T bay về cốc ùi đùa xíu sao giận Ka vậy T Hôm wa tới giờ thấy loạ wa nha TH thua nên buồn thôi
Nơi Anh Chờ Em Cao Thái Sơn Ngồi trong đêm ôm nỗi đau êm đềm, nhớ em. Tình phai nhanh đừng cố giữ kỷ niệm mong manh. Cuộc tình mới mình chỉ nói đôi lời người ơi, lặng nhìn nhau trao dấu yêu ban đầu đậm sau. Như cơn gió lướt qua anh nhẹ nhàng đưa lá khô xa cành quay mặt đi đừng buồn tiếc chi ướt đôi mi tình yêu hoang phí. Chờ mong mãi suốt đêm dài nhìn em vui tươi trong nắng mai. Nhớ mong hoài nụ cười sẽ không nhạt phai. Tình yêu ấy đã bao ngày mình anh ôm ấp trong tim này cho dù em lòng còn vấn vương vẫn mong ngày đôi ta chung bước. Đường xa lắm bước âm thầm cùng anh đi qua bao tháng năm, đến nơi anh chờ em để luôn gần em.
M đâu giận Ka đâu . Ka có làm ji M giận đâu nà. M thấy bùn bùn nên thích nghe nhạc CTS thoy. M hẻm có giận ai hít. Chiều nay win nha Ka
BIỂN DẠI KHỜ Biển dại khờ ôm ấp một niềm tin, Thuyền mãi mãi chỉ là của Biển. Dù lòng thuyền có trăm bờ vạn bến, Có bao giờ thuyền xa biển được đâu(?) Có lẽ nào mình lại thuộc về nhau? Khi tình yêu đã nhuốm màu lừa dối, Con tim ai đã một lần phản bội, Để biển buồn muối mặn mảnh trinh nguyên... Em né tránh vòng tay bao dung của biển, Nát lòng trốn chạy sóng tình anh. Có lẽ nào đời lại vẫn bình yên, Khi giông tố từng quét ngang miền thương nhớ... Ngọn lửa tình đã không còn cháy đỏ, Mảnh trăng thề vàng võ,tả tơi rơi... Có lẽ nào mình lại sẽ chung đôi Khi đường yêu đã từng chia hai lối Giấc mộng tình đầu đã một lần sụp đổ Có lẽ nào đổ nát lại hồi sinh? ...Em chỉ ước được giận hờn như biển Vờn thuyền anh... dìm đắm... đập tan tành, Xé nát tim anh ra thành trăm ngàn mảnh Để xem xem nơi ấy mấy tình chung.
cho T cái cốc mới nà hôm wa có ngừ win 03 số mơ của chui mà sao buồn nè trong khi đó TH nghe giải xong tức...ko dám sam với ai ôi con x3 Champi nhắc mà ko chơi
M đâu win con 03 đâu Ka. M mần 23 mà M nhẹ vía lắm á. Mấy chị ở xóm thích M ra ngồi quán thu tiền dùm lắm á. Chị bán vé số cũng đưa nguyên xấp vé số đưa M cầm buổi sáng ko mua cũng đựoc M potay
Gặp Em Ta gặp em giữa đường đời tấp nập Giữa bon chen và những thị phi Em bước ra từ câu chuyện diệu kỳ Gieo hạt nắng giữa trời đông tăm tối Ta còn nhớ phút giây đầu bối rối Mắt ngại ngùng e ấp không dám trao Đêm sượng sùng không dám vuốt những vì sao Sợ tắt mất nụ cười trong veo ấy Giữa hạ kia thổi bừng bao nắng cháy Giọt mưa sa thổi mát cả bầu trời Em hoá mình thành những hạt sương rơi Cho dịu êm sau tháng ngày cằn cỗi Em đem đến cho anh biết bao sự thay đổi Từ con người cho đến tận trái tim...
Mưa..... Dối lòng mình … thì có tội ko anh ?!! Đừng trách em sao không trả lời anh ! Hai tiếng “có”, “không” sao … mênh mông quá Em hỏi gió … gió lắc đầu buồn bã Em hỏi mây … mây hờ hững trôi xa “có” hay “không” tất cả sẽ nhạt nhòa Bao nghiệt ngã giữa hai chiều quên - nhớ Mưa chiều nay … bao nhiêu bong bóng vỡ Tím cả góc trời … nỗi nhớ không tên Nhớ nhau nhiều nhưng vẫn mãi lặng im Bởi khoảng cách vô hình … nhưng rất thực Sợ chạm tay … vỡ tan … miền ký ức Dối lòng mình … thì có tội ko anh ?!!