Một cô gái đến tìm một nhà sư,cô hỏi : - Thưa thầy,con muốn buông một vài thứ mà không thể,con mệt mỏi quá. Nhà sư đưa cho cô gái 1 cốc nước và bảo cô cầm,đoạn ông liên tục rót nước sôi nóng vào cốc,nước chảy tràn ra cả tay,làm cô bị phỏng,cô buông tay làm vỡ cốc. Lúc này nhà sư từ tốn nói : - Đau rồi tự khắc sẽ buông! ... Vấn đề là,tại sao phải đợi tổn thương thật sâu rồi mới buông?
Hãy cứ bình tâm. Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lý hay, ý là ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời. Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần của bài học cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã biết về điều sẽ xảy ra? Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu “theo phong trào” chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em… Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé! Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được, nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm. Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé. Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp. Và cuối cùng, sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao. Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong kén. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài. Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị đàn kiến tha đi. Tôi nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng: “Bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra”. Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời. Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động. Xuân qua hè tới. Đông sang thu về. Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé! Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa. Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống. Như chờ tình đến rồi hãy yêu.
Khi khổ sở, chẳng ai nhìn thấy. Chỉ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi có được lại khiến người ta ghen ghét và đố kỵ. Mệt mỏi vì phải suy nghĩ quá nhiều thứ ... Bỗng dưng muốn thờ ơ và hờ hững với rất nhiều thứ ... Chỉ muốn ngồi 1 mình , ko phải làm gì , ko phải nói chuyện với ai, ko phải nghĩ đến những thứ đang diễn ra xung quanh … … Và bất cần … với mớ cảm xúc của chính mình …
tôi nói nhiều quá phải không ? Nhiều lúc lang thang vô tình đọc đc những dòng stt tâm trạng...và lại vô tình hiểu đc... những lúc đó chỉ muốn dừng lại...chia sẻ và đồng cảm bằng những câu comment chân thành nhất... chỉ đơn giản để bạn biết là bạn không hề cô độc,cảm giác đó cũng có người hiểu và sẻ chia được với bạn ... ...dù tôi biết những gì tôi làm chẳng có ý nghĩa gì với bạn ... ...dù tôi biết những câu comment tôi viết chẳng có 1 chút giá trị nào hết ... ...dù tôi biết ngày mai những comment của tôi cũng sẽ k còn tồn tại! tôi vẫn sẽ viết,vẫn sẽ comment bằng tất cả sự chân thành ... để bạn có thể chắc chắn rằng ... BẠN ... không bao giờ cô độc ..
Chưa tàn là khỏe ùi ák Bạn mình quơ..... Anh giỡn dí em hùi nữa anh cười đau bụng lun ák anh mí mum no
Lấy dầu xức vô choa bớt đau bạn mình ơ .....còn muốn hết đau họng uống nữa chai dầu là hít liền hà ..
Đi và về .Còn và mất,Có và không.chia tay và hội ngộ.Ấy là những lối mòn của con đường định mệnh .Kiếp người vì thế mà khổ ải mãi. Bốn mùa xuân hạ thu đông,Tình yêu như cánh thiên di ,lúc xôn xao lúc lặng lẽ gọi những xúc cảm âm thầm.Trong thẳm sâu cõi tạm là chốn thinh không của cõi thiền.Trong cái u tịch tưởng như yên ả ấy ,thỉnh thoảng có những cơn gió ,thổi tung những chiếc lá bùa định mệnh.Sân Si lại vẫy vùng.Trái tim con người lại nổi sóng. Thế là có hợp tan Thế là lại mơ màng Và cả hân hoan,khao khát... Con tàu định mệnh dừng ở bến Yên cho lòng người ảo tưởng .Ảo giác hay ảo mộng ? Không rõ nữa. Chỉ biết là người ta có ghét có yêu có hờn có trách ,có thương và giận.. Có những cảm xúc thật lòng. Cảm xúc về một tình yêu hiện hữu mà mơ hồ . Khó tin đến thật thà thơ ngây đến dại khờ và đắm say đến tội nghiệp Đó là sự kì lạ của tin yêu Đó là sự giao hòa của xúc cảm Đó là sự quyến luyến của trí tâm Hay đó là duyên nợ của tri âm?
"Khôn ngoan ra cửa quan mới biết Ai nên khôn mà không dại đôi lần " Đời bon chen cho ta biết thiệt hơn Tham sân si ta biết là nhân thế Lời ngọt ngào dẫn ta vào Mê lộ Những đắng cay cho ta hiểu Trần gian Khi khôn ngoan là biết người dối gian Khi khôn ngoan là biết lòng kiềm chế Khi khôn ngoan là biết đời dâu bể Nghe thánh ca biết nỗi khổ kiếp người Tiếng chuông chùa văng vẳng biết thảnh thơi Khúc nhạc vui ta biết người chới với Dấu buồn đau,dấu trăm điều khó nói Mượn phấn son che lấp bóng thời gian Dẫu áo quần xe cộ rất thênh thang Biết đâu được một ngày thành tay trắng Khôn là biết giữ tình sâu nghĩa nặng Sống vị tha,cởi mở và chân thành Biết quan tâm,buông bỏ cạnh tranh Biết hy sinh và biết cùng dâng hiến Khôn là biết khi nào dừng khi nào tiến Không tham lam để dục vọng mê cuồng Biết mình biết người để mà biết yêu thương Khôn là thế và còn nhiều hơn thế ?
Đường Trần ngắn ngủi Làm sao Nhân gian sống thác khi nao mà lường Khôn dại cũng có đủ đường Đắm say mù quáng, yêu thương dại khờ Xin đừng mộng ôm mơ hoang tưởng Đừng xây ảo ảnh bên bờ khát khao Thôi đừng mê mải giấc Chiêm bao Mê say xin đừng vào cõi nhớ Hãy tìm tâm ý những vần Thơ Cõi tình nhân thế hờ hững ra sao Hãy tìm trong biển xôn xao Đâu là lắng đọng nôn nao tình người Hẫy tìm trong tấm chân tình Kiếp người an lạc hỷ xã tâm ...
Đi khắp thế gian không có ai bằng mẹ Con biết rồi mẹ luôn khổ vì con Khi trẻ thơ mẹ la mắng giận hờn Mẹ khắt khe dạy con thành dâu đảm Con biết đâu mẹ sống trong thanh đạm Để cho con được lộng lẫy kiêu sa Con biết đâu đời mẹ lắm phong ba Hết vì chồng, bạc đầu vì con cái Hai chị em đứa nào cũng dại Không khôn ngoan ranh mãnh như người đời Mẹ bảo không sao : hiền sẽ có Phúc Cứ sống tốt đừng làm điều gian dối Cứ sống thật đừng nên vì danh lợi Cứ yêu thương trọn vẹn nghĩa hy sinh Mẹ biết con, đa đoan cái chữ Tình Mẹ vẫn bảo:" thôi cố mà hàn gắn Một ngày Sống là một ngày nghĩa tận. Cứ tuân theo số mệnh trời ban" Con : Cho đến khi con hết nợ trần gian Cõi siêu sanh con còn mãi nợ mẹ
Tuổi thơ con có một thời hạnh phúc Gọi “Mẹ ơi!” khi con đói con khát Lòng vui lên thấy mẹ cười trước mặt Được vỗ về, được âu yếm yêu thương Nhà mình nghèo, mẹ sợ thân con lạnh Nên thức hoài, canh giấc ngủ thâu đêm Con trở giấc, mẹ vội vàng lính quýnh Ấp ủ con mặc gió bấc ngoài hiên Lớn lên rồi lại rời xa tay mẹ Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con Khi vấp ngã con gọi “Mẹ !” rất khẽ Đỡ con lên, Mẹ hỏi “Có đau không” ? Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn? Trên đường đời mẹ bao lần vấp ngã Có bao giờ con hỏi “Mẹ đau không ạ"