Một ngày nọ, cô vợ muốn thử lòng chồng mình, để lại trên tủ đầu giường một bức thư, trong thư viết là đã chán nản chồng quá rồi, không muốn sống chung với anh nữa. Viết thư xong cô vợ chui xuống gầm giường, chuẩn bị quan sát phản ứng của chồng. Rồi chồng cô về, đương nhiên là đã nhìn thấy lá thư, đọc xong thư rồi anh viết gì đó vào lá thư, sau đó vừa hát vừa nhảy, thay đồ chuẩn bị đi. Vừa thay đồ anh vừa gọi điện thoại: "Em yêu, anh sắp đi gặp em đây. Mụ vợ nhà anh cuối cùng đã bỏ đi rồi. Năm đó anh đúng là mù rồi mới cưới cô ta. Giá mà anh gặp em sớm thì tốt biết mấy. Honey à, anh tới gặp em đây." Nói xong, anh chồng bỏ đi. Cô vợ núp dưới gầm giường khóc chết lên chết xuống, cuối cùng quyết định bò ra khỏi gầm giường, xem chồng mình viết gì trong thư. Anh chồng viết: "Em đúng là đồ ngốc, anh nhìn thấy chân em rồi. Anh đi chợ đây!"
Chả biết từ khi nào xóm em có một bà cụ tên là Kim. Năm nay bà 81 tuổi. Có phải vì bà tên Kim hay ko mà nhừ rứa rồi giọng vẫn rổn rảng kim tiền, đi đến đầu làng cuối làng đã nghe tiếng bả. Bà Kim đẹp lắm, hồi trẻ nhẽ cũng tốn giai như em. Hí hí... Bà hài hứơc và hay chuyện. Mà chuyện nào của bà cũng làm em cười như ma cù mất vài tháng. Có lần em ngồi soạn bài, thấy bà thủ thỉ mí bu em: - Dung này, da mày đồi mồi dư lày là mày sống dai lắm đấy. Chứ ko như tao da nhẵn này dễ chết non. ( Lạy hồn, 81 tuổi hồn hãn lo chết lon ) Thi thủm mò lên phòng em chơi, thấy em để ảnh anh chàng E voát ( vai chính bộ phim Chạng vạng) thần tượng của em trên bàn làm vịêc, bà chỉ vào thằng em trai em rồi nhìn lại ảnh phán: - Sao mày chụp cái ảnh như thằng tử tiệt thế. Nó cãi: - Ơ, cháu đâu. - À à tao nhầm, đây là thằng Đai U. ( Ý bà là San U trong phim Mối Tình Đầu của Hàn Cuốc. ) Ặc...ặc... Có hôm bà bảu, mài rỗi rãi lai bà đi chợ, bà mua ít vỏ về nhai trầu. Em đang định khai thác tí kinh nghiệm đong giai nên gật đầu bọp phát. Đi luôn và ngay. Hê hê... Trên đường đi chả may xe hết xăng, em bảu bà xuống gòi hì hục dắt bộ. Đã mệt thì chớ bà còn làu bàu: - Hết xăng thì cũng phải cố mà đi chứ. Em cười rủn cả tay chân ứ dắt nổi nữa, bà cứ làm như đạp xe mệt hết hơi ý. Cả đoạn đường dài bà kể ti tỉ thứ chuyện, em thì khéo moi, cứ chủ đề yêu em lái. Kkkkk... - Tao yêu từ năm 16, ông ấy đẹp lắm con ạ. Con nhà nho nên lúc nào cũng đi guốc mộc, quần lụa trắng tinh. Mình hồi ấy ngây thơ, sợ cậu mợ nên chỉ dám vụng trộm, thi thủm hẹn nhau ra bụi tre cuối làng. Mà chả biết nói chuyện gì đâu. Yêu lắm. Ông làm thơ rất hay... Khổ cái ngày xưa đói, nên nhìn cũng gày guộc. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn, có tình yêu như bà là của hiếm đấy. Còn làm được thơ thì ác liệt rồi chứ còn... - Thế sao lại chia tay nhau hử bà? - Thì cũng chỉ tại đói. Với lại còn dại... - Tranh nhau ăn hả bà? Bà buồi nguồi ánh mắt xa xăm: - Cái con này. Tranh ăn thì còn ra thể thống gì nữa. Rồi bà thổn thức: - Hôm ấy, đón đường bà đi đồng về, anh ý đi lướt qua thả một câu như gío thoảng " Tối nay tôi đợi như mọi lần nhé" Tao bổi hổi bồi hồi đợi tối. Ăn chửa kịp no, vấn vội cái tóc vẫn thơm nức mùi bù kết mà chiều bà hào phóng cho hẩn năm quả. Giời tối mù mịt chẳng giăng sao đ-éo. Bà chân đất chạy phăng phăng vừa chạy vừa ngoái lại sợ ma đuổi. Đến gần bụi tre thì họ kít phát rồi đi nhẹ nhàng cho ló duyên, đã thấy ổng lù lù trắng toát đứng đái tự bâu gìơ. Gớm, tim đập như lúc trú bom. Hai người hàn huyên thẽ thọt được chừng đoạn bằng thủi sôi nồi cơm. Thì...ngượng quá mài ạ. Ông ý kéo bà sát vầu. Tay sát tay, bụng sát bụng, tóc sát mũi... Bà vừa sợ vừa thích, tim cứ nhảy tưng tưng, chân đứng ko vững cứ nhủn ra. Bỗng bà khựng cảm xúc lại vài giây. Tao thấy cái gì nong nóng lại răn rắn hơi chạm vào hông mình. Kiểm tra lại phát cho chắc. Bà mới hích cái mông lên, đúng rồi, rắn thật, nóng thật. A ha...hóa ra là ông mang khoai nướng đi cho mình, mà nãy gìơ dấu. Nỡm ạ. Thế là từ lúc ý nói chuyện chả tập trung nữa, cứ đợi thời khắc ông rút củ khoai nướng ra cho ăn mà tứa nước chân răng. Bụng thì sôi ùng ục... Tai ù đi chỉ nghe ổng lõm bõm: " - Tôi xin lỗi mình, cạnh mình người tôi cứ lên cơn sốt..." Đã biết người ta đói, mang đi rồi hok bỏ ra còn xin lỗi, lỗi lỗi cái đếu j. Hic... - Ha ha ha...bà ơi là bà. Không phải khoai nướng đâu. - Cha tiên nhân mày, tao biết rồi, lúc ấy tao ko biết. - Con chết mí bà mất, củ khoai ý được hai lạng ko hả bà. - Sư bố mày, thế rồi bà đợi mãi, đợi mãi, ông ấy cứ nói liên thiên, vẫn ko chịu bỏ khoai ra liên hoan, tao dỗi đi về. Người đâu mà kẹt xỉ. Sau đận ấy bà giận, ko gặp nữa. Thế rồi ông đi bộ đội là bà ở nhà lấy chồng đấy. ... Xe đỗ xịch trước cửa nhà ngắt quãng chuyện tình khoai nóng bà Kim. Em bước vào trong nhà mà vẫn ko ngậm được mồm. Đã thấy lão chồng ôm cả nồi khoai ngồi hóng. Thồi, em chào cạ nhà em đi ăn khoai đơi.
Thương lắm chị ơi! Mười mấy năm chị vẫn một mình đi về lẻ bóng Hàng cau nội trồng qua bao mùa lẳng lặng Chỉ đợi chị se duyên là kết trái sai buồng Ngày em khoác áo vu quy cất bước theo chồng Trời đất giận hờn ai mà trút buồn lên chị Mưa trắng mái hiên nhà… Mưa ầng ậc xót xa! Chị giấu gì sau đôi mắt đỏ hoe? Chắc chị sợ em buồn nên nào đâu dám khóc Phút chia xa nắm chặt bàn tay em rưng rưng im lặng Nghẹn ứ một lời “ hạnh phúc thay cả phần của chị nữa em!”
Người đàn ông ấy ra đi đã mấy mùa trăng Sao chị cứ nuôi niềm tin lớn dần theo con nước ròng chảy xiết Mỗi lần nhớ thương là mỗi lần đông trở rét Buốt cả tim em! Tuổi trẻ chị cũng như ai biết bao người say đắm khát thèm Chị lần lữa chối từ mọi lời ướm hỏi Thương mẹ già, thương em thơ dại Nên chị dứt lòng riêng lo vuông tròn hạnh phúc cho em Những đêm dài trong lúc mê man chị thầm gọi một cái tên Người ta có hứa hẹn gì đâu mà sao chị cứ đau đáu, mỏi mòn, khắc khoải Tóc điểm dần những sợi khói màu thời gian xa ngái Đôi bàn tay hằn dấu vết chai. Thương lắm chị ơi! Em đi rồi còn chị với ngày mai… Em biết rồi đây chị lại nấc thầm qua đêm chờ trời sáng Nước mắt đã kiệt cùng khô cạn Chị chắt máu tim mình khóc nhớ một mùa trăng Em đi rồi… một mình chị có buồn không? Nhà ba gian trống hoác gió lùa tung mành cửa Thương lắm chị ơi! Phận đàn bà lỡ làng duyên nợ Cắm cây sào đầu nguồn nơi bến lở Nên chẳng thể nào níu nổi một người đàn ông!
Hí hí .. Yumi bít Ayumi chẹp hơn Yumi nà , nàm thơ hay hơn Yumi nà , bắt số giỏi hơn Yumi nà .. Có một cái Yumi giỏi hơn Ayumi nà Yumi nhiều chiện hơn í
Em hát trên cánh đồng Cánh đồng không còn hoa cúc vàng mới nở... Bàn tay người trong gió Quờ nắm sương mai trắng tóc trên đầu... Đôi mắt lạnh thuyền câu Nắng chiều nhạt chỉ còn tình ấm lửa? Sông dài hút gió Miền hư vô cũng hóa bồng bềnh... Em hát cho một miền xanh Rừng đã thắm môi hồng lên như lửa... Anh nhặt từng lá khô trong gió Thắp yêu thương Để sưởi ầm hồn người... Miền xa cũng là miền khát trong đời Miền gần cũng là miền chân trần tắm gội Phù sa ngấn sương đêm ùa tới Và bao nhiêu hoang vắng bỗng úa vàng... Ai là cơn gió rét đi hoang? Thổi mải miết giữa đời em mắc nợ? Đi tìm hoa giữa nghìn ngày sương gió Mùa đông tràn những dự cảm vu vơ... Thiếu phụ mùa đông Đong đầy sương trắng Em hát cho hoa vàng nắng... Anh với Mùa đông Rủ lá khô về...
Lần đầu chứng kiến tai nạn giao thông. Đó là năm em chục tuổi j ấy, ấn tượng từng chi tiết đến gìơ. Hic... Hồi ý, cứ đến mùa gặt, nhà nào nghèo nghèo thì vẫn phải ghánh lúa kĩu kịt từ đồng ghánh về. Còn nhà nào giầu thí, thì oách lắm. Thuê hẩn cái công nông đầu dọc chạy bành bành ra đến tận đầu bờ ruộng đón đụn lúa từ dưới lên. Thành thử, yêu được anh lái công nông kể cũng ác liệt phết chứ đùa. Dĩ nhiên, em 10 tuổi, vẫn còn tắm sông, ị đồng, em thèm vào cái gọi là yêu ấy. Chỉ nghịch và đi rình đôi. ( Đừng hiểu lầm em thích xem {***} sống từ bé nha, tội em lắm á hic...) Nhớ buổi chiều muộn hôm đó, cầm đầu cả lũ đi bơi về. Hãn áo vắt vai, cởi trần, quỳnh dài vắn đến bẹn. ( Mình nể mình quá đy, gìơ bố bảo dám cởi trần đi ngễu nghện thế, nó lại chả vật cho tím sườn. He he ) Thì thấy, két.t.t.t.t...! Tiếng phanh công nông rợn người, và uỵch, một người ngã vật ra. - Ối làng nứơc ơi nó cán chết người... - Chúng mài ơi, đằng kia có tai nạn... - Ối mẹ ôi... ... Mọi người chen nhau chạy đến, em thì đứng chôn chân tại chỗ ngay sát nơi tai nạn. Máu đông đặc trong cơ thể em. Lúc này mọi người bu quanh đông kín. Anh lái công nông nhảy bịch phát xuống đứng nhìn, một cái bánh xe hãn còn đè lên chân người nằm dưới đất. Mọi người ai cũng nín thở. Bỗng...người nằm dưới đất ngóc cổ lên: - Ịt cụ thằng kia, mày ko đánh xe cho bố mày rút chân ra, còn đứng đấy trợn mắt lên à. Ối giời, bao nhiêu là tiếng ồ, à, chỉ chỏ thán phục...Sao ko ngất nhỉ, sao vẫn chửi rổn rảng thế đựơc, phục anh ấy quá, anh ấy can đảm quá..v...v... Tay lái công nông lúc ấy mới hoảng hồn trèo lên xe oánh lùi lại. Tức thì nạn nhân từ từ chống tay nhổm đít dậy và rút chân ra. Không hề có máu chảy, cái chân vẫn thẳng tưng... Ồ, hóa ra lão Thuân thọt. Xe đè đúng vào cái chân gỗ của lão. Tmt... Mọi người sau giây phút hoàn hồn thì thi nhau cười, cứ gọi là cười chảy nước mắt. Trẻ con mắt vẫn trợn ngược vì chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì. Lão thấy mọi người cười quá, bực mình: - Cười cười cái đầu b... bố đây này. Song phi chết cụ chúng mài gìơ. - Ha ha ha - Hô hô hô... ...Đã chân gỗ còn suốt ngày đe song phi. Sợ khiếp lên được. À, còn có lần em đi cùng lão trên bờ đê, hai chú cháu nói đủ thứ chuyện, lão hào hùng kể về một thời oanh liệt. Sự tích cái chân gỗ của lão còn hay hơn cả thế trận Điện Biên Phủ. Lần nào lão cũng rưng rưng, sụt sùi nghe chừng tự hào lắm. Em vì thế mà ngưỡng mộ lão hơn. Lão cứ một chân thẳng, một chân rê rê quét đất, thậm thà thậm thọt từng bước, như cố dằn xuống đất mẹ cái dấu ấn mà vì giữ đất nên nó mới dư lày đây. Bỗng đằng xa xa, cũng có một người đàn ông, gương mặt khắc khổ...một chân thẳng, một chân rê rê thậm thọt y như lão tiến lại. Giáp mặt nhau, lão lạc giọng chỉ vào cái chân rê rê và nói: - Chiến dịch Mậu Thân, cách đây 20 năm. Tức thì, anh kia cũng xúc động ko kém chỉ vào cái chân rê rê của mình: - Cứt chó, cách đây 20 mét. P/s: Nói chung là sau ý như nào em cũng chả nhớ, vì cái tội lăn xừ ra bờ ruộng cười, lão điên tiết song phi cho phát xuống mương. Quên tiệt cacc ợ.
Anh cứa vào tim em những vết cứa tình yêu Có vết ngọt lành như dòng sữa mẹ Bởi tiếng thì thầm khe khẽ Anh yêu em! Anh cứa vào tim em đêm đêm Khi lời chúc ngủ ngoan và nụ hôn bỏng cháy Để trong giấc mơ em thường vẫn thấy Hoa Tử Đinh Hương ngập lối em về Anh cứa vào tim em bằng những câu thề Sẽ yêu em khi tim này còn đập Sẽ bên em khi dòng đời cao thấp Vẽ tương lai mình trong hạnh phúc bền lâu Cũng đôi lần vết cứa rất sâu Khi chưa vội buông nhau, anh cắt thêm vào tim những người đàn bà khác Vẫn những lời chúc ngủ ngoan, vẫn bên nhau khi dòng đời đen bạc Và vẫn thì thầm như anh nói với em. Anh à! Vết cứa thật êm Em gom vội những yêu thương bịt chặt vào khỏa lấp Em cuống cuồng lục tung bao đam mê dồn dập Nhét vào vết thương lòng... ...ru em hát à ơi... Ngủ thôi nào những vết cứa chơi vơi...
Em thường hay hỏi anh: " Biển làm bằng gì nhỉ?" Anh mỉm cười thủ thỉ: - " Làm bằng sóng đại dương" "Thế hàng cây bên đường?" - "Bằng tâm người chăm bón" "Còn những chiều lộng gió Làm bằng gì hả anh?" - "Nếu là gió mát lành Thì làm từ lòng mẹ! " "Sao trời xanh như thế?" - "Vì khao khát hòa bình" "Thế mỗi sớm bình minh?" - "Làm từ đêm ngon giấc" "Còn mùa đông thật rét?" - "Từ nỗi nhớ xa nhau" "Vậy những tiếng nguyện cầu?" - "Làm từ tâm thánh thiện" "Dòng đời muôn vạn biến Làm từ gì hã anh?" - "Từ những khát khao xanh Bao người mơ hạnh phúc" "Thế còn sự khổ cực?" - "Làm bằng lòng quyết tâm" "Còn hi sinh âm thầm?" - "Làm từ lòng độ lượng" ... Anh chỉ vào trán bướng "Suốt ngày hỏi liên thiên Thế thì một vợ hiền Làm bằng gì hả ngốc?" Em tròn xoe mắt ngọc: " Thế cũng phải hỏi cơ Hẳn nhiên làm bằng thơ Tình yêu chồng trọn vẹn Và làm bằng dâng hiến Bằng từng phút chắt chiu Bằng đau khổ cũng nhiều Bằng....người chồng gương mẫu!"
Tôi là con út trong gia đình, bố mẹ tôi cũng đều là con út, nên tôi không có em ruột, cũng chẳng có em họ. Em,là cách tôi gọi con trâu mà tôi đã từng nuôi. Tôi không còn nhớ nhiều về em, bởi với tôi, em vẫn còn sống ở trong tôi,mỗi ngày và có lẽ là cho đến cuối đời này. Khi nào tôi ngừng sống, em mới chết. Em tôi đó, ngày cha đón em về, em mới chỉ là con nghé con với đôi sừng mới nhú, đôi mắt to đen láy và những lông tơ vàng óng ả mượt như nhung.Khỏi nói, khi cha “đục” mũi em để luồn sợi dây thừng vào, tôi đã đau xót đến mức nào. Cha bảo “nó là nghé non, còn phải vực nhiều con ạ”. Vực _nghĩa là rèn luyện cho 1 con nghé dần trưởng thành để làm trâu ấy. Mỗi lúc em kéo cày dưới ruộng,tôi ngồi cắt cỏ bờ phía trên, thấy các anh mình vụt roi vào đít em vun vút mà tôi thấy như mình đang đứt từng khúc ruột... Tôi thương em vô ngần...Ấy vậy mà khi cha trao sợi dây thừng vào tay tôi, tôi mừng như bắt được vàng. Chao ôi, em như món quà quý giá mà Thượng Đế ban tặng cho tôi vậy. Đúng là trẻ con, niềm vui hay nỗi buồn, đều nhanh đến nhanh đi, trong vắt...Tôi yêu tất cả những thứ con con :nghé con, chó con, gà con, mèo con... Với tôi, chúng tựa như những thiên thần. Khi em mới về, tôi ham em lắm. Tối tối , tôi lẻn ra chuồng trâu, ôm em , mân mê em, vỗ về em. Tôi vui quá nên tôi cứ nghĩ, chắc em cũng vui vì em đã có tôi yêu em. Tôi cứ nghĩ thế, cho đến 1 hôm, tôi thấy em đứng trên triền đê mênh mông gió và bạt ngàn hoa cỏ may,hướng đôi mắt thẳm sâu về ngôi làng phía bên kia con sông. Em cất tiếng kêu “nghé ngọ ơ..., nghé ngọ ơ...” ... Tiếng em tràntheo những con sóng nước,khiến những bông cỏ may man mác, lay động cả 1 khúc sông quê ... Em nhớ mẹ... Tôi đã thấy những đêm mà, dưới ánh trăng, mắt em mờ sương... Tình yêu, ôi có đôi khi tình yêu của người này, phải đổi bằng sự chia xa mãi mãi của người kia...Tôi muốn bù đắp cho em bằng tất cả những gì tôi có thể mang đến. Tôi chăm em lắm. Người ta thả trâu theo đàn rồi ngồi chơi với nhau nên trâu của họ thường gầy.Tôi dắt em đi khắp mọi nơi, dẫu là xa xôi cả chục cây số như Đầm Nhà Mạc hay nương Cái Tắt. Cứ nơi nào có cỏ ngon là đôi chân bé nhỏ của tôi vẫn sẵn sàng đi. Thi thoảng, tôi lại tranh thủ chui vào từng bờ lúa cắt cỏ, lội cả xuống ruộng lúa cần mẫn tìm cỏ lồng vực để mang lên cho em ăn. Tôi kiếm ăn cho em bất cứ khi nào có thể. Tết đến, tôi biết em sẽ không được ăn ngon vì tôi phải ở nhà làm cơm cúng. Thế nên năm nào cũng vậy, những ngày giáp tết , tôi lại tất tả quẩy đôi quang gánh xuống Đầm Chua, Núi Đồn hoặc ven sông Bạch Đằng cắt cỏ lăn, cỏ lác về làm đồ dự trữ cho em ăn.Nước lạnh và cao đến ngang thắt lưng ...Dù là nắng hay mưa, hay là giông là bão, tôi chưa khi nào để em phải đói. Em béo lấp u, da đen bóng, săn chắc và khỏe mạnh. Em đẹp nhất đàn trâu trong làng. Em đang làm gì, ở đâu cũng nổi bật nhất và tôi dễ dàng nhận ra em từ xa. Em đánh nhau chưa bao giờ thua. Nếu có thua thì cũng là lúc tôi không có mặt ở đó, chỉ được nghe kể lại. Chắc tại vì em sĩ hão với tôi. Em tham ăn lắm, no phòi cả cứt ra đít mà miệng vẫn ăn.Tôi toàn phải "phanh" em đấy. Em khôn như không phải là trâu vậy. Có lần tôi cho em đi ăn xa, tận bên Đầm Nhà Mạc, về đến chỗ chòi nhà ông Gừng thì trời tối quá. Gió rít trên những khóm tre đen ngòm.Tôi nói với em như van lơn:" em đi nhanh lên nhé, không chị sợ lắm". Em ăn no lặc lè mà cố gắng cõng tôi về thật nhanh. Em rất cưng tôi .Loài trâu vốn ghét ai đứng trước mặt cản đường, cũng không thích cho ai ngồi lên đầu. Nhưng em cho tôi làm điều đó. Đôi lúc tôi nghịch ngợm, trèo lên đầu em ngồi, luồn 2 cái chân gầy guộc khẳng khiu đen đúa của tôi qua 2 cái sừng sần sùi rắn rỏi của em, 2 tay ôm lấy cái cổ của em lắc lư đầy phấn khích thích thú.Tôi cũng có thể nằm trên lưng em mà giải lao hàng giờ. Cảm giác thật an toàn và ấm áp. Với tôi, em là người bạn thân nhất. Tôi vốn là đứa trẻ kiệm lời nhưng có chuyện gì tôi cũng nói với em. Dẫu đó là khi tôi mang vỏ trấu ra trộn với rơm ẩm để hun khói đuổi muỗi cho em, hay là khi tôi bị ai đó đánh đòn, hay là khi tôi thèm được ăn kẹo , thèm có áo mới áo hoa vào ngày tết mà không thể có... Tôi cho em thấy những ước mơ của tôi : rằng tôi muốn cha thôi đừng đánh mẹ ,rằng tôi muốn lớn thật nhanh để kiếm cho cha mẹ tôi thật nhiều tiền , để những bữa cơm nhà tôi không còn phải độn nhiều khoai sắn...Để anh em tôi không phải nhìn nét mặt của nhau mà tự biết mình chỉ được ăn cơm những từng nào...Tôi nói với em, vì em ...không biết nói. Nhưng qua ánh mắt của em, tôi biết... em thương tôi. Nếu ai chưa từng nhìn thật lâu vào đôi mắt trâu, sẽ không thể biết mắt trâu rất đẹp. Con ngươi to, đen và long lanh. Mi dài và cong. Lòng mắt lúc nào cũng loang loáng ướt. Nhà tôi hồi ấy chưa có gương để soi. Nhưng tôi đã thường thấy tôi trong đôi mắt em, thật xinh. Và hẳn là, em đã thấy em thật đẹp và lớn lên trong mắt tôi mỗi ngày. Tôi nhớ những sớm mùa đông, khi sương còn giăng lối trên những ngọn cỏ non tơ,tôi dắt em len lỏi từng bờ lúa, em mẩn mê gặm cỏ, tôi hít căng lồng ngực thứ hương cỏ thơm nồng say man mát... Tôi nhớ những chiều hoàng hôn nhạt nắng ,khi ánh mặt trời khuất dần sau triền núi, thả xuống thượng nguồn sông Bến quê tôi thứ ánh sáng hoang hoải diệu kỳ. Tôi cưỡi lên lưng em rồi liêu qua sông. Em giương cặp mắt mơ màng, ngóc ngóc cái mũi khịt nước đầy khoái trá...Em nhắm nghiền cặp mắt ,nằm phởn phơ nhai gió, âm thầm tận hưởng khi tôi ân cần bắt rận rồi kỳ cọ cho em. Em thích tôi vân vê 2 cái mép của em. Hai cái mép bành bạnh, mềm mại, những lông là lông. Đôi khi, em khiến tôi phá lên cười khi bắt gặp nụ cười bất chợt của em_nụ cười khôngcórăng ở hàm trên. Tôi nhớ những ngày thu gió heo may, tôi nằm bên em trên bãi bồi ven sông ,giữa bạt ngàn ngô khoai và hương bắp non đang mùa hoa trổ. Tôi ngửa mặt ngắm trời cao xanh trong, ngắm vi vút sáo diều no gió. Những cánh diều mang ước mơ của tôi đến những nơi xa xôi. Tôi nhớ những lần ngủ quên trên lưng em... Em khẽ khàng gặm cỏ, khẽ khàng đi. Em sợ tôi thức giấc khi đang mơ. Những giấc mơ bay bổng dịu dàng... Thế mà 1 ngày...cha tôi muốn mua máy cày,cha muốn bán trâu đi. Các anh trai tôi, họ cần có thứ để làm việc, kiếm thêm thu nhập cho gia đình quá đông miệng ăn của tôi. Con trâu với nhà tôi khi đó, là tài sản lớn nhất,và cũng cần thay thế. Máy cày cho năng suất cao hơn. Tôi khi ấy dù đã mười mấy tuổi, nhưng vẫn chưa hết dại khờ. Tôi đã toan tính 1 cuộc tẩu thoát cho em vào đêm đó. Khi cả nhà đã yên giấc nồng say, tôi lặng lẽ lách người qua khe cửa, tiến ra phía chuồng trâu. Nhưng rồi tôi khựng lại, khi bắt gặp cha tôi ngồi chết trân chép miệng thở dài hàng giờ nơi bậc cửa. Tôi khẽ nép mình sau cái cột dưới mái hiên. Trong ánh sáng nhạt nhòa của 1 đêm tối trăng,, tôi thấy bóng cha đổ dài trên bức vách... Cha và Em... Trời ơi...Càng nghĩ, tôi càng thấy mình bất lực. Có những giây phút trong cuộc đời, tôi đành phải lựa chọn và chấp nhận làm 1 kẻ đớn hèn. Tôi chạy băng băng qua cánh đồng, băng băng ra triền đê lồng lộng gió... Đêm đó, tôi đã không tới thăm em. Sáng hôm sau,vâng lời cha, tôi dắt em ra Lò Vôi giao cho người ta như bố tôi đã hẹn. Em vẫn không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Tung tăng trêu gái. Hít hít ngửi ngửi con trâu cái nhà anh Cậy . Khi tôi trao sợi dây thừng vào tay người lái buôn, em đứng sững nhìn tôi trân trối. 1 dòng nước đã ứa ra nơi con mắt bên phải của em. Tôi đã không đủ can đảm để dối diện với em. Tôi biết, sau lưng tôi khi ấy,là em...đang ngoan ngoãn cúi đầu bước theo người ta. Đêm ấy, tôi biết người ta đưa em qua sông trên chiếc thuyền nan về lò mổ. Đêm ấy, mẹ tôi nói, người ta giết trâu bằng cách cột chặt nó vào cái cột rồi lấy búa tạ đập vào đầu... Những thứ đó đã từng ám ảnh tôi nhiều đêm . Chúng tôi đã phải xa lìa nhau mà không thể nói 1 câu tạm biệt. Tôi đã không thể đến thăm em vào đêm cuối cùng ấy. Tôi đã không thể quay lại nhìn em vào lần cuối cùng ấy. Em đủ sức để tháo chạy khi tôi trao em cho người ta. Em đủ sức để nhảy xuống sông , em bơi rất giỏi... Thế mà em đã đành lòng ngoan ngoãn bước theo người ta...Điều đó làm trái tim tôi tan nát. Vì tôi biết rằng, trong ánh mắt của em, trong thái độ ngoan ngoãn bước đi của em, hơn thế nhiều điều là những gì tôi có thể nhận lấy... " Em à,chị thực lòng xin lỗi em. Chị đã nuôi em bao nhiêu năm nhưng chưa từng đặt cho em 1 cái tên. Em vẫn được gọi là trâu như bao con trâu khác. Nhưng trong lòng chị, em đã từng là người bạn thân nhất những năm tháng ấu thơ không mấy êm đềm . Cầu mong em siêu thoát. Cầu mong cho em sớm được đầu thai làm kiếp khác, may mắn và hạnh phúc hơn. Cái chết của em giúp chị biết chấp nhận những mất mát đau thương nhất, chấp nhận từ bỏ, nhường nhịn những thứ tốt đẹp nhất trong 1 tâm can thanh thản"... Thi thoảng tôi vẫn gặp lại em trong những giấc mơ. Tôi vẫn tin , em luôn ở đâu đó trên kia, ở bên tôi. Mọi người thường thắc mắc, không hiểu sao mắt tôi nhìn rất lạ, sáng hơn nhiều so với mắt người thường. Tôi thì biết rất rõ ,trong mắt tôi có linh hồn em. Em chưa bao giờ chết. Khi em ngã xuống, là khi em tựa đầu vào đôi má ấm áp của thiên thần. Khi nào tôi ngã xuống, là khi tôi tựa đầu vào linh hồn ấm áp của em. Đêm nay tôi mong mơ thấy em, chú nghé con con đứng hiên ngang trên triền đê miên man hoa cỏ may và bạt ngàn gió lộng, ngỏng đầu về phía bên kia bến sông khắc khoải ơi hời :”nghé ngọ ơ....nghé ngọ ờ...” ...Em về nơi ấy bình an nhé...Những con sóng sẽ mang em về nơi bình an. Em ngoan ơi...
Anh đừng giận nữa anh ơi Hôm qua em bận đi chơi ấy mà Anh Hùng ,hàng xóm gần nhà Rủ đi ăn uống xong là xem phim Vì em lỡ đổi thẻ sim Nên nào có biết anh tìm em đâu Đến trưa lại gặp anh Châu Anh này là mối tình đầu ngày xưa Thế rồi hai đứa mây mưa À nhầm,hai đứa ăn trưa ấy mà Đến chiều lại gặp anh Hà Tình xưa từ thuở cấp ba ..hì hì Thật lòng em chẳng muốn đi Nhưng mà ngại quá, tại vì người quen Lúc về trời mới nhá nhem Anh Lâm lại rủ ăn kem trên giường À không, là quán lề đường Ăn xong lại gặp anh Cường đôla Thế rồi hai đứa vào bar Sáng nay em mới về nhà được luôn Xin anh chớ giận và buồn Thật lòng em vẫn mãi luôn yêu người Tin em đi nhé anh ơi Xã giao tí tẹo cho đời thêm vui
Khoảng lặng của những kẻ đang yêu.... Nhưng giữa những kẻ đang yêu, thảng hoặc vẫn tồn tại những khoảng trống vô hình có khi đến vô tình? Đó là những kẽ hở, chỉ có thể lấp đầy bởi những kẻ đang Nhưng giữa những kẻ đang yêu, thảng hoặc vẫn tồn tại những khoảng trống vô hình có khi đến vô tình? Đó là những kẽ hở, chỉ có thể lấp đầy bởi những kẻ đang yêu… Đó là những ngày trời lặng, gió không thổi, nắng không lên. Bỗng nhiên thấy tim mình hụt nhịp, thấy thoáng chút cô đơn khi bước trên đường… Đó là nỗi cô đơn khi lo sợ ngập đầy lồng ngực, sợ một ngày biết đâu bất ngờ, rồi mình chợt rời xa nhau. Đó là những ngày, người này chỉ im lặng nhìn người kia, người kia lén lút trút tiếng thở dài não nề hơn cả kẻ độc thân đang đứng một mình trong đêm tối. Là những ngày người này nói gì người kia chưa kịp hiểu, là những ngày cãi vã, những ngày chẳng muốn gặp nhau vì giận hừn không đâu. Đó là những ngày cái tôi của mỗi người bỗng nhiên muốn lớn lên. Người này và người kia chẳng còn đứng chung một thế giới, ai cũng có những lý lẽ bao biện riêng, chẳng ai muốn nhường. Đó là những ngày tự nhiên thấy buồn vì một cái đầu vô tâm, trái tim của người kia từ lúc sinh ra đã nhạy cảm từ sẵn. Chẳng ai bảo ai, cũng chẳng buồn lòng giải thích… Bỗng dưng muốn khóc, chỉ khóc thế thôi. Đó là những ngày vội vã chẳng có thời gian cho nhau, vài ba tin nhắn không đủ để khỏa khuây nỗi nhớ. Nhớ dồn nhớ, lại thấy chút chạnh lòng dù lý trí rất hiểu và trái tim đã cảm thông… Ừ chỉ vì nhớ, chỉ vì muốn được ngồi sát cạnh nhau. Đó là những ngày, người này ghen với quá khứ của người kia… Những thứ đã qua nhưng không có nghĩa là nó chưa từng tồn tại. Ngó xuống chiếc đồng hồ đang đeo ở tay, kim giờ, kim phút, kim giây chẳng có cái nào quay về phía ngược lại… Tự cười rồi bảo mình thật ngốc, thì cứ ghen như thế, chỉ là để trân trọng nhau nhiều thêm. Đó là những ngày, trong một phần nghìn giây bỗng nhiên có người nhớ về chuyện cũ. Nghĩ về những tổn thương ngày trước, về nước mắt và khổ đau… Lại càng hiểu rằng mình xứng đáng được nâng niu nhiều hơn thế. Yêu thương không bỏ quên ai cả, chẳng phải mình đang được hạnh phúc đây sao? Khoảng trống của những kẻ đang yêu, thực ra chẳng hề đáng trách. Là vì yêu nhiều quá, nên yêu thương vẫn chung đường vẫn hoang mang. Là vì tin nhiều quá, nên niềm tin vẫn thường đi với lo sợ. Là vì biết bao nhiêu cũng là không đủ, nên dặn lòng phải yêu nhiều nữa, nhiều đến mãi mãi. Vậy thôi.
Đã từng có một người ở đó, và đợi tôi Dạy tôi biết nhớ một ánh mắt, một nụ cười, và một cái nắm tay. Dạy tôi biết reo vui như đứa trẻ con được nuông chiều hết mực. Dạy tôi biết khóc, biết thất vọng, biết hụt hẫng và biết cả cảm giác lì chai. Nơi đó là ở đâu, tôi cũng không nhớ rõ… Hình như là một chốn rất xa, ở một thời điểm rất xa, nơi mà mãi mãi thời gian không quay lại, nơi mà những người dù có thương nhau đến mấy cũng chẳng thể gặp lại nhau. Đã từng có một người ở đó, và nói sẽ yêu tôi dài lâu… Tôi cũng đã yêu người, bằng tất cả những gì tôi có. Bằng bồng bột, và bằng hết thảy những niềm tin. Tôi đã yêu người bằng hết những nồng nhiệt của một trái tim còn trẻ, đã yêu người bằng hết những chông chênh, những khờ dại và hết cả những nỗi đau. Đã từng có một người ở đó, chìa bàn tay và kéo tôi đi… Tôi đã được đưa qua vẹn tròn một đoạn đường thương nhớ. Đã được thấy yêu thương ngập đầy trong mỗi nhịp thở, đã thấy được lòng mình tràn những an yên… Đã thấy được hơi ấm của một cái nắm tay, và biết thèm một cái ôm từ phía sau thật chặt… Đã biết được thế nào là dựa vào vai nhau để cùng mạnh mẽ, đã biết được thế nào là khoảng lặng giữa những đôi mắt chỉ biết nhìn nhau. Đã từng có một người ở đó, hứa rằng sẽ chỉ ở đó thôi… Là sẽ ở cạnh tôi, bây giờ và mãi mãi về sau vẫn thế. Là sẽ chẳng đi đâu cả, dù tôi có muốn bỏ đi. Là sẽ ở sau tôi, khi tôi mê mải với những cuộc vui. Là sẽ ở gần bên, khi tôi cần một người để lau nước mắt. Là sẽ không bao giờ bỏ tôi lại phía sau, nhưng sẽ dùng trái tim để dò dẫm xem ở trước tôi có nơi nào chỉ là bóng tối. Đã từng có một người ở đó, dạy tôi viết chữ yêu… Còn dạy tôi biết buồn khi bỗng nhiên bị bỏ mặc. Dạy tôi biết thẫn thờ khi chiều muộn mưa người chưa kịp tới. Dạy tôi biết nhớ một ánh mắt, một nụ cười, và một cái nắm tay. Dạy tôi biết reo vui như đứa trẻ con được nuông chiều hết mực. Dạy tôi biết khóc, biết thất vọng, biết hụt hẫng và biết cả cảm giác lì chai. Đã từng có một người ở đó, nhưng chỉ là đã từng thôi… Người bỏ tôi đi, dù lời đã hứa. Người mặc tôi đau, dù nước mắt chẳng thể giữ. Người để tôi một mình, hoang hoải nhìn về phía người đã từng qua… Hình như chẳng có ai mãi ở phía sau một người, để ngoảnh mặt về phía sau là vẫn có người đang đợi. Ai cũng có việc phải đi. Vì người bận yêu thương một ai khác, nên người phải đi. Người đã yêu tôi xong rồi. Và tôi, cũng sẽ đi. Tạm biệt một người, đã từng ở đó.
thơ đong gái =)) Thu về gieo cải trồng hoa Đến khi đông cạn thì ra gánh về Chân trần em gánh trăng non Từ thủa mười sáu môi non chớm hồng Ai ơi gánh gánh gồng gồng Sang xuân bỏ gánh theo chồng quên trăng.
Anh trốn tránh những kỉ niệm về em Để trái tim không đau thêm vì nhớ Kìm lòng mình, bản thân anh đã cố Mà tại sao?... vẫn vô cớ nhớ người... Ngày xa nhau anh nghĩ sẽ nhanh thôi Quên được em, chẳng cần thời gian mấy Để nhận ra không đơn giản là vậy Ngày thiếu em anh thấy sao quá dài Nhớ về em, khiến trái tim mệt nhoài Cứ nhói lên như đã cài đặt sẵn Chưa thể quên là điều anh chắc chắn Bởi vẫn còn nhiều lắm những niềm đau Biết kí ức chẳng có tội gì đâu Nhưng lại là nơi bắt đầu nỗi nhớ Để niềm vui nơi quá khứ ngày đó Hóa u sầu hiện tại ở trong anh. Chợt nhận ra : Tình là thứ mong manh.
Đêm vắng lẽ loi lòng cô quạnh, Gió hắt mưa tuôn mắt rũ buồn... Cung trầm một tiếng đâu vọng đến Mang sầu thêm chất nỗi cô đơn. Nơi ấy em tôi quên hay nhớ... Mai hồng một sớm cảnh hòa thơ, Đôi tim xao xuyến nghe hòa nhịp, Nhủ lòng tôi biết chỉ tôi mơ. Đêm đã về khuya mưa vẫn rơi, Ngõ hồn cô quạnh vẫn chơi vơi... Gom sầu chất chứa, gom buồn tủi Gom nhớ gom thương gởi một người...
TỔNG KẾT THỜI SỰ NĂM ẤT MÙI. Xuân dần tới đông lùi về góc ( Một số nơi lại ngóc đầu lên ) Nay đứng vào mặt cấp trên Đón xuân em có xin biên vài dòng Thôi tạm biệt Ất Mùi đen đủi Sang Bính Thân nhẽ nủi như cồn ( Câu này, xin phép, vần ồn Láo quá em hem dí tay vào biên) Nào chém lợn bay đầu Ném Thượng Rất nhân văn ấn tượng chứ đùa Năm nay chém nữa nghe chưa Di sản văn hóa kế thừa em khen Hú hú hú...thần đèn hô biến Bốn nghìn cây văn hiến thủ đô Một đêm bật gốc bất ngờ Dân ôm cây khóc mệt phờ râu trê Còn cái món dâm dê quan lại 7000 đô một vại...mắm tôm Thế là oan ức tủi hờn Làm bao gái đẹp vãi...mồm gato Hoa hậu ngủ tô hô chân dạng Cả làng phây ngắm lạng bề hê Có anh chép miệng cá chê Có anh rỏ rãi "điếu gìê để em" Còn một chuyện ko khen ko được Ấy là ta xây tượng cực nhiều Chùa chiền ắp tiếng cầu siêu Miệng nam mô đýt bảy liều dao găm Rồi bỗng một tiếng Bùm rất lớn Òa...Bphone "tin nổi được không" Việt Nam sắp hóa thành rồng Bán được trăm chíêc vãi lồng...lại thu Ở diễn biến đau như bị hoạn Mất nước rồi dân loạn cả lên Sông Đà đường ống vỡ liền Uống bia, nhịn tắm, ngồi thiền rõ ưng. Nên cô giáo thuộc cung Bọ Cạp Bực cạ mình cô khạp lung tung Đột nhiên có một anh hùng Vì yêu cắt cổ thẳng thừng sáu tên Bèn nhận án Quynvaxem tiêm chích Anh Minh vì không thích ứ tiêm Xếp hàng mua Pentaxim Tiêm Ruồi chết tử bỏ liền vào chai Làm anh Hiệp vặt tai bứt tóc Thương mệnh ruồi khóc lóc bảy niên ... Thôi thì năm mới nhiều tiền Bính Thân đắc lộc muộn phiền sẽ tan Lúc giao hợp, lúc giao hoan Nói chung lúc đếch cũng toàn tê phê... Òa... phát biểu dài lê thê Thay mặt chính phủ em về! Chào dân! P/s: Em chúc cả nhà yêu đón một năm mới huy hoàng nha!