nhà em ở Long Thành tu Rưn đó anh em cầm thương để phòng thân người nào léng phéng mà gụ em là em dùng tới nó
keke...qua cầu gió bay hả đệ...hay cởi áo cho cô nào rùi mà làm bộ mất..về nghĩ lại thấy tiếc nên buồn phải hem?
Những bài văn bất hủ của tui CHẾ! Đề: Hãy tả một em bé mà em yêu quý. Gần nhà em có một em bé tên là Wobin. Em năm nay lên hai tuổi và đã mọc lơ thơ mấy chiếc răng. Em rất ít ngủ trưa, mắt em lúc nào cũng mở toang hoang. em ấy hay châm cứu đề đốm
Đề: Tả chiếc đồng hồ. Nhà em có một chiếc đồng hồ cũ, mỗi khi nó dở chứng hỏng hóc là mẹ em lại quát: "Sao mày ốm mãi vậy?" Đề: Hãy tả về mẹ em. Mẹ em cười nhe hai hàm răng đen nhánh vì ăn trầu.
Đề: Tả về con lợn. Nhà em có nuôi một con lợn nái, chân nó to bằng cái cán cào, đầu to bằng cái gầu tát nước, thân nó to bằng cái phích nước. Ngày qua ngày con lợn lớn nhanh như thổi. Rồi một hôm, em ở trong nhà, nghe tiếc éc éc. Thôi rồi, mẹ em đã bán lợn.
Đề: Em hãy tả buổi sáng ở xã của em. Buổi sáng ở xã em bắt đầu khi những chú chim còn ngủ gật gù trên dây điện. Các bác nông dân đội nón đi làm, những chú công nhân thì ngồi trên những chiếc xe máy kêu bình bịch... Chẳng mấy chốc, mọi người đã vội vàng về nhà vì sợ bị say nắng.
Nữ nhân viên của bệnh viện cầm giấy giới thiệu đến xin vé xem tư liệu. Trưởng rạp thấy cô khá xinh đẹp nên vui vẻ nói: - Tôi ưu tiên giải quyết cho cô mấy vé đặc biệt, nhưng với điều kiện tôi vô bệnh viện cô cũng phải ưu tiên săn sóc tôi đặc biệt một chút, cô chịu không? - Ồ, vụ đó thì quá dễ, em hứa sẽ ưu tiên đặc biệt cho anh! - Đặc biệt là sao? Thử bật mí coi nào? - Tức là chính em sẽ lau chùi, tắm rửa và sửa sang giường nệm cho anh yên giấc... - Trời ơi! Nếu quả tôi được cô ưu tiên săn sóc như vậy thì thật là sướng mê hồn... Không biết chừng ngày mai tôi xin nhập viện liền... Nhưng tìm cô ở khoa nào? - Anh cứ việc hỏi cô X, nữ hộ lí phục vụ ở... nhà xác!