Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn Biển Nhớ Hôm nào em về, bàn tay buông lối ngõ Đàn lên cung phím chờ sầu lên dây hoang vu Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về Chiều sương ướt đẫm cơn mê Trời cao níu bước sơn khê Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương
Gái Buồn Bờ sau hang núi Lá xanh lá đỏ chiều nay Chim trời vòi või Để rơi cánh mỏng theo ngày Mùa sau thu xế Hang rừng gió thổi giòng khe Em về đây để Rạc rời tiếng cũ còn nghe Ngày sau chỗ ấy Mây mù quyến rũ trăng sương Em về sẽ thấy Mông lung sầu mộng gái buồn. buồn òi
Nhe răng Ấy mộng đời đi với mộng rồi Trời ơi trăng rớt ngó trăng rơi Con ruồi con kiến con châu chấu Bươm bướm chuồn chuồn cũng thế thôi Em chẳng cùng tôi ngó nữa trăng Thì thôi đuôi đứt con thằn lằn Mần răng mà ngủ đêm đêm được Rệp đốt không bằng nhớ đốt gan (và tim) Can tràng đứt nát mỗi một phen Mà chết điếng đời đã mấy phen Hớt hải chạy theo vòi vĩnh thử Hồng nhan từ đó cứ nhe răng : Bùi Giáng, Mưa nguồn, nhe răng
Trăng Vàng _ Trăng Ngọc Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò... Bao giờ đậu trạng vinh qui đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hòn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá: Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Một Cõi Quên Đêm ấy lại đêm thức với trăng Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ Đêm rất riêng mình – Một cõi quên! Tôi trả cho tôi những ngại ngần Trả người - đây nhé những phân vân Cõi riêng lặng lẽ gài then kín Ngoài ấy người vui với bụi trần. Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng Tứ bề gom lại một cõi không Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.
Ve vẻ vè ve Cái vè Thảo mộc Mang tên ngà ngọc Ấy gọi Linh Lan Cái mẹc gian gian Kiểu như mờ ám Làm xui cả đám Xin hỏi phải chăng? Vì tớ lăng xăng Nên thôi hỏi thiệt Nghe thì hơi nghiệt Mà biết làm sao Nếu có thế nào Lan ơi khai rõ Mọi sự tường tỏ Còn biết xả xui .
Linh Lan đang thả hồn miên man . Chận yếu tay mềm làm sao mà biết thoi với thụi . Hay mụi nhờ huynh thụi huynh ấy đi