bệnh thế kỷ. Vừa qua Trường THCS Diễn Kỷ, huyện Diễn Châu phối hợp với qũy "Vì em cố" tổ chức cuộc thi “Thư gửi mẹ”. Chỉ trong một thời gian ngắn, ban tổ chức đã nhận được rất nhiều bức thư của các bạn học sinh gửi về với những dòng tâm can, tình cảm thực lòng gửi người mẹ yêu dấu của mình. Ngô Kiều Anh nữ sinh đã xuất sắc giành giải nhất trong cuộc thi với bức thư xúc động gửi cho người mẹ đã tắt hơi. Trong số đó có bức thư của nữ sinh mồ côi Ngô Kiều Anh đã gây xúc động mạnh đến ban tổ chức và xuất sắc giành giải Nhất của cuộc thi. Ngay sau khi được chia sẻ trên các trang mạng từng lớp nhiều người đã tỏ sự xúc động khi đọc những dòng tâm can mộc mạc của nữ sinh lớp 7 gửi người mẹ đã tắt nghỉ vì căn bệnh ung thư. Sinh ra vốn không được may mắn như các bạn cùng trà, lúc em còn đỏ hỏn thì không may người cha đã từ trần. Cũng không lâu sau đó, người mẹ của em cũng bỏ Kiều Anh để về thế giới bên kia. Ở vùng quê nghèo nơi những thành kiến về căn bệnh thế kỷ còn rất nặng nề, Kiều Anh phải sống trong sự xa lánh của mọi người. Nhưng vượt qua sờ soạng, cô bé mồ côi như một hạt mầm mạnh mẽ vươn lên trong bão tố thế cục. Kiều Anh trở nên một học trò gương mẫu, với năng lực của mình em được chọn vào đội tuyển của trường để dự kỳ thi học sinh giỏi huyện. Dù mẹ đã đi xa rất lâu nhưng với Kiều Anh mẹ vẫn luôn ở cạnh em trong từng bữa cơm, từng giấc ngủ và trên mọi nẻo đường... Đặc biệt, bức thư được Kiều Anh viết tự đáy lòng gửi mẹ trong ngày 8/3, nhắc đến kỷ niệm của hai mẹ con, về bữa ăn mà mẹ nấu cho em, những hương vị ấy có lẽ là món ăn ngon nhất trong cuộc thế của mình nên Kiều Anh nhớ rất rõ. Dù mẹ đã đi xa nhưng trong Ngày Quốc tế Phụ nữ, em vẫn mua hoa, chuẩn bị quà tặng mẹ như bao người bạn cùng lứa khác. Nhưng không như các bạn lúc tặng hoa cho mẹ được mẹ ôm vào lòng, được mẹ tặng lại cho cái thơm, cảm giác rét mướt ấy em sẽ không bao giờ được hưởng nữa nhưng em biết ở một nơi xa lắm, mẹ vẫn đang dõi theo và nhìn thấy em... Rồi quãng thời gian đứa trẻ em phải sống trong cái ác cảm của trần giới về căn bệnh thế kỷ khi người mẹ không may tạ thế cũng được Kiều Anh nhắc lại. Trong bức thư, Kiều Anh đã kể với mẹ mình với những từ ngữ thấm đẫm nước mắt và đã lấy lòng người đọc một cách diệu kỳ. Nó không còn là một bức thư gửi mẹ đơn thuần, mà nó như một lời nhắc nhở đến toàn tầng lớp. Và Kiều Anh khoe với mẹ thành tích học tập của mình. Em xếp thứ 2 trong một lớp chọn, được đi thi học trò giỏi huyện môn Văn. Và em hỏi mẹ: ở nơi xa đó mẹ có biết không, mẹ có vui không? Em đã làm ắt để mẹ được yên lòng, được kiêu hãnh về em. Qua bức thư, mọi người có thể cảm nhận được nghị lực phi thường của một đứa con nít, nó đã phải làm những gì khi bão tố cuộc thế đổ dồn tất những đau thương mất mát lên mạng của nó. Nhưng khi đêm xuống, lúc mưa buồn đứa con nít ấy lại nhớ mẹ đến da diết. Nó khao khát cái cảm giác được bên mẹ. thèm khát cái hơi ấm khi được vùi đầu vào lòng mẹ. Được ăn món mẹ nấu. Nguyễn Duy (ghi)