NGƯỜI ĐẸP XÓM TRỌ Hồi mới ra trường tôi trọ ở làng Phùng Khoang. Làng này xưa là đất của nhiều anh chị đầu gấu, về sau, thời tôi ở là chốn tá túc của sinh viên và phò. Nghe bảo cũng có nhiều em vừa phò vừa sinh viên nhưng hoạt động kín đáo hơn mấy chị đêm nào cũng đứng rít thuốc chỗ cổng trường Tuệ Tĩnh. Xóm trọ có gần 10 phòng quây thành hình chữ U, ngay chính giữa là bể nước và khu vệ sinh. Nước được lấy lên từ cái máy bơm tay cọc cạch đặt cạnh nhà vệ sinh. Mấy năm ở đó không biết đã bao lần chúng tôi pha mỳ tôm, pha chè và nấu ăn từ nguồn nước tinh khiết này. Chỉ biết nó rất tanh, để qua đêm váng nổi một lớp như riêu cua nhưng chưa ai phát hiện mùi cứt, nên anh em vẫn yên tâm chè cháo đều. Một buổi tối mùa hè, đang nằm xem thời sự từ quả JVC 14 inch (tôi thuộc diện nhà có điều kiện nhất khu vì có tivi màu xem, con tivi ghẻ mua lại ở hàng điện tử giá 300 nghìn đô, hehe), thì chợt nghe một giọng tenor cất lên bài hát gì đó, hình như có đoạn “Trường Sơn ơi trên đường ta qua không một dấu chân người, có chú nai vàng nghiêng đôi tai ngơ ngác…”. Giọng nam cao hay nữ trầm rất khó phân biệt, nghe như bò bị chọc tiết, rống lên tiếng kêu bi tráng cuối cùng trước khi chính thức được chở ra chợ Phùng Khoang nhập cho hàng thịt. Bảo với Tiến lác quê Nam Định, mày chạy sang xem thằng điên nào rống thế. Tiến lác sinh viên năm ba, mở mồm là “đ-ịt cụ” rất dễ thương. Đảo một vòng về, anh báo cáo “Đ-ịt cụ có con mới chuyển đến!”. Tôi hỏi xinh không, xinh không? Tiến gật gật nói “Ngon thôi rồi, hàng họ lốp láp căng đét. Đ-ịt cụ đã thế còn nằm dạng háng hát opera mới kinh!” Nghe thằng này nói mà thèm. Khu trọ cũng có gái, nhưng đa số cá sấu. Nhiều lần anh em định tổ chức đi xem phong thủy tìm nguyên nhân vì sao đất này không có gái đẹp, chưa kịp xem thì hôm nay hàng về. Tiến lác thì thào “Đại ca sang nhìn phát cho sướng con mắt, đ-ịt cụ ngon đại ca ạ!” Ừ, gì chứ gái xinh anh luôn ưu ái, để sang xem phát. Phòng của em gái mới chuyển đến nằm trong góc. Hé mắt nhìn qua khe cửa chớp thì thấy trên quả phản gỗ, không biết một thằng hay con đang dạng chà bá, vừa gãi vừa hát um lên. Định thần lại ngó kỹ. Rất có thể là thằng, vì chân tay lều khều, xương ống đồng nhô lên, mặt góc cạnh nhưng lại mặc đồ ngủ con gái, tóc cũng kiểu con gái. Mẹ, vậy mà cu Tiến lác khen ngon, chắc troll mình đây! Chuyện giới tính của em gái mới chuyển đến nhanh chóng lan khắp xóm trọ. Xì xào một lúc, anh em bảo thôi kệ mẹ nó, đi mua mỳ tôm tiện thể xin con mụ hàng phở ít hành lá, mùi tàu tối ăn xem cúp C1, mai ta tính sau. Dạo ấy phòng tôi là trung tâm văn hóa. Cứ có bóng đá khuya là anh em đạp mini tàu đến, oánh hội phỏm ghi điểm, bọn nào thua bỏ tiền mua ít mỳ tôm về điểm tâm. Thường thì ăn xong díp bố cả mắt lăn quay ra ngủ kệ mẹ chúng nó đá với nhau trong tivi. Có khi 5 thằng vật vờ trên cái giường sắt 80 phân, sáng ra vừa dụi mắt vừa hỏi “Đêm qua thằng nào thắng?” Biết đ-éo đâu được, tao cũng ngủ như mày, hehe! Buổi sáng, Quân bệu chạy ngoài bể nước vào giọng hổn hển “Đ-ịt mẹ con mới chuyển đến… súng ống to vật. Tao thấy nó đi vệ sinh, cái đ-éo gì trong quần to bằng cái chày!” Anh em không hiểu chuyện gì bèn xô ra xem. Lát sau người đẹp kia từ nhà vệ sinh nữ chui ra, thì quả là danh bất hư truyền, thằng bệu nói đúng. Mới ngủ dậy khí chất dồi dào nên hàng họ người đẹp cộm lên dưới lớp quần ngủ mỏng, nhìn rất giống các vũ công nam trong màn múa gợi cảm. Mấy thằng soi xong bịt mồm chạy vào phòng cười hềnh hệch, có thằng bảo hay là con gái thật, nhưng nó đang… thẻ đỏ? Một lúc sau người đẹp cầm bàn chải ra oánh răng đúng lúc mấy thằng đang tâng bóng trước sân. Bóng vô tình lăn vào tầm chân người đẹp, không nói nhiều, nàng co cẳng sút một phát làm cái rầm vào tường, lực sút mạnh đến nỗi làm cửa chớp rung lên bần bật. Một thằng lè lưỡi bảo kinh, đ-ịt mẹ, con gái đ-éo gì sút căng hơn cả Roberto Carlos. Những nỗi nghi ngờ dần được sáng tỏ. Một đứa ở đâu đến chơi huỵch toẹt hành tung người đẹp: tên Khanh, quê Hải Dương, hay đi dưới mưa, yêu màu tím, giới tính đực. Khanh làm nghề gì thì chịu, chỉ biết thi thoảng dẫn một anh lạ hoắc về ỏn ẻn giới thiệu với cả nhà đây là bạn giai Khanh! Các anh trong khu bảo, tổ xư bạn giai Khanh manly thế. Khanh nhún vai cười duyên dáng nói tổ xư, chuyện, người yêu em mà lị! Cái tài nhất của Khanh là yêu anh nào, anh ấy cũng đẹp trai. Cứ vài ba tuần hoặc vài tháng, Khanh dẫn một anh mới toanh. Vào phòng, Khanh đóng cửa làm cái gì trong đó, và làm kiểu gì thì rất ít người biết. Đi làm (Khanh nói thế, làm gì chỉ Khanh hiểu), Khanh bận váy đen dài sát gót chân, vì chân Khanh xương xẩu và lắm lông, nhất là quả đầu gối củ lạc trồi lên rất thiếu nữ tính. Dẫn giai về phòng, Khanh bận quần dài, đeo thắt lưng cho chắc gạo. Anh nào tay chân ngọ nguậy định mò cua bắt ốc cũng chịu. Có lần biết Khanh dẫn giai về, anh em tổ chức đứng nép bên cửa sổ chiêm bái. Khanh ngồi sau lưng thằng kia, thi thoảng ngả ngớn vòng tay kéo đầu cháo lưỡi. Mỗi khi bạn giai định sờ vếu, Khanh co tay phòng thủ nói “Hihi em nhột lắm!” Hưng phấn quá, thằng kia cho tay xuống quần tính mò cua, lập tức Khanh kẹp cụ hai chân, vừa giãy đành đạch vừa thỏn thẻn “Em đang… đang đèn đỏ!” Cả bọn nghe xong ôm bụng chạy một mạch về phòng cười như điên dại. Tổ xư, lại còn đèn đỏ mới kinh, hehe! Ở đâu được hơn nửa năm, người đẹp vẫn luôn tự nhận là gái. Thỉnh thoảng có em gái xịn mới chuyển đến, lơ ngơ được Khanh cho ngủ cùng. Sáng dậy các anh thi nhau hỏi “Thế tối qua nó có làm gì em không?” Em gái lắc đầu bảo dạ không. Mấy thằng gật gật, à ừ nhỉ, thằng này chỉ thích giai. Em gái nghe xong mặt tái mét. Ngày cuối cùng trước khi chuyển đi, người đẹp mượn xe của một em gái cùng dãy cắm lấy tiền tiêu vặt. Mẹ em gái biết chuyện, mò lên chửi “Đ-ịt mẹ để tao cho mấy đứa đến xé lol mày ra xem mày có chịu trả xe không?” Tiến lác thò mồm bảo “Ấy cô ơi, có xé thì xé c.. chứ nó làm gì có lol!” Người đẹp nổi điên chửi Tiến, tổ xư bà mượn xe đàng hoàng nhá, bà lỡ dính bầu, cần tiền giải quyết quá mới mượn xe đi cắm, tổ xư đ-éo biết im mẹ mồm đi, nẫu! Cả dãy trọ nghe xong đóng cửa cười chảy nước mắt, không dám cười to vì sợ ăn chửi. Tổ xư, tám vía chúng nó điêu phải biết! Sau vụ xì căng đan cắm xe đạp giải quyết hậu quả, người đẹp âm thầm chuyển đến nơi khác. Có lần gặp tôi giữa đường, xin đi nhờ một đoạn. mẹ, sợ quá vít ga phóng thật lực cho nàng khiếp, lần sau đỡ xin đi nhờ. Mà cũng lạ, tổ lái kinh như thế nhưng chả thấy vếu người đẹp va vào lưng lần nào. Kể từ đó nàng lặn đâu một mạch. Lâu không gặp lại, không biết nàng đã lấy… chồng chưa?
Đêm nào về ngang qua phố Cũng thấy em đứng gọi mời Bao khách qua đường hờ hững Thương kiếp bèo dạt mây trôi Thân phận nữ nhi mềm yếu Cuộc đời xô đẩy dập vùi Còn được bao nhiêu hương phấn Để bán cho ngừoi mua vui Hằng đêm lạc vào ân ái Hỏi có khi nao em buồn Nhoẻn cừoi mà sao đôi mắt Rưng rưng kìm giọt lệ tuôn Tuổi xuân mới vừa chớm nở Hương chưa kịp toả đã tàn Trót dẫn thân vào bóng tối Bao giờ mới thoát gian nan ? Đêm nay lại về ngang phố Chân cầu rớt một đoá hồng Đằng xa lập loè anh đuốc Vớt một xác ngừoi trên sông
Cảnh báo: tút nài cụ biên cho các mẹ bỉm sữa, nghiêm cấm thanh niên nghiêm túc =)) CỦA NỢ Mỗi khi đưa con đi qua con phố ấy cô thường tránh vì nơi đó có căn nhà mà trước đây mẹ con cô đã ở. Dù chẳng phải là nơi sinh ra và lớn lên nhưng đó là căn nhà riêng đầu tiên của cô và là nơi đầu tiên đón cậu con trai nhỏ ở đó. Đối diện căn hộ là một công viên nhỏ, nơi mỗi chiều cô dẫn cậu con trai 3 tuổi ngờ nghệch sang hoà nhập cộng đồng. Cô mướt mải mồ hôi đuổi theo cậu con trai cắm đầu chạy không biết tới hiểm nguy... Căn hộ ở tầng 3 nên hàng ngày đi làm cô và con trai hay dắt nhau đi một đoạn đường để tới nơi gửi xe, đoạn đường theo năm tháng cũng đầy kỷ niệm với 2 mẹ con. Căn nhà có người đàn ông một thời yêu mẹ con cô hết lòng, người đó hay công kênh cậu con trai nhỏ ê a trên cổ và đi xuống cầu thang để chờ vợ đi chơi mỗi tối... Người đó hay nói dối tuổi của con nhỏ đi vì mãi nó chẳng gọi bố, mẹ... Rồi một ngày hanh phúc bay đi, cô mang theo cậu con trai rời xa căn nhà đó để mỗi lần đi ngang qua con phố, khi không có còn đường nào tránh, hoặc chỉ là vô tình, cậu con trai lại chỉ trỏ ê a sang phía công viên, chỉ vào cái ngõ nhỏ nơi ngày xưa cậu bé và mẹ dắt tay nhau đi... Có lẽ trong trí nhớ ngờ nghệch, trong veo của con cũng có những kỷ niệm ngọt ngào, mơ hồ về người đàn ông mà con không gọi được tiếng bố. Người mẹ nhói lòng theo tiếng ê a... Thấm thoát đã vài năm, vài năm cô tránh đi qua con phố đó. Hôm qua đến trường đón con, nhìn thấy cậu bé mồ hôi giọt vắn, giọt dài chạy ra đón mẹ, trên tay cầm chiếc túi có tờ giấy khen và mấy cuốn vở. Cô ôm con vào lòng rưng rưng nước mắt và nghĩ đến người đàn ông đó. Cha của con cô. Mong mỏi, nỗ lực mãi rồi cậu bé cũng đi học được lớp một. Rồi cuối năm con cũng được giấy khen, điều mà trong mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Người cô muốn chia sẻ niềm vui đầu tiên là người đàn ông đó, dù điện thoại chẳng lưu số nhưng có nhắm mắt cô cũng bấm ra...., nhưng rồi cô lại tắt máy. Cô nhớ lại những tin nhắn được gửi đến cách đây một năm khi cô nhắn tin thông báo con trai bị gãy chân, cô cần người giúp đưa con đi bệnh viện. Bao nhiêu tin nhắn được gửi đến với đủ lời lẽ nhưng ám ảnh cô nhất là 2 từ CỦA NỢ. Cậu con trai bé bỏng xinh xắn, đáng yêu nhưng không biết nói của cô được người sinh ra nó gọi là của nợ. Cô đau đớn ôm con vào lòng với cả tình yêu thương thay cho người bố bạc bẽo, những người thân bên nội đã chối bỏ cậu bé và tự hứa với lòng mình "Con trai của mẹ không bao giờ là của nợ". Tờ giấy khen cuối năm đã chứng minh điều đó, và còn nhiều thứ con trai cô đã làm được và làm rất tốt. Chiều cuối tuần, cô tự tin đưa con đi qua con phố ấy bởi cuối con đường có cửa hàng gà rán mà con rất thích. Cô muốn thưởng cho 3 mẹ con một bữa thịnh soạn, hợp khẩu vị của cậu bé vì sự nỗ lực vượt bậc của con. Khi ra về cũng ngang qua cái ngõ nhỏ ngày xưa, dù cô đã cố tình đi thật chậm nhưng cậu bé đã không ê a chỉ trỏ nữa. Con trai cô đã quên tất cả... quên cái ngõ, quên căn nhà với những con người đã quên con từ lâu. Giờ có lẽ họ đang vui với những hạnh phúc mới, lành lặn, chứ không khuyết như mẹ con cô. Cô thở nhẹ, mỉm cười cúi xuống ngắm đôi bàn tay mũm mĩm của con đang vòng qua eo mẹ, ôm thật chặt. Có những con người đã đi qua cuộc đời cô và con, họ không bị khuyết tật trí tuệ như con trai cô nhưng hình như họ lại bị khuyết một trái tim.
Sáng đi làm, dừng xe ở ngã tư. Kế bên có một em mặt váy ngắn, mỏng, giày cao gót cũng đang chờ tín hiệu đèn. Nhìn thoáng qua tự nhiên rùng mình : căng mọng, lồ lộ bên trong một Triumph size A75. Không biết có phải tại mình nhìn không, tự nhiên nàng ta bị trượt chân thắng, mất thăng bằng la oái một phát rồi đổ sầm vào người mình. Quá bất ngờ, theo phản xạ, mình ôm chặt nàng ta, cố trụ lại nhưng do đà ngã của nàng ta mạnh quá nên cả hai lăn cù ra đường. Người đi đường phải xúm vào gỡ nàng ta ra rồi đỡ hai người dậy. Nhìn lại thì người ngợm mình không bị gì cả, còn nàng ta khi té nhờ mình ôm chặt nên cũng không bị gì. Hú vía thật ! Thôi từ nay không dám dừng xe kế bên mấy nàng váy ngắn nữa, sợ lắm rồi ! Số mình thường bị gái lừa, khổ lắm, nay lại còn bị gái đè ra đường giữa thanh thiên bạch nhật, đúng là đen thật. Giờ nhớ lại chuyện buổi sáng tim mình vẫn còn đập thùm thụp…. (hình k nhất thiết liên quan tới bài, thế mới trùm, hehe)
Mới mua bộ dàn Karaoke cho bằng bạn bằng bè. Cơ mà không biết cắm Mic vào đâu. Anh chị nào giỏi về ... Cơ khí thì chỉ cho nhà cụ phát ạ .
Tôi hay đi cung đường Hồ Chí Minh, tháng một lần, lần nào cũng bắt gặp đội quân Juventus khi thì đang chăn vịt, khi ngồi máy cày, hoặc đi sau lưng trâu. Có hôm thấy nguyên 11 cầu thủ đi thẳng hàng hành quân ra đồng, bên cạnh là 2 anh công an, có anh quàng súng gì đó dài cả mét ngồi trên quả xe đạp mini tàu giám sát, nhìn rất lãng tử. Đội này thi đấu ở giải Trại 3 – V26 Bộ Công an, chỗ đó gọi là Vực Rồng, nằm cuối huyện Tân Kỳ, Nghệ An. Những cầu thủ được ra đồng thi đấu thường là những cầu thủ sắp mãn hạn tù. Đội này ít khi bỏ trốn, vì thứ nhất chả ngu gì bỏ chạy khi sắp được ra quân, bị tóm phát lại tăng thêm vài niên. Thứ hai, có chạy cũng khó thoát, vì ở đây thông thoáng và thưa người, đường sá độc đạo và nhất là súng các anh giám thị dài lắm, đòm phát xuyên táo thì bỏ mẹ. Nhìn các anh ra sân mà phì cười: anh cày, anh cuốc, anh cầm dao mẹo, anh dắt trâu, anh lùa vịt chạy đồng. Có anh giơ cao quả biển bằng gỗ, bên trên ghi tên đội hình. Sau này có lần nói chuyện với một anh cựu tù, ảnh bảo đ-ịt mẹ vào đó toàn thích được ra đồng. Ra đồng để được nhìn người, nhìn gái và xem xe cộ chạy nhung nhăng cho đỡ thèm. Các anh Juve đều có chung một bệnh, đó là bệnh…thèm người, tất nhiên người ngoài “xã hội”, nhất là lúc lùa trâu ra đồng tranh thủ soi được vếu vài em gái đi đường thì sướng không để đâu cho hết, tối về vớ vẩn có cầu thủ làm được bài thơ đăng báo trại cũng nên. Anh “bạn” kia cũng kể trong tù ảnh yêu được một em. Ơ, đi tù mà cũng đong được gái à? Ảnh bảo thì vẫn. Kế bên dãy của anh có một dãy nhốt nữ phạm nhân. Cứ đêm đến anh hay thò mồm lên cửa thông gió réo ầm sang bên dãy nữ “Lan ơi ngủ chưa?” Bên kia giọng nữ đáp lại “Lan chưa, anh Điền ngủ chưa?” Hehe, tổ sư đang gào lên như mèo động đực còn hỏi nhau ngủ chưa, chết cười. Cứ thế thiên tình sử diễm lệ âm thầm diễn ra sau song sắt. Nhiều đêm vật quá chàng và nàng còn tổ chức chát {***} với nhau. Lan ơi cởi chưa em? Dạ, Lan cởi rồi. Anh cho vào nhé? Dạ, vào đi anh, luôn cho nóng. Ừ ừ vào rồi, vào rồi. Dạ, ôi Điền ơi là Điền,em phê quá! Em chết mất Điền ơi!!! Ngày giải nghệ, Điền khoác balo đi tìm Lan theo địa chỉ đã cho. Đến nhà, thấy một mụ tầm 46 tuổi đang xúc phân bò, bên cạnh là lão già hình như là chồng cũng đang chuẩn bị cày cuốc ra đồng. Điền bảo cho hỏi đây có ai tên Lan, mới đi tù về và 26 tuổi không? Mụ xúc phân bò ngước lên bảo à tui không phải tên Lan nhưng mới đi tù về thì đúng. Nghe giọng nàng quen quen, Điền nhận ra ngay chính là nàng, cố nhân hồi thi đấu cho tuyển Juve. Anh cười như mếu, bảo tui nhầm nhà rồi ra đường bắt xe ôm. Một mối tình sầu khép lại, anh bảo tổ cha hắn, vậy mà trong tù nói với tui tên Lan và 26 tuổi, còn hẹn ngày về cưới nhau! Lan ơi!
Cho nhà cháu hỏi,phải chăng đây là thể loại tự truyện hay hồi kí gì của Cụ Mờ Cụ còn khôn chán,may mờ Cụ đặt tên nhân vật là Lan.Chứ mờ Cụ đặt tên là Điệp nà mai có đứa nó đốt quán
Hùi kí hay tự truyện cũng là một ha, hehe Cụ đâu có khôn, dại khờ quá lắm, còn ai đốt nhà Cụ thì Cụ k quan tâm, thích cứ đốt
NGƯỜI TÌNH - L' AMANT. Là người tình của tôi, chứ không phải cái L'Amant của chị văn sĩ gì Pháp quốc nhưng tôi thích giật tít thế cho nó tăng tính văn học và sự thể chéo ngoe. Chuyện cũng lâu rồi, gần 20 năm chứ không ít. Hồi đó tôi là trò nghèo của cái trường dạy con người ta việc cãi vã. Còn nàng, một tiểu thư danh giá trong gia đình có một đứa em gái xinh ngoan với bà mẹ béo ú chủ một cửa hàng vật liệu xây dựng và ông bố dượng già mát tính. Quê nàng ở một vùng trung du trù phú, nơi có rừng cọ đồi chè và những điệu xoan lơi lả. Nàng cũng là trò nhưng không nghèo như tôi ở cái trường gì nhì nhằng hệ hai năm tít mạn Phúc Yên, xa Hà thành nơi tôi trọ học hơn 50 cây số. Chúng tôi quen nhau ú ớ lắm. Là qua cái việc tôi chỉ cho nàng cách vẽ bản đồ nước Nam trong bài địa lý khi ngồi trong một lớp học ôn. Nàng thì chính danh, tôi phận nghèo nên học chui dăm buổi. Đó là mùa hè năm 1994, Hà thành đỏ quạch sắc màu sĩ tử. Nàng trượt đại học, tất nhiên. Gái xinh mà lại đòi thông minh thời hơi rách việc. Tôi nghèo thôi nhưng thông thái lại thượng thừa nên thích cái xinh của nàng ra mặt. Nhưng cũng chỉ dám trao gửi vài dòng địa chỉ cùng với hẹn bồi sẽ tìm nhau sau kỳ thi, bất luận đỗ - trượt thế nào. Và nàng là người đi tìm tôi trước, chẳng hiểu qua kênh thông tin nào hay chỉ là sự nhạy cảm của tâm hồn. Hôm đó tôi đang mài mông với bài chính trị khô khan thì nàng thập thò cửa lớp. Tôi mừng lắm nhưng nàng thì khóc suốt. Kết quả là đi tong mất 30 nghìn đồng bạc cho hai suất cơm trưa và cả một chiều dài bờ hồ nước mía. Đổi lại tôi được cầm tay và thi thoảng được nàng bẹo má. Chúng tôi hẹn hò một tháng thăm nhau một lần theo cái lối " bữa thì em đến, bữa anh sang". Nhưng nàng là chuyên gia phá đám khi tuần nào cũng đáp tàu xuống trước. Tôi thích lắm nhưng cũng bạc hết cả mặt lo cho nàng cái ăn và những chiều công viên bánh trái. Đó hầu như là một hạnh phúc đắng cay bởi tôi chả điều kiện gì. Mồng tơi so với tôi còn tướt xác. Tôi mỗi bận lên thăm nàng là một cực hình gian truân khổ ải. Tôi phải vay tiền bạn lo tàu xe và chi phí cho một hai ngày lưu trú. Lắm lúc tôi còn phải đi cắm thẻ sinh viên, áo NATO, thậm chí cả hòm tôn đựng sách. Nhưng có hề gì, tình yêu có giá hơn bất kỳ mọi thứ vật chất tầm thường. Nói thế thôi chứ dường như nàng hiểu hoàn cảnh của tôi nên mỗi lần lên chơi đều được bao cơm nước. Ý tứ hơn nàng còn mua cho cả thuốc lá thơm, nguyên bao chứ không du kích lèo tèo năm bảy điếu. Ngủ thì nàng gửi sang khu KTX nam, nơi bạn nàng cố thủ. Mỗi khi xuôi tàu về nàng lại dẫn ra ga, tay chìa tấm vé bé xinh tí hỉn. Tôi động lòng lắm. Chúng tôi chửa bao giờ nói lời yêu. Chỉ là những cái nắm tay và nụ hôn phớt vội kẻo nhỡ tàu. Nỗi nhớ được dồn vào trang thư đều đặn mỗi tuần. Nàng viết thư chán lắm, chả gì hay. Phần tái bút bao giờ cũng có ba dấu (x) làm tôi phát vãi khi phải đi hỏi các cao thủ tình trường về ý nghĩa mông lung. Chúng bảo thế là hôn ba phát. Tôi bắt chước nhưng tăng liều lượng lên gấp đôi khi gởi trả cho nàng. Tất nhiên thư tôi viết thì hay cực kỳ rồi, đại để là" hôm nay ngồi giảng đường mà nhớ nhung khôn xiết, muốn hóa thành chim bay đến thăm em", nhưng thực tình là tôi đang ngồi nhà gãi ghẻ hoặc ngáp chảy dãi chờ cơm. Mùa xuân năm 1995 nàng rủ tôi về thăm quê. Nhân tiện ăn luôn cái giỗ ông bành tổ nước Nam. Tôi lo lắng lắm, tất nhiên là chuyện tiền. Không khéo toi cơm cả tháng chứ chả đùa. Nhưng như tôi đã triết lý, tình yêu nó có giá lắm, hơn mọi cái vật chất tầm thường. Tôi biện thư cho mẹ với những lời lẽ vửa hùng hồn, vửa dọa dẫm về một cái thực tại cũng như tương lai học hành khổ ải, cốt là để moi tiền đi thôi. Mẹ tôi hoảng hồn đánh giá cao hoài bão nhớn nhao và đề cao sự dọa nạt bố tướng. Đời bà chưa ai lừa được, trừ tôi. Tất nhiên là mỗi một lần đấy thôi vì những lần sau bà đều quẳng thư vào sọt rác và gửi cho tôi lời nhắn " mày về mà giết tao đi". Hi hi... Nhà nàng đúng như tôi hình dung, điều kiện lắm. Có bộ dàn nghe nhạc mấy thớt ngất nghểu trên bích - phê ba buồng, mới cả cái tivi màu màn hình lồi to vật vã. Nhưng oách nhất là con xe Dream màu mận chín mới kính coong, một giấc mơ thời thượng lúc bấy. Mẹ nàng béo tốt lối con buôn nhưng ân cần mọi nhẽ. Cha dượng nàng trông bác học với mái đầu bạc như Bạch Mao Tiên Cô. Và em nàng, đang học 12 xinh như Kiều phải gió. Nhưng cái tôi choáng nhất là lần đầu được cưỡi cái “giấc mơ” kia. Là ý tôi nói con xe Dream láng cóong. Mỗi tội là phải ngồi sau đít nàng bởi thú thật tôi chưa hề biết đi xe máy. Nghèo nó có nhiều cái éo le. Nhưng tôi cũng chả mấy xấu hổ bởi mông nàng xinh và đa tình lắm, chưa kể vòng eo thon tay tôi đặt hờ và mái tóc xanh non quất mặt tôi rát rạt. Nàng chở tôi lên đồi ăn giỗ ông bành tổ bởi những thứ bánh trái nàng mua. Lần đầu tiên trong đời tôi được xơi cái bánh mỳ thơm tho xắt vuông từng miếng bết ba - tê mỏng và miếng thịt nguội đỏ hồng hào. Ôi chao... Những ngày sau mới là thiên đường. Cứ sáng sáng tôi có bát phở tái hoặc đĩa bánh cuốn giò tai ngào ngạt. Xong là tôi nghe đài và chơi cờ tướng với dượng nàng. Cô em gái đi học sớm. Và nàng cũng bận bịu chút việc đong đưa cửa hàng với mẹ, gần trưa mới về cơm nước cho cả nhà. Nhưng bữa tối mới là vui nhất, tôi được uống bia lon, thứ đồ hộp sặc mùi giãy chết mà cách đấy chưa xa tôi còn phải đi xin về mài cho bung nắp thửa làm đồ uống nước. Mẹ nàng khen tôi giỏi giang chí khí. Dượng nàng khen tôi cờ giỏi nói hay. Em nàng bẽn lẽn liếc trộm tôi tình ý rồi bảo tối dạy em học bài. Nàng phập phồng cánh mũi, tự hào. Tôi thì khoái tỉ lắm, bụng luôn ao ước, giá như... Tối tôi dạy em nàng học bài. Cái vô phúc là em ý cũng bắt tôi chỉ cách vẽ bản đồ nước Nam môn địa lý. Em chưa mấy thạo nên tôi phải cầm tay đưa những đường lồi lõm hay chấm vài cái khoanh tròn nơi biên đảo xa xôi. Tôi đứng đàng sau em, ngực áp đầu mà tận tình chỉ dạy. Tay em hơi run và ngực phập phồng trong làn áo mỏng. Căn buồng lắm lúc cũng hư vô. Và y rằng tối đó tôi " vẽ bản đồ", cả địa cầu loang lỗ hiện hồn trong cái quần chun nát bấy. Sướng lắm, cơ mà xấu hổ! Rồi thế quái nào tôi lăn ra ốm. Cứ chiều đến là sốt run cầm cập như kiểu người ta sốt rét. Căn buồng nhỏ tôi nằm ngồn ngộn những chăn nhưng vẫn làm răng va vào nhau cành cạch. Mẹ nàng lo lắng gọi cả bác sĩ đến tận nhà. Dượng nàng buồn bã vì không ai đánh cờ với cả nghe đài. Nàng và em nàng cả ngày cứ quanh quẩn bên tôi. Mỗi bận tôi run lên là nàng lao vào ôm mãnh liệt. Nàng muốn truyền hơi ấm cho tôi. Em nàng cũng mạnh bạo đắp khăn ấm và xoa dầu thái dương, bóp trong niềm hân hoan nhức nhối. Tôi cắt cơn sau ba ngày vật vã. Ngày trở về đèn sách cũng quá đi một hai hôm. Nhưng thấy tôi hẵng iếu nên mẹ nàng bảo nghỉ ngơi thêm dăm bữa. Thôi thì có hề chi, tôi cũng chán cái sự học lắm rồi, đói khổ và nhọc nhằn bỏ mẹ. Chả hiểu do sức giai hay sự ăn uống báo thù mà tôi chén tợn lắm. Ngày ba bữa, tối lại còn lót dạ khúc sắn đêm. Miền quê nàng đồ ăn ngon, mọi nhẽ. Nhưng quan trọng hơn là sự ấm áp tình người. Phải nói nhà có điều kiện sống sướng thật và cái tình cũng quý báu hơn. Tôi chửa thấy cảnh nhà nghèo nào như thế cả. Nghèo là khổ và cái tình đôi khỉ chỉ là miếng ăn thôi. Mai là tôi và nàng xuôi tàu đêm chuyến cuối. Mẹ nàng đóng cửa hàng sớm hơn thường nhật. Dượng nàng cũng bỏ ngang buổi họp tổ hưu. Em nàng cũng thôi đi học nhóm. Còn nàng xách làn đi chợ đơn thân lo cho bữa biệt li. Tôi chả làm gì, cứ thọc tay túi quần hết ngoài hiên lại dạo phố, mặt ngơ ngơ như nhà thơ xổng mất ý tứ trời cho. Bữa chiều có thêm dăm người lạ. Mẹ nàng bảo là chỗ bá bác chú dì. Hình như bà có ý giới thiệu tôi là bạn giai nàng và những mong sự gắn kết bền lâu. Tôi ngượng ngùng lắm khi họ coi tôi trọng thể, nói những lời chân tình, chí thiết và bề trên. Nàng như con sáo nhỏ, líu lo những điều vô nghĩa hay ho. Em nàng lại trộm nhìn tôi như thường lệ. Lòng tôi rộ lên bao niềm trắc trở dù dạ dày lèn chặt những thức ăn. Tàn canh, mẹ nàng đi gói ghém bao nhiêu là quà bánh. Các bề trên ngồi xa lông xỉa răng choách choách hóng tivi. Nàng ngoan hiền bê đồ đi dọn rửa. Em nàng kéo tôi vào buồng, lôi ra tập vở mỏng. Chết chết, lại bắt tôi dạy vẽ bản đồ chăng? Tôi đây vẽ địa cầu chỉ trong một phút giây thôi đấy. Nhưng không, em ý bắt tôi đọc địa chỉ rồi nắn nót ghi vào. Chưa hết, lại còn mạnh dạn lật tay tôi, dúi vào miếng giấy học trò ong bướm, dặn cấm được giở cho chị em xem. Tôi xao xuyến lắm. Giã biệt, mẹ nàng ý tứ nhét áo ngực tôi ba trăm bạc. Các bạn nhớ cho, nó tương đương một tháng tôi học hành cơm gạo, thêm hơn trăm nữa thì được chỉ vàng 24k. Tôi giãy lên không nhận nhưng bụng lại hồi hộp sợ bàn tay bóng bẩy kia thu về. Nhưng may quá và đó cũng là cái hạnh phúc của tôi. Có món này tôi giải quyết được bao nhiêu là sự vụ. Thì cũng toàn là những thứ nợ nần chồng chất của hẹn hò lứa đôi thôi. Mắt bà rớm lệ bảo tôi, là bà coi như con, rảnh rang cứ bắt tàu mà lên hạnh ngộ. Tôi cũng rơi vài giòng lã chã, ít thôi nhưng được cái thật thà. Chúng tôi xuôi trong miền miên man khó tả. Nàng tựa vai tôi thổn thức cả đêm dài. Đến ga Phúc Yên nàng còn không định xuống mà đòi theo tôi xuôi thẳng hướng Hà thành. Tôi dỗ mãi nàng mới nghe ra, là ta tháng nào chả gặp. Phần tôi sau những ngày vui vẻ và no say cũng sợ không qua mấy cái học trình thì cũng…toi cơm. Chỉ còn lại mình tôi. Găm chặt món lộ phí tính chợp mắt một tí nhưng lại nhớ ra mảnh giấy nhỏ của em nàng. Tôi bồi hồi lần giở, chỉ mỗi câu " em rất nhớ anh, chàng bạch mã đời em mê mải". Nét chữ học trò nghiêng nghiêng, đôi chỗ có nét đứt và bị nhòa. Có mấy chữ đấy thôi mà tôi biết em nàng là đài trang lắm lắm. Nàng cũng đài trang nhưng chữ nghĩa thư từ giống như cách người ta làm biên bản nên nếu được xếp hạng tôi chỉ coi nàng dạng đờ - mi trang đài thôi. Tiếng Tây đâu như là đờ - mi rô - man - tích, nghĩa là đài trang một nửa. Giống như cái đờ - mi trinh tiết của cô Tuyết trong thiên Số đỏ của ông thợ văn ho hen đoản mệnh. Một tuần sau tôi nhận luôn một lúc hai thư, một của nàng và một của em nàng. Gớm chết chết, cảm cái tình và cái đài trang nên tôi giở thư em nàng đọc trước. Đọc xong tôi chán hẳn thư nàng. Giời ơi, nhẽ đâu tình tôi lại là định mệnh? Trong cơn hưng phấn của tháng ngày nhiều kỷ niệm và chút xao lòng của nhẽ tinh khôi, tôi biên giả luôn hai lá. Khỏi phải nói thì các bạn chắc cũng ngẫm được nội dung. Một cái xuyến xao đẫm lệ, một cái kiểu văn tế gãi ghẻ thường kỳ. Tôi gửi đi và mông lung chờ đợi. Tuần sau tôi lại nhận được một lúc hai thư. Lạ cái là cả hai chỉ nhõn một dòng " đồ khốn nạn". Tôi chịu không hiểu nổi sao lại ra cơ sự như thế. Mãi gần đây, khi lớn lao và yên bề mọi nhẽ, trong một dịp gặp gỡ tình cờ, nàng nói rằng tôi đã gửi nhầm thư. Là cái sự râu cô chị cắm nhầm cằm cô em thôi. Ngang trái đó nàng giấu gần hai mươi năm và được nói ra trong một sự tình cờ khó đỡ. Ối người tình! L'Amant của đời tôi.
LUẬN BÀN VỀ CHOÉN NHAU VÀ CHIẾN TRANH bạn tôi tuyền là thầy cúng kiêm chuyên za tình dục học tất nhiên có cả giấy chứng nhận tâm thần phân liệt thể vô học, trong một buổi tụ bạ la liếm hiếm hoi tại quán nhỏ nơi góc phố không tên, với kinh nghiệm 40 năm nghiên cíu chuyên xâu thì các anh đã cho chúng tôi một buổi chuyện trò khá thú vật về nét tương đồng giữa Choén nhau với Chiến tranh . anh Quyết Đục Nhát Một người Mông cổ đã 40 năm giảng dạy môn Kinh tế tình dục sau một hồi trầm ngâm bên chén trà bồm đã thốt lên: này nhé, chiến tranh bắt đầu từ một phía, cái này ngôn ngữ tình dục gọi là cưỡng dâm hoặc hiếp dâm, và nó có thể được xác lập bởi đơn phương, song phương, thậm chí đa phương kiểu tập thể chiến tranh có thể vì tiền bạc đất đai thì Choén nhau cũng thế. hầu hết chiến tranh được sinh ra từ sự khác biệt tới mức độ dị biệt thì nam với nữ cũng dị tính đấy thôi tất nhiên không thể không kể đến những cú Choén nhau đồng tính kiểu như những người anh em chung ý thức hệ đã từng đấu súng với nhau ...... anh Kutotaxoa xứ mặt trời mọc, người cũng 40 năm nghiên cứu chuyên đề Công nghiệp hóa Tình dục, từng có thời gian làm cố vấn kỹ thuật cho Maria Ozawa cũng đồng tình cho rằng từ thượng cổ đến nay hầu như đỉnh cao của bảy môn nghệ thuật đều dính dáng tới hoặc Chiến tranh, hoặc Tình dục, hoặc cả hai nhân loại ao ước điều đó với từ quái thú tới thần linh ........ anh Chu tử Vong đến từ quê hương Khổng tử, với 40 năm nghiên cíu Ngũ hành trong văn hóa Choén nhau cũng lên tiếng thừa nhận bản chất của chiến tranh là phá hủy và chết chóc, xưa Bạch khởi chôn sống cả chục vạn quân thù trong một buổi, nay theo phép dạy của giáo khoa thư y lý thì ta cũng loại đi cả triệu tinh binh cho một cú giao hoan chớp nhoáng và tỉ lệ cực cao những cuộc chiến và cuộc tình bắt đầu vào ban đêm cho thuận lẽ âm dương, và vì làm ngược lại lời dạy của thánh nhân mà hoàng đế Bill Clinton đã bị công an bắt tại khách sạn với nàng Monica kiều diễm vì dám sử dụng hai bao cao su hàng trốn thuế, chả phải là sự phá hủy hay sao.... ... anh Xay sỉn chui vô Hẻm - bạn tôi đến từ đế cuốc Triệu voi, tiến sỹ y khoa cũng 40 năm tuyên truyền vệ sinh vùng kín đã đồng tình khi tham chiến người ta trở nên điên rồ và Choén nhau khiến người ta cũng làm những điều ngốc nghếch có những cú Choén nhau nhanh như chớp cũng như có những cuộc chiến trường kỳ, kiểu như người ta ít nói về những cuộc chiến ngắn ngủi nhưng những cú Choén nhau vật vã năm canh lại làm người ta nhắc mãi dẫu 40 năm sau mới có buổi trùng phùng ... anh Bắt xong Hiếp, 40 năm làm tiến sĩ phụ khoa xứ Cao ly, giám đốc công ty Cao trăn cũng tham luận tôi huyền tuyền nhất trí với các cụ, và tôi cũng nhận ra một thực tế rằng : chúng ta thường dạy nhau: chiến tranh là tội ác cũng như Choén nhau là việc xấu nhưng nhân loại từ xưa tới nay lúc nào cũng chiến tranh kiểu như chuyện Choén nhau của chúng sinh chẳng bao giờ dừng lại bọn nghệ sĩ yếu đuối và đàn bà lúc nào cũng là đối tượng dễ tổn thương, họ khóc lóc vì điều này và rên rỉ với điều kia ........ tất nhiên anh Thích dâm Đàm bạn tôi với 40 năm tu hành tại Hoan lạc Tự cũng thở dài một câu chả liên quan gì về nhân quả à vâng, thì Choén nhau trong chiến tranh hay chiến tranh trong Choén nhau thường dễ làm tăng thêm những kẻ tật nguyền, ngay cả trong những cơ thể khỏe mạnh .......... dù muốn hay không thì nó cũng diễn ra và đã kết thúc rồi, sự luyến nhớ chỉ khiến ta thành cố chấp, hỡi các bạn tôi, các anh các chị hãy quên đi, hãy quên chiến tranh đi mà Choén nhau, để vá víu phần rách nát trong nhau và để đời sau được sinh ra lành lặn tâm hồn p/s: đứa lào đọc cọp hok thank sẽ bị xịt lô