PHƯỢT THỦ Phượt là từ dân dã chỉ những người đi tìm hiểu khám phá các vùng miền quê hương đất nước. Đi lại chủ yếu bằng xe máy, ăn ngủ tiết kiệm tối đa có thể. Tự túc chế biến thức ăn, ngủ lều trại, đi lại bằng xe máy hoặc ô tô gầm cao, bán tải. Tức là tôn chỉ của dân phượt rất rõ ràng, đi hòa mình vào thiên nhiên, tìm hiểu các phong tục tập quán con người và cảnh đẹp của các miền đất nước. Nâng cao kỹ năng sống, thử thách sự dũng cảm, sức chịu đựng cũng như kỹ năng tồn tại trong điều kiện khó khăn. Tất nhiên để chuẩn bị kỹ càng cho một chuyến đi thám hiểm đòi hỏi người đi phải tìm hiểu rất kỹ, từ lịch trình, chuẩn bị kiểm tra phương tiện, dụng cụ , đảm bảo sức khoẻ cho chuyến đi. Các dự báo về điều kiện thời tiết, đặc điểm địa hình đường sá của lộ trình chuyến đi. Thỉnh thoảng lại thấy báo chí thông tin về những vụ tai nạn của những nhóm đi phượt, nào là đổ đèo lao vực, nào là đâm đầu ô tô, ngủ gật mất lái hoặc tránh bò lao vào chó, lộn chổng vó. Phải nói rằng thực sự đó không phải là những người đi phượt thực thụ, đó là những người a dua theo phong trào mà xách mông lên và đi. Mùa tam giác mạnh, thấy ảnh trên mạng, lên đường. Mùa lúa chín ruộng bậc thang, thấy ảnh trên mạng, lên đường… Một nhóm sinh viên, một ngày điên điên rủ nhau đi phượt, mấy cậu con trai lại rủ được mấy bạn gái đi cùng. Vậy là còn gì bằng, đi đến cùng trời cuối đất gặp thiên đường hay địa ngục, ác quỷ hay thiên thần thì cũng ngán gì?, các bạn gái thì sung sướng khi nghĩ đến những bức ảnh tung lên phây ngất ngây giữa rừng núi điệp trùng hay toe toét trong những vườn hoa cải vàng ruộm, cánh đống tam giác mạch trắng cả trời chiều, những ruộng bậc thang với vạt lúa chín vàng… Vẫn nhìn thấy đầy rẫy trên mạng xã hội, ga tô mãi mà giờ mới có cơ hội. Vậy là hò nhau chuẩn bị xe, mỗi xe một xế một ôm ( Bạn gái ngồi sau), lịch trình vạch ra sơ sài theo kiểu 5h sáng gặp nhau ở điểm XYZ, lên đường kéo một mạch đến thị trấn Y, ăn trưa, lại tiếp tục hành trình đến điểm H, dừng lại chụp choẹt tự sướng tung phây, ngắm cảnh. Tiếp tục lên đường đến suối K, tăm suối, chụp choẹt… Tiếp tục đi đến Thị trấn B, ăn tối nghỉ đêm. Sáng hôm sau, ăn sáng xong lại đi đến điểm G, lại chụp choẹt, lại lên đường đến núi U, lại chụp choẹt…. Tối có khi lại lên kế hoạc dừng lại bên một con suối, cắm trại, bắc bếp tự nấu ăn, đêm ngủ trong lều hoặc chui vào túi ngủ. Và hình ảnh thì thường xuyên được cập nhật lên phây, từ hình đứng trên đỉnh đồi cao, hai ngón tay hình cữa V, biểu tượng của chiến thắng. Rồi hình lội suối leo đồi, bắc bếp nấu ăn lẫn buổi sáng với mỳ tôm pha nước sôi tự nấu. Xong về đến nhà nghiễm nhiên được coi là phượt thủ, coi như một chứng chỉ là những người dũng cảm, ưa mạo hiểm, ham thích du lịch khám phá văn hóa và con người các vùng đất mới…Thêm dòng ưa màu tím gét sự thủy chung là hoàn tất dòng thông tin trên mục làm quen kết bạn há há. Thực sự là may mắn nếu như những nhóm phượt như vậy về đến nhà được an toàn. Bởi vì họ đã quá thiếu kỹ năng, thiếu sự chuẩn bị kỹ lưỡng, nghiêm túc cho một chuyến đi đầy nguy hiểm khó khăn mà họ chưa hề lường trước. Xe cộ thì có ( hoặc mượn được) loại nào thì đi loại đó, ai lại leo đèo xứ Hà Giang, Cao Bằng, Lao Cai mà có khi lại vác con xe ga vốn dành để đi trên con đường phẳng phiu nơi thành phố. Trước khi đi cũng chẳng thèm kiểm tra thay dầu mỡ, lốp có khi đã mòn hết ta lông. Mặc kệ, xe đi mượn ấy mà, đi có hai hôm ấy mà. Đường sá thì biết sơ sơ, đại khái đi theo quốc lộ 2 đến điểm X, rẽ trái, đến thị trấn Y , vượt đèo Z qua suối K…. Cúng chẳng cần biết thời tiết mùa này thì đến đó sẽ ra sao, nóng hay lạnh, đèo mùa này sương mù vào thời gian nào biết để mà căn chuẩn vượt đèo vào giữa trưa cho tầm nhìn được tốt. Rồi còn thuốc cảm cúm, lọ cao, con dao, băng sơ cứu, thuốc muỗi, đèn pin, đôi giày thể thao leo đồi núi… Quần áo thì cấn phải hấm hố rằn ri, đầu quấn khăn, thêm lá cờ cuốn quanh cổ. Đôi khi còn nhớ vác theo cây đàn to uỵch trên lưng hơn là cần mang thêm một cái áo dầy chống rét, chuẩn bị Iphone, láp tóp còn nhớ hơn là lọ cao hay tờ bản đồ đường sá. Khởi hành ban đầu thì hăng hái lắm, trai đèo gái ôm eo thì dặm trường đường xa là chuyện nhỏ, anh hùng thể hiện đánh vóng lạng lách xe nọ vượt xe kia, đôi này cười tươi khi cho đôi kia hít khói. Rồi đến đỉnh đèo, rồi đến con suối, rồi đến vườn hoa. Tất cả cũng chỉ là tranh nhau giơ máy ảnh lên làm vài kiểu tự sướng, post lên phây cho lũ bạn ở nhà nó ga tô. Vậy là sướng rồi. Mua cái vé vào vườn hoa là coi như mặc nhiên được quyền dẫm đạp nát bét, trèo lên cả luống hoa mà chụp ảnh. Ra về có khi còn bẻ cả bó ôm theo. Giữa đường gặp trẻ em dân tộc cởi truồng bên đường trong giá rét, dừng lại làm vài bức ảnh cưởi toe toét bên đứa trẻ lấm lem, tím tái. Cho nó cái bánh, cái kẹo hoặc gói mỳ tôm. Lại chụp thêm cái, tung phây ra vẻ ta đây lòng thương người mênh mông bát ngát. Tối đến thì lửa trại bập bùng, ghi ta réo rắt rất nghệ sỹ. Tự do giữa trời đất thiên nhiên, ăn uống rượu chè bét nhè. Trai gái giữa đại ngàn rồi cái gì đến cũng phải đến. Cho nên từ phượt đến phịch chỉ trong tích tắc, từ tình bạn sang bạn tình cũng dễ như một cú Bắc Cạn chén rượu tăm. Sáng hôm sau lên đường, hiện trường ngủ nghê ăn uống bừa bãi mặc kệ, giấy li nông lẫn thức ăn thừa vương vãi, vỏ mỳ gói với bao ba con sói bập bềnh trên con suối lãng mạn róc rách lượn quanh. Cả đêm rượu chè, giao hợp sướng, sáng ra đi đường các xế mệt mỏi, mắt mũi buồn ngủ cứ như lái trong mơ. Đường thì xa, đèo thì dốc, cua gấp lại thường xuyên. Xe thì có khi xe Lead, lốp thì mòn vẹt đã lâu, trời thì có khi mưa lâm thâm đường trơn như mỡ, khi sương mù mờ ảo bao quanh... Tất cả các yếu tố đó làm tăng nguy cơ tai nạn lên gấp nhiều lần bình thường. Cho nên rất rùng mình khi thấy có ảnh cả đoàn phượt cả vài chục xe máy ( Kinh khiếp là một đoàn đi phượt mà số lượng như cả vài đại đội) nằm ngủ ngổn ngang trên đường giao thông đúng chỗ vòng cua. Thật kinh hãi khi nghĩ đến quả vào cua của một xe tải đi đêm trốn vượt tải cảnh sát, tài xế lại đang chợp chờn thức ngủ lúc quá nửa đêm. Không dám nghĩ đến hậu quả của nó . Kinh hãi khi một đôi sinh viên đi phượt xứ Lao Cai mà lại liều mình phi cả lên đường cao tốc ( cấm xe hai bánh ) mà phi cho nhanh để đến xứ Sapa tuyết rơi đang vẫy gọi. Để rồi tai nạn xảy ra, anh chàng thì ra đi mãi mãi còn cô gái thì thương tật cả thể xác lẫn tinh thần cả đời. Cuộc sống rất cần trải nghiệm, rất cần những cú dấn thân, cũng rất cần những hiểu biết để về thiên nhiên đất nước, con người trên quê hương, đất nước mình. Nhưng trước hết hãy trang bị cho mình kỹ năng vững vàng, kiến thức đầy đủ trước khi nên đường khám phá. Một trong những kỹ năng đó là : Đừng a dua theo phong trào mà lũ lượt kéo nhau đi phượt.
thơ đong gái =)) Nếu trở về vồng hoa cải ngày xưa Em sẽ gặp lại mình nhìn nhau say đắm Hoa cải vàng, chiều mùa đông hanh nắng Em bước trong hoa và đôi mắt em cười. Nếu em trở về, kỉ niệm dấu yêu ơi Hãy cứ gọi tên nhau như ngày cũ Để anh thấy trong chiều say ngủ Thoáng giấc mơ có bóng em về. Hoa cải vàng mê mải chân đê Nắng dường như đã nhạt Mùa đông, con bướm gầy ngơ ngác Bay lạc đường theo gió sang sông. Ai đó còn ngắt từng cánh chờ mong Hoa cải bay lên, À ơi... Câu ca buồn ru anh ngày xưa mẹ hát Dấu chân đã tan theo từng nốt nhạc Hết mùa đông, con bướm vẫn chưa về. Hoa cải vàng mê mải chân đê...
còn gì vui hơn tửu và sắc hả cuôn pé bỉm sữa nài lo mà học mẫu dáo nhớn ikk, bân tâm chi chiện người nhớn
TRƯỜNG THIÊN AKA "ĐỜI BỘ ĐỘI" BÃI VÀNG #1 Tôi sinh ra và lớn lên tại thị xã Tuyên quang. Một thị xã nhỏ nằm bên bờ con sông Lô trong xanh, uốn lượn hiền hòa nhưng đầy hung dữ khi mùa nước lên. Ngày đó thị xã vẵn nằm trong Tỉnh Hà tuyên khi chưa chia tách với Hà giang. Trong ký ức chỉ là những dãy nhà lụp xụp và vài con đường chạy trong trung tâm, vài dãy bàng bám bụi đường đỏ quạch trong cái nắng gay gắt và bụi hè đường... Ngày đó cuộc sống cũng khó khăn, bố mẹ mở cho tôi một cái quán nhỏ trước cổng nhà, bên kia đường để kiếm thêm phụ gia đình những lúc nghỉ học (hồi đó tôi đã lên cấp II) đối diện với nhà tôi là một cơ quan thực phẩm của huyện giáp ranh. quán nước tuy bé nhưng lúc nào cũng đông khách vì mọi người đi mua hàng trong lúc chờ đợi đều ra ngồi uống nước, trao đổi ít tem phiếu hay vài lọ thuốc lấy các laoị thực phẩm khác. Những năm giưã thập kỷ 8x. Chiến tranh biên giới phía Bắc nổ ra tại Hà giang, thị xã thành nơi trung chuyển những đoàn quân từ miền xuôi lên biên giới. Đến năm 87, 88 tuy đã vãn tiếng súng nhưng dư âm vẫn còn, thỉnh thoảng từng đoàn bộ đội vẫn hành quân đi qua, họ đi đâu, không ai biết! Lúc đó cũng là lúc rộ lên phong trào đi tìm, đào đãi vàng ở một số huyện vùng cao Hà giang – Tuyên quang. cũng từng đoàn người từ miền xuôi lũ lượt đổ xô lên đi qua thị xã nhỏ bé của tôi. Nó cũng mang lại cơn địa chấn về sự tò mò cho bọn nửa trẻ con, nửa sắp bắt đầu thành người nhớn không khác gì khi đi xem những đoàn quân đi... oánh nhau. Quán nước của tôi bắt đầu ế ầm vì lúc đó kinh tế thị trường đã bắt đầu xuất hiện, chợ búa mở nhiều, có nhiều hàng hóa, người ta không cần cứ phải đến xếp hàng tại các quầy lương thực vừa khó mua vừa nghe mấy cô nhân viên thương nghiệp chửi như hát hay nữa. Nhưng có hai loại khách hàng khác hay ghé vào mua và... bán hàng. Loại khách hàng thứ nhất là những người lính, họ có thể ở các đơn vị gần đó hoặc từ xuôi lên đi trả phép hoặc từ biên giới đi về phép, chỉ vài người một với những bộ quân phục K82 màu cỏ úa cũ kỹ, nhàu nát, chiếc mũ cối cúp chụp lên chiếc đầu đã lót chiếc khăn mặt lính màu cháo lòng che phủ gáy khỏi ánh nắng chói chang mùa hè. Những chiếc ba lô lép kẹp, mồ hôi nhế nhại bước vào quán của tôi, chủ yếu là uống bát nước vối hay chè xanh, ăn vài chiếc kẹo dồi chó, kẹo lạc và mượn cái điếu cày bắn vài điếu. Đôi khi họ cũng có những món hàng là vài bánh xà phòng 64 hay 72% hàng nhu yếu phẩm hoặc nhờ hỏi có ai đánh cá để họ bán cho ít thuốc. Nhièu lúc muộn chạng vạng họ cũng gọi chai rượu và... ầm ĩ khi tranh luận với nhau. Khi biết nhà tôi có mấy ông chú cũng là sĩ quan vẫn đang phục vụ BGPB chưa về tự dưng thấy họ có vẻ nể rồi ý tứ im hẳn. Loại khách hàng thứ hai, cũng là "bộ đội" nhưng khác hẳn với những người lính kia. Cũng vận bộ quân phục nhưng thường là áo bay, Tô Châu, Ga badin xanh lét, chân đi dép đúc đầu mũ ổi (cối Tàu), thêm điếu thuốc thơm ngầy ngậy mùi trên môi. Mùa đông thì khoác thêm con áo lính NATO hay PHILAKET đầy những túi là túi của Thái,vai đeo ba lô... lộn. Trông họ thật ngầu, ngày đó hay gọi từ "quân khu " . Họ kéo theo một đội quân nheo nhóc đủ cả già trẻ gái trai đi theo, nhìn những bộ mặt sạm, hốc hác của những người cửu vạn đi cùng thật thảm. Ngày đó chắc nhiều mạn thôn quê cũng khó khăn lắm thì phải, nếu không những người dân lam lũ chẳng phải rời xa quê hương đi vào những nơi lam sơn chướng khí để kiếm miếng ăn như thế này. Những người gọi là cai này thỉnh thoảng cũng ghé vào quán của tôi. Vì nhà tôi gần một ngã ba, nơi đó có cửa hàng vàng không lớn nhưng làm ăn đủ kiểu với những tay cai vàng. Họ đến bán vàng và mua một số thứ cần cho cuộc chinh phục giấc mơ đổi đời của họ, thượng vàng hạ cám, tay chủ cửa hàng này chiều tất, thậm chí cho cả vay tiền. Đừng nghĩ là làm không được là bùng nhé ! vì sẽ không thoát được mạng lưới giăng thiên la địa võng của những tay máu mặt như này. Những người cai vàng nói chung là ăn tiêu... rất sang, họ chỉ kêu những loại thuốc lá đắt tiền nhất, hoặc vài chai bia Qủa táo của Trung quốc, nhiều khi hàng không có (chủ yếu phục vụ lớp bình dân) tôi lại phải chạy đi lấy nhưng bù lại sự mệt nhọc là bán cho họ với giá trên trời cũng được. Tính đủ thì họ cho thêm... Cũng có lúc nhìn hiệu vàng thấy loáng thoáng bóng dáng của người ... cửu vạn đi bán vàng. Chắc chắn đây là những người bỏ trốn sau khi ăn trộm được chút ít vàng của ông chủ, những người này đã về đến đây thì coi như an toàn. Sau này tôi đã từng chứng kiến những vụ xử người làm thuê bỏ trốn thật nhẫn tâm (nếu là nữ thì còn kinh khủng và khốn nạn hơn nam nữa), dù có thoát khỏi tay cai này đi vô tình lạc vào địa bàn cai khác thì bị bắt làm luôn cho họ. thế vẫn còn hơn bị trả về chỗ cũ, ăn đòn mà làm quần quật chẳng có đồng lương nào. Quán nước của tôi bắt buộc phải đóng cửa vì không còn bán hàng được nữa. cùng những năm ấy kinh tế gia đình thật khó khăn. cơ quan của bố tôi bắt đầu đình trệ sản xuất, không có lương cho cán bộ - công nhân viên mà trả bằng mì tôm ( loại đóng túi hàng kg ) cùng bột mì, trong khi đó lương giáo viên của mẹ cũng ba cọc ba đồng lại nuôi 3 cái tàu há mồm đang tuổi ăn học. Điều đó khiến tôi suy nghĩ lung tung nhiều lắm, mặc dù suy nghĩ của một đứa trẻ con đơn giản là vì thấy...đói kém quá ! Lúc đó là thời điểm các bãi vàng đang " rực ". Cuối năm nhiều người về xúng xính tiền bạc kể chuyện đi làm vàng mà thấy thèm. thực ra không phải ông cai nào cũng ác, có người nếu làm được ngoài lương còn chia cả vàng thêm cho nhân công của mình. Nhất là những người đông hương với nhau , một số đứa bạn học bỏ học đi làm cho họ về nói chuyện với tôi như vậy. Ngày đó trên các con sông của những tỉnh phía Bắc gần như chỗ nào cũng có vàng, chỉ ít hay nhiều tùy địa hình thôi. thứ vàng sa khoáng, do các mỏ vang đâu đó trong núi bị nước bào mòn, cuốn theo cát sỏi ra sông, phải đào đãi công phu mới thu hoạch được loại vàng li ti mà người ta gọi là " vảy nhót " hay vàng cốm. Trong giấc mơ nhiều người những lọ penixilin chứa đầy những vảy nhót sáng lấp lánh đó thật kỳ diệu. Tuy nhiên để có được nó đâu có dễ, nhiều người sát nghiệp vì đầu tư đi làm hoặc không chết mất xác thì cũng ốm đau bệnh tật đủ kiểu vì cuộc sống kham khổ hay sa vào nghiện ngập trên bãi vàng. Có hai kiểu để có được vàng. Một là đóng bè kéo tời xúc cát trên sông rồi đem vào máng cầu xóc , cát sỏi trôi đi đọng lại vàng ở các rãnh răng cưa trên cầu ( chắc vàng và một số quặng nặng hơn mắc lại ), sau đó đổ số cát đọng lại máng cầu đem ra máng tay lọc, gọi là đấm máng, lừa hết số cát còn lại để thu " vẩy nhót ". Nhiều chuyện rất hay là có người đóng bè múc cát cả tháng mà chẳng được tý vàng mấy, đến lúc hết tiền không chịu được nữa bỏ , người khác đến đóng bè đúng chỗ ấy chỉ vài ngày thì đến chỗ có vàng ( gọi là " tới tẩy " ) . thậm chí có máng đấm thu được cả chỉ . Kiểu thứ hai là chui xuống hang để đào đất, đóng bao sau đó vận chuyển lên bờ, dùng gỗ đóng thành những cái hộc khoảng một chiều 2m, chiều 4m đổ đất vào dùng cào, cuốc , xẻng đánh cho rã đất , sau đó xả nước vài lần chỉ còn cát sỏi và làm tiếp các công đoạn giống kiểu thứ nhất. Bên bãi Na rì - Bắc cạn có những hang còn cả trăm người chui vào, kiểu này làm nhiều người chết vì sập hầm hay thiếu dưỡng khí không lôi kịp ra. loading....
Các anh các chị tài giỏi gồi xê ga. Còn lại, đống vàng vẩu, mồm thối, móng chân vàng, ngựa non háu đá, trẻ người non dạ, thấy đỏ tưởng chín..., đại khái nà nũ cuôn bò quỳ xuống nghe Cụ thỉnh giảng về phụ nữ, một nửa thế giới của chúng ta đây. Thứ nhất, phụ nữ luôn đúng. Thứ hai, nếu sai, xem lại điều một. Từ đó suy ra: Đối với bà ngoại, với mẹ, con gái phải tận tụy. Đối với đồng nghiệp nữ, hàng xóm nữ, đối tác là female phải tuyệt đối chân thành Đối với vợ cả, vợ hai, vợ cũ... phải khôn khéo Đối với các fan hâm mộ nữ phải kiên quyết. Và... đối với bồ, người yêu phải kính trọng, lễ phép. Ngoài ra, gặp phụ nữ mà không thuộc các nhóm cơ bản trên, cũng nên đội cmn lên đầu, đảm bảo trường sinh bất lão, dm cấm cãi. Good morning
giáng sinh zui zẻ nha các tềnh iêu =)) Ở vòng chung kết cuộc thi hoa hậu hoàn vũ, tới phần thi ứng xử tài năng, ban giám khảo(BGK) đưa ra câu hỏi lần lượt cho các thí sinh. Tới lượt hoa hậu VN nhận được câu hỏi sau: "Bạn hãy sơ lược đôi chút về bản thân và hãy nói về ước mơ của bạn trong tương lai?" Sau khi nghe xong câu hỏi, hoa hậu (HH) VN bước lên dõng dạc trả lời: HH : - Dạ em kính chào ban bánh khảo và toàn thể quý vị khán giả! Trước tiên, em xin kể một đôi điều về cuộc đời em. Cuộc đời em gặp rất nhiều truân chuyên, khúc khuỷu trong tình yêu! Em đã từng yêu 3 người ,nhưng mà đến nay, em vẫn còn...trinh! BGK: - !!!??? Xin cô giải thích rõ hơn, tại sao yêu 3 anh rồi mà cô vẫn còn trinh? HH: - Dạ thì có gì đâu! Người yêu đầu tiên của em làm ở viện bảo tàng, châm ngôn của ảnh lúc nào cũng là: Cấm sờ vào hiện vật! Đến anh thứ 2, ảnh làm ở bên điều tra hình sự, lúc nào miệng cũng nói: phải giữ nguyên hiện trường! Đến cuối cùng em nản quá! Em tự đi tìm anh người yêu thứ ba. Anh chàng này đẹp trai, to cao làm ở bộ kế hoạch đầu tư, anh này thì khá hơn 2 anh người yêu kia! Nhưng cũng suốt ngày chỉ biết vạch ra, mà chả làm gì hết! Thật là tức chết đi được! BGK: (đkm tiếc thậc) HH: Vì thế cho nên em chỉ có một ước mơ nhỏ nhoi thôi! Đó là sau này lấy được một người chồng vừa ý, em không dám đòi hỏi gì hơn! Chỉ cần ảnh biết đạp xích lô cũng được! BGK: - Tại sao??? HH: - Bởi vì em nghe người ta nói có chồng đạp xích lô sướng lắm vì cứ "leo lên" là ảnh "đạp" liền à BGK nghe xong ngất cmn hết
ăn cắp lấn chiếm tí đất cơi nới quán thêm cái văn phòng tư vấn miễn phí tâm sinh lí mời các nái sồn, các tintin mới nhớn, các nhi đồng bỉm sữa mại dzô
nhờ cụ kám dùm êm sao sáng nay bổng dưng con ip6 của êm nó không nhận ra dấu vân tay của êm nữa, bình thường cài 2 dấu vân tay để mở máy mà nó không nhận ra cái nào
Cái ip6 của xíu cũng bị y như thía ớ, ngoài cài mật khẩu = vân tay thì lúc đầu chụy Me phải cài sơ cua thêm cái mật khẩu pình pường nguyên tắc là thía, giờ chụy mở mật khẩu pình pường đê! Sao ip6 hay bị như thía qé dị ta? Tưởg chỉ có mình xíu xui mí bị dị chớ
Lúc trc mới mua chạy os 8.0 không bị gì sau này up lên ios 9 thì bị, có mang ra tiệm hỏi rồi họ kêu hạ xún 8 thì ok, bố khỉ, mún hạ xún họ làm tiền công 150k
đây thuộc vấn đề chiên môn kĩ thuật, k phải sở trường của Cụ, Me thông củm nhoa cụ chỉ giỏi sờ-ti chứ món ai-ti (IT) cụ dốt đặc