Buồn vương vào khoé mắt ai Để cho ngày nhớ đêm cài vào đêm Buồn ơi trầu chẳng muốn têm Cho cau đổ trái đầy thềm rồi khô
Dũ áo ra đi người có tiếc ??? Một nửa tâm hồn sẽ lãng quên Vùi sâu trong đất hoang tàn lạnh Tìm lên chỉ thấy đám tro tàn !!!
Đến một ngày anh mới chợt nhận ra. Là hai tai vượt quá xa thực tại. Mộng mơ nhiều mà cuộc đời cũng ngang trái. có quá khứ nào hiện hữu mãi trong anh. khi dòng sông chở thuyền sang bến ấy. nổi đau kia xin đừng làm thức dậy. cho trái tim sầu thương xót mãnh tình đau.
Canh khuya xâu sợi chỉ buồn Để khâu nỗi nhớ khơi nguồn thương đau Hắt hiu bên ngọn đèn dầu Khi mờ khi tỏ nỗi sầu nặng vai Niềm vui trả hết cho ai Gánh sầu mang nặng đường dài còng lưng Anh về đổi hết bâng khuâng Cho em tìm lại một lần vấn vương Chỉ hồng nối mộng yêu đương Chỉ xanh thêu cỏ cho đường ước mơ Chỉ vàng anh dệt tình thơ Trắng đen hoà hợp đôi bờ cách xa Em ơi giữ lấy mặn mà Tình chung một thuở thiết tha một lời Đừng mang cay đắng vào đời Cho tim quặn thắt cho môi héo sầu
Bị vợ bỏ vì đi tiểu đúng giờ Hai ông chồng gặp nhau trong quán bar. Một ông thổ lộ: "Tôi không biết phải làm sao nữa, vợ tôi muốn bỏ tôi". - Tại sao vậy? - Bởi vì tôi có thói quen đi tiểu lúc 6h30 sáng, chính xác, không hơn không kém một phút. - Thật tuyệt vì anh có thể sinh hoạt điều độ đến thế. Vấn đề nằm ở đâu? - Tôi thường tỉnh giấc lúc 7h30...