bình tí thơ cho đỡ thối mõm =)) DỨT XƠ LIẾP RA ĐI em đi về nơi ấy, để mình anh mảnh trăng lạnh nơi quê nhà vò võ đêm thành phố đầy sao soi tỏ ngõ ngách nào lạc bước chân xa . ánh đèn màu làm nhạt mất tình ta tửu điếm quán trà câu hát mờ khói thuốc lời yêu cũ đâu còn ràng buộc mộng mơ nào che lấp nổi đói no . biển thì sâu kim trót rớt khó mò đời bạc bẽo tiền để đo tình nghĩa định mệnh đưa nhau về hai phía em góc phố thị thành anh vẫn kiếp bần nông . em có khi nào chợt nhớ anh không nhớ tới mùi hương lúa rạ cánh đồng hoàng hôn đổ ven đê chiều chầm chậm tiếng mẹ cười thơm khoai sắn trên mâm . em có khi nào nhớ tới dòng sông những buổi hè trưa gió lộng tiếng lòng hay những đông về đôi trẻ ấy ấm áp vòng tay trong trẻo thơ ngây . giờ bước đời lạc lõng đâu đây anh người nhà quê còn em ra thành phố số phận đẩy xô hoa tàn mấy độ trách chi em chỉ trách nước non buồn . em đi xa để lại nửa yêu thương nửa hộp thuốc tránh thai, nửa xơ liếp còn nguyên chưa giặt nửa tuần trăng lạc loài trong đáy mắt sắp tới ngày em cũng chắc bâng khuâng ------------------- Cay đắng tủi hờn cho gã nho sinh đã trao nhầm miếng yêu đương cho nữ nhân bạc bẽo . Văn chương thơ phú đ-éo bịt được cái góc áo bần hàn không lối thoát, tương lai . "mộng mơ nào che lấp nổi đói no" Ánh đèn phố thị đã phá nát bao mối tình trong trắng ngây thơ , đốt cháy cả vạn túp lều tranh , đập vỡ cả nghìn cái chum nước mộng mơ óng ánh của đám trai làng thôn nữ . Nữ nhân bước theo ánh đèn không ngoảnh lại, bỏ mặc chàng thi sĩ đói khổ quoằn quại với những kỹ niệm quê mùa sót xa. Ôi ! dòng sông thì ám ảnh bởi lũ lụt hạn khô, khoai sắn thì rẻ rúng khó nhai đầy ứ, và dù " trưa hè gió lộng tiếng lòng " cũng đ-éo bằng cái điều hòa phố thị chạy ro ro vài phút. Thi sĩ cô đơn nơi góc bếp sân vườn bởi cụt hứng tình yêu, rồi lại " lạc lõng đâu đây " nơi phố hội đông người . Vâng, đành ngửa mặt than trời trách thân ai oán chứ chửi nữ nhân bạc tình có khi lại bị ăn cái tát vì thơ in thì nhiều mà bán đ-éo nổi một trang, trong khi nhu cầu son phấn ô tô máy lạnh của nữ nhân đang cận kề gọi mời gấp gáp. Kỷ niệm vật chất nghèo nàn khẳng định thêm cái tình yêu dại dột manh mún. Dăm viên tránh thai mốc thếch lăn lóc đáy tủ, cái silíp xé đôi làm vật hẹn ước định tình còn vương vấn mùi lâu tắm, chưa thay. Mảnh bìa các tông rải vội triền đê cho những trận giao hoan vội vã ... Toàn thứ vớ vẩn đ-éo đáng tiền, mong gì giữ được gót ngọc nữ nhân ??? Thi sĩ mắt đẫm lệ, dãi lòng thòng nhìn về nơi xa xăm vô định, tay cầm kỷ vật và mồm thì lẩm bẩm hy vọng đến ngày kinh nguyệt nàng "cũng chắc bâng khuâng " mà nhớ đến mình. Nó có nhớ cái ccc ấy ông thi sĩ ạ ! Hehe
SỰ TÍCH HOA DÃ QUỲ Sự tích hoa Giã Quỳ Là câu chuyện chia ly Của một đôi trai gái Nàng cho xơi một nhái Trước cái lúc chia tai Bên ven đường đất đỏ Xơi xong mệt há mỏ Vì ở tư thế quỳ Chàng lịm bố nó đi Thế gòi tèo cụ mất Hôm sau đúng chỗ đất Nơi đầu gối chàng Quỳ Một mầm xanh ly ty Vươn mình và trỗi dậy Người đời thấy như vậy Gọi tên hoa Dã Quỳ Nói chung tin tôi đi Sự tích nài chuẩn đới…. P/s: Ngoái tôi lên Đà Lạt Vào đúng độ tháng ba Thế nên chả có Hoa Dã Quỳ thế mí cáu Nhưng lại có mấy cháu Lom cứ hơi bị xinh Liếc mắt gòi đưa tình Mời Giã Nằm mí sướng..
TÂM TƯ Tuần gòi đi mần thuê cho đại ca… Cả tuần chạy chạy ỉa mẹ cả ra quần.. Qua ngồi ăn chén diệu mí đại ca.. tôi bẩu loanh quanh hết mẹ tuần chửa được cái việc đ-éo gì ra hồn…. Đại ca bẩu: Tao cả đời còn chả được cái việc đ-éo gì đây này.. một tuần của mài là cái chó gì.. Tôi bẩu: Anh nhà to, xe xịn, xiền đông, vợ đẹp, con khôn, gái cả mớ.. còn kêu ko được cái việc đ-éo gì là sao..? Đại ca bẩu: Thế mới nhục đấy.. lịt cụ.. Anh khuyên mài chân thành còn trẻ khỏe còn sức chịu khó mà ăn vào… Tôi chỉ mấy đĩa mồi bẩu: Ăn làm gì lắm toàn đồ tăng trọng mí tẩm hóa chất chỉ tổ to bụng, ỉa nhiều, tiểu đường, mỡ máu... Đại ca bẩu: Mài điên ah..? Đ-éo ai bảo mài ăn mấy cái của nợ nài…? Tôi hỏi: Thế ăn gì..? Đại ca bẩu: Ăn l.. ấy…. Xong giọng đại ca chùng xuống: …. tao cả một thời trai trẻ cắm đầu cắm cổ làm tiền, với một tâm niệm có nhiều tiền.. giờ đến lúc có tiền rồi hỡi ôi… đại ca ngửa mặt lên trời dốc cạn chén diệu gòi ngân nga một đoạn trong ca khúc Phượng Hồng: Giữa giờ chơi mang đến lại mang về… tiếng hát trầm buồn, mênh mông, mênh mông… Tiên xư, tôi nghe mà tâm tư quá,….tý khóc…
CHIỆN THỜI CHĂN TRÂU Thằng Bớp học cùng tôi hồi cấp 3 dưới quê… Có biệt danh Bớp vì tính cỏn máu gái dất.... anh em được hợp cạ món gái mú… nên hay ngồi trà đá, thuốc lào, diệu mẹt… mí chém gió linh tinh các cái… Cỏn học về Kinh doanh buôn bán nên thông thạo các cái, chém gióa cũng ác… Mới ra được năm cỏn đã lên Trưởng phòng kinh doanh của công ty tư nhân buôn cái đ-éo gì ấy. Làm thêm được năm cỏn đ-éo vào làm nữa ra mở Công ty riêng.. Thằng Giám đốc công ty cũ nó cay thuê xã hội đen dọa bảo đM mày mở đâu thì mở nhưng phải cách công ty bố bán kính ít nhất 5km.. Có hôm cỏn đánh dây thép bảo Bùi bùi ra tao bảo này..? Tôi hỏi có chiện đ-éo..? Mới kiếm hàng ngon ah..? Cỏn bẩu cứ ra đây đã.. Tôi phi ra.. Cỏn bẩu tao vừa tăm được con ẻm mạn cầu Diễn trông Chim ưng lắm, nuột phết.. đất nhà nó rộng lắm.. con gà 2 lạng đi nhặt thóc từ đầu đến cuối mảnh đất có khi phải được 3 lạng.. hehe. Tôi bẩu Bố thằng cứt nổ vừa thôi có cái lòn ý… Cỏn bẩu ko tin mai đi cùng tao xuống nhà nó. Thằng bớp tiếp: Nó là con gái đầu mết tao lắm… ông già nó cũng ưng tao… Tôi bẩu nhà mấy chị em…?? Giới thiệu cho tao đứa em…. đất rộng thế mày ở thế đ-éo nào hết…hế hế. Thằng Bớp bẩu mỗi đứa con gái với thằng cu em trai.. hehe. Đuỵt cụ số miềng đen thế.. Sáng Chủ nhật hai thằng xuống nhà chơi.. Công nhận đất rộng đ-éo chịu.. nhà trong ngõ thôi dưng mặt tiền phải cỡ chục cây tre luồng…Ông già ẻm đang tiếp chuyện 2 thằng nhiệt tình.. thì thằng Bớp đứng dậy chắp tay sau đít đi lững thững ra vườn.. Ông già ẻm gọi… Bớp bớp mày đi đâu đấy..? Thằng Bớp bẩu cháu ra xem vườn tược cây cối tý…. Ông già ẻm bẩu.. Thôi thôi vườn tược cái đ-éo ý.. chè đang ngon vào uống đã.. tý tao đưa Sổ đỏ cho mà xem, diện tích bao nhiêu ở trong đấy cả… hehe. ------- Lấy vợ được đâu hơn tháng cỏn lại đánh dây thép tôi ra thuốc lào trà đá.. Tôi bẩu đuỵt cụ vào rọ được hơn tháng mà trông đứng đắn hẳn.. Cỏn bảo Qua ông già vợ gọi tao đến bảo: Bây giờ thằng em nó lêu lổng quá.. nó chả chịu làm ăn tuyền lô đề mí bóng đá, ko cẩn thận có khi nghiện thì bỏ mẹ… nó vừa thua mất 100củ.. giờ tao phải bỏ tiền ra trả. Mày xem có cách nào bảo nó giúp tao, tao nói nó đ-éo nghe.. có khi mày khuyên lại được. Tôi bẩu 100củ cơ á đ-éo gì nhiều thế..? thằng Bớp bẩu ối giời Khu dưới đấy đất cát bán loạn lên thanh niên choai choai thua 100củ thì cũng mới trình độ trung cấp.. 200 – 300 mới gọi là cao đẳng.. còn bọn thạc sỹ thua toàn 500, 1tỷ.. hehe.. lịt cụ. Thằng bớp hỏi theo ông giờ cho nó làm gì được..? Tôi bẩu biết làm gì..? đến tao còn đ-éo có việc đói thối mồm ra đây nài.. Hay mày bàn mí ổng chạy cụ cho nó đi Xuất khẩu lao động Hàn quốc… đ-éo biết thằng Bớp bàn mí ông già gòi khuyên cu ẻm thế nào mà mấy tháng sau nó đi thật… Từ dạo cu ẻm đi Hàn Quốc bên đằng vợ công to việc lớn nào cũng đến tay thằng Bớp.. Ông già vợ nể nó ra mặt, động tý lại gọi con rể đến hộ ý mí xin ý kiến chỉ đạo. Lâu tôi cũng lăn lộn mí cơm áo gạo tiền, việc lước việc lon các cái chả để ý. Hôm gòi gặp lại ngồi bú diệu mí Thằng bớp và cu em vợ... Cu ẻm kể: xưa nghe lời anh Bớp em làm tua Hàn quốc về có ít tiền em cưới vợ cùng làng, đầu tư đôi giàn máy tính chơi Game cho vợ quản lý túc tắc.. xong em làm thêm tua Nhật bản nữa.. lại được mớ xèng em đầu tư xây phòng cho thuê… giờ xèng vào đều lắm…Ông già em giờ yên tâm nhớn… Dạo đấy mà ko có anh Bớp khuyên thì ko biết giờ em thế nào.. có khi ông già em đuổi khỏi nhà… Tôi bẩu uh… Chú thế là sáng suốt.. Đận đấy mà ko nghe thằng Bớp có khi nghiện lòi pha, sida chết cụ…. cơ mà anh cũng có tý định hướng.… khớ khớ khớ.
Sáng nay chờ xe bus Bỗng gặp ngay một em Chân dài và váy ngắn Ngồi một mình bên thềm Khổ nỗi chắc đi vội Cúc áo ngực bung ra Một số thứ trong đó Đập ngay vào mắt ta Lúc đầu nghĩ " vớ bở" Cứ lặng im mà "xem" Nhưng còn sót chút ít " sự ngoan" ở trong em Thôi đành rút điện thoại Soạn tin nhắn thế này " cúc áo ngực bung đấy Em hãy cài lại ngay " Xong rồi đưa điện thoại " em làm ơn, đọc tin Mắt anh giờ kém quá Chả thấy j ....mà nhìn " Em đọc xong luống cuống Cài lại cúc thật nhanh Rồi cảm ơn rối rít May mà ...em gặp anh Cùng lúc xe vừa đến Em mỉm cừoi bước đi Mình thấy hơi tiêng tiếc Biết thế ....chả bảo j.
TỬU LUẬN An-nam ta là một quốc gia vô địch về uống diệu. Kinh hoàng đến nỗi tôi cứ nghĩ ngoài việc đánh giặc ra thì chỉ có diệu. Tôi cũng là một thành viên iu tú và tích cực trong công cuộc uống diệu của nước nhà. Nhưng mấy năm nay, trên đà suy thoái của sức khỏe và hầu bao nên sự nghiệp cũng có phần kém đi long trọng. Nhưng có hề gì, sự nghiệp lẫy lừng nào mà chả có khúc quanh co. Tử vi nhà người ta thì có cung quan lộc. Tôi mọi cung đều tệ, phát mỗi đường uống ăn nên khẩu lộc theo đó mà rực rỡ. Xưa ai hú cũng đi, bỏ cả việc để lên đường. Uống từ diệu cỏ cho đến Camus X.O hảo hạng mà tịnh chả băn khoăn về đẳng cấp hay độ thơm ngon. Cứ có tí cay tạo say và sau đó là la đà sa ngã. Cũng tầm lìu tìu thôi, tỉ như đá tí mát - xa, tẹo kara không có oke. Cùng lắm cũng chỉ ấp ôm chút bèo dạt mây trôi đôi khi là máu me và cũng có thể là be bét. Bi giờ đỡ nhiều rùi. Hú vẫn nghe nhưng bao giờ cũng chốt lại là với ai. Đại khái là diệu có tí chọn. Là chọn người đối ẩm hoặc quần ẩm ( liu ý quần ẩm không có nghĩa là quần chưa khô, hố hố ). Nói thế để thấy diệu bây giờ chỉ là thứ xúc tác đưa cay cho đầu mày rạng rỡ nói những chuyện hàn lâm và cũng có thể là giời ơi. Nó không còn là thứ cốt iếu để đến với nhau nữa, mà sự nồng nàn của bạn hữu tình đời mới là cái lý mơi mơi. Uống diệu cũng như lấy vợ và làm tình. Đầu tiên phải thích rồi làm bạn với nó. Rồi nhớ, rồi iêu và kết hôn cùng nó. Rồi cũng phải khởi động vuốt ve mơn trớn. Rồi cũng phải dồn dập nồng nàn. Và cuối cùng là cực khoái xuất ra. Tất nhiên với diệu thì ở đằng mồm. Chứ ở đằng chym thì có khi tiểu đường hay suy thận mãn. Có người càng già diệu càng hay. Có người rực rỡ quãng trung niên ngắn hạn. Còn những loại ngựa non hay trống choai mười tám đôi mươi thì chán hẳn. Bởi chúng không uống diệu, mà diệu uống chúng. Bây giờ mở mắt ra là diệu. Sang thì bát phở đôi trứng đề ly lấy khí. Hèn thì cũng mét lòng hay rổ cóc ổi xoài me. Họ uống theo triết lý diệu sáng - trà trưa - tối kính thưa. Kinh hãi nhất có lẽ là đội ngũ viên chức nhà nước. Vô tội vạ đến mức quốc gia phải sức thông tri ban bố cấm kị. Mà nào có ăn thua. Hay như bần nông quê tôi, uống diệu để tiễn biệt những ngày dài vô nghĩa. Họ gom thành hội để uống. Chả dụ như hội trung niên xa vợ ( vì có vợ đi osin Đài Loan hay Mã lai ), hội gà tập gáy ( mới nhớn ) hay hội cận địa viễn thiên ( sắp chết ). Chán đi thì giao liu, tỉ thí, ầm ĩ cả một miền nhếch nhác quê hương. Bạn tôi tuyền dạng thần tửu. Nghĩa là uống diệu thành thần, tuy cũng có vài anh đôi khi thành cẩu. Nghĩa là uống diệu như chó ấy, sủa nhiều và cuối cùng là cắn càn. Cứ sau một cơn say là ân hận, xót xa rồi mai lại lặp lại. Tôi có đi hỏi vài nhà tửu học về hiện tượng trên thì được giải thích là não xếp các nếp nhăn không tương thích với thể tích lọ chai. À hóa ra uống diệu có liên quan nhiều đến não cơ đấy. Đèo mẹ... Là một dân tộc lấy diệu làm niềm vui và lẽ sống nhưng giáo khoa thư về diệu lại không nhiều. Chủ iếu là qua đường truyền miệng và rỉ tai. Khác hẳn với Tây dương diệu có dòng có giống và lịch sử hẳn hoi. Diệu An-nam ta để nhận ra bản sắc là bất khả bởi chả theo giống theo dòng nào mà thiên về cái sự thủ công man mọi hay bắt chước kèm theo cái tên gọi rất bần nông là lá chuối hay cuốc lủi hoặc mấy cái tên Tây phương đọc gãy cả răng hàm. Vài anh tỏ vẻ tinh hoa cứ bảo diệu quê aka cuốc lủi hay lá chuối là bổ béo. Đ-éo phải đâu, bởi với phương thức nấu và pha phách đó thì độc tố an - đê - hít vưỡn còn đến 80%. Nốc nhiều thì nguy cơ lên cồn đổ giun chơi dế là lắm lắm. Uống vừa để say thì rất mệt và nặng đầu, chưa kể người ngợm hay mồm mép thối rưng rức như bể phốt. Có hạ thổ đi vài tháng hay ít năm thì còn tí hồn vía để ru đời. Khác với cái anh diệu Tây chính cống, đã say là sâu lắng dịu dàng, người cứ như đu trên tiên cảnh và đặc biệt mồm mép lại thơm tho. Trước tôi hay có cái bình thép mỏng đựng diệu kiểu cách của các tay chơi cao bồi nên thi thoảng vưỡn chắt diệu vào mà đi mèo mỡ. Cứ lâm trận là dốc nửa bình lấy sức và tiện thể xúc miệng luôn. Nhưng từ đận gặp một giai nhân mồm thối tôi cũng ít dùng bởi vệ sinh trong ái tình nó không nằm nghiêng sang một phía. Nhà tôi diệu có nòi. Nghe bố tôi kể thì từ đời ông cố nội. Nhưng khác với người ta là uống diệu đâm phương phi béo tốt và sống dai thì đằng này toàn tạch lúc vửa qua đốt 6 sọi. Và tất nhiên tuyền những xác ve bịnh trọng. Đến đời bọn tôi nhẽ thoát ly đi cả và ăn cơm thiên hạ nhiều nên sự diệu bơn bớt đi tí chút. Có mỗi tôi nặng đô nhất nhưng lại được cái béo tốt hồng hào tuy đôi lúc ấm ách lá gan hay phàn nàn tý Gút. Tôi cứ hay lo toan cái sự diệu ngày một vợi đi. Điều đó đồng nghĩa với việc giảm dần sức kéo. Vợ tôi thì mừng lắm, bởi với thị uống ít đi là sức khỏe kiện toàn và quan trọng là hầu bao đảm bảo. Nhưng thị đâu biết, uống diệu nó như làm tình. Không còn iêu, mê, say nữa là chỉ dấu cho sự phấn đấu lên bàn thờ. Lúc đấy lại chả nức nở ra tưới diệu lên mộ phần mà kêu gào niềm hanh hao xưa cũ. Mẹ cái loại bú zù. Các bạn, cứ diệu và iêu. Nếu có thể! hế hế
CHỊ LIỄU. Hồi hổi tôi làm công trình đ-o gì ấy trong Quảng Ngãi. Lịt cụ. Thông thường bao giờ trước khi triển khai hiện trường các đại ca đều giao cho tôi nhiệm vụ tiền trạm, thuê nhà thuê cửa, lo chỗ ăn ở, kiếm nhân công địa phương... Các đại ca tín nhiệm tôi bởi vì công tác dân vận của tôi tốt dất, đến đâu cũng: ‘Đi dân nhớ ở dân thương, lên giường dân không phản đối”. Ke ke. Mà quan trọng là nhà nào tôi thuê cũng có con gái đẹp thế mới tài. Các đại ca sướng vãi củ tỷ, chén được hay ko thì chưa biết nhưng ở công trường về có cái tưởng tượng để quai tai là ổn dồi… . Tiếng lành đồn xa có lần ăn diệu tổng kết tất niên mừng kết quả cả năm anh em công trường làm việc tiến độ, hiệu quả. Sếp trưởng vỗ vai thân mật hỏi nài nài?? thế đ-éo nào mà chú thuê nhà nào cũng có gái trẻ đẹp nhể, bí quyết gì không?? Tôi bảo bí quyết đ-éo. Chỉ đơn giản là khi đi tiền trạm em cứ để ý dây phơi. Nhà nào có xilip mí cócxê là em phi vào hỏi thăm và đặt vấn đề thuê nhà, lâu dần thành kỹ năng nên giờ chỉ cần đứng xa 50m nhìn xilip, cócxê phơi là em biết nhà có gái trẻ và đẹp hay ko, đ-éo cần nhìn mặt thế mí thánh. Há há há. . Nhưng đợt làm công trình trong Quảng Ngãi tôi lại không thuê nhà có gái trẻ thế mí hiểm…Hôm ấy tôi bát xe vào thị xã Quảng Ngãi ngủ ở Khách sạn một đêm sáng hôm sau tôi thuê xe máy 1 mình phi qua huyện Nghĩa Hành gặp đường 24 xong sang huyện Bố Đ-ịt, ở Quảng Ngãi lại gọi là Ba Tơ buồn cười nhể. Hế hế. Vừa đi Đường vừa kể Chuyện ah.. nhầm nhầm.. vừa đi vừa hỏi đường đến gần trưa thì tôi tìm được đến gần khu vực công trình. Trời nắng quá tôi phi vào một quán nước giải khát ở vệ đường, quán nhỏ đơn sơ nhưng sạch sẽ. Chị chủ quán tên Liễu tầm 30 đến 32 tuổi, chị đẹp và chắc chắn lắm các anh các chị ạ. Đep từ tổng thể cho đến chi tiết, từ TW đến địa phương nuôn. . Ngồi uống nước hỏi thăm thì biết khu vực bọn tôi làm cũng gần ngay đấy. Chị nói chuyện tôi mới biết chị là giáo viên, chồng chị đi công tác xa, năm về 1 vài lần, chị có 1 cháu học cấp 1 nhưng hiện tại đang nghỉ hè nên cho về bà ngoại ở dưới quê. Chị ở đây 1 mình vừa bán nước mà may thêm quần áo để thêm thu nhập. Tôi thực thà trình bày công việc của tôi xong tôi bảo: Thật quý hoá, chị tạo điều kiện cho chúng em thuê nhà thì tốt biết mấy, chị lại làm giáo viên chỉ dạy một buổi, một buổi rảnh chị chạy chợ lo giúp lương thực thực phẩm cho bọn em, bọn em toàn đàn ông khoản chợ búa vụng lắm..cái quan trọng nhất là nó vui chị ah?? Chị vui vẻ nhận lời ngay, thế mí thích.. Xong chị bảo thôi giờ cũng trưa rồi, chú đi cũng xa, trời nắng lại mệt, chú rửa chân tay ngồi nghỉ 1 lát chị làm cơm cái ù cái là xong, rồi chị em mình ăn cơm ta nói chuyện tiếp… . Cơm ngon quá các anh các chị ah? Có trứng đúc, một ít cá cơm rim, bát canh rau tập tàng nấu tôm nõn. Chị lấy 4 chai bia, tôi uống ba chị uống 1, thật sự lâu lắm tôi mới được bữa cơm ngon, tôi vui chị cũng rất vui. Ngồi ăn cơm chị bảo lát ăn xong chú cứ lên giường chị mà nghỉ đi 1 lát chiều chú đảo qua khu vực công trình rồi về chị nấu cơm, ăn xong nếu sớm thì chú về lại thị xã còn nếu muộn chú cứ ngủ lại đây, sáng mai về cũng được. Tôi vui quá cơm ngon canh ngon, lại thêm 3 chai bia nữa tôi uống xong xin phép chị lên giường đi ngủ, buổi trưa miền núi thật dễ chịu, không khí trong lành, ngoài trời nắng nhưng trong nhà rất mát, trong lòng tôi cũng rất mát, tôi đang thiu thiu ngủ thì…. . Tôi thấy có tiếng động nhẹ ở dưới nền nhà, thấy bóng người thoảng qua, tôi nằm im thít như ngủ rồi cacc ah? Mà do sức trẻ? do 3 chai bia? hay do cái gì nữa không biết lúc đấy tôi mới để ý, trong nhà chỉ có tôi với chị chứ có đ-éo ai đâu mà đứa nào lại chống cái gậy vào quần của tôi…He he he. Tôi vẫn giả đò ngủ say, tôi thấy chị đi lên lại đi xuống, vì nhà ống nên qua buồng ngủ là tới bếp ở đằng sau cùng cacc ạ. Từ dưới bếp lên chị tần ngần đứng ngắm tôi ngủ khoảng 2 phút, xong chị lại lên phòng khách, 3 phút sau chị lại từ phòng khách xuống bếp chị lại tần ngần ngắm tôi 2 phút. Cứ vại cứ vại khoảng chục lần. Tim tôi đập nhanh, máu dồn lên thái dương, người tôi nóng rực, tôi khát nước quá… . Chiều đấy tôi đi xin phép chị vào công trình cacc ạ. Ko biết có phải do đường khó đi hay do buổi trưa mất ngủ mà hôm đấy tối mịt tôi mới quai lại. Chị đã nấu cơm, cơm ngon lắm, đĩa măng xào, gà đồi rang muối, ít heo rừng hấp. Chị bảo trưa uống bia rồi giờ ta uốn diệu nhé. Chị có bình diệu ngâm Tắc kè mí Tùngcắc ali tốt lắm, thỉnh thoảng anh về mới dót, tối nay chị dót chị em mình uống nhé, diệu ngon bổ lắm, uống vào khỏe lắm.…. Tôi bẩu em thanh niên chưa vợ đang khổ vì khỏe đơi nài chị… Chị liếc tôi cười e con bà lệ, hai má cứ hồng hồng. yêu kinh lên được.….Chẹp chẹp, hôm đới cả đêm tôi mất cmn ngủ. Hế hế hế.