Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có bít?

    10 thiên tài có chỉ số IQ cao nhất thế giới

    [​IMG]

    5.John Stuart Mill (IQ: 200).

    Ông là nhà triết học, nhà kinh tế và là nhà nghiên cứu chính trị người Anh. Đồng thời, ông cũng là một trong những nhà tư tưởng tự do quan trọng nhất thế kỷ XIX.

    [​IMG]

    Cùng với Karl Marx, John Stuart Mill được coi là một trong những nhân vật tiên phong trong các học thuyết về kinh tế hiện đại. Những tác phẩm nổi bật trong sự nghiệp của ông bao gồm: Một hệ thống logic xuất bản năm 1843, Những nguyên lý của kinh tế chính trị xuất bản năm 1848, Bàn về tự do xuất bản năm 1859​

     
    Chỉnh sửa cuối: 2/11/13
    giahan thích bài này.
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có bít?

    10 thiên tài có chỉ số IQ cao nhất thế giới

    [​IMG]

    6. Blaise Pascal (IQ: 195)

    Blaise Pascal là nhà văn, nhà triết học, nhà vật lý và toán học người Pháp. Năm 12 tuổi, ông đã nghiên cứu 32 định lý đầu tiên của nhà toán học người Hy Lạp Eculid. Năm 16 tuổi, ông xuất bản cuốn sách hình học về các phần của hình nón gọi là “các mặt cắt của hình nón”.

    [​IMG]

    Vào năm 19 tuổi, ông đã phát minh ra chiếc máy tính để cộng trừ các phép tính. Tuy nhiên, trước khi qua đời khoảng 10 năm, thiên tài Pascal trở nên sùng đạo. Ông chuyển hướng nghiên cứu từ lĩnh vực khoa học, toán học sang triết học và tôn giáo.​

     
    giahan thích bài này.
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có bít?

    10 thiên tài có chỉ số IQ cao nhất thế giới

    [​IMG]

    7. Ludwig Wittgenstein (IQ: 190).

    Ludwig Wittgensten là nhà triết học người Áo. Ông là người đã có những cống hiến đáng kể trong việc phát triển ngôn ngữ triết học, học thuyết toán học và logic. Luận Cương Triết-Logic Tractatus Logico-Philosophicus là thành tựu nổi tiếng nhất trong sự nghiệp của ông. Công trình này lần đầu được xuất bản ở Vienna năm 1918. Tác phẩm của ông ảnh hưởng đến nhiều trí thức, học giả như Moore, Russell, Schopenhauer và Kierkegaard.

    [​IMG]

    Wittgenstein đã đưa chúng ta đến giới hạn nhận thức và khả năng ngôn ngữ của con người. Những tác phẩm của ông nhằm tìm ra lời giải cho tất cả vấn đề triết học. Sau khi chuyển đến Cambridge, Vương quốc Anh, thiên tài triết học Wittgenstein tiếp tục theo đuổi sự nghiệp và phát triển một phương pháp mới để khám phá sự huyền bí của ngôn ngữ. ​

     
    giahan thích bài này.
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có bít?

    10 thiên tài có chỉ số IQ cao nhất thế giới

    [​IMG]

    8. Bobby Fischer (IQ: 187).

    Robert Bobby Fischer là đại kiện tướng cờ vua Mỹ. Khi ở tuổi 14, ông đã trở thành nhà vô địch giải đấu cờ vua Mỹ. Đến năm 1972, ông trở thành nhà vô địch thế giới ở môn thi này. Trong thời gian Chiến tranh lạnh, ông có trận so tài với kiện tướng Liên Xô Boris Spassky và Garry Kasparov. Họ đánh giá Fischer là kiện tướng cờ vua vĩ đại nhất mọi thời đại.

    [​IMG]

    Đại kiện tướng Fischer đã đóng góp đáng kể vào thành công và tiến trình phát triển vượt bậc của bộ môn cờ vua. Sau đó, ông thỉnh thoảng đến xem hay chơi trong một số giải đấu cờ vua khác nhau. Ông Fischer cũng được biết đến với những nhận xét chống Mỹ và chống Do Thái. Đến năm 2005, ông được cấp quốc tịch Iceland và qua đời tại đó năm 2008. ​

     
    giahan thích bài này.
  5. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có bít?

    10 thiên tài có chỉ số IQ cao nhất thế giới

    [​IMG]

    9. Galileo Galilei (IQ: 185).

    Ông là nhà vật lý, nhà thiên văn học, nhà triết học nổi tiếng người Italy. Ông cũng là người bắt đầu cuộc cách mạng khoa học. Galilei là nhân vật nổi tiếng thời kỳ Phục hưng và có nhiều cống hiến trong các lĩnh vực khác nhau như hội họa, văn học , âm nhạc và đặc biệt là khoa học.

    [​IMG]

    Những thành tựu đáng nể của Galilei bao gồm việc quan sát thiên văn, cải tiến kính thiên văn.... Những khám phá mang tính đột phá của ông khiến cho ngôn ngữ toán học có thể giải thích cặn kẽ vũ trụ và mang lại những thay đổi căn bản trong nhiều vấn đề xã hội thời đó.​

     
    giahan thích bài này.
  6. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có bít?

    10 thiên tài có chỉ số IQ cao nhất thế giới

    [​IMG]

    10. Madame De Stael (IQ: 180).

    Bà được mọi người biết đến với tên gọi khác là Anna Louise Germaine Necker. Bà là nhà nhà văn, chính trị gia, nhà triết học người Pháp. Madame De Stael sinh ra trong một gia đình Thụy Sĩ giàu có và là con gái chủ ngân hàng. Chính môi trường đó khiến bà có cơ hội tiếp xúc với nhiều doanh nhân giàu có, thành đạt khác như Jean Francois de la Harpe, Abbe Raynal, Edward Gibbon, Grimm, Marmontel và Buffon. Stael là hình ảnh thu nhỏ của văn hóa châu Âu thế kỷ XVIII -XIX. Bà là cầu nối các khái niệm quan trọng từ tân cổ điển đến chủ nghĩa lãng mạn. Ngày nay, chúng được biết đến người phụ nữ tài sắc này thông qua những bài thơ, tác phẩm phê bình văn học, tiểu luận, kịch và các cuốn tiểu thuyết do chính bà sáng tác.


     
    giahan thích bài này.
  7. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Hẻm núi Antelope - dải lụa duyên dáng của tự nhiên

    [​IMG]

    Sau hàng triệu năm dưới “bàn tay điêu khắc” của tự nhiên, hẻm núi Antelope ở miền tây bắc nước Mỹ trở thành kỳ quan thật lộng lẫy và nguy nga. Nhiếp ảnh gia Christopher Eaton sẽ cho chúng ta thấy phần nào của vẻ đẹp thiên tạo này.

    [​IMG]

    Nằm ở khu vực Page, gần Arizona, hẻm núi Antelope khá sâu và hẹp, đã được thiên nhiên ban tặng hình dáng lạ thường sau những nỗ lực của các dòng nước chảy qua những phiến đá, chủ yếu là lũ quét trong nhiều triệu năm qua.

    [​IMG]

    “Hẻm núi Antelope cấu tạo gồm nhiều lớp địa chất khác nhau, chủ yếu là sa thạch và đá vôi. Đặc biệt, sa thạch ở Antelope là loại Navajo được hình thành từ những đụn cát hóa đá của sa mạc Jurassic rộng lớn trước kia, tương tự như sa mạc Sahara ngày nay. Qua nhiều triệu năm, những phiến sa thạch này như tấm vải nền trắng để các “họa sỹ” lũ quét sáng tạo tác phẩm hội họa của mình”, nhiếp ảnh gia Eaton chia sẻ.

    [​IMG]

    “Hẻm núi này giờ đây đã trở thành tác phẩm điêu khắc đá tuyệt vời và biến đổi chậm dần theo thời gian”.

    [​IMG]

    Đặc biệt, khi mặt trời chiếu ánh nắng chói chang sang xuyên qua các khe núi, hẻm Antelope mới thực sự hiện nguyên vẻ đẹp kiêu sa của mình.

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]


     
    giahan thích bài này.
  8. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Bí ẩn Gò Rắn khổng lồ ở Mỹ

    Hình hài của một con rắn ngoằn ngoèo nổi trên gò đất được xem là kỳ quan khổng lồ của thế giới cổ đại.​


    Serpent Mound (Gò Rắn) nằm ở miền Nam bang Ohio của Mỹ là một trong số ít các di tích của thời cổ đại còn sót lại. Đó là một gò đất thời tiền sử dài 1.330 m và cao trung bình là 1 m. Hình dạng của gò đất vẫn là một vấn đề tranh cãi của các nhà khảo cổ học.

    [​IMG]

    Theo những tài liệu mô tả ban đầu thì đây là con rắn nuốt một quả trứng. Tuy nhiên vẫn còn nhiều giả thuyết thú vị về nguồn gốc của hình dạng này, chẳng hạn như gò là hình ảnh đại diện cho các tuần trăng hay nhật thực.

    [​IMG]

    Vào năm 1909, giáo sứ đạo Tin lành Landon West ở địa phương còn đề xuất một lý thuyết lạ lùng là con rắn đang quằn quại trong cái chết đau đớn như là một hình phạt cho sự cám dỗ của Adam và Eva, như những gì mà người ta đã tin và diễn ra trong khu vườn của Eden.

    [​IMG]

    Những bí ẩn không dừng lại ở đó mà ngay địa điểm gò Rắn này được đắp lên cũng là mối quan tâm của các nhà khảo cổ học. Tại ngọn đồi có tất cả những cấu trúc giống như là hang động và lỗ hỏng mà các nhà khảo cổ cho rằng chúng có thể là nơi trú ẩn của những con rắn.

    Và gần khu vực những gò hình nón này người ta còn tìm thấy nhiều ngôi mộ chứa hài cốt đặc trưng của người Adena thời tiền sử. Do đất ở khu vực này có độ chua cao, lượng mưa dồi dào và nhiều hang động có cấu trúc nằm dưới lòng đất nên các nhà khảo cổ xem đây có thể là nơi cư trú của người Adena.

    [​IMG]

    Hiện nay các nhà khoa học lẫn khảo cổ vẫn chưa xác định rõ ràng khoảng thời gian và cũng như là ai đã xây dựng lên gò Rắn khổng lồ này. Trong văn hóa của người da đỏ Adena thì cấu trúc xây dựng gò Rắn tương tự như những bãi chôn cất gần khu vực gò (1.000 – 1200 sau công nguyên).

    Tuy nhiên, lớp than ở bên trong gò được các nhà khoa học lấy lên mang đi thử nghiệm lại có niên đại khoảng 1.000 năm trước công nguyên nên họ cho rằng gò Rắn có thể được các dân tộc cổ đại Fort sống trong thung lũng Ohio từ 1000 đến 1550 trước công nguyên xây dựng lên.

    [​IMG]

    Lý do xây dựng gò Rắn khổng lồ này cũng là một bí ẩn lớn. Trong cuốn sách của tác giả Emerson F. Greenman được hiệp hội lịch sử Ohio, Hoa Kỳ xuất bản vào năm 1970 đưa ra giả thuyết rằng gò Rắn khổng lồ này đại diện cho huyền thoại về con rắn có sừng được tìm thấy trong nhiều nền văn hóa của người Mỹ bản địa.

    Theo hai nhà khảo cổ học Squier và Davis khi khảo sát gò đã đưa ra nhận xét rằng hình dạng của gò trông giống như một con rắn với cái miệng mở lớn đang sắp sửa nuốt một quả trứng.

    [​IMG]

    Gò nằm trong đài tưởng niệm quốc gia đã được ghi nhận là một cột móc lịch sử quốc gia của bộ nội vụ Hoa Kỳ. Vào năm 1967, hiệp hội lịch sử Ohio mở một bảo tàng cùng tên gần gò. Một con đường được xây dựng dưới chân gò để cho du khách viếng thăm một cách dễ dàng.

    [​IMG]

    Bảo tàng Serpent Mound là một triển lãm độc đáo gồm cả việc giải thích về hình dáng của gò Rắn, mô tả về quá trình xây dựng mô đất, lịch sử địa lý của khu vực và về văn hóa của người Adena.

    [​IMG]

    Frederic Ward Putnam đến từ bảo tàng khảo cổ và dân tộc học Peabody tại đại học Harvard, là một trong những nhà khảo cổ học đầu tiên khai quật gò và trở thành ông chủ sở hữu một phần hiệp hội lịch sử của bang Ohio. Sau khi triển lãm về những phát hiện mới của mình về gò đất tại hội chợ quốc tế được tổ chức ở Chicago vào năm 1893 thì địa điểm di tích cổ ở thung lũng Mississippi này càng thu hút du khách viếng thăm nhiều hơn. Frederic Ward Putnam giúp bảo tồn gò Rắn để bất cứ ai cũng có thể chiêm ngưỡng nó.

    [​IMG]

    Great Serpent Mound còn được tạp chí National Geographic đưa vào danh sách lưu trữ là một kỳ quan khổng lồ của thế giới cổ đại.

    [​IMG]

     
    giahan thích bài này.
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thiên Nhiên kỳ thú...

    Vàng rực Ba Vì mùa hoa dã quỳ

    Những cơn mưa cuối mùa vừa dứt, bắt đầu mùa khô là lúc hoa quỳ bung những cánh hoa đầu tiên vàng rực, nhuộm vàng cả một góc trời. ​


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thông Điệp cuộc sống...

    Rơi nước mắt với bộ ảnh "Ông bà ơi" của thầy Khắc Hiếu

    [​IMG]

    Thông qua bộ ảnh này, Thạc sĩ Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu muốn gửi gắm thông điệp: "Người già là người dễ bị tổn thương, là những người không còn nhiều thời gian nữa. Họ đã dành sức khỏe, thời gian, tâm trí trong cuộc đời mình cho cháu cho con. Nhưng ngược lại, họ là những người dễ bị tuổi trẻ lãng quên và bỏ rơi nhiều nhất".


    [​IMG]

    Vì khoảng cách của thế hệ, con cháu dễ bực bội, cáu gắt với người già. Tuổi trẻ dễ xem tuổi già là một gánh nặng, là sự phiền phức, là những người hồ đồ ốm yếu. Nhưng ta không nhận ra rằng: họ đau ốm là vì tuổi trẻ sức khỏe của họ đã dành cho con cháu, họ lú lẫn hay quên và vì đã dành trí tuệ cả đời để lo nghĩ cho cháu con.

    [​IMG]

    Hai tiếng “gia đình” không chỉ có cha mẹ, con cái, anh chị em, mà còn có ông bà. Đừng bỏ rơi họ vì đó là những người đáng để ta trân trọng nhất. Hãy cùng nhau và cùng cha mẹ của mình hiếu kính ông bà, kẻo ta không còn kịp nữa…

    [​IMG]

    Sau khi đăng tải, bộ ảnh đã khiến rất nhiều bạn trẻ xúc động. Thành viên Gemini Gonc Nguyễn chia sẻ: "Đọc xong, cổ họng nghẹn đắng và khóe mắt cay cay".

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

     
    giahan thích bài này.
  11. giahan

    giahan Thần Tài

    Hoa gì hong biết hihihi

    [​IMG]
     
  12. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Hạnh phúc mong manh


    ____________[​IMG]_______________​

    ... Và anh cũng tan biến như làn khói mỏng… như chính ngày đầu tôi gặp anh. Nhưng tôi và anh đều cảm nhận được nhau. Thế là đủ! Đôi lúc hạnh phúc là thế thôi, dẫu rất mong manh.

    Rầm…

    −Đau quá! Anh làm sao thế? Đi đứng mà mắt mũi để đâu vậy?

    Hắn ta vẫn cứ im lặng. Không một câu trả lời. Không một lời xin lỗi. Và tất nhiên điều đó làm cho nó tức điên lên.

    Nó bắt đầu quan sát hắn. Cặp mắt sáng và sắc không long lanh, đáng yêu như thường ngày. Nó đưa mắt liếc hắn ta từ đầu đến chân và hùng hồn đưa ra ngay ý nghĩ trong đầu: “MỘT CON NGƯỜI KHÔNG RA GÌ MANG DÁNG VẺ CAO NGẠO”.

    Nó cười. Một nụ cười bí ẩn. Chẳng đôi co thêm, nó quay lưng bỏ đi. Bất chợt, nó quay phắt người lại. Nó có cảm giác rất lạ. Có một ánh mắt đang nhìn nó, đang dõi theo từng cử chỉ hành động của nó. Nhưng khi nó quay đầu lại, nó không thấy có gì bất thường cả. Nhưng rõ ràng là có ai đó đã rất chăm chú nhìn nó. Không lẽ nó nhầm? Không! Chẳng bao giờ nó nhầm cả, vì nó có một trực giác tuyệt vời. Thế nhưng không phát hiện ra điều gì nên nó bỏ đi.

    −Trễ mất cả mười lăm phút rồi. Tại cái tên đáng ghét đó. Hừm… không nghĩ tới hắn nữa. Thưởng thức phim thôi.

    −Ui da! - Nó hét lên vì đau. Theo phản xạ tự nhiên, nó cầm điện thoại đang nhắn tin để soi xem người nào vừa giẫm phải chân nó.

    −Anh làm gì thế? Anh cố ý phải không cái tên đáng ghét kia? − Tột cùng của sự tức giận, tiếng hét của nó làm mọi người trong rạp chiếu phim không khỏi giật mình và bất ngờ. Mọi ánh mắt ngỡ ngàng đều đổ dồn vào cô gái mặc áo đầm màu trắng xinh xắn, dịu dàng với mái tóc dợn sóng bồng bềnh.

    −Ngồi xuống đi. Mọi người đang nhìn!

    Ngắn gọn và cụt lủn. Nó lập tức ngồi ngay xuống như đang nghe theo mệnh lệnh. Nhưng với bản tính mạnh mẽ và bướng bỉnh, nó quay ngoắt sang bên gã đáng ghét và trả lại hắn cái giẫm chân hồi nãy. Hắn không la toáng lên như nó, sắc mặt vẫn điềm nhiên một cách bình thản. Nhưng nó biết một điều. Hắn đau. Nó mỉm cười đắc thắng!

    Nhưng cả buổi hôm đó, nó không tài nào tập trung xem phim được. Bộ phim đối với nó như những mảnh ghép rời rạc và nhạt nhoà. Nó đang hướng sự chú ý tới một cái khác. Nó nhìn hắn một lần nữa, nhưng ánh mắt lần này không còn như trước nữa. Hắn ta ngồi khoanh tay trước ngực, đầu tựa vào phía sau ghế và hai mắt dán vào màn hình. Cái áo sơ mi sọc màu xám đen với chiếc mũ lưỡi trai và đôi giày thể thao làm cho hắn trông thật khoẻ khoắn. Nó cảm nhận bên trong cái vẻ ngoài cao ngạo và lạnh lùng kia là một cái gì đó rất rất hấp dẫn. Nó muốn khám phá, nó muốn chinh phục. Hình như hắn ta không biết nó đang chăm chú theo dõi hắn. Hay hắn biết mà cố tình làm lơ… Mặc kệ, nó không quan tâm nữa. Nhưng khi vừa nhìn lên thì phim đã hết. Nó thầm trách hắn. Tại hắn mà nó bỏ lỡ bộ phim nó thích nhất. Nhưng cũng tại nó, tại nó quá chú ý đến hắn, Nhưng tại hắn làm nó chú ý kia mà.

    −Xin lỗi! − Hắn lướt ngang qua nó như một làn gió nhẹ nhưng rất đặc biệt với hai từ rất ư là ngắn gọn.

    Rồi hắn biến mất trong dòng người xem phim ngay khi nó chợt tỉnh ra và định hình xem mình vừa nghe được gì. Nó lao ra tìm hắn… nhưng không thấy. Dường như hắn đã tan biến như một làn khói mỏng. Nó chạy đến thang máy. Cánh cửa khép lại, khép lại cả nụ cười của hắn dành riêng cho nó, khép lại một ngày xui xẻo của nó và một cuộc gặp gỡ. Nó vuột mất hắn!

    Chợt! Nó nhận ra có gì đó mấp mé bên trong túi xách của nó. Một tờ giấy giấy nhỏ với rất nhiều số. SỐ ĐIỆN THOẠI. Hắn cho nó số điện thoại… của hắn? Tại sao? Không biết phải trả lời như thế nào, nó nhét vội tờ giấy vào túi rồi đi ra khỏi rạp chiếu phim.

    ***

    Thật là khó hiểu. Hắn ta là người thế nào vậy bồ? − Nó nhăn mặt hỏi nhỏ bạn thân.

    Nhỏ nhún vai.

    −Ai biết bồ? Có khi nào… tiếng sét ái tình không ta? Ten… ten… tèn… Chết pé Linh nhà mình rồi? Kể rõ mình nghe xem.

    Nó kể. Nhỏ Vy chăm chú lắng nghe, có vẻ rất thích thú với câu chuyện của nó. Nhỏ không ngừng “Ồ!” rồi lại “À…”. Nhỏ xuýt xoa và nói nó thử gọi điện thoại xem sao. Nó ngập ngừng. “Điện thoại cho cái tên đáng ghét đã đâm sầm vào nó, đã giẫm vào chân nó á? Không bao giờ.” Thế nhưng, sâu tận trong thâm tâm nó rất muốn, rất muốn được nói chuyện với hắn, được gặp lại hắn. Thấy nó cứ ngập ngừng, lưỡng lự ra chừng khổ sở lắm, nhỏ Vy nhanh tay giựt phắt cái điện thoại nó đang cầm quay quay trên tay và bấm số.

    −Alô đi, mình bấm số rồi. Không nghĩ ngợi gì hết! −Nhỏ Vy tủm tỉm cười. Nhỏ Vy vừa gỡ rối cho nó, vừa cho nó đáp số của một bài toán mà nó đang phân vân.

    Bao giờ cũng thế, Vy hiểu rõ con người nó. Nó mạnh mẽ hơn Vy, nó năng động và hiện đại. Còn nhỏ Vy, mong manh, dịu dàng, xinh xắn y như cái tên của nhỏ: Tường Vy. Nếu nó là những trận mưa rào mùa hạ thì nhỏ Vy thanh khiết như những cơn mưa mùa thu. Nó cũng không hiểu sao nó lại làm bạn với Vy, bạn rất thân nữa là đằng khác. Và cũng chỉ Vy hiểu nó.

    −Alô − Đầu dây bên kia trả lời.

    −Là tôi đây.

    −Là em. Người anh đụng trúng trong thang máy và giẫm phải chân đúng không?

    −Ơ… sao anh lại biết? Tôi chưa nói gì cơ mà!

    −Không cần nói, chỉ em mới có cái kiểu nói chuyện như thế thôi. Tôi vẫn đang đợi điện thoại của em đấy.

    −Kiểu nói chuyện như thế là sao? Anh xem lại anh đi. Mà tại sao anh lại đợi điện thoại của tôi? Anh nghĩ tôi sẽ gọi cho anh à? Anh lầm rồi, do nhỏ bạn tôi nghịch thôi.

    −Anh biết chắc chắn em sẽ gọi. Anh tin vào điều đó.

    −Anh…

    Nó không biết phải nói gì. Nó cứng đơ người. Toàn bộ cơ mặt của nó như đông cứng lại. Tim nó đập loạn xạ tưởng chừng như sắp vuột ra khỏi lồng ngực. Nó thắc mắc những gì hắn nói. Tại sao hắn lại khẳng định rằng hắn biết nó sẽ gọi cho hắn? Hắn đọc được suy nghĩ của nó sao?

    −Em không định nói gì à? Chỉ thế thôi sao? Anh xin lỗi, hôm đó có đau lắm không?

    Hắn xin lỗi nó! Nó có nghe nhầm không vậy? Hắn hỏi nó có đau không?...

    −À... ừ… không sao.

    −Dịu dàng một chút. Thế phải hay hơn không cô bé.

    “Ôi trời! Hắn đang nói cái gì thế này? Hắn bị làm sao à?” - Nó chun cái mũi lại, mặt nhăn như vừa cắn phải một quả ớt cay.

    −Này, tôi không phải là người dễ dãi đâu. Anh đừng có hòng nhá. Nếu không có gì tôi cúp máy đây. Dù gì tôi cũng sẽ nhận lời xin lỗi dẫu muộn của anh.

    Tút… tút… tút…

    Nó cúp máy. Thở mạnh, thở dồn và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nó choáng ngợp trước hắn. Hắn làm nó ngạt, như thể hắn nhìn thấu tim nó. Như thể hắn là một phần trong con người nó. Như thể nó và hắn là một. Hắn hiểu hết những tâm tư trong lòng nó. Nó miên man suy nghĩ. Nó không hề muốn gọi cho hắn, nhưng bản than nó cũng muốn được nói chuyện với hắn. Con tim nó chao đảo. Nó làm sao thế này? Nó bị gì thật rồi.

    Mưa rồi!

    Một hiên nhà trồng đầy hoa và ngắm mưa. Những nhánh hoa bò cạp vàng rũ mềm, đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Những giọt mưa khẽ nằm im trong lòng bàn tay của nó. Lạnh nhưng kì diệu. Nó làm cho con người ta trở nên nhẹ nhõm một cách lạ kì. Nó thích mưa. Nó hay ngắm mưa qua cửa sổ và nghĩ ngợi mông lung nhiều thứ lắm. Về tương lai của nó, về cuộc sống của nó hiện tại, về một người hình như bây giờ nó xác định là hắn. Nó và hắn. Lặng lẽ, không ồn ào. Chỉ thế thôi. Nó muốn được như thế biết bao. Và nó cầm điện thoại lên, gọi cho hắn lần nữa…

    ***
    Ngọc Linh

    −Trời mưa nữa rồi!

    −Không phải em thích mưa lắm sao hả nhóc?

    −Này anh đừng có gọi em là nhóc nhé. Cảnh cáo đấy. Em lớn rồi.

    −Ài chà, em lớn chừng nào hả nhóc? Lớn bằng anh không?

    Anh cười lớn trong điện thoại, nụ cười sảng khoái và quen thuộc. Tôi không còn ngỡ ngàng vì nụ cười đó nữa. Tôi nghĩ người như anh chắc sẽ chẳng bao giờ biết cười là gì. Vậy mà… anh cười rất duyên. Nụ cười toả đầy nắng, ấm áp như đập tan cái dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng bên ngoài của anh. Nụ cười đó anh luôn dành cho tôi. Anh luôn nói rằng chỉ khi bên tôi anh mới thoải mái như thế. Không biết là anh thật hay đùa. “Nhưng anh ơi, em yêu câu nói đó và em luôn muốn là chỗ dựa cho anh.” Không biết tự bao giờ tôi bắt đầu quen thuộc với anh, bắt đầu cảm nhận thấy anh là một mảnh ghép trong cuộc sống của tôi. Tình yêu là gì? Tôi tự hỏi. Tình yêu của tôi và anh kì lạ lắm! Nó là sự chuyển đổi cảm giác đột ngột. Nó không đơm hoa kết quả như những cây trong vườn nhà tôi. Nó ào ạt nhưng mãnh liệt, nó làm cho con người ta đắm say trong thứ gọi là hạnh phúc. Và tôi cảm nhận được, phải chăng anh cũng yêu tôi? Anh chia sẻ với tôi nhiều thứ, nhiều điều trong cuộc sống. Nhưng mỗi lần nhắc đến ước mơ, anh lại thở dài. Tôi không thích anh như thế. Con người ai không có ước mơ. Tôi cũng có và anh cũng có. Tại sao anh lại thở dài như thế, điều gì đang làm anh nặng trĩu đến vậy... Tôi cảm nhận được có hòn đá đang đè nặng lên vai anh. Nhưng tôi không thể chạm tới và giúp anh được.

    −Em… em có chuyện muốn nói với anh. −Tôi ngập ngừng, vì điều tôi nói ra rất quan trọng với tôi.

    −Anh biết em muốn nói gì.

    −Sao… anh biết…

    −Chuyện đó để sau, tối nay mình đi xem phim nhé. Anh bận tí việc nên không đón em được. Rạp phim lần đầu mình đụng phải nhau ấy.

    −Không sao ạ!

    Tôi bỗng bật cười khi anh nhắc lại chuyện cũ. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó. Tôi vuột mất anh. Nhưng giờ tôi có anh. Đó là sự thật, một sự thật ngọt ngào. Cái con người cao ngạo, lạnh lùng và đáng ghét đã làm tôi đau điếng. Nhưng bây giờ chính tôi cũng ngỡ ngàng vì tôi đã yêu con người đáng ghét ấy.

    - Ôi! Sẽ trễ mất! - Tôi cuống cuồng chuẩn bị. Đây là lần thứ hai tôi gặp anh sau lần tôi và anh đi ngắm mưa cùng nhau. Chúng tôi chỉ giao tiếp qua điện thoại. Đầm trắng. Anh rất thích màu trắng. Anh nói nó nhẹ nhàng và thanh khiết. Và vì anh thích sự dịu dàng. Tôi kẹp nhẹ mái tóc bằng một cái nơ màu hồng nhạt be bé. Cuối cùng tôi hài lòng ngắm nhìn lại mình trong gương. “Ồ! Cũng không đến nỗi nào.” Tôi dường như không nhận ra tôi nữa, tôi khác với mọi khi quá! Tôi thay đổi nhiều, nhưng tôi chấp nhận bởi anh thích như thế. Có gì không tốt? Dẫu mạnh mẽ nhưng con gái vẫn nên dịu dàng một tí, có lẽ sẽ đáng yêu hơn.

    “Sao anh trễ thế? Sắp tới giờ chiếu phim rồi!” - Tôi đi tới đi lui, lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không. Tôi đã gọi cho anh gần cả chục cuộc điện thoại nhưng anh không nhấc máy. Sắp không đợi được nữa, tôi như muốn bay đi tìm anh ngay lập tức thì… anh xuất hiện. Anh đi với… Tường Vy. Tại sao lại thế? Tại sao Tường Vy lại có mặt trong cuộc hẹn của tôi và anh chứ?

    Tường Vy nhìn thấy tôi, Sự ngỡ ngàng thoáng hiện lên mặt của Vy. Vy chắc cũng không hiểu vì sao tôi có mặt ở đây. Còn anh, anh bình thản, như một người xa lạ, khó gần.

    −Linh ơi, Linh biết anh Việt à? Đây là bạn trai của Vy.

    Tôi lặng cả người. Tai tôi ù cả lên. Tôi đang cố kiểm soát tất cả cảm xúc của mình lúc đó và lắng nghe từng chữ một từ Vy. “Bạn trai của Vy”, bốn chữ ấy sao mà đáng sợ đến thế. Vậy hoá ra anh hẹn tôi ra là để cho tôi xem mối quan hệ của anh và Vy à? Tôi nhìn anh. Anh vẫn bình thản đến lạnh lùng. Dường như người đứng trước mặt tôi bây giờ không phải là anh tôi từng quen. Anh cầm trên tay hai vé.

    −Em mệt rồi! Về nghỉ đi. − Anh tỏ vẻ quan tâm.

    −Không sao, Linh đến đây là để xem phim mà. Phim hay! Chờ Linh đi mua vé.

    Tôi vào xem phim như không hề quen biết anh. Tôi cười nói với Vy. Anh nhìn tôi… rồi thản nhiên nắm tay Vy, ôm Vy vào lòng. Tôi ngồi sau ghế anh và Vy. Tôi cố gắng không để cho bất cứ giọt nước mắt nào rơi. Tôi vẫn thường hay khóc, nhưng khóc trong trường hợp này là một hành động ngu ngốc, Tôi và anh chẳng là gì cả. Chẳng lời hứa hẹn, chẳng câu ngọt ngào. Chỉ là hai con người vô tình gặp nhau trong sự sắp đặt tình cờ của tạo hoá. Mà tại sao tạo hoá lại tàn nhẫn đến như thế. Tại sao lại tạo ra sự gặp gỡ giữa tôi và anh. Tại sao tôi lại ngốc ngếch tin vào tình cảm của anh. Tại sao lại cho rằng anh cũng yêu tôi. Tôi nắm chặt tay lại, cả người tôi run lên. Tôi đứng vội dậy và quay lưng đi ngay để cả anh và Vy đều không thấy tôi khóc.

    Hoàng Việt

    “Em hãy đi nhanh đi. Hãy rời xa anh thật nhanh khi em còn có thể. Đừng quay đầu nhìn lại em nhé. Bởi lẽ những giọt nước mắt của em làm tim anh đau nhói. Em biết không? Em hãy ghét anh thật nhiều vào, hãy hận anh nếu như em có thề. Vì khi em hận anh em sẽ không thể nào yêu anh. Điều đó tốt cho em. Anh sẽ làm tất cả những gì anh cho là tốt cho em, dẫu phải trả giá như thế nào đi chăng nữa. Em biết không? Anh như muốn phát điên lên. Anh muốn chạy ngay đến bên em mà nói rằng tất cả những gì em thấy chỉ là sự giả dối. Anh muốn ôm em thật chặt. Anh muốn lau đi những giọt nước mắt của em. Anh không muốn thấy em khóc. Nụ cười của em ấm áp như mặt trời, nụ cười e ấp như một nụ hoa sắp nở. Anh muốn nụ cười ấy luôn hiện hữu trên khuôn mặt em chứ không phải là những giọt nước mắt. Những điều đơn giản mà khi yêu nhau người ta thường làm cho nhau đối với anh sao mà khó quá! Định mệnh… Anh không thể làm những gì anh muốn, bởi lẽ…”

    Tường Vy

    Linh khóc. Có lẽ Linh đã yêu thật rồi! Tình yêu là gì? Ngay đến cả một người mạnh mẽ như Linh cũng rơi nước mắt. Con người mà, ai cũng sẽ có lúc phải khóc, chỉ khác nhau ở cách họ khóc như thế nào. Nước mắt không trào ra ngoài mà chảy ngược vào trong là những giọt nước mắt tột cùng của sự đau khổ và kìm nén.

    ***
    Anh nhanh lên đi, Linh sắp bay rồi. Chuyến bay đi Úc lúc 3h. Còn có hơn nửa tiếng nửa thôi, em điện thoại hoài cho anh không được. Anh không nhận được tin nhắn của em à? –Vy hốt hoảng, như hét lên trong điện thoại, như thể đang níu kéo giúp Việt thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc sống của anh.

    Anh lao như bay, không màng đến mọi thứ, anh sợ mất nó. Anh sợ mất nó hơn mất bất cứ thứ gì trong cuộc sống. Bỡi lẽ nó đã cho anh nụ cười. Cho anh sự ấm áp, cho anh thấy vẻ đẹp mong manh của bo cạp vàng trong gió. Kỉ niệm giữa nó và anh không nhiều, nhưng đủ làm cho cả anh và nó xao động, nhung nhớ.

    Nhưng... anh đã không kịp. Nhìn lên bầu trời, anh hình dung ra khuôn mặt của nó, một khuôn mặt buồn và đẫm nước mắt. Có lẽ nó đã khóc nhiều lắm và cuối cùng nó chọn cách trốn chạy. Chạy trốn để quên đi anh. Người ta thường đi thật xa để quên đi cái gì đó. Và nó, nó không thể quên anh nếu cùng sống chung dưới một vòm trời với anh. Ngày nào nó cũng nghĩ: “Hôm nay anh làm gì? Có còn thói quen mang dép trái mỗi khi bị nó gọi điện thoại đột ngột khi xuống giường không?" Cứ mỗi lần trời mưa, nó lại lặng lẽ nhìn ra của sổ, hình dung anh cũng đang ngắm mưa với nó. Nó đã đi đến một nơi khác để xoá nhoà quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới. Anh… anh vuột mất nó như cái ngày đầu tiên… nó vuột mất anh!

    Sài Gòn vẫn thế, vẫn mưa nắng thất thường. Không có quá nhiều sự thay đổi. Từng dòng người tấp nập trên phố. Từng cơn gió lùa qua vai. Nó hít một hơi thật dài như muốn thu trọn cả Sài Gòn vào trong lòng sau bốn năm xa cách. Giờ nó đã lớn, trưởng thành hơn rất nhiều. Nó xa Sài Gòn lâu quá! Nó xa nhà lâu quá! Và nó xa anh lâu quá! Không đủ dài đế phai nhoà một kí ức, nhưng đủ lâu cho sự nhung nhớ và khắc khoải. Một cuộc chạy trốn không thành công. Nó vẫn nhớ anh da diết và nhớ anh nhiều lắm. Những vết thương vẫn chưa lành, như những kỉ niệm thì vẫn cứ ngọt ngào, sâu lắng. Sài Gòn bất chợt mưa… Nó nhấc điện thoại lên…

    “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

    Nó mỉm cười chua xót. Có lẽ anh đã quên. Quên nó và cả những kỉ niệm giữa nó và anh. Thời gian có thể làm phai mờ đi tất cả. Làm phai mờ đi hình ảnh của nó trong tim anh. Mà chắc giờ này anh cũng đang hạnh phúc. Nó lại mỉm cười, thoáng hạnh phúc cho anh và thoáng cay đắng cho nó.
    ***

    Linh à, Linh cần biết một chuyện. Chuyện về anh Việt. – Vy nói chậm rãi, đôi chút nghẹn ngào.

    −Nếu là về anh Việt thì Linh không muốn nghe. − Nó buông những lời nói lạnh lùng mà thật tâm nó không hề muốn.

    −Linh phải nghe. Không biết là vì sao mà hai người lại tình cờ gặp nhau nhưng ngay từ đầu khi nhìn thấy số anh Việt, Vy đã biết và cố tình bấm số. Vì Vy biết anh Việt là một người tốt. Rồi gia đình anh ấy xảy ra chuyện. Anh ấy vì gia đình nên đã tìm một cách để từ bỏ Linh và chấp nhận một người con gái khác. Linh biết không anh ấy đã rất khó khăn và đau khổ khi đưa ra quyết định đó. Linh phải biết là anh ấy cũng rất yêu Linh, nhưng anh ấy không thể thể hiện tình cảm của mình. Ngày Linh đi du học, anh ấy đã chạy ra sân bay để chỉ hi vọng giữ được Linh ở lại hoặc có thể nhìn Linh dẫu chỉ một lần thôi. Anh ấy nói sẽ đợi Linh về, sẽ nói cho Linh nghe những tình cảm chân thật từ tận sâu trong long. Vậy mà, anh ấy không đợi được Linh nữa rồi… – Vy bật khóc như một đứa con nít.

    −Là sao? Không đợi được là sao? Vy nói Linh nghe đi. − Nó hét lên, hoảng loạn như muốn xé tan mọi thứ.

    −Anh ấy không còn nữa… anh ấy đã đi rồi!

    Nó chết lặng vì câu nói của Vy. Tim nó nhói đau, còn đau hơn cả lúc anh nắm tay Vy. Tất cả những kí ức ùa về như vỗ mạnh vào tâm trí nó, làm nó choáng váng và nghẹt thở. Nó phải làm sao đây? Nó chao đảo, như rớt ngay xuống cái vực sâu hun hút đang ở trước mắt. Nước mắt nó ứa ra, nó khóc không thành lời. Cổ họng nó nghẹn đắng. “Em vẫn chưa kịp nói với anh rằng em yêu anh như thế nào mà! Tại sao anh gây ra lỗi lầm rồi lại bỏ đi đột ngột như thế. Ai sẽ xin lỗi em đây? Anh phải đợi em về chứ? Tại sao không nói ra sự thật với em, sao lại lừa dối em. Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc ư? Anh đã gây ra điều gì anh thấy không?” Nó nấc lên từng tiếng, ngồi thụp xuống đất. Gíá mà nó đừng quá cố chấp và bướng bỉnh thì giờ chắc nó không ân hận thế này. Làm sao để thời gian quay ngược trở lại? Nó sẽ nắm lấy hạnh phúc dẫu rất mong manh của nó. Nhưng mọi thứ có lẽ đã quá muộn màng…

    ***

    Mân mê ly café trên tay, nước mắt tôi lặng lẽ rơi. Chưa bao giờ tôi thôi nhớ anh miên man, nhớ anh da diết, nhớ anh nhiều đến thế. Cả tôi và anh đều không còn đi chung trên một con đường. Hai thế giới khác nhau, có thể thấy nhau nhưng không chạm được nhau. Những cơn gió đầu thu khẽ mơn man trên vai tôi. Tôi co người lại. Những lúc này đây, tôi thèm hơi ấm của anh, thèm cái cái cảm giác được anh ôm vào lòng, được anh hôn nhẹ lên trán, được anh áp tay vào má… Những lúc ấy tôi thật sự ngập chìm trong hạnh phúc. Mọi thứ trước mắt tôi đều là một màu hồng ngọt ngào. Mọi thứ đều đẹp đẽ một cách kì lạ khi tôi có anh bên cạnh. Tôi khẽ đặt ly café xuống, khói toả nghi ngút, hương thơm ngọt ngào hoà quyện vào lòng người, nhìn anh, tôi mỉm cười. Anh cũng nhìn tôi, âu yếm và trìu mến. Tôi khẽ hỏi: “Anh có yêu em không?”. “Có. Yêu em rất nhiều.” Từng giọt lăn dài, mặn đắng trên đầu lưỡi, tôi đáp: “Em cũng rất yêu anh.”

    Bản nhạc vang lên. Cả không gian như mờ dần đi. Ngoài cửa số, mưa lất phất rơi, vài chiếc lá chao nhẹ đáp xuống mặt đường. Và anh cũng tan biến như làn khói mỏng… như chính ngày đầu tôi gặp anh. Nhưng tôi và anh đều cảm nhận được nhau. Thế là đủ! Đôi lúc hạnh phúc là thế thôi, dẫu rất mong manh. Ly café vẫn toả khói nghi ngút.

    ________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
    Nhất Tiếu thích bài này.
  13. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Chia tay


    ____________[​IMG]_______________​

    Biển.

    - Mình chia tay thôi anh - cô lên tiếng. Không lên giọng xuống giọng, không rào trước đón sau, giống như cô định nói: "Mình về thôi anh" nhưng lại dùng sai từ.

    Anh cười. Uể oải đứng dậy.

    - Ừ, cũng tối rồi. Để anh đưa em về.

    - Không - cô lắc đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm ra biển - ý em muốn nói chia tay nghĩa là hết rồi. Mọi chuyện giữa anh và em nên chấm dứt ở đây.

    Anh hơi sững lại, vẻ khó hiểu nhưng ngay lập tức đã bật cười, anh nghĩ chắc cô đang hờn dỗi chuyện gì.

    - Em đang giận à? - anh kè sát vào tai cô và cố tình nói thật nhỏ giọng. Cô thoáng rùn mình. Anh có một chất giọng rất đặc biệt, nhất là mỗi khi thì thầm, nghe quyến rũ lạ. Cô quay lại nhìn anh, cố mĩm cười thật bình thường, mắt mở to không chớp, cô cần giữ cho tâm hồn mình tĩnh lặng. Cô không muốn anh đọc được điều gì trong đôi mắt cô.

    - Anh biết, em chưa bao giờ giận anh. Trước đã như thế, bây giờ vẫn vậy. Chỉ là, em cảm thấy mệt mỏi lắm. Em không muốn tiếp tục nữa. Thế thôi.

    Nụ cười trên môi anh tắt hẳn. Anh mím môi, thoáng chút bối rối.

    - Cô ấy... ừm... nói gì với em à?

    - Không gì cả.

    - Thế sao em... muốn chia tay?

    Cô thở dài, nhìn thật sâu vào mắt anh. Anh không hiểu ý cô hay giả vờ không hiểu. Trò chơi này đã kéo dài rất lâu rồi. Cô thì muốn có kết quả nhưng anh lại không chịu kết thúc. Anh thoả mãn đứng giữa tình yêu của hai người con gái. Anh không mất gì, ngược lại, anh được rất nhiều. Lần đầu tiên, cô thấy thắc mắc: "Có phải là ích kỷ không khi anh hành động như vậy?".

    - Hay là em... không còn yêu anh nữa? - anh hỏi khi thấy cô im lặng.

    Cô thấy xót xa. Yêu? Chính cô cũng không biết mình có yêu anh không. Cô đã đi bên anh suốt năm năm qua, không hy vọng điều gì. Cô hạnh phúc với những gì mình có. Cô đơn giản chấp nhận vị trí của mình mà không một lần suy xét nó có đúng là dành cho cô không.

    - Em... thật... không còn yêu anh sao? - giọng anh có vẻ run run. Đôi mắt đã ươn ướt.

    Cô luôn bất ngờ trước những phút yếu đuối của anh, mặc dù biết nó sẽ tới. Có lẽ, cô vẫn chưa chấp nhận được những điều hoàn toàn trái ngược cùng tồn tại trong con người anh. Một vẻ ngoài vững vàng rắn rỏi đi chung với một tâm hồn nhạy cảm mong manh. Nghĩ buồn cười. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại như thế, vậy mà cô lại hiểu. Cuộc sống bôn ba tự lập từ nhỏ đã tôi luyện anh thành một người đầy bản lĩnh nhưng tình cảm đổ vỡ trong gia đình đã khiến anh yếu đuối đến không ngờ. Cô yêu anh có lẽ một phần là vì vậy. Bởi cái chất cứng cỏi trong anh cho cô cảm giác an toàn và được chở che; còn cái yếu đuối kia thoả mãn sự tự ái và kiêu hãnh rằng cô không là người con gái bình thường như bao người khác.

    - Em yêu anh. Anh luôn biết điều đó - cô nói thật nhẹ nhàng và từ tốn. Điều đó đúng. Đúng như đơn giản một với một là hai vậy.

    - Thế sao em lại nói chia tay?

    - Yêu thì không được quyền nói tiếng chia tay sao?

    - Không. Em yêu anh. Anh yêu em. Vậy tại sao phải chia tay cơ chứ?

    - Bởi vì ngoài anh và em, còn có cô ấy.

    - Cô ấy không là gì hết. - anh hơi cao giọng - Anh không có tình cảm gì với cô ấy cả, em biết điều đó mà.

    - Phải. Nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn loay hoay không dứt được. Và em biết, cô ấy yêu anh nhiều lắm.

    Anh nhăn mặt tỏ ý bực mình.

    - Anh không quan tâm.

    - Nhưng em quan tâm. Nhìn cô ấy đau khổ, em thấy mình như mang tội nặng.

    - Em đừng vớ vẩn. Tội lỗi gì? Cô ấy biết về em, biết về tình cảm của anh dành cho em nhưng cô ấy vẫn chấp nhận bước chân vào. Đó là do cô ấy quyết định, cô ấy đau khổ với ai chứ?

    - Anh không thấy nói thế là tàn nhẫn sao?

    - Không. Anh chỉ nhìn thẳng sự thật để nói thôi.

    Sự thật? Cô mỉm cười chua chát. Sự thật là anh không muốn lựa chọn. Sự thật là cả cô và người con gái ấy đều đau khổ. Người ấy không đủ can đảm rời xa anh. Vì lý do gì? Chính cô cũng không hiểu nỗi. Chỉ biết là trong hai người, phải có một người ra đi. Và cô biết, người ở lại không thể là cô.

    - Đúng là cô ấy đã quyết định thế, nhưng chính anh cũng đâu muốn tránh né chuyện này, phải không? Anh để việc yêu em và việc có cô ấy ở bên cạnh cùng đồng hành trong đời như một sự hiển nhiên. Anh có biết cảm giác của em và của cô ấy như thế nào chăng? Đã bao giờ anh bận lòng?

    - Em khó chịu ư? Sao trước giờ em không nói?

    - Nói để làm gì?

    - Để anh biết.

    - Anh biết rồi thì sao?

    - Thì... thì... - anh ấp úng.

    Cô nhìn anh, thất vọng. Cô quay ra biển, nuốt vội giọt nước mắt đang chực trào khỏi mi.

    - Thôi anh, điều đó không còn quan trọng nữa. Em chỉ mong chuyện chúng mình đừng trở nên quá căng thẳng. Em không muốn đưa anh vào thế khó xử, phải lựa chọn hoặc tình yêu hoặc gia đình. Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì trong đêm đó cách đây năm năm. Hãy thử trở lại giây phút ấy, chúng mình đang là bạn thân và coi như em từ chối không nhận tiếng "yêu" của anh. Vậy nhé. Mình vẫn là bạn.

    - Em thật lòng muốn thế sao ? - anh nức nở.

    Cô mĩm cười dịu dàng. Đưa tay lau vệt nước mắt cho anh.

    - Anh không thấy như thế là vẹn toàn à? Anh không mất em và anh lại có cô ấy. Ba mẹ anh chắc sẽ vui lắm. Ngoan nào - cô nói kiểu dỗ dành một đứa bé con, ráng sức làm cho giọng mình như đang bông đùa.

    Anh kéo cô lại và ôm thật chặt.

    - Anh không muốn. Cứ như bây giờ không được sao em? - anh nhìn thật sâu vào mắt cô và nhẹ giọng hỏi - như thế này, em không hạnh phúc ư?

    Cô nhìn vào mắt anh. Mông lung quá. Xa xôi quá. Cô thấy một vật sáng trong đôi mắt ấy nhưng mỗi lúc cô đưa tay với thì nó lại tan ra. Cô bắt đầu tự hỏi, phải chăng vật ấy không hiện hữu và cô đang hoài công bắt ánh trăng trong bóng nước? Cô cúi đầu. Có những lúc người ta tự nhiên chẳng biết phải nói gì và im lặng là cách trả lời hay nhất. Anh rụt tay, vẻ ngạc nhiên vẻ đau đớn.

    - Vậy là em đã dứt khoát. Em không cho anh được dự quyền quyết định phải không?

    - Em không nói vậy. Mọi chuyện chưa hẳn đã hết. Em chỉ muốn anh hãy suy nghĩ về những điều em nói. Rồi mình liệu sau.

    Cô đưa tay xắn lại tay áo sơ mi cho anh. Anh không bao giờ chịu cài nút , thích thả cho nó bay lùng thùng. Anh bảo cài nút thì nóng mà xắn lên thì anh không biết làm. Ban đầu vì bực mình thấy anh lôi thôi, cô mới làm giúp. Nhưng sau đó, nói sao anh cũng không chịu học, bảo cô làm đẹp hơn và anh thích được cô "chăm sóc" như thế. Lúc nghe anh lý sự, cô bật cười mà lòng thấy xao xuyến lạ. Rồi cứ mỗi lần hai đứa giận nhau, cái tay áo lại được lôi ra. Cô sẽ im lặng ngồi cẩn thận xếp từng lớp áo, vuốt phẳng phiu để có một đường gấp đẹp. Anh sẽ im lặng ngồi chăm chú ngắm cô. Giây phút ngắn ngủi ấy thường giúp hai người bình tĩnh hơn, sáng suốt hơn. Đó là nói thời gian đầu lúc mới nhận lời yêu anh, càng về sau, cô coi hành động đó như một thói quen. Một thói quen dễ chịu. Tay áo đã được kéo lên gọn gàng và đẹp mắt. Cô thở mạnh:

    - Thôi, anh về khách sạn trước đi.

    - Em không về ?

    - Không. Em muốn được một lần nhìn theo dáng anh từ phía sau lưng.

    - Thì bây giờ anh quay lưng lại. Em ngắm đi. Rồi thì... mình cùng về.

    Cô vừa cười vừa đẩy.

    - Anh lại thế. Không về em... giận à.

    Anh gãi đầu, vừa cười vừa bước, chốc chốc quay đầu nhìn như chờ đợi xem cô có theo sau không. Cô phải xua tay dậm chân giả vờ dỗi thì anh mới thật sự quay lưng đi. Khi cái dáng cao cao ngang tàng của anh khuất vào bóng cây cọ phía xa kia, bên trên bãi cát trắng , cô mới thong thả đứng lên và đi ra biển. Cô đứng yên cho từng cơn sóng vỗ nhẹ vào chân như thoa như nắn, nhắm mắt lại cho làn gió mơn man trên da thịt như vuốt như ve. Cô chợt thấy lòng thanh thản. Thanh thản vì sau bao nhiêu năm cô đã gỡ được nút thắt trong lòng mình. Cô biết anh sẽ trở về, ngủ khì một giấc chẳng thèm bận tâm suy nghĩ câu chuyện vừa rồi. Anh sẽ cho rằng cô chỉ hù doạ để dày vò anh chốc lát thôi. Ừ, chắc anh cũng chỉ cảm thấy đau khổ trong chốc lát thôi, rồi anh sẽ quên nhanh. Nhanh như sự tồn tại của cô trong cuộc đời anh vậy. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Cô nghĩ. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

    Cô đi thật nhanh ra hướng bến xe, cô cần cho anh thấy sự kiên quyết của mình, có lẽ anh sẽ giận sẽ trách nhưng... chưa bao giờ bước chân cô lại vang lên vui vẻ thế này!

    ______________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
    Nhất Tiếu thích bài này.
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    ...là hoa Ban đó huynh :banana:
     
    Nhất Tiếu thích bài này.
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Những bức ảnh thiên nhiên đẹp nhất 2013

    [​IMG]
     
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Những bức ảnh thiên nhiên đẹp nhất 2013

    [​IMG]
     
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Những bức ảnh thiên nhiên đẹp nhất 2013

    [​IMG]
     
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Những bức ảnh thiên nhiên đẹp nhất 2013

    [​IMG]
     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Những bức ảnh thiên nhiên đẹp nhất 2013

    [​IMG]
     
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Những bức ảnh thiên nhiên đẹp nhất 2013

    [​IMG]