Cụ khổ lắm Nuy ợ, ngày đi bán diệu vs ấm trà, tối về hầu mấy hót gơn, nhọc nhọc là đang chổng mông lên soi số đơi, chưa có ưng con nầu
khổ lắm chứ đâu có sung sướng gì, cứ đi cíu nét chả cầm lòng đặng lại dắt hốt gơn về nhà, giờ chổng mông lên đơi, huhu
Vở cải lương ngày ấy Bùi Kiệm là con của Bùi Cha, cháu của Bùi Ông. Hôm qua ở quán thi Độc thủ cứ ngỡ mình là Bùi Kiệm bị cha chất vấn về vụ lai kinh ứng thí, suýt trả lời: - Đứng đầu là Lục Vân Tiên, bốn mươi ba người nữa con đây cuối hàng! Hên ghê Cụ Bùi ơi: tất cả sĩ tử đã bị rơi cái đùng ở vòng gởi xe mà ko cần tổ chức vòng tổ dân phố
mấy thàng tổ chức quá đểu, chúng tổ chức thi món sở trường của chúng nại nà sở đoản của Cụ, nhẽ ra giêng Cụ tổ chức "Cuộc thi cíu nét" xem chúng có giật nủi giải k
nàm tí thơ cho ló bùi hùi Cụ Bà Cụ Bà bỏm bẻm nhai trầu Đau lưng mỏi gối ,thấy lâu hết ngày Thói quen nên rất buồn tay Vào lấy kim chỉ ra may đũng quần. Rồi cụ ngồi dưới gốc na Bồi hồi rón rén,mở ra xem hàng Ôi giời,sao nó tang thương Màu thâm tím tái,màu hường đi đâu? Cụ Ông. Cụ ông rít điếu thuốc lào Chưa đến bữa rượu,đi vào đi ra. Mãi con cháu không biếu quà, Đành chờ,xách điếu đi ra vườn ngồi. Nghĩ rằng cũng mới đây thôi Hàng còn hoành tráng thấy đời sướng vui Giờ đây nhìn thấy bùi ngùi Đái,chân bị ướt thì vui nỗi gì? Chúng con cúi rạp khấu đầu Các cụ toàn lợi,hơi đâu mà làm. Ngày xưa các cụ cũng tham Nên nó hết sớm, làm sao mà buồn. Chúc các cụ khỏe,vui tươi. Lưỡi lừa xương cá thì người an nhiên Cụ nào mà nổi cơn điên Dùng lưỡi đi vét,tốn tiền thiệt thân.
Café đổ lên áo vest của tôi, em ríu rít xin lỗi. Má em hồng hồng, chả biết do ngại hay sợ. Còn tôi thì cười, không hiểu sao một thằng cau có như tôi lại cười khi có người làm bẩn đồ của mình. Cởi chiếc áo khoác ra, châm điếu thuốc, trước mặt tôi vẫn là cô bé nhỏ nhắn đấy. Mắt tôi nhìn em qua làn khói thuốc, em rụt rè khẽ cúi đầu xuống, lưỡng lự không biết nên làm gì đây. “Đi uống cái gì đấy nhé?” – Tôi vẫn đang buồn cười. Em thì lý nhí điều gì đấy trong cổ họng như cố tình nói ra để tôi không nghe được. Chẳng quan tâm lắm, tôi đưa tay nắm lấy tay em rồi kéo đi. Tôi tự tin và ngạo nghễ như thế, cứ bước đi chẳng thèm quay lưng lại nhìn em đang như thế nào. Bàn tay em nhỏ nhắn, bẽn lẽn nằm trong bàn tay tôi. Cái nắm tay hờ hừng, tưởng chừng như muốn rời ra nhưng cuối cùng vẫn bên nhau. Có đôi lúc tôi đã nghĩ, khi tôi nắm lấy tay em, tuy tôi quay lưng đi như không quan tâm nhưng vẫn thầm lo sợ em giật tay ra. Còn em không dám nắm chặt tay tôi nhưng vẫn nhanh chân bước theo, giống như đang sợ rằng buông tay ra sẽ lạc nhau vậy. Hai chúng ta đã vô tình va vào nhau như thế. Không biết phép màu nào làm tôi nắm lấy tay em, còn em thì bước theo tôi giữa dòng đời tấp nập. Trong cuộc sống có nhiều thứ vô định, lung linh và xa vời nhưng lại có sức hấp dẫn một cách kỳ lạ. Em và tôi cũng vậy. Chúng tôi sợ những câu hỏi, càng sợ hơn những câu trả lời. Trong mắt tôi, em như một cơn gió mát thoáng qua, thổi vào cuộc đời phù phiếm của tôi một cách tình cờ. Đấy phải là chuyện gì quá lớn lao. Nhưng là trạm dừng chân cần thiết cho kẻ lữ khách trên đoạn đường vạn dặm. Còn tôi ư? Tôi là tên lữ khách lãng du. Tôi bước chân đi vô định khắp bốn phương trời. Tôi là cơn gió băng qua những thảo nguyên xanh cỏ, là cánh chim trời bay tự do. Tôi không quan tâm, không sợ hãi, không có quá khứ, không có tương lai. Tôi chỉ sống trong một ngày, đó là ngày hôm nay. Thế giới của tôi là tiệc tùng, là khói thuốc, là vị nồng của rượu mạnh. Chiều tà của họ là bình minh của tôi. Đối với tôi cuộc đời là quán trọ, còn em chỉ là phù du tình cờ ngang qua. Tôi hay cười, tôi cười cuộc đời, cười chính mình trong gương. Tôi cười em ngốc nghếch bước theo tôi, tôi cười tôi không xứng. Dù thể nào đi nữa, thì hôm đấy trưa đã mưa, mưa bay bay, rơi hoài không dứt. Con người ai cũng bị cầm tù bởi số phận. Tôi không thuộc về em, nhưng em lại sợ lạc mất tôi. Tôi không muốn nhuộm màu buồn lên đôi mắt thơ ngây kia nhưng tôi không biết làm gì cả. Chúng ta ai cũng là nô lệ cả.