GỌI ĐÒ Quê cũ tôi ngày xưa - một cái làng nhỏ nằm ven con sông Đáy, có cái nghề truyền thống là trồng dâu nuôi tằm dệt vải, nên ra ngoài đê là bát ngát những ruộng dâu, thấp thoáng những cái khăn mỏ quạ của đám đàn bà con gái hay lam hay làm. Nói đến nương dâu là nói đến ươm tằm dệt vải, là nói tới cô The cô Lụa, hay những cái tên sến xẩm quê mùa. Là nói tới những cuộc mây mưa bất chợt nhưng hiếm hoi vụng trộm bên sông hay cuối vụ đầy chất thơ, một phần cái Dục, chín phần cái Tình. Cơ mà cũng đa đoan bỏ mẹ. Nhưng mà thôi, hôm nay tôi tâm trạng nên không kể hầu được cái thiên vụng trộm tang dâu ấy, mà tôi sẽ kể chuyện này hầu các anh chị. Vâng, chuyện là thế này … Làng tôi bên con sông Đáy. Thuở ấy làm gì có cầu, đi lại giao thông họp chợ đều phải qua cái bến đò, chả biết có từ bao giờ, cơ mà người ta gọi là bến Nguyệt. Người lái đò trên bến Nguyệt là gã trai tên Lãng. Y là dân ngụ cư, miếng đất cắm dùi chả có, nghèo mạt hạng, quanh năm vận có mỗi cái quần chân què buộc giải rút, lấy con đò rách làm kế sinh nhai kiêm luôn chỗ che mưa che nắng. Y tới đây chừng 4 hay 5 năm gì đó, thế chỗ sau khi cụ Khìa mất. Ở quê tôi, vào cái thời loạn lạc ấy, gái trai nên duyên sớm lắm. Chả biết có phải người ta cũng đương phải sống gấp sống vội trong cái oi bức của thời thế hay cái mong manh phận người hay không nữa, nên con gái chừng 14 hay 15 là có nơi có chốn cả, và dĩ nhiên con trai cũng thế. Nếu muộn hơn chừng như hăm mấy ba mươi thì có chăng là người ta cưới thêm vợ lẽ. Ây vậy mà Lãng chừng gần ba mươi vẫn một mình, mặc dù y thuộc loại to khoẻ sốc vác. Hơn nữa lại có cái vẻ ưa nhìn kiểu rất đàn ông với khuôn mặt vuông chữ điền điểm thêm đôi mắt sáng thông minh. Đàn bà con gái xứ này mỗi khi qua đò, ai mà chả liếc mắt rồi đôi khi để quên cái nhìn của mình trên cánh tay rắn chắc hay bờ vai rộng lấm chấm mồ hôi đưa đò của Lãng. Cơ mà trong cái miên man xa xỉ ấy, thì cái đò cũ rách và phận ngụ cư của y là gáo nước lạnh dội vào mặt làm người ta tỉnh táo và cảnh giác ngay tắp lự. Nhà của y là con đò. Giang sơn của y là con sông. Và bạn của y – duy nhất là anh Mõ. Anh Mõ thì ai còn lạ gì, lúc nào chả “chiềng làng chiềng chạ "…và dĩ nhiên anh cũng là dân ngụ cư, nhưng là dân ngụ cư duy nhất được ở trong làng. Lãng vẫn lặng lẽ một mình cần mẫn với công việc, lễ phép với tất thảy mọi người . Những câu nói vẫn thường trực trên mồm : dạ, lạy cụ …dạ chào cậu chào mợ… vâng xin mợ hai hào, cả tiền hôm trước ạ …. Một chiều mưa cuối hạ, y ngồi thu lu hong quần trong con đò ấy. Vào cái tiết nông nhàn đâm người ta ít việc, chợ phiên họp cũng thưa thớt, chả ai gọi đò. Đâm chán, ngồi tựa vách nứa y suy nghĩ miên man, mơ hồ như ai gọi đâu đây. Lãng giật mình tỉnh dậy dụi mắt, thì ra là mơ mòng. Nhìn ra ngoài đã thấy tối giời, giăng đã lên nhạt màu. Nhìn xuống xung quanh, những con sóng bàng bạc đang xô nhẹ vào mạn đò mà vỗ óc ách …, mới hay đò đã ở giữa sông…. Lại nghe tiếng gọi “đò ơ oooooơ….” Lần này thì thật. Chắc chắn. Y vểnh tai nghe tiếng gọi bên kia sông… - Đò ơi ới ời….. - Vâng , chờ tí… Y cuống cuồng bận thắt lại cái dải rút quần màu nâu gụ, rồi khua mái chèo về hướng khách. Khách là một cô gái, đúng là một cô gái rất trẻ. Dưới ánh trăng ngà ngà, cô chít cái khăn hoa bằng vải lụa, lại vận cái áo bà ba cổ tròn kiểu tân thời, cả cái quần lụa đen sa – tanh nữa. Cô như người thành thị chứ không quê mùa như mấy cái váy đũi hằng ngày vẫn sang sông. Y mạnh tay chèo cho con đò húc chạm nhẹ vào bờ, rổi nhảy xuống đon đả: lạy mợ, mợ đi đâu muộn thế? - Vâng, anh cho tôi qua sông. Tôi về thăm nhà. - Dạ, vâng ạ. Mợ đưa tôi xách cái làn cho nhẹ tay. Con đò tròng chành ngược qua sông…. Lạ thật, một cảm giác rất lạ. Trong mấy năm đưa đò, hàng nghìn hàng vạn con người qua lại, chả ai khiến y phải tò mò như thế. Cô gái con nhà ai ở cái làng này mà y chưa hề biết? Cách cô ăn mặc thế thì hẳn cô ở thành thị rồi, chắc cô đi lâu ngày mới về. Con đò trôi nhẹ giữa sông, gió hiu hiu, tiếng mái chèo bì bõm, thi thoảng lẫn tiếng con cá sộp quẫy đuôi đớp mồi lụp bụp. Cô gái ngồi trên mạn thuyền, cả cái dáng ngồi cũng trang đài quý phái. Cô để tay lên gối vắt chéo chân, điềm nhiên nhìn sông nước. Dưới ánh trăng mờ, cô có khuôn mặt non tơ, chừng mười lăm mười sáu, hơi gầy. Mà tiểu thư thường hay thế. Gớm, các cô cứ hay thỏ thẻ, yếu đuối nên hay bị giữ chặt trong nhà, lâu lâu mới được ra ngoài nên nhìn mảnh mai và cớm nắng lắm. Nhẽ cô này...? Dòng miên man suy tư của y bị cắt ngang khi cô gái lên tiếng: anh vẫn thường đưa đò cả buổi khuya thế này à? Lỡ giấc anh tôi ngại quá. - Vâng, thưa mợ, tôi kiếm cơm bằng nghề này thì khuya hay sớm chả sao. - Thế thì tốt, vì tôi chỉ thăm thầy u được một hai ngày, mai lại đi. Lỡ có khuya thì phiền anh vậy. Rồi cô nở nụ cười ý nhị, không dấu được sự ngại ngùng bẽn lẽn. - Vâng, mợ cứ gọi. Ở làng này ai có việc qua sông cũng thế cả. Con đò tròng chành nhẹ rồi cập bến sông. Y nhảy xuống trước, buộc dây chão neo lại với cây sào, lễ phép: thưa mợ, sang bến rồi. Mời mợ. Cô gái khẽ đứng lên, rồi bất chợt vịn mạnh vào vai y theo cái đã tròng chành vô duyên vô cớ của con đò. Trong thoáng phút giây, một mùi hương thơm nhè nhẹ thoảng qua, cả hai cùng bối rối. Cô bước nhanh xuống rồi lí nhí: anh cho tôi trả tiền. Y chỉ lắp bắp: dạ mợ cho xin một đồng ạ. Chỉ thoáng chút, bóng cô mất hút trên con đường nhỏ dẫn vào cổng làng. Lãng bật dậy trong tiếng gọi tru chéo bên sông của chị em mụ Doan hàng xén. Mặt trời đã lên cao. Ơ, lần hiếm hoi y ngủ như chết. Lật đật chống sào sang sông, y lục lọi lại trật tự thời gian trở về đêm trước, rồi tự cười một mình: ừ, xinh đáo để. Bất chợt mùi hương, lại mùi hương không thể lẫn vào đâu được, mùi hương của cô gái, chỉ thoang thoảng nhưng khiến người ta ngây ngất, một mùi hương vừa lạ vừa quen. Lãng quẹt cái đóm vào bếp, rồi ngửa cổ rít điếu thuốc. Lâu lắm mới có dịp ngồi chuyện với anh Mõ, mà anh Mõ thì luôn có rất nhiều thông tin. Cùng là dân ngụ cư, những chuyện ở cái làng này từ xa xưa tới giờ, anh thuộc giống như y thuộc từng luồng nước trên bến sông này, từng đoạn nông sâu, từng mùa đầy cạn. Thế nhưng hôm nay cả hai ngồi im, chả hiếm khi như thế. Cả cái làng này có bao người, nhẵn mặt cả, có chăng chỉ chuyện đói khát loạn lạc từ nơi xa xôi nào đó. Hôm nay là ngày thứ hai, y nhớ rõ buổi hẹn đò ấy, phần vì đó là cái nghề, phần vì cái gì thì y cũng đang tự vấn. Và y thấp thỏm chờ. Những lúc vắng người, công việc quan trọng khác của y là câu cá hoặc giăng lưới. Cái lưới mắt thưa cũng tả tơi như phận chủ. Cá ở đây không nhiều tuy nhiên nếu có cá to mắc lưới thì y còn lo rách lưới hơn là mừng. Trăng lên cao dần, nhưng hôm nay chả có con nào cắn câu hay mắc lưới, nếu ngày mai không ai sang sông, không có mẻ cá nào vớt vát, dĩ nhiên cầm chắc uống nước sông cầm hơi. Đang cơn lo lắng bâng khuâng, tiếng gọi đò trong trẻo cất lên, y nhận ra ngay nên đáp với lại: vâng, thưa mợ , tôi qua ngay … Rồi vội vã thu lưới, chống sào hướng vào bờ. Cô gái không còn bẽn lẽn như hôm trước, cô dạn hơn, chờ mui đò ghé sát, cô nhẹ nhàng bước lên, xách theo tay nải đựng chùm ổi chín, phảng phất hương thơm. Phải, mùi ổi chín. Nó nhẹ nhàng mà gần gũi lạ lắm. Y nghiêng người, căng cơ vai dồn toàn lực đẩy con đò rời mép nước. Giấu cái nhìn len lén điệu đà cô gái làm thinh, hôm nay cô vấn tóc cao, hở cái cổ non trắng kiêu kỳ, khẽ cúi đầu vân vê tà áo. Dường như cô tránh nhìn y, nên cô dấu cái nhìn xuống cánh mũi xinh xinh. Để dấu cái sự lúng túng của mình, y phá vỡ sự im lặng. - Tôi hỏi khí không phải, cụ thân sinh nhà ta là ai ạ? Một thoáng bối rối, cô gái khẽ cất tiếng: dạ, tôi là con cụ Bân. Ô, thảo nào. Cụ Bân thì y biết. Nhà cụ giàu nhất nhì làng, cơ mà cụ khó tính lắm, chả ai dám lơ mơ với cụ, đến cụ lý còn phải nể cụ đến vài phần. Cơ mà cụ khép kín lắm, mà ngay cả việc nhắc đến cụ mà người làng còn e dè nữa là… Thế nên đương nhiên là chưa bao giờ y nghe người ta nhắc đến tiểu thư nhà cụ. Rồi cô gái ngỏ nhẹ tiếp: vâng, thầy u tôi hiếm con nên có mình tôi, hiềm nỗi xa xôi, nên nhiều khi muốn thăm nom mà chả đặng, phận làm con thật chả ra gì. Rồi cô đưa mắt nhìn ra xa... Y nghe như nuốt từng lời, và y còn thấy cả trong đôi mắt đẹp kia dường như có hai giọt nước long lanh chảy xuống. Cô định kéo vạt áo lên, rồi lúng túng buông ra, đoạn lấy khăn trong túi áo mà che mặt khóc nức nở. Bờ vai gầy của cô rung lên theo tiếng nấc, cô khóc sướt mướt như chưa từng khóc. Lãng bối rối ngưng tay chèo. Lại gần cô, anh cẩn thận giữ lễ: - Thưa mợ, mợ đừng buồn nhiều, mợ thì còn trẻ, thiếu gì thời gian chăm sóc hai cụ. Hơn nữa phúc nhà cụ còn dày nên hai cụ còn khoẻ lắm, tôi biết mà …, như tôi đây này, từ tấm bé cun cút một thân một mình, nào có cha mẹ để mà thương, nhiều khi muốn khóc còn chả được. Cô gái ngẩng lên, đưa đôi mắt buồn ầng ậng nước nhìn anh như chia sẻ, rồi bất chợt cô chìa tay nắm lấy bàn tay thô ráp của y. - Vâng, anh nói phải. Tôi lúc nào cũng thương thầy u lắm … Đò cập bến sông, cô gái dúi vào tay Lãng một đồng rồi bước lên bờ chông chênh. Y lập cập nói với theo: mợ đi cẩn thận, trời khuya thế này... Bóng cô gái đã khuất sau rặng dâu xanh. Con đò bồng bềnh trên sông, cả cái khoang nhỏ vốn rách nát chắp vá, hôm nay như rất lạ lẫm với y. Chỗ nào cũng vương hương ổi chín. Và y càng bất ngờ hơn, một quả ổi chín to như cái ấm pha trà đặt ngay ngắn bên bậu cửa, rõ ràng có chủ ý. Y duỗi chân nằm thẳng cẳng rồi vắt tay lên trán mỉm cười, chả hay sóng vỗ con đò bồng bềnh hay chính y bồng bềnh nữa, vì y biết, tối mai cô ấy lại sang đò. Quãng thời gian đưa đò có hàng nghìn câu chuyện, hàng vạn lý do, nhưng tất cả chỉ là công việc, mà y hoàn thành rất tốt. Nhưng cái hẹn đò này không như hàng trăm cái hẹn đò khác, y thực sự nôn nao, hồi hộp và đợi chờ. Y trông cho thời gian qua nhanh hơn. Trăng tháng bảy tròn vành vạnh, mới tắt nắng chiều thôi đã thấy trăng lên rồi. Y loay hoay cơi nới lại chỗ ngồi, thu gọn tấm lưới cũ, chỉnh sửa vặn vẹo lại cái sào. Chợt y lo lắng, trong cái nhạt nhoà trên bầu trời lem nhem tối, có dấu hiệu của một cơn mưa khi mây đen đang dâng lên phía đông. Theo kinh nghiệm, biết chắc một cơn mưa sẽ tới, vấn đề chỉ là thời gian. Sự lo lắng trở nên thực tế hơn bao giờ khi mà những tia chớp loằng ngoằng đe doạ và tiếng sấm bắt đầu rền rĩ theo hướng lan toả của đám mây đen. Lãng bắt đầu lo lắng, dù chỉ là cơn lo lắng mơ hồ, nhưng nó nhẹ nhàng len lỏi vào những góc khuất nhất trong tâm hồn. Nó như hương ổi chín thơm lừng, ngạt ngào nhẹ nhàng nhưng mơn man lan toả. Trái tim trai của Lãng như đang run rẩy ngọt ngào. Không ngoài dự đoán, nửa bầu trời đã bị mây đen che phủ, một màu đen thăm thẳm nặng nề. Sấm chớp vang rền, gió bắt đầu gào lên báo hiệu cho một trận cuồng phong phẫn nộ. Một ánh chớp xanh lè quét vội, tiếp ngay sau là tiếng sét chát chúa bên tai. Lãng lo thực sự. Y quýnh quáng cong người, góp hết sức trai chống sào đẩy con đò qua bến chợ. Y cầu mong cô gái nhanh chóng tới hoặc đã đứng chờ. Con đò ngược gió, tròng chành qua bên kia sông. Gió ầm ầm thổi đánh thức con sóng hiền lành thành hung dữ. Gió quất vào mặt y những cái tát rát rạt. Với kinh nghiệm từng trải và sức trai vạm vỡ, con đò cũng qua sông, chạm mũi vào triền đất quen thân. Trời bắt đầu đổ mưa lắc rắc, hạt mưa như quả trừng gà, rơi lộp độp, chỉ dấu của một trận tơi bời. Không ai đợi y cả, y hoang mang, lo lắng thực sự. Y nhảy lên bờ, bắc tay lên miệng gọi vống : mợ ơi, tôi tới rồi... Tôi tới rồi mợ ạ, mợ đâu ròioooooôi… Chả ai đáp lại, chỉ có con đê vắng im lìm trong màn tối và nương dâu cũng đang oằn mình trong cơn gió quật, lem nhem hiện hữu trong ánh chớp liên hồi.
CÀ PHÊ MƯA Mưa từng giọt nhỏ buồn rơi Giăng màn trắng xoá ngang trời nhớ thương Hạt về từ cõi vô thường Vào đêm khắc khoải cho vương vấn tình Mưa về khuấy lọc giọt phin Tách nâu sánh đọng bóng hình người yêu Cà phê nhớ biết bao nhiêu Quán xưa hò hẹn những chiều bên nhau Mưa khua vòng đáy cốc sầu Mình em lặng lẽ đẫm châu đôi dòng Hòa tan nỗi nhớ chờ mong Giọt thương vỡ lịm đắng lòng tương tư
Anh ta từ một kỹ sư xây dựng mới chân ướt chân ráo bước ra khỏi cánh cổng trường đại học và sau đó xây dựng đội ngũ kỹ thuật của riêng mình. Bây giờ, đã trở thành ông chủ một công ty xây dựng có tiếng tăm trong thành phố. Bên cạnh anh có quá nhiều cám dỗ. Trong khi đó, vợ anh ngày càng xấu đi, thân hình trở nên xồ xề, da dẻ cũng không hồng hào, mịn màng như trước. So với vô vàn kiều nữ bên cạnh anh, vợ anh thật quê mùa, ảm đạm. Sự hiện diện của vợ nhắc nhở quá khứ tầm thường, thấp kém của anh. Anh nghĩ cuộc hôn nhân này nên chấm dứt ở đây. Anh gửi vào tài khoản của vợ 500 triệu, mua cho cô một ngôi nhà ở trung tâm thành phố nhộn nhịp. Anh không phải người đàn ông vô lương tâm. Vì vậy, nếu như không sắp xếp cuộc sống ổn thỏa cho vợ anh sau này, anh sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi… Cuối cùng, anh chủ động đề nghị ly hôn. Vợ anh ngồi đối diện, trầm tư nghe anh giải thích lý do ly hôn. Đôi mắt ấy rất đỗi dịu dàng. Nhưng 20 năm làm vợ chồng, anh quá hiểu rõ về cô, đằng sau đôi mắt hiền dịu ấy, anh biết rằng trái tim cô đang rỉ máu. Anh chợt nhận ra mình thật tàn nhẫn. Ngày vợ anh đồng ý rời khỏi nhà. Công ty phải giải quyết một vài vấn đề, anh bảo cô đợi ở nhà,trưa về anh sẽ giúp cô chuyển nhà,chuyển đến căn hộ chung cư anh mua cho. Đồng nghĩa với việc cuộc hôn nhân kéo dài 20 năm sẽ kết thúc tại đây. Buổi sáng ngồi trong phòng làm việc ,anh bồn chồn,thấp thỏm . Đến trưa, anh vội vã về nhà. Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, vợ anh đã đi mất rồi. Trên bàn đặt chiếc chìa khóa nhà anh mua cho cô , sổ tiết kiệm 500 triệu đồng và một bức thư cô viết cho anh. Đây là bức thư đầu tiên mà cô viết cho anh: “ Em đi đây, em về nhà mẹ. Chăn em giặt phơi khô rồi đấy, cất ở ngăn cuối cùng bên trái tủ quần áo. Trời lạnh anh nhớ lấy ra đắp. Giày da tất cả em đều đánh xi rồi nhé, nếu anh không tự mình đánh được thì mang đến tiệm ông Tư đầu ngõ ấy. Sơ mi treo ở phía trên, vớ, thắt lưng ở trong ngăn kéo phía dưới tủ. Mua gạo nhớ mua gạo tám thơm của Thái Lan, anh nhớ vào siêu thị mua nhé, mua bên ngoài anh không thạo người ta bán hàng giả cho đấy. Dì Hai mỗi tuần đều đến dọn dẹp nhà cửa một lần, cuối tháng anh nhớ gửi tiền cho dì ấy. Còn nữa, đồ cũ cứ cho ông Tư đầu ngõ nhé, ông ấy gửi về quê cho bọn trẻ con, chắc chúng nó sẽ vui lắm Dạ dày anh không tốt, em đi rồi anh nhớ uống thuốc đều đặn. Thuốc em nhờ người ta mùa từ Quảng Bình, có lẽ cũng đủ dùng nửa năm. Anh ra ngoài thường quên mang theo chìa khóa nhà, em gửi một chùm ở chỗ bảo vệ , lần sau nếu quên thì đến đấy lấy nhé. Buổi sáng đi ra ngoài anh nhớ đóng cửa sổ, mưa tạt vào sẽ làm ướt nhà đấy. Canh cá lóc – món mà anh thích em để ở trong tủ lạnh. Anh về nhớ hâm lại rồi hãy ăn nhé. Gửi anh , người em yêu nhất ” Những dòng chữ xiêu vẹo nhưng tại sao nó cứ như những viên đạn bắn vào trái tim anh, mỗi viên đều mang theo tấm chân tình xuyên thẳng vào ngực – đau nhói. Anh từ từ đi vào nhà bếp. Mỗi đồ vật ở đây đều lưu giữ dấu tay, hơi thở của cô. Anh chợt nhớ về 20 năm trước, anh làm ở công trường xây dựng dầm mưa dãi nắng. Những ngày tháng bần hàn của cuộc đời đều có cô bên cạnh. Nhớ lại bát canh cá lóc nóng hổi đã sưởi ấm trái tim anh trong những ngày mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, nhớ lại giây phút anh đã từng hứa với lòng mình nhất định sẽ mang lại hạnh phúc suốt đời cho cô. Anh quay người, nhanh chóng khởi động xe. Nửa tiếng sau, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô đang đợi tàu trở về quê. Anh giận dữ nói: “ Em muốn đi đâu? Anh làm việc mệt mỏi cả ngày, về đến nhà ,đến cơm nóng cũng không có mà ăn. Em làm vợ như vậy à? Về nhà với anh ngay” . Anh trông rất hung dữ và thô lỗ.! Đôi mắt cô ướt nhòe, cô đứng lên, ngoan ngoãn theo sau anh đi về nhà. Giọt nước mắt xen lẫn niềm vui …… Cô không biết rằng, lúc này đi trước cô, anh đang dằn lòng cố kìm nén những giọt nước mắt …Suốt quãng đường từ nhà đến đây, anh thực sự rất sợ, sợ không tìm thấy cô, sợ từ đây sẽ mất cô mãi mãi. Anh tự trách mình sao lại ngu ngốc đến vậy, hóa ra đánh mất cô ấy cũng giống như anh đánh gãy xương sườn của mình…Hai mươi năm đồng cam cộng khổ, hai người đã buộc chặt cuộc đời mình vào nhau, mãi mãi không thể tách rời. Tại thời điểm sai lầm, địa điểm sai lầm, chỉ cần gặp được đúng người, tất thảy mọi thứ đều sẽ đúng. Giàu có thực sự không phải số tiền trong thẻ ngân hàng, mà là nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt bạn. Tiền nhiều hay ít không quan trọng,quan trọng là tìm được một người toàn tâm toàn ý yêu thương bạn. Trên thế giới này , hạnh phúc nhất là 3 từ “ta yêu nhau” Hiểu được bản thân mình muốn gì, thế giới mới có thể hiểu được bạn.
Bài viết này quả Thật rất Cảm động .Người vợ Thủy Chung chịu thương chịu khó...không cần gì ngoài Tình yêu của Chồng ...Dù Chồng có phụ bạc vẫn một lòng lo lắng săn sóc cho Chồng .ok thanks bạn có bài viết hay.
HiHihihi nhưng lãnh Huyết Cô nương có làm như vậy được không ? Hay bắt Chồng Nấu ăn bê lên dưng tận miệng ...chê ỏng chê eo rồi bưng Cả Tô Cơm đập xuống nền nhà......?????
Tâm Sự loài Cua Biển......... Người vợ đầu Tiên là Duyên Trời định....Người vợ Thứ 2 là nợ Kiếp Trước phải Trả.... Tôi có người vợ rất ngoan ....không bao giờ làm trái ý chồng.....nhưng số kiếp long đong gặp phải Tôi là chàng dẻo mồm nên đi đến đâu là gái theo dính như sam....xin nói trước à nghen hỏng phải Tôi giàu có đại gia gì !!!!! Toàn là nử Đại gia theo mới ác Chứ...vốn kiếp đào hoa bỏ thì thương vương thì Tội .....Thôi thì Trời cho sao hay vậy.....Cúng cùi Tôi bỏ nhà đi hoang ....Bao nàng si ...bao nàng mê khiến tôi không đành lòng nên ai thương Tôi cũng đều ô kê...Nhưng nói trước Tôi có vợ rồi ....nhưng có ai nghỉ là Tôi có vợ vì lúc nào Tôi cũng lông bông. đến khi giật mình tỉnh cơn mê quyết định yêu lần này cho đến chết........... Trời trả báo Tôi gặp người con gái .......Tôi quyết định dừng bước Giang hồ. NHƯNG... Ngựa Hoang nào dẩm nát tơi bời....... Ngựa Hoang bổng chết gục..... mà trên lưng hằng nhưng vết roi Thù. Cuối cùng người Vợ Đầu Tiên vẫn ngày đêm chờ đợi mong tôi sẽ quay về....Tôi gục ngã giữa đường đời Ô Trọc và người Thân yêu mà tôi đã bỏ đi bao năm đã cứu Tôi về Chăm sóc .....Thân tàn ma dại ...... Nhắn anh có vợ ở ngoài. Nhớ rằng : "em là cơm nguội luôn dành cho Anh." Xin hết. bài viết sáng tác lúc 3h10 /ngày 29-11-2015
Chơi số khi lòng không vững thì hay suy nghĩ vớ vẫn muốn cầu may. hãy bình tỉnh ăn ít còn hơn thua trắng.....
HÀNG XÓM EM ( Nay em buôn dưa lê tí. Nói xấu người khác mà họ hem biết thích gì đâu á. ) Em chuyển nhà về đây khi hai đứa ấy chưa cưới nhau. Nhẽ đang TÌM HIỂU. Vì có lần em đi qua cửa sổ nhà cu cậu thấy hai đứa đang mê mải TÌM HIỂU nhau. Giật mình khi thấy đầu em ngoài cửa sổ chúng nóa vội buông ngay nhau ra hem TÌM HIỂU nữa. ( Ngượng đỏ hết cạ lưng ) Chắc cũng TÌM HIỂU nhau khơ khớ lần rùi. Có hôm em trêu ả: - Có gì chưa? Nó nhăn nhở đáp lại rồi chị ạ. - - Thế a, thế a...lâu chưa? - Tối hôm qua. Tiên nhân con nỡm, làm em phá lên cười. Có lẽ phải sau NHIỀU lần tìm hiểu như vại thì rồi cuối cùng BÁC SỸ bảo " Kĩ lắm rồi đấy, tám tuần rồi cưới đi ko nó nẫu" Thế là cưới. Em đi ăn cỗ mà NGHẸN chín lần vì phấn khởi. Anh chị yêu nhau thôi rồi. Lấy nhau có nhà riêng chồng làm bảo vệ, vợ làm công nhân cùng cơ quan. Kinh tế tạm gọi là ổn. Đẻ cái đứa "Tối hôm qua" ấy ra, ăn vụng nên là nó xinh đẹp như tiên ấy. Chúng nó vẫn gĩư thói quen mở cửa sổ tìm hiểu nhau rồi cười rinh rích ví nhau suốt. Gato vãi. Được cái chúng quý em, cái gì cũng kể vì nó biết em kín chuyện, hông bao gìơ buôn lại ví ai. ( Chỉ vác lên facebook kể thuôi. ) Đang yên lành thì cu chồng chơi bóng đá quá đà, nợ vài trăm triệu. XHĐ đến đe chặt chân chặt tay. Vợ đầu tóc rối bù cắp con đi chạy khắp nơi kiếm tiền trả nợ cứu chồng. Thế mà tuyệt nhiên ko hề thấy hai vợ chồng nó to tiếng. Có hôm nách cắp con bé tụt nửa người xuống chân sang nhà em hai mắt thâm quầng bảo bác giúp em ít. Rồi cũng ko đủ nên cu chồng phải trốn đi. Trước khi trốn nửa đêm nó gọi cửa nhà em bảo: Chị ơi, em phải trốn vào miền Nam làm ăn ko chúng nó giết em mất. Ai thế nào em chưa biết nhưng riêng khoản chị cho vay chị cứ yên tâm, có là em gửi về trả chị ngay. - Ừ chị biết rồi. Thôi đi đi, nhìn vợ con mà thương lấy chúng nó. Đâu được mấy tháng chắc nhớ nhau quá. Cu chồng lại mò ra. Nhưng ko dám về. Thi thủm ả vợ lại mắt trước mắt sau thì thào với em. - Tối nay em ra nhà nghỉ với lão C đấy chị. - Tắm cho kĩ vào. Mang con bé sang đây chị trông cho mà tìm hiểu. - Ha ha...thôi, em cho nó gặp con ko nó nhớ. Thời gian trôi qua, sau hai năm chúng nó cũng tìm cách trả hết nợ. Đoàn viên mà chúng nó hạnh phúc mười, mình vui lây năm. Ả vợ còn có hơn 40kg mà cao mét sáu mấy. Cu chồng mặt còn toàn mắt là mắt. Vẫn tìm hiểu, vẫn mở cửa sổ, vẫn rinh rích cười. Tài thế chứ lị. ( Chợt nhớ đến câu: Người đàn bà nào mà ở bên ta lúc hoạn nạn khó khăn ấy mới là người mà ta cần gĩư suốt cuộc đời.) Cách đây gần tuần thấy hai đứa to tiếng, em chạy sang xem sao. Hóa ra ả vợ đổ hết ba bình rượu của chồng xuống mương. Cu chồng: - Đấy, chị xem nó quá đáng ko, đổ hết rượu của em xuống mương rồi. Em bẩu: - Ơ sao thế, sao đổ của nó. Hôm qua vừa khoe mới chị là lão C em uống rượu này hay lắm chị. Được những 30 phút. Sao lại đổ đi. - Bố con điên. Thế là hai vợ chồng nó với em cười bò ra. Hết cả cãi nhau. Chiều ả vợ sang thanh minh: " - Em điên lắm chị ạ. Sáng em mua cái áo mưa mới kẹp ở võng xe. Chiều về đã đứa nào lấy mất mẹ rồi. Đúng ca lão bảo vệ. Em gọi cho lão cằn nhằn mất áo mưa. Ai ngờ lão uống rượu tưng tửng rồi. Lão bắt hết công nhân mở cốp cho lão khám trước khi ra cổng, xong cứ chỉ dùi cui vào mặt người ta chửi. Rồi lấy cả kéo cắt áo mưa của mọi người nữa. Vừa cắt vừa chửi: - ĐM nhà chúng mày chứ, có cái áo mưa của nó mà cũng ăn cắp à. Tao mà tìm ra thì tao cứ ĐUỔI VIỆC. ( Vãi cả bảo vệ đòi đuổi việc ) Em mang cơm cho lão vẫn thấy đang chửi, mọi người vừa tức vừa buồn cười đứng đầy ở đấy. Lão vẫn chỉ cái dùi cui: - Thằng này, mở cốp. ĐM nhà chúng mày, thói đâu lại ăn cắp cả áo mưa...( rồi lão thấy em chỉ ngay tay vào mặt em quát lên) CON KIA. MÀY CÒN MẤT CÁI GÌ NỮA KHÔNG? Em ko còn lỗ nẻ nào mà chui. Về em đổ mẹ hết rượu đi đấy. " Em cười chảy cả nước mắt với vợ chồng nó. Hai hôm sau lại thấy ả vợ hai tay xách hai can rượu 10 lít về ngâm. Tối qua chúng nó tụ tập ở nhà em xem bóng đá. Việt Nam đá vào lưới nhà quả thứ hai, thấy cu chồng mặt hằm hằm nhìn ả vợ: - Chiều đã đ-éo tắm sợ đen rồi. Lúc ăn cơm còn gạ: " Tối nay mình cho hai đứa nó gặp nhau nhé" Gặp gặp cái <==3 ông đây nài. Làm ả vợ cứ đấm lưng em bùm bụp cười như ma làm. Ối dời ôi. Chị đã hay xấu hổ thì chớ. Đ-éo gì lắm nữa..! Ngẫm lại: Mỗi người quan niệm về hạnh phúc khác nhau. Ai mưu cầu cao siêu quá, thì tự thấy thiếu thốn mà dằn vặt. Riêng em, cứ được cười suốt ngày là hạnh phúc. Và nụ cười, lại lấy từ những điều cực kì đơn giản. Thế thuôi ạ!
Anh đi xa Em thấy cúc áo mình bật tung vì tự do ùa vào lồng ngực Người đàn bà trong em háo hức Bắt đầu những bữa cơm canh cá thịt trộn lẫn vào, em ứ phải bê mâm. Anh đi xa Em nhảy nhót reo cười như một mụ hâm Vứt gối chăn từ trên giường xuống đất Váy ngủ hai ba hôm em chẳng buồn mang giặt Nước hoa tủi hờn trong ngăn kéo cô đơn Anh đi xa ... Hình như mỗi chiếc điện thoại bận hơn Nó ở trên tay em đủ 24h không có anh bên cạnh Mắt em nhìn canh cánh Vội vã cuống cuồng khi nó cất tiếng rên Anh à! Bậc cửa nhà mình đợi chân anh dẫm lên Cánh cổng chỉ đợi bàn tay anh lần tìm mà reo vui ken két Tủ quần áo của anh chẳng khi nào chịu khép Gạ gẫm em áp má vào từng chiếc sơ mi Này, cứ thích đi xa nữa đi Em và một lũ đồ đạc trong nhà đang liên hoan đấy nhé Gío nhắc gì anh mà rít bên ngoài khe khẽ Đêm nay bão cấp năm rồi. Hình như thiếu vắng anh trống rỗng cả đất trời Mỗi mình em chẳng quan tâm, ko thèm nhớ. Chạ biết tự khi nào đôi chân ra đầu ngõ Cái miệng gọi thầm: - Đêm nay nữa mà hông về thì đi hẳn đi nha!
Lãnh Huyết không ngủ sao ??? nữa đêm còn viết bài. Thanks bạn nhé bài của bạn viết hay và dí dỏm thật. Bạn ở miền bắc đúng không ? Chúc bạn vui và viết nhiều Truyện ngắn hay.Hihihi có lúc tôi nghỉ bạn là Nam ,lại có lúc Tôi nghỉ bạn là nử ,bài viết thể hiện tính chất một phụ nử đang mong ngóng Chồng về mà lại viết lúc 0 h ...Tâm sự gì mà không ngủ được vậy.?????
“Hãy học cách trân trọng, biết ơn những gì bạn đang có, trước khi thời gian dạy cho bạn biết phải trân trọng những gì bạn đã từng có !” Ở công ty, tôi là người đàn ông được mọi người vô cùng ngưỡng mộ lẫn đố kỵ. Tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu, trong thời gian 4 năm học tại trường tôi thường xuyên tham gia các hoạt động xã hội, giao lưu với bạn bè quốc tế, với những thành tích đó tôi dễ dàng được nhận vào làm ở một công ty nước ngoài. Mới hơn 30 tuổi đầu tôi đã lên chức trưởng phòng một công ty lớn. Khi đến tuổi kết hôn tôi lại may mắn quen được vợ tôi, cô ấy là cựu tiếp viên hàng không bây giờ đang làm giám đốc bộ phận nhân sự của một công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Sau khi kết hôn không lâu, hai vợ chồng đã mua được một ngôi nhà rộng hơn 100m2. 1 năm sau khi kết hôn, chúng tôi có bé trai đầu lòng thông minh, hoạt bát. Và sau đó 1 năm dành dụm chúng tôi mua được một chiếc xe hơi. Tôi hiện đang có một cuộc sống hạnh phúc với nhà sang, xế xịn, vợ đẹp, con ngoan khiến ai cũng phải ao ước. Vợ tôi vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, nhưng thói đời là vậy khi chưa có được thì mong ngóng, thèm thuồng, khi có rồi thì người ta cũng chẳng biết quý trọng , tôi bắt đầu cảm thấy tình cảm vợ chồng nhạt nhòa theo thời gian. Sau khi có xe hơi, tan làm không tránh khỏi việc đồng nghiệp ngồi nhờ xe tôi đi về, ngồi trên xe tôi nhiều nhất là cô thư ký trẻ mới đến làm việc ở công ty không lâu. Nhà cô ấy ở gần khu XX, cùng đường đi về nhà tôi. Cô thư ký vừa tốt nghiệp đại học, đang ở trong độ tuổi thanh xuân mơn mởn. Làm việc ở công ty chúng tôi, thu nhập hàng tháng cũng kha khá, với số tiền đấy cô ấy cũng đầu tư ăn mặc chăm sóc bản thân, với hình tượng là một cô gái gợi cảm thời thượng. Trái tim bắt đầu lung lay, mặc dù vẫn chưa đến mức làm gì có lỗi với vợ, nhưng tôi biết rằng đó chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Về đến nhà, nhìn thấy vợ nhẹ nhàng đút cơm cho con trai, trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút day dứt. Tuy nhiên, trong đầu tôi vẫn không thôi nghĩ đến hình ảnh cô thư ký. Vào một ngày mùa hè, tôi vừa rời khỏi phòng làm việc, đi xuống đánh xe ra khỏi gara, và đương nhiên ngồi trên xe bên cạnh tôi không ai khác ngoài cô thư ký trẻ. Bởi vì lúc chúng tôi đi về, đang là giờ cao điểm, mọi người đang lũ lượt tan làm về nhà nên đường rất đông và cũng không hiểu hôm đấy là ngày gì mà lại tắc đường lâu đến như thế . Đến lúc 7h tối tôi vẫn còn đang vật lộn với tắc đường, đúng lúc đó vợ tôi gọi điện thoại đến nói rằng cô ấy đã đi bộ về nhà, cũng đã đi đón con về rồi, cô ấy hỏi tôi xem liệu mấy giờ thì có thể về đến nhà. Tôi cũng không biết đến lúc nào có thể về được đến nhà, nên bảo cô ấy cứ ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm đi sau đó dập máy. Sau đó, tôi quay sang, thì nhìn thấy cô thư ký trẻ vừa kêu nóng vừa cởi áo ngoài ra, và bên trong là chiếc áo sơ mi bó sát người làm lộ ra những đường cong cơ thể chết người. Trên xe có điều hòa, làm gì nóng đâu nhỉ, lẽ nào cô ấy đang bật đèn xanh cho tôi, lẽ nào trong tình cảnh tắc đường này tôi nên làm gì đó. Những ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi ……. Lúc đang chuẩn bị đáp lại ám hiệu của cô thư ký thì chuông điện thoại lại reo lên, là một người bạn của tôi, anh ta cũng đang ở trên đường, cũng gặp cảnh tắc đường giống tôi, nên tiện thể gọi điện đến bàn chuyện công việc luôn. Tôi cũng đành phải miễn cưỡng tiếp chuyện cậu ta, bỏ rơi cô thư ký một mình. Thoắt cái đã 8h, xe vẫn nhích từ từ từng bước giữa dòng xe cộ đông nghìn nghịt. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với cậu bạn, tôi đang định quay sang mở lời với cô thư ký , thì vợ tôi lại gọi điện thoại đến hỏi tôi đã đi đến đâu rồi. Tôi bực mình bảo đang ở chỗ ABC. Dập máy, tôi nhẹ nhàng luồn tay vào tóc cô thư ký, vai cô ấy cử động, tay tôi tuột xuống. Tôi không biết là do cô ấy có ý cự tuyệt hay là do tôi hành động hấp tấp quá hay thế nào đấy? Tôi đành tạm dừng cử chỉ táo bạo đó lại, và bắt đầu thay đổi chủ đề, tôi bật một đĩa CD và mở bài hát của Celine Dion trong phim ” Titanic “, sau một lúc rào đón chúng tôi cũng nói đến chủ đề tình yêu, và sau đó phần còn lại sẽ là những ám chỉ của tôi và phản ứng của cô thư ký. Trong đầu tôi đang mường tượng đến những viễn cảnh tươi đẹp thì…… Đúng vào thời điểm quan trọng này, điện thoại lại một lần nữa reo lên, vẫn là vợ tôi. Cô ấy lại hỏi tôi đã đi đến đâu rồi, tôi kiềm chế để không hét lên trong điện thoại rằng tôi đã gần đến cầu XX rồi. Vợ vui mừng reo lên: “May quá, mệt chết đi được, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi. Em đã đi đến cầu XX rồi. Em sợ anh đợi lâu đói bụng nên mang súp gà đựng trong bình thủy đến cho anh chống đói, nhưng em sợ đi xe lại không gặp được anh, nên em đành men theo vỉa hè đi bộ ra đây tìm anh. Đúng rồi, em đi bộ bên phía tay phải đường của anh nha. Nhìn biển số xe hoa hết cả mắt. Hì Hì. Thế nhá, em dập máy đây.” Dập máy, tôi bắt đầu thấy bàng hoàng, vợ tôi đi bộ từ nhà đến đây chỉ để mang cho tôi một bát súp vì sợ tôi bị đói, còn tôi thì sao ? Ở trong xe chỉ chăm chăm nghĩ cách giở trò với người phụ nữ khác. Tôi không xứng đáng làm một thằng đàn ông. Nhìn thấy mặt tôi tối sầm lại, cô thư ký hỏi tôi: “Không phải vừa nãy anh muốn nói với em nàng Rose trong tâm trí anh là ai ư. Bây giờ anh nói đi”. Tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy, nhấn mạnh từng chữ và nói: “Là vợ anh, người vợ mà chỉ vì lo anh bị đói đã đi bộ từ nhà đến đây chỉ để mang cho anh một bát súp.” Từ xa đã nhìn thấy vợ đang đi bộ trên vỉa hè, tôi ra sức bấm còi, vợ nhìn thấy xe tôi liền vui vẻ vẫy vẫy tay. Tôi dừng xe lại bên đường. mở cửa bước ra chạy đến ôm lấy vợ. Lúc trở lại xe, đã thấy cô thư ký lặng lẽ chuyển xuống ngồi ghế phía sau. Tôi giới thiệu với vợ cô ấy là đồng nghiệp của tôi, vợ tôi cũng rất nhiệt tình mời cô ấy uống một bát súp nóng . Bát súp gà thơm phức, nóng hổi đã khiến cho tôi như bừng tỉnh sau một cơn mê, tôi thầm nghĩ trong lòng rất may tôi chưa làm gì có lỗi với vợ. Sau khi ăn no, tôi hỏi vợ: “Con đâu em?” .Vợ cười trả lời: “Em cho con ăn xong rồi, bây giờ con đang ở nhà chơi với bà, chắc là con đang đợi bố mẹ về đấy!!” “Em chưa ăn cơm à?” – Tôi lặng người. “Em định ăn cùng anh, nhưng anh còn có bạn nữa, hai người cứ ăn trước, lát nữa em về ăn sau cũng được “. Đi đến chân cầu cô thư ký xuống xe, 10 phút sau, tôi nhận được một tin nhắn từ cô ấy. Tin nhắn viết rằng : ” Anh thật có phúc mới có được một người vợ tốt như vậy, thật may em chưa làm gì có lỗi với vợ anh, em đã ăn bát súp vốn dĩ thuộc về cô ấy nên sẽ tuyệt đối không thể cướp đi người đàn ông thuộc về cô ấy. Em thừa nhận em đã thất bại, vợ anh là người phụ nữ đáng để bất cứ người đàn ông nào cũng phải trân trọng cả cuộc đời. Vợ hỏi tôi ai nhắn tin vậy? Tôi mỉm cười trả lời: “Là cô thư ký nhắn tin, cô ấy khen em nấu súp rất ngon, khen anh có mắt nhìn người, lấy được một người vợ tốt như em.” Vợ mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai tôi, và tôi cũng hôn nhẹ lên trán vợ. Nụ hôn này, vào một đêm đông lạnh lẽo cùng bát súp nóng hổi đã khiến tôi hiểu được rằng : người phụ nữ trước mặt tôi đây xứng đáng để bất cứ người đàn ông nào cũng phải trân trọng cả cuộc đời… Mỗi người phụ nữ là một thiên thần, khi cô ấy rơi vào vòng xoáy tình yêu với một người đàn ông, cô ấy sẽ bẻ gãy đôi cánh và bay đến thế gian, bởi vậy đàn ông đừng bao giờ làm tổn thương người phụ nữ bên cạnh họ, bởi vì cô ấy đã không còn cánh để bay về trời nữa rồi. Hãy trân trọng người phụ nữ thường nổi cáu với bạn, hãy trân trọng người phụ nữ thường càm ràm với bạn, bởi vì trong thế giới này, ngoài bố mẹ bạn ra, sẽ không có ai đối xử tốt với bạn hơn cả với bản thân mình thế đâu. Học cách trân trọng. Trân trọng người phụ nữ bên cạnh, người mà bạn ngày càng cảm thấy phiền phức. Bởi vì một khi mất đi, sẽ không bao giờ tìm lại được. “Hãy học cách trân trọng, biết ơn những gì bạn đang có, trước khi thời gian dạy cho bạn biết phải trân trọng những gì bạn đã từng có !”
Sáu chục năm trước em mười bảy Anh mới đôi mươi bảnh nhất làng Cách nhau có một dòng kênh nhỏ Bữa thì em tới bữa anh sang Lối ta đi hai bờ bồi lở Nối với nhau khi dịch đít đò Anh vẫn đùa em ôi thích quá Đông về đi tiểu đứng co ro Bỗng cuối mùa chiêm giời hạn hán Đáy sông nứt nẻ vết chân chim Cha mẹ nhủ " nhà con gái lớn Khác gì bom nổ sợ vỡ tim" " Nhân tiện giời này dễ đưa dâu Mày bảo nó về trộm buồng cau Giầu vôi xin khéo ông trưởng bản Sang rước mày về để...thay trâu" Thế là mình cưới ngoéo phát xong Đôi lợn, chục gà lại đi tong Tân hôn hì hục gần tới sáng Nhìn em mãn nguyện chợt ấm lòng Thời gian qua rồi, năm lại năm Bảy lần lót ổ để em nằm Bốn trai ba gái gìơ khôn lớn Em vẫn trăm dâu đổ đầu tằm Tóc em đã bạc trắng cả rồi Răng còn hai cái ở hai nơi Cái chỗ ngày xưa anh, con bú Bi gìơ chắt cũng chả buồn chơi Hôm qua ngân ngấn khóe mắt em Bảo rằng em tiếc thuở còn tem Hay mình hồi tưởng ngày xưa nhá Nhắc đến làm anh lại thấy thèm Thế là ra đứng ở bờ rào Tắc kè ba tiếng rõ thanh tao Đợi em, đợi mãi ngoài mưa gío Gìơ này vẫn chửa thấy là sao? Đúng lúc hắt xì sắp ốm to Lẩy bẩy chạy vào mặt âu lo Bấy gìơ em xoắn đôi tà áo " Em đã xin rồi, mẹ chả cho..." Nay em vửa nhắc đám cưới vàng Mình làm bữa tiệc thật là sang Hai đứa đừng mặc quần áo nhé Thử lần ko phải gái đoan trang? - Anh à, hồi hộp quá đi thôi Ngực em nóng giẫy thế này rồi Có khi nào nóng này đâu nhỉ? Anh nhìn tủm tỉm " Ối dồi ôi! Một cái rơi vào bát súp trâu Một cái thì rơi bát canh bầu Không nóng có mà em ngực sắt Thôi nhấc ra bàn để anh lau." Tình già hai đứa sáu mươi niên Vẹn bấy nhiêu năm một vợ hiền Nếu một ngày nao về với đất Xin được là người tiễn đưa em.