Lời nguyền Mỹ Nhân Uông Triều Cầu ao Quán ở giữa làng Trung Thị có kè bằng đá. Những phiến đá xanh lấy từ núi Ngọ, có từ thuở mới lập làng. Trên phiến đá xanh ấy đã xảy ra một cú ngã chân mà đến bây giờ nhiều người trong làng nhớ lại vẫn thấy hối hận. Cú ngã chân ấy đã thay đổi không chỉ một đời người. Làng Trung Thị nằm giữa một vùng sông nước, nổi tiếng với nghề chài lưới và có nhiều con gái đẹp. Các vua đời trước đã nhiều lần bắt được con gái đẹp làng này mang vào cung hầu hạ. Trong miếu thờ thủy thần ở ven bến sông, hai trăm năm trước, thầy cúng lầm rầm khấn vái, cầu mong cho làng không bao giờ sinh ra con gái đẹp. Tất cả con gái đẹp trong làng ra đi đều không có ngày trở về. Năm nào làng có gái đẹp bị bắt đi, năm đó thế nào cũng có tai họa ập xuống. Lời nguyện cầu đã linh ứng được nhiều năm. Làng chài chuộng trai hơn gái. Con gái sinh ra không ai dám bóp chết nhưng hoặc là xinh đẹp hoặc là xấu xí thì đều tệ hại. Trời cũng chiều lòng người, sinh ra những cô gái cỡ trung bình, không xấu, không đẹp, không ai bắt bẻ được. Nhưng rồi làng vẫn sinh ra con gái đẹp, ai mà cấm được ý trời. Đứa con gái xinh đẹp đó sinh ra ở nhà họ Hoàng. Cả làng lo nháo nhác. Nó báo hiệu một điềm gở, đe dọa cuộc sống bình yên của dân làng. Đứa con gái đó tên Chiệu. Gia tộc họ Hoàng họp lại, đặt tên cho đứa bé một cái tên chẳng ra đẹp, ra xấu, cầu mong cái tên có thể bớt đi những điều rủi. Ngày chẵn năm của Chiệu, dân làng làm lễ tế ở miếu thủy thần, cầu mong thủy thần phù trợ bớt đi tai ương loạn nghịch. Các bô lão họp với nhau ở đình làng để bàn bạc nghi thức trong lễ tế. Các thầy cúng lầm rầm ôn lại bài cúng cho trôi chảy. Các bà, các cô bận bịu đi chợ, nấu nướng cho đám ăn cả làng. Đám thanh niên hồi hộp xem mặt đứa bé xinh đến cỡ nào. Những cô gái có dung nhan từ trung bình trở xuống thì lườm nguýt, bĩu môi. Bọn trẻ con hò hét ầm ĩ vì sẽ được ăn cỗ làng và mặc quần áo đẹp. Chiệu nằm trong nôi và chẳng thèm để ý người ta sẽ làm gì với nó. Lễ tế diễn ra tuần tự đủ các bước. Chiệu được đưa ra khỏi nhà trên một cái nôi màu đỏ hai người khiêng. Một người cầm lọng tía che trên đầu cho khỏi nắng. Đi đầu đoàn tế lễ là thầy tế, rồi phường bát âm, cờ phướn, trống mõ rộn ràng, sau nữa là một đoàn rồng rắn các vị bô lão, chức sắc, bà già, thanh niên, trẻ con. Thầy cúng cầm một nắm hương tiến vào trong miếu. Chiệu được quấn một cái khăn nhiễu đỏ, đặt trên cái chiếu hoa. Thầy cúng bắt đầu làm lễ, nắm hương cháy đỏ bay phật phật theo cái vung tay của thầy. Những lời thần chú khàn khàn, đặc đặc vì thuốc lào quá nhiều vọng cả một đoạn sông. Những người đang quỳ trước miếu im phăng phắc, trẻ con không đứa nào dám động cựa. Một con muỗi vo ve, châm vào má người đang ngồi hàng đầu tiên. Trang nghiêm quá, người đó không dám đưa tay lên gãi. Lại một con muỗi nữa, nó lấy đà, bay lên cao rồi chích một cú đau điếng vào vị chức sắc có khuôn mặt phương phi nhất. “Á”, vị đó không nén được, kêu lên một tiếng to. Cả đám lễ rì rào. Chiệu nghe thấy tiếng động bất ngờ, liền đạp tung cái khăn nhiễu sang một bên, khóc rống lên. Tiếng người xì xào. - Ai đó vỗ vỗ vào lưng cho nó nín đi. - Trời, nó ị ra rồi. Thầy cúng huơ huơ nắm hương vừa tranh thủ vỗ vỗ vào lưng Chiệu và phủ lại cái khăn nhiễu lên người. Mùi khói hương ngột ngạt khó chịu, Chiệu lại đạp tung cái khăn. Đúng lúc thầy cúng quay lại định vỗ vỗ vào nó thì một đám cứt trẻ con ươn ướt bắn vào giữa mặt. Thầy quờ tay, tay áo quá dài, rộng, bôi một vệt vàng vàng ngang mặt. Mấy vị ngồi hàng đầu kêu lên. - Thối quá, thế này thì hết linh thiêng rồi. - Im lặng, thối cũng phải làm xong lễ tế. Sau hành động hỗn hào của Chiệu ở miếu thủy thần, người ta càng tin rằng Chiệu sinh ra để sinh sự với dân làng. Mọi người đâm ra sợ sệt, ba tuổi ranh, người ta gọi Chiệu là “cô Chiệu”. Dân trong làng họp lại, yêu cầu họ Hoàng chăm sóc cô Chiệu tử tế, không bắt làm những việc bẩn thỉu, dơ dáy để tránh hậu họa. Mẹ của Chiệu là mụ Cám, dù biết lời đe nẹt của dân làng và họ tộc, thỉnh thoảng Cám vẫn phát đánh đét vào mông Chiệu mỗi khi nó tè ra quần hoặc đòi ăn vô cớ. Mười ba năm, chưa thấy có tai họa nào giáng xuống làng Trung Thị. Chiệu mười ba, đang chơi với mấy đứa trẻ bên cầu ao Quán có lát kè đá xanh. Thằng Tỉm hỗn láo bước tới chỗ Chiệu, véo một cái vào ngực Chiệu, bảo: “À, con Chiệu mày lớn nhanh thật đấy, cái quần mày đã cộc tướng rồi. Mày sắp lấy chồng được rồi, cái ngực mày đã bắt đầu nhô ra kia kìa”. Chiệu nhìn xuống ngực mình, một cái nhúm quả cau nhô ra thật. Thằng Tỉm lại hát: “Cô em vú chúm quả cau, Cho anh bóp cái, có đau anh đền” Chiệu mặc kệ, vẫn chơi với Tỉm và lũ trẻ con trong làng. Không đứa nào gọi nó là cô Chiệu cả nhưng câu hát của Tỉm làm Chiệu hơi xấu hổ. Cái núm quả cau trên ngực phồng phồng cánh áo khiến nó ngượng nghịu. Bọn con trai vẫn để truồng, tồng ngồng nhảy xuống cái ao nước xanh lét. Chiệu không dám tắm truồng nữa, nó về cái nhà tắm quây bằng những tàu lá dừa khô của mụ Cám. Đêm đến, nó sờ vào cái núm quả cau, thấy hơi tưng tức, cái véo của thẳng Tỉm làm cho ngực nó đau đau, không biết thằng Tỉm có đền được không. Mụ Cám quờ sang người Chiệu, thấy nó cựa mình. Mụ bảo: “Mày làm gì mà trằn trọc thế, không tắm ở cầu ao Quán nữa à. Cẩn thận kẻo rơi mấy tàu lá dừa của tao”. Lão Hoàng nghe thấy tiếng rì rầm, nói vọng ra: “Đã bảo không được gọi là mày, gọi là cô Chiệu. Mụ đừng làm cho họ tộc và cả cái làng này náo loạn lên”. Chiệu mười sáu, thành thiếu nữ nhưng vẫn nhảy chân sáo và chơi đùa với bọn thằng Tỉm. Nhiều người vẫn gọi nó là cô Chiệu. Đám trai lớn thì liếc mắt đưa tình, mấy cô nhan sắc cỡ trung bình thì vẫn thế, hoặc là lườm lườm, nguýt nguýt hoặc là trề môi ra. Chiệu đã dậy thì, đó là việc đáng lo nhất. Con gái dậy thì phải lấy chồng. Liệu có ai đến bắt nó đi không? Nếu Chiệu bị bắt đi, nó sẽ mang cái phúc của làng Trung Thị mà đi. Còn nếu cứ ở yên trong cái làng này, nó sẽ lấy ai? Người ta đã xem tử vi, thầy bói phán rằng: “Chiệu rất cao số, ai lấy phải nó thì hãy dè chừng”. Mà nếu Chiệu không chồng mà ở già trong nhà thì cũng là tai họa của làng. Cái gương nhãn tiền sắc tài mà không chồng, thì làng này đến bao giờ mới có người thành đạt, mở mặt với đời. Chiệu tất nhiên đã nghe người ta bàn tán về mình. Nó cũng đâm ra lo lắng. Nếu không lấy chồng mà ở mãi với mụ Cám thì hai mụ đàn bà sẽ cãi nhau suốt ngày. Chiệu cũng chẳng thấy khác những đứa con gái trong làng là mấy. Có chăng, Chiệu có vẻ tươi mới của hoa súng lúc ban mai, nước da trắng trẻo của con cò đậu ngoài bãi và khuôn mặt của đức Quan âm trong chùa làng. Chiệu khác vì được mọi người gọi là cô Chiệu. Chỉ có mụ Cám là không bao giờ gọi là cô Chiệu cả. Mụ thừa biết cái tính tham ăn, đanh đá của Chiệu. Mụ gọi nó là con Chiệu, là mày, là cái hĩm Chiệu. Chiệu thích một đứa con trai trong làng, đó là Tỉm. Chiệu vẫn nhớ cái ngày mới dậy thì, bị Tỉm véo một cái đau điếng vào cái chũm cau. Đau nhưng thấy thích thích, lạ lạ. Đã vài lần Tỉm hát trêu trọc, Tỉm bảo rằng Chiệu có là con giời nó cũng không sợ, nó nhất định sẽ cưới Chiệu làm vợ. Tỉm hỏi Chiệu có muốn lấy nó không, Chiệu không nói gì, chỉ lườm Tỉm một cái rõ khiếp. Năm thứ mười tám. Chiệu vẫn ở trong nhà họ Hoàng. Dân làng Trung Thị vẫn sống trong yên bình. Họ Hoàng đang nghĩ đến chuyện sớm tống khứ Chiệu ra khỏi nhà. Mười tám tuổi, Chiệu kiêu sa như con công lạc bầy. Đám con trai trong làng mặc cho lời khuyên can, chửi mắng của ông bà cha mẹ, họ tộc, đua nhau đến tán tỉnh, trêu ghẹo. Ban ngày và buổi tối, chúng đứng chật ngõ. Lão Hoàng xua chó ra cắn, đòn gánh phang, cà chua thối, trứng thối tương vào mặt, chẳng ăn thua gì. Vắng bóng lão Hoàng là bọn chúng lại đến, hò hát, tán tỉnh Chiệu từ xa. Cửa buồng Chiệu đóng kín nhưng âm thanh vẫn lọt vào. Chiệu nghe thấy tiếng hát quen quen. Cô em nho nhỏ, dáng xinh xinh, Đứng mãi nơi nao, nhớ tình tình. Quả thơm trong bị ai muốn lấy, Ta đã buông cần sao em chẳng cắn câu? Tiếng hát đó là của Tỉm. Tỉm luôn có cái điệu hát hơi thô, đánh thẳng vào tim người khác. Tỉm mê Chiệu và không muốn đứa khác cướp mất Chiệu. Lão Hoàng đến tận nhà Tỉm, chỉ tay vào mặt Tỉm, bố mẹ Tỉm, nói rằng nó đã tham gia vào đám quấy rối Chiệu. Tỉm bị trói vào thân cây dừa cạnh cầu ao Quán hai ngày hai đêm, lưng lằn đỏ những vết roi mây, ngón tay, ngón chân xoăn lại vì bị ngâm lâu dưới nước. Được thả ra, đêm đến, Tỉm lại trốn ra khỏi nhà, đứng trước cửa nhà Chiệu hát suốt đêm. Chiệu không thể chịu đựng hơn được nữa. Tỉm đã hát mấy đêm, khô cả giọng. Chiệu hình dung ra cái mặt tròn vạnh, lông mày chổi xể của Tỉm. Cái mặt của Tỉm trông tức cười nhưng cái mặt ấy thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của Chiệu, cái mặt ấy Chiệu cũng thấy thích thích. Đêm đã khuya, không còn nghe tiếng chó sủa nữa. Lão Hoàng cũng đã ngủ, bọn con trai đứng ngoài ngõ đã về hết. Nhưng Chiệu linh cảm dường như vẫn còn một người đang đứng ở cổng, đang đợi Chiệu. Người đó là Tỉm. Chiệu đã nghe thấy tiếng hát của Tỉm khi nãy, tiếng hát khô dần, tuyệt vọng nhưng không có dấu hiệu sẽ kết thúc. Tỉm có lẽ đang hát trong tim, trong phổi mình những lời ca ngân vọng bên cầu ao Quán. Chiệu rón rén mở cửa. Trăng bên ngoài sáng và ở rất cao. Chiệu vỗ nhẹ nhẹ lưng con khoang, ra hiệu cho nó yên lặng. Bước ra cổng, tim Chiệu đập thịch thịch. Có đúng là Tỉm đang đợi ở ngoài đó không? Chiệu sẽ nói gì với Tỉm? Chiệu nói rằng Chiệu thích Tỉm à, Chiệu chưa biết sẽ bắt đầu như thế nào. Tỉm ngồi trên cái mo cau mà nhìn lên trời. Có bao nhiêu ông sao sáng đang nhấp nháy? Chiệu có nghe thấy tiếng hát không? Có bao tiếng hát của trai làng nhưng Tỉm hát nhiều lần, nhất định Chiệu sẽ nhận ra. Mông Tỉm xoay đi, xoay lại trên cái mo cau đã gần thủng, chờ đợi. Và Chiệu ra đến cổng. Tỉm đứng dậy vì kiến cắn vào mông. Chiệu ngỡ ngàng thấy Tỉm phủi phủi áo quần. “Tỉm đấy à, Tỉm vẫn ngồi ở gốc cây đợi tôi từ tối phải không?”. Chiệu nhẹ nhàng mở cổng. Tỉm quýnh quáng, xuýt nữa thì “a” lên một tiếng. Cái thằng Tỉm thô lỗ hàng ngày, hay chửi thề, chửi đổng, tự dưng không sao mở miệng được. Tỉm ríu cả chân, ríu cả lưỡi, mặt đờ ra, nhưng mắt thì sáng như bắt được con chép to dưới ao. Tỉm lặng ngắm nhìn Chiệu, quên cả mấy con kiến vàng cắn ở mông ngứa rưng rức. Tỉm đứng như trời trồng. Chiệu bảo: “Ra cầu ao Quán đi, ở đây gần nhà, con khoang hay cắn đổng.” Chiệu nói rồi cầm tay Tỉm và kéo đi. “Thế còn cái mo cau, thôi vất đi, cần gì”. Chiệu ngồi trên cái thềm đá xanh mát lạnh. Tỉm ngồi thấp hơn Chiệu một bậc. Trên quãng đường ra cầu ao Quán, Tỉm bỗng thấy lúng túng, ngại ngần. Tỉm đi sau Chiệu và dường như không tin vào mắt mình. Trước mặt là Chiệu, đứa con gái Tỉm thầm mong, trộm nhớ, là con bé đã có lần Tỉm táo tợn véo vào ngực áo. Không, trước mặt Tỉm là “cô Chiệu”, là người nắm giữ sự yên bình của cả làng Trung Thị. Tỉm bỗng nhiên thấy ngại ngại. Bị ngâm dưới nước, bị quất roi mây vào lưng, vào ngực, Tỉm không sợ, vẫn nhất quyết đòi gặp được Chiệu để cười với Chiệu, để yêu Chiệu, để quyết lấy Chiệu làm vợ. Thế mà nay người con gái ấy ở ngay trước mặt, Tỉm lại ngồi một quãng xa xa. Chiệu chưa thích một đứa con trai nào khác, cũng chưa bao giờ ngồi gần sát một đứa con trai trong làng. Chiệu mê tiếng hát của Tỉm, tiếng hát làm Chiệu mềm lòng và bất chấp họ mạc, dân làng, Chiệu ra đây ngồi với Tỉm. Thế mà Tỉm lại không nói năng gì. “Tỉm không nói gì với tôi à?”, Chiệu cất tiếng và định ngồi xuống bậc dưới ngay sát chỗ Tỉm. Tỉm lùi lại, xê ra một chút. “Không, cô Chiệu, cô cứ ngồi nguyên thế đi. Tôi ngồi dưới này là được rồi”. Tỉm nói như có người xui quỷ khiến. Chiệu ngạc nhiên, chưa bao giờ Tỉm gọi Chiệu là cô cả, chỉ có những lời bông lơi thô tục, chỉ có những cái té nước cầu ao, chưa bao giờ có tiếng cô Chiệu cả. Chiệu nhìn vào mắt Tỉm. Chiệu đã đọc được một cái gì trong đó. Mắt Chiệu long lanh, giận dữ. “Tỉm cũng sợ tôi rồi phải không? Cả cái làng này, ai cũng sợ tôi mang đến tai họa. Tất cả các người thật dở hơi, tôi đã làm gì các người cơ chứ? Nếu sợ, sao còn ngồi đêm này qua đêm khác ở cổng làm gì. Tiếng hát đã làm cho tôi u mê rồi, đồ hèn”. Chiệu nói một thôi, một hồi. Nghe Chiệu nói, Tỉm càng hoảng hồn, lắp bắp, không ra lời, cũng không dám lại gần chỗ Chiệu. Những lời khuyên can, chửi mắng của ông bà, Tỉm ngẫm thấy đúng, Chiệu thật đáng sợ. Tỉm không còn là Tỉm nữa, hắn đã thành một người nhu nhược, luôn khiếp sợ những điều vô cớ như cư dân trong cái làng này. Tỉm nhìn Chiệu và co giò chạy. Không kịp nữa rồi, Chiệu đã túm được vạt áo và trong nỗi giận dữ vô bờ, đạp mạnh Tỉm cho ngã lăn quay xuống nước. Tỉm và Chiệu quần nhau dữ dội dưới cầu ao, tiếng đập nước, tiếng kêu gào làm thức dậy cả dân làng. Lão Hoàng và mọi người lập cập chạy ra. Tỉm đã lao được lên bờ. Mụ Cám hét lên: “Trời ơi, con Chiệu đâu rồi?”. Không có tiếng ai trả lời cũng không có ai dám lao xuống nước. Chỉ có mụ Cám ào xuống nước ngụp lặn và hồi lâu mới tìm thấy Chiệu. Bụng Chiệu lép kẹp, không một tí nước. Mụ Cám gào lên: “Chính các người, chính cái làng Trung Thị này đã giết con hĩm Chiệu của tôi. Nó có phải con trời, con Phật gì đâu, nó tham ăn và đanh đá nhất nhà. Đập tan cái miếu thủy thần của các người đi”. Nhiều người làng quay đi không dám nhìn Chiệu nằm trên cái chiếu hoa đặt bên cầu ao. Một con công ướt sũng và tắt thở. Bên bến sông, người ta đắp cho Chiệu một cái mộ nhỏ ngay cạnh miếu thủy thần. Tỉm từ hôm đó không bao giờ còn mở miệng nữa và nhất quyết không chịu lấy vợ. Làng Trung Thị thì đến giờ vẫn băn khoăn về lời nguyền của mình…
Nhà vô địch Khuất Quang Thụy Ông Thăng giật mình choàng tỉnh dậy. Mồ hôi toát ra như tắm, chân tay ông vẫn còn run nhẹ, miệng khô đắng. Ông vội quơ tay với công tắc, bật đèn đầu giường, nhìn sang thấy bà Mai vợ ông vẫn ngáy đều, miệng bà vẫn còn chóp chép, từ đó nhểu ra một dòng nước sền sệt đỏ, ngàu bọt khiến ông vội hốt hoảng đưa ngón tay ra quệt ngang miệng bà rồi đưa lên mũi ngửi. Đó là mùi nồng nồng của vôi và mùi hăng hắc cay cay của lá trầu. Tối nay, trước khi rời đám ăn hỏi của thằng Hồi, cháu ông Hóp, bà có nhai một miếng trầu. Vậy là bà ấy vẫn còn sống chứ không phải bị con Sừng vẹo húc cho lòi ruột như trong giấc mơ của ông… Không có chuyện bà bị nó húc lòi ruột rồi hất tung lên trong khi đang bế thằng Hoàng, cháu đích tôn của ông, thì cũng có nghĩa là thằng bé không hề hấn gì và chắc chắn nó đang rúc đầu vào ngực mẹ ngủ say sưa. Yên trí rằng những chuyện dữ dằn vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng ông Thăng cũng không thể ngủ lại được. Ông bèn trở dậy, ra nhà ngoài châm một ấm trà rồi ngồi hút thuốc lào vặt. Được một lát, vẫn chưa hết cảm giác bất an, ông bèn mở cửa bật đèn ngoài sân và cả đèn trong chuồng của Sừng vẹo. Như thường lệ, có vẻ như cu cậu cảm thấy khó chịu vì bị đánh thức bất ngờ nên vừa gượng gạo đứng dậy vừa khua cái sừng vẹo vào gióng chuồng lộp cộp. - Mày là con trâu hiền lành chứ đâu có dữ dằn như vậy, phải không nào? Ông Thăng vừa nói thầm với con trâu quý vừa nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu to lớn của nó. Dường như hiểu ý ông chủ, Sừng vẹo quay đầu cọ nhẹ chiếc sừng vẹo vào tay ông như muốn nói: - Đi ngủ đi thôi, ông già lẩn thẩn! Sừng vẹo là một trong ba con trâu được ông mua tận chợ trâu Cán Cấu trên Si Ma Cai, tỉnh Lào Cai về trong một chuyến đi săn trâu chọi cho xã Thành Công để tham gia những ngày hội chọi trâu hằng năm. Mua được ba con trâu có thể đạt tiêu chuẩn trâu chọi với giá hơn chục triệu đồng một con từ Lào Cai về là một thắng lợi không ngờ. Vì ở những phường xã giàu có trong vùng, họ lắm tiền của nên có thể thuê những người săn trâu chọi chuyên nghiệp, lặn lội sang tận đất Lào để mua những con trâu không thể chê vào đâu được, giá lên tới bốn năm chục triệu đồng một con. Ba con của phường Thành Công gộp lại cũng chưa bằng giá một con trâu chiến của họ, thế là hời rồi. Nhưng về đến nhà, các “huấn luyện viên” của phường kiểm tra lại thì có một con bị loại một cách đáng tiếc. Nó cũng là con trâu khỏe đẹp, lưng to ức rộng, đùi sắc, móng sò, mắt đỏ lông mi dài… đủ mọi tiêu chuẩn để có thể luyện thành trâu chọi, ngoại trừ chiếc sừng bên phải hơi vẹo một chút, vì thế nó bị loại. Hai người anh em của nó, cùng được “tuyển” một đợt thì đều thành những con trâu chọi đầy hứa hẹn. Tháng năm vừa rồi, Sừng vẹo suýt nữa đã bị đưa đi làm thịt để ăn mừng chiến thắng trong vòng loại của hai người anh em cùng từ chợ trâu Cán Cấu về… Mới có được đôi trâu lọt qua vòng sơ loại khu vực hai huyện ngoại thành thôi, nhưng đối với xã Thành Công thì chẳng khác gì có được một chức vô địch. Đã hơn chục năm nay, xã chưa một lần có được “ông trâu” nào lọt vào xới đấu chính thức trong ngày hội chọi trâu truyền thống ở Đồ Sơn, vì thế đây là một thắng lợi “lịch sử”. Sừng vẹo được dự kiến sẽ trở thành vật hiến tế để ăn mừng chiến thắng. Nhưng ông Thăng đã kiên quyết không để nó bị xẻ thịt mà chấp nhận bỏ ra mười hai triệu đồng “chuộc thân” cho Sừng vẹo để biến nó thành một con trâu kéo xe. Nó học kéo xe cũng nhanh như hai người anh em nó rèn luyện “võ nghệ” để chuẩn bị ngày ra đấu trường vậy. Có điều làm thân trâu kéo xe, là trâu “lao động phổ thông” thì nó phải chấp nhận cuộc sống đời thường. Ngược lại, hai người anh em của nó thì đã thành “sao”, dù hiện giờ chúng mới chỉ là sao xã, sao phường, nhưng dĩ nhiên vẫn được công chúng ngưỡng mộ và được hưởng một chế độ nuôi dưỡng đặc biệt. Chế độ ăn uống của chúng thì khỏi phải nói. Nào là cỏ ngon, bột gạo lức, bột đậu xanh, thịt bò, thịt rắn giã nhỏ, uống thì phải là các loại nước giàu vitamin, giàu dinh dưỡng… Khi đi ngủ còn được mắc cả màn chống muỗi nữa? Trong khi đó, mặc dù lao động cực nhọc, nhưng Sừng vẹo suốt ngày nhai cỏ khô, uống nước đục, đêm ngủ thì cái đuôi chẳng lúc nào được ngơi nghỉ vì phải canh chừng đám muỗi đói khát luôn chờ thời cơ xông vào hút máu. Bù lại, Sừng vẹo cũng có đôi chút an ủi là được ông chủ cưng chiều nên đôi khi được một bữa cỏ tươi ngon hay vài lon cám thơm lừng thả vào máng nước. Những ngày rỗi rãi còn được bà chủ dắt ra bãi chăn thả kiếm chút cỏ tươi và nô đùa với đám bạn bè trong làng trong xóm. Trong những lúc thư nhàn ấy, Sừng vẹo cũng tích cực tham gia thể thao, dĩ nhiên chỉ là những trận đấu ngẫu hứng, có tính chất phong trào trên những bãi chăn thả thôi, nhưng ở lĩnh vực này, trong làng xóm, Sừng vẹo luôn là nhà vô địch! Và giống như mọi nhà vô địch nghiệp dư khác, Sừng vẹo cũng đôi khi mơ ước trở thành những võ sĩ chuyên nghiệp để được có mặt trong những giải đấu danh giá nhất nước, kiểu như giải vô địch Đồ Sơn chẳng hạn! Tuy chưa bao giờ Sừng vẹo nói ra được nguyện vọng chính đáng ấy, nhưng nhìn vào đôi mắt đau đáu, đỏ ngầu của nó mỗi khi cùng ông dừng chân bên ngoài sới tập của xã để xem hai người anh đến từ chợ Cán Cấu của nó vừa lọt qua vòng loại đang thao dượt chờ ngày lên võ đài chiến đấu giành vinh quang… những lúc như vậy, ông chủ lại nhẹ nhàng vỗ vào đầu nó an ủi: - Lao động cũng là vinh quang, Sừng vẹo ạ. Rồi cái ngày cả làng cả xã mong đợi cũng đã đến. Đó là ngày lễ hội chọi trâu Đồ Sơn năm nay khai đấu. Khỏi phải miêu tả sự sôi động nhộn nhịp của ngày hội võ hiệp này, những hình ảnh đó có đầy trên ti vi, trên mạng internet rồi. Hai người anh em của Sừng vẹo được mặc áo đỏ, sừng thắt dải lụa điều, được dự lễ tế thành hoàng và được tôn kính gọi là những “ông Trâu” rồi được một đội trai làng mặc trang phục lễ hội, cờ xí nghi trượng rợp trời rước đi, theo sau là hàng ngàn “fan” hâm mộ rầm rập nô nức trẩy về sân vận động Đồ Sơn. Dĩ nhiên, gia đình ông chủ cũng kéo nhau đi dự hội, kể cả thằng cu Hoàng mới bi bô tập nói cũng được bà nội nó bồng đi. Chỉ có Sừng vẹo là phải ở nhà, không những vậy còn bị cột chặt trong chuồng có đóng gióng gỗ cẩn thận. Khỏi phải nói, trong lòng Sừng vẹo chất chứa bao nhiêu nỗi đắng cay, thân phận của nó còn không bằng cô Tấm trong chuyện cổ tích phải ngồi nhà nhặt một rá đầy những gạo trộn lẫn với thóc. Vì vậy nó buồn, nó bất mãn, nó dùng đôi sừng của một võ sĩ không chuyên phá chuồng ầm ầm cũng là điều dễ hiểu thôi. Và cũng giống như trong câu chuyện cổ tích mà bà chủ nó vẫn thường kể cho lũ cháu nội cháu ngoại nghe, cuối cùng cũng có một cô tiên xuất hiện. Cô tiên ấy chính là mẹ thằng cu Hoàng, con dâu Út của ông chủ Thăng. Nó còn quá nhỏ để có tinh thần thượng võ, nên không chịu được sự ồn ào của kèn trống, của tiếng người la hét trên sân vận động. Nó kêu khóc, giãy đạp cho đến khi bà nội nó phải để mẹ nó đưa về nhà cho nó ăn và cho nó ngủ một giấc xứng đáng với sự ưu đãi đặc biệt dành cho trẻ thơ. Sau khi lót con ngủ trong giường, cô con dâu út ông chủ Thăng mới phát hiện ra Sừng vẹo đang lồng lộn trong chuồng. Nhưng chị ta lại lầm tưởng Sừng vẹo phá chuồng vì một cơn đói khát sinh học của cái dạ dày trâu chứ không biết rằng đó là sự đói khát thể thao và tinh thần thượng võ lây nhiễm từ người Hải Phòng? Vì vậy khi con đã ngủ say, chị ta vội ra mở cửa chuồng rồi dắt Sừng vẹo ra ngõ, định cho nó ra cái ao đầu xóm giải khát một chầu rồi lại đưa về chuồng, ném một nắm rơm khô cho cu cậu nằm nhai cả ngày là xong chuyện. Thời cơ đã đến. Nhằm lúc cô chủ vừa hững hờ cầm thừng vừa luôn miệng đấu hót với cô hàng xóm, Sừng vẹo liền vùng lên, dứt tung sợi dây thừng từ tay cô chủ rồi sải tung bốn vó giông thẳng một mạch. Một tiếng sau nó đã có mặt ở sân vận động và giống như một fan cuồng nhiệt không mua được vé vào cửa, nó chẳng cần khách khí xông thẳng vào sân vận động giữa lúc kháp đấu quyết định giữa một trong những người anh em đến từ chợ Cán Cấu của nó với một con trâu Lào chính hiệu sắp sửa bắt đầu. Cả sân vận động lặng đi vì bất ngờ. Rồi sau đó là ồ lên những tiếng hò reo, tiếng la hét, tiếng huýt sáo ầm ĩ. Người ta vừa phẫn nộ vừa ngạc nhiên thú vị vì một sự kiện hy hữu chưa từng xảy ra trong những cuộc đấu từ cổ chí kim trên sân vận động Đồ Sơn. Ban tổ chức phải lập tức phái một lực lượng đặc nhiệm ra sân để khống chế kẻ phá bĩnh, sự việc diễn ra hệt như cảnh sát nước Anh phải lao vào sân vận động để tóm cổ một tên hooligan nổi cơn điên rồ từ khán đài lao xuống sân vận động để ôm hôn một cầu thủ mà anh ta yêu thích vậy. Lúc đó dĩ nhiên ông chủ Thăng đang ở trên khán đài. Và dĩ nhiên ông đã nhanh chóng nhận ra sự xuất hiện ngỗ ngược của Sừng vẹo. Và không biết ông tìm đâu ra sức lực và cả sự nhanh nhẹn, khôn ngoan để vượt qua cả một rừng người rồi nhào xuống sân vận động. Ông đã kịp lao tới trước đầu Sừng vẹo trước khi những người lính đặc nhiệm giữ trật tự cho đấu trường giương súng lên định cho nó một viên đạn thuốc mê. Sừng vẹo khựng ngay lại khi nhận ra ông chủ. Nó nhìn ông trừng trừng giây lát rồi gục gặc cái đầu ra cái điều muốn phản ứng vì sự bất bình đẳng ghê gớm mà ông bắt nó phải chịu đựng. Ông chủ Thăng lẩm bẩm nói với nó điều gì đó rồi kiên quyết tiến lại. Cả sân vận động bỗng lặng phắt vì hồi hộp. Sừng vẹo vẫn không ngừng khua hai chân trước xuống nền sân vận động nhưng đã có vẻ sẵn sàng khuất phục trước ông chủ. Cuối cùng, ông cũng đã nắm được mẩu thừng gắn vào sẹo mũi của con trâu bướng bỉnh. Sừng vẹo đã hàng phục, ngoan ngoãn theo ông chủ ra khỏi sân vận động, nhưng trước khi rời khỏi cái sàn đấu đẫm máu ấy, nó còn kịp nghểnh cổ ngoèo lấy một lá cờ đuôi nheo ngậm chặt vào miệng khiến cả sân vận động lại ồ lên vì vui sướng và thú vị trước một sự lạ chưa từng thấy trong các cuộc chọi trâu từ trước tới nay. Ra khỏi sân vận động, Sừng vẹo ngẩng cao đầu bước đi, phong thái ung dung kiêu hãnh hệt như một nhà vô địch thực thụ. Nó đâu biết ông chủ Thăng vừa bị một phen hú hồn. Chỉ đến khi biết cú đột nhập đấu trường vô tiền khoáng hậu của Sừng vẹo không gây ra hậu họa gì, không gây thương tích cho ai ngoài một lá cờ đuôi nheo thì ông mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm đó một trong số hai võ sĩ đến từ chợ Cán Cấu, anh em đồng hương của Sừng vẹo đã trở thành nhà vô địch, người anh em thứ hai bị thất trận ở kháp đấu thứ ba, trở thành kẻ bại trận. Nhưng như vậy cũng đủ để cho bà con trong xã Thành Công vui đến nổ trời. Cả xã tổ chức lễ ăn mừng. Và dĩ nhiên, theo phong tục hết sức độc đáo và khắc nghiệt của xứ này, cả nhà tân vô địch lẫn kẻ bại trận đều bị xả thịt, biến thành những món đưa cay để cho bà con hàng xã ngất ngây suốt mấy ngày liền. Như mọi công dân trong xã ngoài làng, Sừng vẹo cũng được ăn mừng chiến thắng, được nghỉ kéo xe ba ngày. Ngày ba bữa, ông chủ Thăng đều mang tới cho Sừng vẹo những món ăn ngon, nhưng dĩ nhiên không có thịt đồng loại mà chỉ có cỏ tươi ngon và cám gạo nếp thơm lừng. Sang ngày thứ tư, ông chủ dậy sớm, mở gióng chuồng, dọn bữa sáng rồi bước tới vỗ nhẹ lên đầu Sừng vẹo giọng rầu rầu: - Chiến thắng thật là tuyệt vời, phải không mày. Nhưng cả hai thằng bạn của mày đều bị giết cả rồi. Sắp tới tao sẽ lại lên chợ Cán Cấu một phen, nhất định sẽ tìm được những con trâu chiến mang về đây chuẩn bị cho những cuộc đấu sắp tới. Mày sẽ lại có bạn, phải không? Tao hứa đấy! Sừng vẹo gục gặc cái đầu, như có vẻ không hài lòng. - Đừng buồn - Ông chủ lại vỗ về, an ủi - Mày không được chiến đấu, nhưng mày sẽ lao động. Chiến đấu thì nhất thời, thì có mùa, còn lao động thì quanh năm suốt tháng. Lao động tuy cực nhọc thật, nhưng vinh quang vì lao động mới làm ra lúa gạo, làm ra tiền bạc để nuôi sống con người, phải không nào? Không biết có phải vì đã hiểu được rằng lao động là vinh quang hay không, nhưng kể từ ngày ấy Sừng vẹo trở thành một con trâu kéo xe, kéo cày rất hăng hái chăm chỉ. Đã trải qua mấy mùa lễ hội, xã Thành Công cũng chưa có thêm lần nào tìm lại được vinh quang năm ấy, Sừng vẹo cũng chẳng lần nào xông vào sân vận động nữa... Chỉ có ông Thăng là thỉnh thoảng lại chiêm bao thấy giấc mơ dữ dằn ngày ấy: Sừng vẹo như một con trâu điên đang lao tới đấu trường, nó húc tung bất cứ thứ gì gặp trên đường, trong đó có cả bà vợ của ông khi đang bế đứa cháu nội trên tay. Đáng kinh hãi hơn là nó còn biết vừa lao như tên bắn vừa húc như điên như cuồng lại vừa hét lên bằng tiếng người: “Ta mới là nhà vô địch!”.
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Bến còn nghiêng bóng... Sưu tầm Ngày xưa trong những chiều vàng Bên nhau chung bước nắng tràn tóc thơm Áo em theo gió bay vờn Bây giờ đừng hỏi ai buồn hơn ai Nắng còn vương, nước cuốn hoài Bến còn nghiêng bóng, em ngoài tầm tay Chiều sông, con nước dâng đầy Hình như có tiếng thở dài nhẹ rơi.
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Hỏi người Em đã thỏa lòng kiêu hãnh chưa Hay là như thế vẫn chưa vừa Vẫn còn đày đọa bao nhiêu nữa Mới đủ nguôi hờn những chuyện xưa? Lặng lẽ anh đi tìm dĩ vãng Chuyện mình dù ít nắng hơn mưa Dù em quay mặt không còn biết Vẫn cám ơn lần được đón đưa. Hoài niệm Nhớ một ngày, lại nhớ một người Đường xưa lất phất hạt mưa rơi Đầu thu rừng lá vừa thay sắc Vạt nắng còn vương ấm tháng mười Em bước nhẹ êm trên lối cỏ Gót chân cùng nhịp với chân tôi Tay trong tay tưởng đời hương mật Thoáng đấy mà nay đã mất rồi.
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Không có Em Không có em cả khung trời vắng lặng Thiếu giọng cười và bóng dáng thướt tha Ngoài kia sông con nước chảy la đà Anh cảm thấy đời không còn chủ nhật Muốn chối bỏ (cho dù là sự thật) Giữa đoạn đường nhìn lại thấy hoang vu Một người đi trời giăng xám mây mù Người ở lại khóa ngục tù tâm tưởng Cành rong tảo bập bềnh không định hướng Anh bập bềnh trong ký ức mù khơi Tỉnh làm chi, người ấy đã đi rồi Dìm nỗi nhớ trong lần say ngất ngưởng.
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Đi tìm ảo Mộng Dáng ai đi bên kia đường ngập nắng Nét dịu dàng tà áo trắng nhẹ bay Sao đi ngang mà chẳng ghé vào đây hắc không phải người anh đang chờ đợi Tiếng nhạc êm đưa nhớ thương vời vợi Chủ nhật chiều chẳng thoáng gợn bóng mây Anh ngồi đây trong bóng mát tàn cây Để nhìn thấy tình yêu là ảo mộng Bao năm tháng miệt mài theo hình bóng Tự tạo ra rồi tìm kiếm trọn đời Biết bao lần đã bỏ dở cuộc chơi Vì người chẳng chấp nhận tình tuyệt đối Tình của ta quá nồng nàn sôi nổi Và đam mê say đắm chẳng bến bờ Muốn cuộc tình mãi mãi giống như mơ Cho tất cả và cũng đòi tất cả Tình yêu đó với em là vòng khóa Nên nửa đường em bỏ cuộc hành hương Trở về trong một mộng ước bình thường Để ta vẫn đi tìm vùng đất lạ.
Bà cụ Cần và bầy chim Sẻ Ma Văn Kháng Thực tình là thoạt đầu, trong lũ sinh vật có cánh biết bay, bà cụ Cần đâu để ý đến những con chim sẻ. Bà cụ Cần, một người đàn bà nhà quê, tính tình hóm hỉnh, thực tình chỉ quan tâm đến con quạ, gã lang thang ranh mãnh, chuyên ăn trộm trứng gà; và sau nữa là con diều hâu, tên biệt kích mặc áo nâu, cao thủ trong nghề bay liệng, chuyện bắt cóc gà con. Diều hâu mày lượn cho tròn. Đến mai ta gả gà con cho mày. Nhưng đó là thời gian bà sống ở làng quê. Một làng quê Việt điển hình. Nơi có đồng ruộng làm ra hạt lúa. Có lũy tre xanh. Nơi trầm tích một nếp sống văn hóa cổ xưa. Nơi có nhiều đình chùa miếu mạo, sầm uất một đời sống tâm linh. Ngày xuân có lễ tịch điền, tháng năm giã bánh dày ăn Tết Đoan Ngọ, tháng bảy mở lễ Vu lan, có tục cúng cháo thí, đốt vàng mã và lễ phóng sinh thả chim cứu khổ cứu nạn mỗi khi con người bệnh tật ốm đau. Còn các bà già khi mất thì được các con cháu làm lễ triệu vong đưa lên chùa để thành vãi làng và vãi nhà chùa. Minh họa: Tuấn Anh Còn bây giờ thì bà cụ Cần lên thành phố ở với anh con trai tên Thuận, một bác sĩ, một tín đồ của chủ nghĩa thực nghiệm và duy lý triệt để. Mẹ bỏ ngay cái túm lá hương nhu gài trên khăn đi. Đau ở đâu thì bảo con cho đi chụp chiếu xét nghiệm và cấp đơn. Thuốc Âu Mỹ thiếu gì mà cứ chườm ướp ba cái lá lẩu hương nhu với ngải cứu sằng sịt là thế nào! Lý do anh con trai quyết đưa bà mẹ nâu sồng lên thành phố là để cho mẹ được hưởng thụ trọn vẹn một đời sống thật sự văn minh sung sướng. Còn động cơ bà cụ lên ở với con trai là để đỡ đần anh. Bốn mươi tuổi rồi mà anh vẫn còn mải mê lặn lội trong nghề cứu người, vợ con chưa hề nghĩ tới. Ở thành phố tất nhiên là không còn thấy bóng dáng quạ và diều hâu, hai tên đạo tặc dạn dày quỷ quyệt ấy nữa. Nhưng các giống chim thì không thiếu. Thành phố vẫn không xa rời gốc gác thiên nhiên của mình. Nhà nhà, nếu không nuôi yểng, họa mi, thì cũng sáo, bạch yến. Còn khi mùa xuân về thì đầy trời đan dệt đường bay của những con én cánh nhọn. Chưa kể bồ câu thì lúc nào cũng nghe thấy tiếng gù ấm áp của các cặp uyên ương và tiếng vỗ cánh rộn ràng của chúng. Chim sẻ là giống chim bà lão Cần biết chậm nhất. Cũng là một sự tình cờ. Thuận, bác sĩ đi chống dịch sốt rét ở Tây Bắc về, đem theo một túi gạo đồng bào Thái tặng. Gạo nương giã dối. Vẫn là cái thói quen từ ngày ở làng, bà cụ Cần đi chợ mua một cái giần, một cái sàng và một cái mẹt về. Từng nắm gạo được bốc ra. Việc sàng sảy bắt đầu. Nắm gạo xoay tròn trên cái giần cái sàng rồi tiếp đó nẩy rào rào trên cái mẹt. Để rồi cuối cùng, các hạt thóc lép, các vẩy trấu cùng bụi cám và các hạt tấm li ti lần lượt dồn hết ra bờ rìa; và sau một cái hất tay nhẹ nhàng của bà cụ, đồng loạt rơi xuống và phủ lên khoảng sân một lớp bụi ưng ửng sắc vàng. Chính lúc ấy bà cụ nghe thấy những tiếng vỗ cánh mềm mại và sau đó là tiếng kêu lích rích rất vui tai của những con chim bé xíu, lông nâu điểm những sọc đen. Những con chim sẻ quen thuộc từ ngày bà còn ở làng quê. *** Những con chim sẻ bé nhỏ quen thuộc từ hốc nhà bay xuống khi bà cụ Cần sàng sảy gạo. Những con chim sẻ hằng ngày ríu ran trong các mảnh vườn ổi, vườn cam, vườn nhãn. Những con chim có bộ lông nâu pha xám treo mình như những quả chuông trên những cọng lúa đang chín vàng. Những con chim mỏ sừng đen nhánh túc tích trong những chân rạ ải tìm bắt sâu bọ. Những con chim tụ họp cả bầy, đông như một nắm bụi bay tung tóe lên từ những vườn hoa thành phố, từ những thảm cỏ xanh trên dải phân cách giữa đại lộ mỗi khi có một chiếc ô tô rú còi inh ỏi chạy qua. Những con chim sẻ từ các khu đồng sau vụ gặt ở ngoại thành bay về, đậu cả loạt làm thành một hình tượng trang trí trên các mái nhà cao tầng, yên bình rỉa lông cánh, để lộ lớp lông tơ trắng mờ ở phần bụng. Những con chim sẻ tắm cát, một dấu hiệu của cơn bão lũ sắp về. Những con chim sẻ đã giúp cô Tấm nhặt thóc ra thóc gạo ra gạo để cô kịp đi dự lễ hội vua mở trong cổ tích Tấm Cám. Những con chim sẻ hiền lành tốt bụng. Ôi, những con chim thân thuộc, đông đảo và tầm thường như đại đa số chúng sinh. Nhìn chúng mải mê nhặt những hạt tấm hạt cám, phần lương thực loại bỏ mà bà cụ Cần bỗng chạnh lòng. Đồng ruộng trong xu thế đô thị hóa đang thu hẹp dần, nhường chỗ cho đường sá và các khu công nghiệp. Thóc gạo hiển nhiên sẽ chẳng còn dư dật. Và như vậy là từ hôm ấy, trong khi thực hiện một công việc hữu ích là chăm chỉ sàng sảy phần gạo ăn hằng ngày của hai mẹ con và tiếp đó, khi tình thương mến đã thành một nếp sống, lại đóng thêm vai kẻ chăm lo việc sàng sảy cho các gia đình láng giềng, bà cụ vẫn thầm lặng đóng thêm vai: kẻ cung đốn lương thực cho bầy chim. Chà! Lương thực cho bầy chim! Thì tấm cám sàng sảy ra đấy. Và cả những hạt cơm nguội ăn chẳng hết của mình, của hàng xóm, phơi khô để dành nữa đấy còn gì! Người đi châu Âu về thường ca ngợi cảnh bọn bồ câu, chim sẻ bên đó dạn người đến mức có thể sán đến mổ hạt kê hạt lúa mạch hay bỏng ngô trên tay du khách. Thì ở đây, bồng lai tiên cảnh nọ hằng ngày chẳng vẫn diễn ra trên mảnh sân nhà bà cụ Cần đó sao! Cho đến một hôm. Đang cho lũ chim ăn, bà Cần bỗng nghe thấy một tiếng quất rất đanh trong gió. Đàn chim nhận ngay ra tiếng động cùng mối hiểm nguy, đồng loạt vụt bay. Giật thót mình, quay lại bà cụ nhận ra một gã đàn ông cao lớn râu ria xồm xoàm như người nguyên thủy, mặc đồ rằn ri, tay cắp một khẩu súng hơi Tiệp Khắc đang đủng đỉnh đi vào vuông sân nhà mình. - Chào bà cụ có tấm lòng thơm thảo. - Không dám, chào ông. Ông nói kháy gì tôi vậy, hả ông chuyên nghề sát sinh? - Hừ, đàn bà lanh lảnh tiếng đồng. Một, hẳn chiều chồng, hai, thật quý con. Tôi tin, bà là người như thế! - Vậy tôi hỏi ông... Không để bà cụ nói hết, gã săn chim đã ngả cái mũ cát két da, xoa cái đầu hói, cười hà hà đầy vẻ tự tin: - Nói ngay không cần chỉnh đây. Bà lão ơi, bà nuôi bầy chim sẻ, bà có biết như thế là bà đang nối giáo cho giặc không? Người xưa gọi chim sẻ là một lũ tiểu nhân để phân biệt với người quân tử. Chúng là một lũ bất trị. Người Nhật Bổn có câu thành ngữ: Chim sẻ biết chọi nhau là lũ chim chẳng biết sợ ai. Ưu điểm duy nhất của chúng là khi chúng lên đĩa, lúc ấy chúng có tác dụng bổ thận tráng dương, bà ạ. Lui lại một bước, hai con mắt bà cụ Cần nghiêng nghiêng nhó nháy: - Ông nói gì mà nghe ghê răng thế! Nhưng ông đi săn chim ơi, ông có biết ông đang ở cái thế nguy cấp không? - Thế gì mà nguy cấp vậy, hả thơm thảo bà lão ăn thừa? - Thế thì ông không biết chuyện cổ này rồi. Con ve sầu đang bị con bọ ngựa rình ăn thịt. Nhưng con bọ ngựa đâu có biết nó đang bị con chim sẻ sắp bắt làm mồi. Trong khi đó, con chim sẻ đâu có biết một gã đi săn đang giơ súng ngắm nó. Nhưng cuối cùng, ác hại chưa, gã đi săn ngu đần quá vì không biết có con cọp đang sắp vồ mình. - Ha ha... Xem ra bà lão quê mùa cũng là con người ứng biến khôn ngoan đây. Vậy thì hôm nay tôi chịu thua bà. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng có trách nhiệm nói cho bà biết. Rằng lũ chim sẻ hoang dã này chính là giống chim phá hoại mùa màng khủng khiếp nhất. Thành ra, có nơi cả nước người ta hơn một tỉ dân đã đồng loạt mở chiến dịch tiêu diệt chúng. Cả tỉ tỉ con đã bị người ta giết chết đấy, bà ạ. Mà chúng đâu phải là loài chim đẹp đẽ mỹ miều gì cho cam. Tổ tiên chúng cách đây một trăm tám mươi triệu năm chỉ là loài bò sát gớm guốc như con cá sấu, con thằn lằn ấy, bà có biết không? Trút một hơi ra mấy câu nọ, gã săn chim quay đi, nhưng được vài bước đã quay lại, trề môi: - Mà nói cho bà biết, liệu bà có chống nổi những kẻ bẫy chim đang bán cả lồng chim mấy chục con ở đầu phố nhà bà không? Đó, ở ngay đầu phố bà ở đấy. Ra mà xem! *** Tất nhiên là bà cụ Cần có lạ gì những con chim sẻ. Nhưng làm sao bà biết được tất cả những điều mà gã đi săn chim nói về giống loài chim này. Có được học hành nhiều nhặn gì đâu mà bà biết rằng cách đây một trăm tám mươi triệu năm, để thích nghi với sự biến đổi của hoàn cảnh sống, loài bò sát trên trái đất này đã dần dần biến hóa thành loài chim hiện nay. Khi đó, những chiếc vảy của chúng biến thành lớp lông vũ và các chi trước thì biến thành đôi cánh. Còn để bay được xa, toàn thân của chúng phải trở nên một khối gọn nhẹ. Và như vậy, chúng cần có một bộ xương rỗng, trong khi đôi cánh sẽ được nối liền với bộ xương nơi bả vai bằng những đường gân chắc khỏe. Bà cụ Cần xấp xỉ bảy mươi, người nhà quê cũng làm sao mà biết được những con chim sẻ này thuộc bộ sẻ, theo sự phân loại của các nhà điểu học. Bộ này gồm rất nhiều loài sống phổ biến ở nước Anh. Rằng sẻ là giống chim ăn tạp, cả thóc lúa lẫn sâu bọ. Chúng là loài sinh vật khá thông minh. Bắt bảy con sẻ, cho đi xa 650 km, thế mà có đến năm con tìm được về tổ cũ. Các nhà khoa học đã làm thí nghiệm như thế! Chưa hết! Sẻ là loài chim bay đường trường rất giỏi. Khi mùa xuân về, hàng vạn hàng ức con bằng đôi cánh nhỏ bé của mình đã làm cuộc lữ hành từ Nam Phi về tận Anh, và kỳ lạ là chúng về đúng nơi chúng đã làm tổ năm trước. Tất nhiên là từ hồi còn trẻ bà cụ Cần có nghe người ta nói tới một thảm họa rất kỳ quái đã xảy ra với bầy chim sẻ ở một đất nước phương bắc nọ. Nhưng chuyện cũng đã lâu rồi. Và bây giờ thì bà đâu có biết, chính là nhờ tập tính bay xa mà trong lũ chim đến ăn ở sân nhà bà có nhiều con là hậu duệ của những con chim đã thoát chết sau chiến dịch tiêu diệt chim sẻ ở đất nước nọ. Chính xác là bầy chim sẻ thoát chết này đã làm cuộc tháo chạy có một không hai trong hành trình lịch sử giống loài, một cuộc thiên di ai oán chưa từng có. Chúng đã vượt hàng ngàn cây số. Trời ạ! Là bởi vì đó là những ngày náo loạn ở thế gian. Từ đâu không biết tung ra cái thông tin rằng chúng là đầu sỏ của mọi sự thất bát mùa màng. Và thế là khắp mặt đất liên tùng tục như có sấm giật chớp rung. Trống chiêng, thanh la, não bạt cho đến nồi niêu xoong chảo, tất cả những gì có thể phát ra âm thanh đe dọa đều lên tiếng. Hoảng loạn và trên thực tế là không còn nơi cư trú neo đậu, hàng tỉ tỉ con chim sẻ đã chết. Chết vì sợ hãi, vì đói khát, vì không có một hốc cây bụi rậm nào để trú ẩn, để nương thân. Chao ôi, trận tàn sát kinh thiên động địa kinh khủng đâu có thua cuộc đại hồng thủy tiêu diệt hoàn toàn lũ khủng long khổng lồ, hiển nhiên là sẽ dẫn đến họa diệt chủng, tuyệt diệt hết giống nòi, nếu không có những con chim hiểu ra sứ mệnh duy trì nòi giống của mình, đã vượt qua cuộc vây ráp sát hại bạo tàn của đế chế, thực hiện một cuộc viễn du quả cảm bằng đôi cánh, bay qua những ngọn núi băng tuyết, những sa mạc nắng cháy, về được tới phương nam này; và bây giờ con cháu chúng đang được hưởng ân huệ từ tấm lòng hiền thảo, nhân từ của bà cụ Cần. Không hay biết những điều rắc rối của khoa học và lịch sử, bà cụ Cần chỉ biết lũ chim sẻ là những con vật bé bỏng, yếu đuối, hiền lành, vui vẻ, rất đáng yêu đáng thương vì chúng thường xuyên bị đói. Bà là một phụ nữ giàu lòng thương yêu. Chồng là liệt sĩ. Bà một mình nuôi con trong tình yêu thương nọ. Và Thuận con trai bà, học hết trung học, chọn nghề y lập nghiệp cũng là thực hiện ý nguyện chia sẻ tình thương, cứu nhân độ thế của bà. Cuối cùng, trong những điều gã thợ săn nói, bà chỉ quan tâm tới một chi tiết: Có những kẻ chuyên nghề bẫy chim đang bán cả chục con chim sẻ ở đầu phố của bà. Và bà tức tốc đi ngay tới đó. *** Không ngờ là có một ông lão bẫy chim sẻ rồi đem bán làm mồi nhắm cho những quán ăn thật! Cũng không ngờ công việc bẫy chim lại đơn giản như thế. Công cụ chỉ là một tấm lưới giăng trên hai chiếc cọc bất thình lình ụp xuống lũ chim háu đói đang ham ăn. Hừ, hóa ra để hủy diệt một sự sống cũng chẳng khó khăn gì thật. Nhưng cũng thật không ngờ, cuộc gặp gỡ giữa bà cụ Cần và ông lão bẫy chim lại chuyển đổi, tạo nên một tình thế thật bất ngờ. Bất ngờ, đến nỗi, gã thợ săn chim lần này đến sân nhà bà Cần để quyết hạ thủ mấy con sẻ làm thức nhắm, liền há hốc mồm và đứng như trời trồng. Góc sân nhà bà Cần đang giăng một tấm lưới ni lông mảnh như tơ và trong cái lồng để ở hiên đã lúc rúc cả mấy chục con bị bắt làm tù binh rồi. - Ha ha... Trăm cái hay xoay cả vào lòng là thế đấy! Có phải không, hỡi mụ đàn bà đạo đức giả, miệng nam mô bụng một bồ dao găm kia! Không một lời đáp trả, bà cụ Cần cứ lẳng lặng với công việc đang làm của mình, như không hề nghe thấy những lời giễu nhại của gã thợ săn. Mặc gã, việc cần làm thì sá gì những kẻ đã vụ lợi lại quen nghề đâm bị thóc chọc bị gạo. Công việc giăng lưới bắt những con chim sẻ của ông lão chuyên nghề bẫy chim từ hôm ấy được sự trợ giúp của bà cụ Cần ở ngay trên mảnh sân bà cụ vẫn sàng sảy, rải thóc gạo và cơm nguội nuôi lũ sẻ ăn hằng ngày. *** Đó là những ngày thật nặng nề. Bác sĩ Thuận đến bệnh viện từ sớm bửng đến tối mịt mới trở về. Một căn bệnh lạ, thật nguy hiểm vừa xuất hiện ở trẻ em. Trong vòng một tuần lễ đã cướp đi sinh mạng của hai đứa trẻ. Cả ngành y lao vào cuộc nghiên cứu mà chưa tìm ra nguyên nhân và thuốc đặc trị. - Thuận à. Con ăn cơm đi. Trông con hốc hác quá. Mẹ biết rồi. Con đang lo. Mẹ có thể giúp gì được con lúc này? Bác sĩ Thuận bơ phờ trong công cuộc chống trả căn bệnh lạ nọ quay lại, sửng sốt khi nhìn thấy trên tay người mẹ già hiền hậu của mình là những chiếc lồng chim sẻ nho nhỏ, trong đó mỗi chiếc nhốt chừng chục con một. Cuối cùng thì không chỉ là sửng sốt mà còn là vô cùng kinh ngạc, khi thấy bà mẹ xách mấy cái lồng chim đó đến bệnh viện. Và sau khi hỏi han các cô y tá, bà cụ liền đi đến nơi ba đứa trẻ bị bệnh nặng nhất đang nằm thoi thóp trước tử thần trong lo sợ vô phương cứu chữa của cha mẹ chúng. Tất cả ba đứa trẻ đều mới chỉ tám chín tuổi. - Bà! Bà làm gì thế, bà? Các cô y tá cùng kinh ngạc và đồng thanh cất tiếng hỏi khi thấy bà cụ Cần bế từng đứa trẻ ra ban công. Và sau khi làm điểm tựa cho chúng ngồi thì bà cụ lần lượt bảo từng em mở cửa từng chiếc lồng, thả ra tám con chim sẻ đúng độ tuổi của mình, cho chúng bay lên trời. - Mẹ làm cái trò vớ vẩn gì thế! - Anh con trai bà cụ, bác sĩ Thuận, là người cuối cùng trong bệnh viện biết sự việc này. Chạy đến, khi bà mẹ quê mùa vừa cho đứa trẻ cuối cùng mở cửa chiếc lồng thứ ba và từ đó những con chim sẻ vụt bay ra như những ánh chớp, định trách cứ bà mẹ bằng một câu nói cửa miệng quen thuộc đại loại như thế, nhưng may mắn anh đã kịp thời ngậm miệng. Lễ phóng sinh, cứu khổ cứu nạn của tấm lòng mẹ từ bi nhân ái khiến anh ngây người, nín lặng. Ngây người nín lặng trước hết vì đang đối diện với một hiện thực siêu tầm, sau nữa là cảnh tượng vỗ cánh bay lên của bầy chim. Bay lên, bay lên nhẹ nhàng mà khỏe khoắn, những cánh chim sẻ quạt gió, như đang quyết trút bỏ tất cả khổ nạn nhọc nhằn của cõi trần gian. Như đang quyết rũ bỏ ốm đau bệnh tật rủi ro đeo bám rắp tâm hủy hoại sinh mệnh mỗi nhân quần. Những cánh chim nhỏ bé đại diện của sức sống tiên thiên. Những cánh chim hiện thân của những sinh linh bất tử, biểu trưng cho một trạng thái cao đẳng của công cuộc sinh tồn. Những cánh chim, hình ảnh của thiên sứ mang thông điệp thiên định về một hy vọng kỳ diệu và thật sự lớn lao. Hy vọng, sự tròn đầy của cuộc sống, không có nó sao có được sự trọn vẹn nơi cõi đời. Từ ban công căn phòng bệnh nhân nhìn ra bầu trời, cảnh tượng càng lúc xem càng trở nên huyền hoặc và kỳ vĩ. Vì lúc này không chỉ là những cánh chim sẻ hiền lành, thậm chí tầm thường đã mắc vòng oan nghiệt, đang trong cuộc cởi thoát, biến hóa thành những ảo thể ảo hình. Hòa vào khúc hoan ca của bầy chim sẻ đang thay bà cụ Cần thể hiện tấm lòng nhân ái bao la còn là những con chim thuộc giống loài khác. Đan dệt ngang trời là những sải cánh dài và nhọn như hai mũi tên của bầy chim én. Vi vút những đường bay kỷ hà học là những con nhạn cánh đen ức trắng. Còn những con sáo mỏ vàng, cánh in vệt vôi trắng và lũ chào mào chóp lông nhỏm cao trên chỏm đầu. Và không thể thiếu bồ câu với đôi cánh dày nặng nhưng êm ái và tiếng gù ấm áp thân thương. Những con chim, những sinh vật có cánh đẹp nhất thế gian, các ca sĩ chuyên nghiệp bẩm sinh, đem lại niềm vui, hy vọng và tình yêu cuộc đời cho con người.
Cáo Hoàng Nhật Cáo nấu rất ngon, đảm đang việc nhà và giỏi tính toán. Nhiều lúc tôi nghĩ chỉ thiếu khoản làm tình nữa thôi là chúng tôi giống một cặp vợ chồng rồi. Tôi không biết vì sao lại gọi cô ta là "Cáo" dù cô có một cái tên khá đẹp, luôn tạo cảm giác êm tai mỗi khi cất lên. Có lẽ vì mái tóc cháy nắng của cô trông giống cái đuôi cáo, bờm xờm và chẻ ngọn tua rua. Lần đầu tiên tôi gặp Cáo là trong buổi giao lưu với các tân sinh viên. Cô gầy gò và bé nhỏ như đứa trẻ đang lang thang trên bờ cát, tha thẩn áp từng cái vỏ ốc vào tai để lắng nghe âm thanh của đại dương. Nước da cô nhợt nhạt, thiếu sức sống, má hóp, phong cách ăn mặc lỗi mốt và quê mùa. Nhưng bù lại, Cáo có một chiếc mũi rất hoàn hảo. Sống mũi cao, thẳng tắp tạo cho cô khuôn mặt kiêu hãnh và tự tin như thể sẽ không có biến cố nào trong đời khiến cô phải sợ hãi. Nếu không có chiếc mũi đó, cô sẽ chẳng tạo được chút ấn tượng nào khiến tôi phải chủ động làm quen. "Em có chiếc mũi thật là thú vị", tôi đã dùng từ "thú vị" chứ không phải là "đẹp, tuyệt vời, dễ thương, nice, awesome…". Tôi có thói quen để mặc cho cảm xúc tự điều khiển hành động một cách ngẫu hứng như bản nhạc jazz cất lên giữa khán phòng tối. Cảm xúc của tôi đã chọn từ đó, một tính từ chẳng bao giờ được dùng để miêu tả về chiếc mũi. Dù sao tôi cũng đã trở thành người bạn đầu tiên trong quãng đời sinh viên của Cáo. Cáo rất háo hức với cuộc sống thành phố. Cô luôn hỏi tôi hàng tỷ câu xoay quanh hoạt động của người thành thị: "Cuối tuần chúng ta sẽ đi chơi ở đâu? Có những quán ăn nào ngon? Trường của chúng ta có hoạt động ngoại khóa nào hay? Em có thể đăng ký hát vài bài được chứ?"... Tôi không muốn làm Cáo thất vọng nên đã không tiết lộ với cô sự thật phũ phàng về những buổi học chỉ muốn gục mặt xuống bàn mà ngủ ly bì, những kỳ thi căng thẳng đến phát điên, bọn thầy giáo biến thái gạ tình lấy điểm trắng trợn với nữ sinh viên. Đặc biệt là cuộc sống thành thị còn nhạt nhẽo và vô cảm hơn cả một con ốc sên bò trong bể nước ngầm giữa đêm khuya. Nhưng hóa ra tôi đã lo xa thừa thãi. Cáo hòa nhập rất nhanh vào môi trường mới. Cô không tiếc nụ cười thân thiện với bất cứ ai, luôn gật gù trước những câu chuyện nhàm chán nhất. Chỉ trong ba tháng đầu tiên, Cáo đã có số lượng bạn bè gấp mười lần tôi có suốt bốn năm đại học. Tôi thật sự khâm phục Cáo với khả năng tự tạo ra niềm vui cho mình. Cáo tìm thấy những chi tiết thú vị trong những điều nhàm chán. Cáo suy nghĩ tích cực về những vấn đề tiêu cực. Giả dụ nếu ngày tận thế đến, cả thế giới sẽ than khóc, những đứa con bất hiếu mếu máo ôm chặt bố mẹ chúng, các đôi tình nhân nức nở thú tội những lần phản bội nhau và lũ quan tham chen chúc trên phi thuyền cứu nạn "made in China" như trong phim 2012. Riêng Cáo sẽ đứng trên đỉnh Phan-xi-păng hoặc bét nhất cũng là nóc tòa tháp Keangnam Phạm Hùng, mở to mắt và reo lên sung sướng: "Ôi trận sóng thần này thật là ó sằm (awesome - tuyệt vời)". - Em nghĩ là em yêu anh rồi.Cáo thổ lộ với tôi, rất thẳng thắn, không hoa hoét cầu kỳ, không hạ giọng, không cao giọng, không mềm mại cũng không cứng ngắc. Đúng lúc tôi đang ăn một thìa rất to chè thập cẩm. Hạt sen và đậu đen sộc lên mũi tôi, suýt thì bắn ra ngoài. Tất cả những người có mặt trong căng-tin quay ra nhìn chúng tôi, không rõ họ tò mò vì có một thằng con trai vừa ăn chè bằng lỗ mũi hay vì một vụ "cọc tỏ tình với trâu" vô cùng ly kỳ đang diễn ra. Đầu tiên, tôi cố dùng bộ não đang bối rối của mình để nhớ xem hôm nay có phải "Cá tháng tư" không. Nhưng hiện tại đang là giữa tháng 11 ảm đạm, chẳng có cơn mưa lạnh buốt như trong bài hát November rain vang bóng một thời của nhóm Guns ‘N Roses, chỉ thấy những luồng gió mát thổi tung bụi cát và lá vàng khắp sân trường. Mà xem cái thái độ của Cáo không có vẻ gì là đang đùa cợt cả. - Em làm cái gì thế? Giỡn cũng có mức độ thôi chứ. Tôi hạ âm lượng xuống hết mức có thể như sợ cả thế giới nghe thấy.- Em không đùa. Cô vẫn điềm tĩnh như trái đất vẫn quay, nước vẫn sôi ở 100 độ và hoa hướng dương luôn đón nắng mặt trời. - Em quên là anh đã có bạn gái rồi à? Với lại, anh chỉ coi em là bạn. - Em chỉ xin anh một ngày thôi. - Một ngày gì cơ? Càng nói tôi càng mắc kẹt vào mớ bòng bong khó hiểu. - Một ngày làm bạn trai của em. Một cách trọn vẹn. Em chỉ cần có thế. Rồi sau đó, chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Được không anh? - Không thể được. Anh sẽ không bao giờ ngoại tình đâu. Tôi thẳng thừng từ chối. Nửa tiếng sau, toàn bộ câu chuyện đến tai bạn gái tôi, sau khi được luân chuyển từ vài cái miệng và thêm thắt khá nhiều mắm muối. Bạn gái tôi chạy xồng xộc vào giữa giảng đường trước ánh mắt ngạc nhiên đến sững sờ của giáo viên và toàn bộ sinh viên. Nhưng Cáo vẫn tỏ ra không chút sợ sệt, trái lại cô rất bình tĩnh ngồi nghe bạn gái tôi chửi rủa bằng những ngôn từ chợ búa, phân biệt vùng miền cay nghiệt nhất mà một sinh viên ưu tú không bao giờ đủ can đảm để thốt ra: - Lavie không muốn uống, lại muốn uống nước cống à? Đồ nhà quê hèn mạt mà đòi đánh đu với người Hà Nội, mới tý tuổi đầu đã muốn làm đĩ… - Thay vì chửi đổng như con mụ thất học, em khuyên chị nên tìm cách mà trói anh ấy cho chặt. Vì một ngày nào đó, anh ấy sẽ nhận ra bản chất xấu xa của chị mà "đá" chị thôi. Lúc đấy em sẽ thay thế chị. Cáo nói ngắn gọn rồi đứng dậy rời khỏi giảng đường, cô thậm chí còn huýt sáo bài Girl friend của Avril Lavigne: Hey, hey, you, you, I don't like your girlfriend. No way, no way, I think you need a new one. Hey, hey, you, you, I could be your girlfriend... (Tạm dịch: Này anh, em không thích cô bạn gái của anh. Không đời nào, em nghĩ anh cần một người mới. Này anh, em có thể là bạn gái của anh). *** Phụ nữ khi đã nổi cơn ghen thì mất hết bản lĩnh, lúc này những tật xấu của họ mới tung xòe như người khỏa thân giữa phố. Thiên thần khi sa ngã còn biến thành ác quỷ nữa là người trần. Đâu rồi cô gái dịu dàng, đoan trang mà tôi từng yêu tha thiết. Bây giờ bạn gái tôi chỉ biết mỗi một việc duy nhất là kiểm soát tôi thật chặt và nói xấu Cáo với cả thế giới mỗi khi có dịp. Có thể tôi chẳng tốt đẹp gì nhưng tôi khó chịu và hụt hẫng, gần như một dạng shock trước sự thay đổi theo chiều hướng đi xuống quá nhanh chóng của cô. Cuối cùng, tôi cũng chia tay cô, sau một thời gian cố gắng khuyên nhủ vô ích. Đây không phải do cảm xúc tùy hứng quyết định mà ở lý trí đã nghĩ đến cạn những đêm dài thức trắng. Cô cặp với một trong những thằng đầu gấu và ăn chơi nhất trường như một cách để trả thù tôi. Cô đi khắp nơi để rêu rao sự đốn mạt của tôi, rằng tôi là một thằng ngu bị gái ngoại tỉnh lừa, rằng tôi nhu nhược, yếu hèn, yếu đuối, yếu nhiều thứ khác... Tôi chỉ im lặng. Dù gì tôi cũng có một phần lỗi lầm, nếu điều đó giúp cô thấy khá hơn, được, cứ làm vậy đi. Về phần Cáo, tôi không biết có nên đổ lỗi hay căm ghét cô. Tôi đã đánh giá sai về con người cô. Cáo không đơn giản như tôi nghĩ. Đằng sau sự hòa đồng, niềm nở và tính cách thẳng thắn không toan tính kia hóa ra lại đầy mưu toan, tính toán. Tôi bắt đầu thấy sợ Cáo, sợ cái nhân cách bí ẩn không lộ diện trong tâm hồn cô. Đâu mới là bản ngã thực sự của cô? Con người ngây thơ, yêu đời hay kẻ bản lĩnh chẳng chút sợ sệt đã khiến bạn gái cũ của tôi uất ức đến phát điên? Những tưởng sau khi biết tôi đã chia tay bạn gái, Cáo sẽ nhân cơ hội này mà tấn công tôi. Nhưng tôi đã nhầm, Cáo vẫn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, coi như cô chưa từng nói yêu tôi trước mặt hàng chục con người, coi như chưa từng có cuộc đánh ghen ầm ĩ đã trở thành chủ đề bàn tán cho cả trường, coi như chưa từng phá hoại hạnh phúc của người ta. Năm học cuối cùng của tôi cũng là năm học dài nhất trong đời. Từ khi tốt nghiệp, tôi lao vào đời như vận động viên bơi lội lao xuống đường đua xanh. Tôi không trở lại trường cũ, cũng không gặp lại Cáo nữa. Mọi chuyện đã lùi vào quá khứ. Tôi không ghét bỏ hay để bụng gì cô, tôi chỉ thấy buồn vì cuộc đời sinh viên của mình đã kết thúc theo cái cách chẳng ai muốn. Một nốt nhạc cứ tưởng sẽ ngân vang, hóa ra chỉ là một tiếng thở dài não nề, đứt quãng giữa đêm khuya. Một sáng đầu năm mới lạnh cắt da cắt thịt, khói phả ra từ xe bán khoai nướng, từ ống khói và từ cổ họng những cư dân của thành phố. Ai cũng hớn hở, cũng đầy ắp hy vọng cho một năm mới tốt đẹp trong tâm tưởng và phát tài trong mơ ước. Chỉ riêng tôi là nhàn nhạt như cái khí lạnh mùa xuân. Tôi đang ngồi trên bậc cầu thang giữa phố đông người mà suy tư như một triết gia thì Cáo đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào. Cô mặc bộ Kimono màu chocolate với những hoa văn giống trong truyện Nhóc Maruko, cô đang đi bộ về nhà từ ngày hội Văn hóa Nhật Bản thì tình cờ nhìn thấy người quen. Thú thực, nếu Cáo không đứng ngay trước mặt tôi, khoe cả hai hàm răng trắng bóng ra mà gọi tên tôi đến hai lần thì chắc tôi đã không nhận ra cô, hoặc nếu có ngờ ngợ đoán ra thì tôi cũng sẽ gạt phắt cái ý nghĩ đó đi mà tin rằng chỉ là người giống người thôi. Cáo mà tôi từng biết gầy gò, ăn mặc quê mùa và tưng tửng như một đứa con trai, sao có thể là cô gái xinh đẹp này, loại sắc đẹp tinh tế khiến bất cứ gã đàn ông nào cũng phải gục ngã ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chắc hẳn cô nàng Cáo tôi từng biết ngày nào đã không cẩn thận bị ngã xuống cái giếng ở nơi mà ai cũng nhìn thấy. Một vị thần hiện lên mang theo Cáo xinh đẹp bây giờ và hỏi cả thế giới rằng: "Có phải các người đánh rơi cô gái này không?". Cả thế giới cùng đồng thanh: "Không phải. Cô gái của chúng tôi xấu xí hơn nhiều". Cảm kích trước sự trung thực của thế giới, vị thần đã để Cáo xinh đẹp lại với họ. Còn Cáo xấu xí trước kia đã bị người đời lãng quên dưới giếng sâu. Điểm giống nhau duy nhất giữa Cáo xấu xí và Cáo xinh đẹp là chiếc mũi vẫn thú vị như xưa. Cáo kéo tôi vào một quán cafe gần đó, thậm chí quên cả gọi đồ uống, cô bắt đầu thao thao bất tuyệt update thông tin suốt ba năm qua cho tôi nghe. Cô kể về những mối tình ngắn ngủi như mùa thu mà chẳng đọng lại một chút tiếc nuối, cô khoe suất học bổng tám mươi phần trăm của Đại học Cambridge mà cô đã bỏ vì lý do "học lắm chỉ tổ ế chồng", cô hồi tưởng lại chuyến đi Hong Kong – Macau để đời năm ngoái đã giúp cô trải nghiệm rất nhiều, cô kể về những dự định sẽ làm sau khi tốt nghiệp vào mùa hè năm nay. Cô kể từ chuyện giảng đường ra đến căng tin, từ nhà ra đến ngõ, từ bạn gái cho đến bạn trai, từ chuyện nhỏ như con ếch móc chìa khóa đến lớn như con voi nhồi bông phố hàng Mã. Cuối cùng khi đã nghĩ mãi chẳng nhớ thêm chuyện gì để kể, cô mới hỏi thăm tôi. Sau đó, Cáo rủ tôi về nhà ăn trưa, ngôi nhà chung cư nằm trên khu đô thị Mỹ Đình mà bố mẹ cô mới mua cho. Chẳng có lý do gì để tôi từ chối. *** Ngoài trời, mưa lạnh buốt đọng lại sương muối điểm xuyết cho không khí rét hại đang bao phủ khắp miền Bắc. Trong nhà, toàn bộ rèm cửa và cửa sổ đều được đóng kín, bốn bề chìm vào bóng tối cùng sự im lặng, hoàn toàn chẳng nghe thấy tiếng xe cộ dưới phố, chỉ có tiếng lò sưởi điện ro ro và giọng hát ngọt ngào của Enrique Iglesias làm ấm cả căn phòng khách nhỏ bé. Chúng tôi nằm xoay người vào nhau trên ghế xô pha, đắp chung chiếc chăn mỏng. Cáo đã thay một bộ đồ ở nhà bằng nỉ nhưng mùi nước hoa còn vương lại trên da thịt vẫn đủ xóa tan sự ngại ngần, xa cách lâu ngày. Đến giờ tôi vẫn nghĩ đây là một giấc mơ. Tôi đang nằm trong chăn ấm với một cô gái xinh đẹp, trong một chiều mưa ảm đạm đến mức có thể giết chết cả màu sắc trên cầu vồng. Đó là cô gái mà tôi đã biết rất lâu rồi nhưng giờ lại cứ ngỡ như một người vừa quen trên phố. Dù có sử dụng cả vòng xoay ngẫu nhiên của cảm xúc hay suy nghĩ một cách thấu đáo của lý trí, tôi vẫn không giải thích được tâm trạng của mình lúc này, tất cả chỉ gói gọn trong một mớ hỗn độn bất ngờ, bối rối và hưng phấn. Cáo không cử động dù chỉ một ngón tay nhưng tôi biết cô chưa ngủ, nhịp thở không đều đặn đã tố cáo cô. Vài tia sáng hiếm hoi lách được qua rèm cửa giúp tôi nhìn thấy mũi của Cáo. Tôi nhẹ nhàng chạm mũi mình vào mũi cô rồi day khẽ như nụ hôn Eskimo. Sau đó tôi ngửa cằm lên cho đến khi môi tôi chạm vào môi cô. Cáo vẫn để mặc cho tôi tự do khám phá. Một lúc sau, cô bắt đầu đáp trả bằng cách siết chặt môi tôi. Chúng tôi phối hợp thật nhịp nhàng, ăn ý, chính xác là Cáo đang nắm quyền điều khiển còn tôi càng lúc càng rơi sâu vào mê hồn trận. Tôi lướt nhẹ trên má cô, rồi tiến dần sang tai, hơi thở từ mũi tôi đập vào tai Cáo khiến cô thấy nhột không chịu nổi phải phá lên cười. Sau đó tôi chuyển dần xuống cổ, tôi đặt lên đó một vết cắn êm dịu mà chẳng con ma cà rồng nào đủ khéo léo để làm được. Cáo thở nhanh hơn, tôi có thể nghe thấy tiếng tim cô đập dồn dập, nhất là khi tay tôi tìm được đầu phẹc mơ tua áo khoác nỉ rồi kéo nó xuống thật dứt khoát, để lộ chiếc áo tank-top màu xanh tím than và phần cơ thể tuyệt đẹp từ cổ cho đến sát ngực, phía sau chiếc áo, bộ ngực cô hờ hững đầy ma lực. Chưa bao giờ ham muốn trong lòng tôi lại dâng cao đến thế, như một ngọn lửa sắp bùng phát thành trận hỏa hoạn thiêu cháy các cánh đồng, càn quét qua thành phố và nhấn chìm thế giới trong biển lửa. Nhưng Cáo đã kịp hắt một gáo nước lạnh vào ngọn lửa đó. Ngay khi tôi sắp chạm vào ngực cô, Cáo nắm lấy tay tôi và giữ chặt ngang eo, một vị trí an toàn.- Hóa ra anh cũng chỉ tầm thường như những thằng con trai khác. Thế mà em từng nghĩ anh tốt hơn cơ.Cáo thì thầm, dường như cô đang bĩu môi.- Hai chúng ta đều nghĩ sai về nhau. Hòa nhé! Tôi trả lời. Vì Cáo chưa vào năm học còn tôi đang thất nghiệp nên cả hai có thể quấn lấy nhau hàng ngày mà không gặp trở ngại gì. Sáng nào tôi cũng gõ cửa nhà cô với một đống đĩa phim mua mười lăm nghìn đồng một chiếc ở Hollywood CD Shop. Chúng tôi nằm, ngồi, nằm lên nhau, ngồi lên nhau trên ghế xô pha, ăn thịt bò khô, uống coke và xem phim trên chiếc Laptop Vaio của Cáo. Tôi ăn trưa ở nhà cô, đôi khi cả ăn tối. Cáo nấu ăn rất ngon, đảm đang việc nhà và giỏi tính toán. Nhiều lúc tôi nghĩ chỉ còn thiếu khoản làm tình nữa thôi là chúng tôi giống một cặp vợ chồng rồi. Ngoảnh đi ngoảnh lại còn chưa dứt nụ hôn thì đã chẵn một tuần trôi qua. Cáo nói muốn kỷ niệm dịp này nên đề nghị tôi ra ngoài chơi. Phố xá ban đêm lạnh kinh người nhưng Cáo không ôm tôi khi chúng tôi đang ngồi trên xe máy. Sau một lúc lượn lờ, Cáo chọn một quán trà đạo kiểu Trung Hoa ấm cúng với ánh đèn đỏ, cây cảnh và nhạc phim cổ trang. - Anh có giận em vì những gì đã gây ra cho anh không? Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Cáo đề cập tới chuyện quá khứ. Sau một lúc im lặng, tôi quyết định sẽ nói ra suy nghĩ của mình. - Ban đầu anh cũng giận em nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, em biết anh đâu phải người hay để bụng mà, đúng không? - Và thực ra... trong cái rủi cũng có cái may. Mãi sau này anh mới phát hiện ra rằng từ khi vẫn còn hẹn hò với anh, cô ta (bạn gái cũ của tôi) đã lén lút quan hệ với nhiều thằng con trai khác. Anh thật ngốc, bị "cắm sừng" mà chẳng biết. Nếu không có em, có lẽ anh sẽ bị lừa dồi đến cuối đời mất. - Còn em đã phát hiện ra chuyện đó từ khi mới biết chị ta. Trực giác của em nhạy lắm! Ai nghĩ gì trong đầu, em đều biết cả. Nhưng em không thể đứng trước mặt anh mà nói rằng bạn gái anh đang phản bội anh, em không có bằng chứng, em sẽ biến thành một con ngốc cho cả trường cười vào mũi mất. Chẳng còn cách nào khác nên em mới phải làm thế. Em không muốn anh bị tổn thương. - Thì ra lý do chỉ vì thế thôi ư? Tôi thở dài. - Nhưng thực sự là em cũng yêu anh. Cáo nắm lấy tay tôi. - Anh là người duy nhất đối xử tốt với em không toan tính. Anh là người bạn đầu tiên của em nơi đất khách quê người. Mỗi khi nghĩ đến anh, em lại thấy tất cả những người con trai khác thật tầm thường. Em biết trước đây anh chỉ coi em là bạn. Trong một tuần vừa rồi mọi thứ có tiến triển hơn nhưng anh vẫn đang dao động, không xác định được rõ ràng về mối quan hệ hiện nay. Anh đang cô đơn và cần một điểm tựa để tìm lại phương hướng mà thôi, có thể một lúc nào đó, anh sẽ không còn cần em nữa. Tôi không tìm ra được từ ngữ nào để biểu lộ cảm xúc của mình, Cáo đã đọc thấu tim gan tôi rồi. - Anh hơi ngạc nhiên đấy.Tôi nói. - Nếu em đã không chắc chắn vào thái độ của anh, tại sao còn để mọi chuyện đi xa đến mức này? Chẳng phải em là người khi đã chắc chắn điều gì thì mới làm sao? - Anh có biết vì sao em sống dễ hơn những người khác không?Tôi lắc đầu. - Thật sự em không hiểu tại sao mọi người cứ phải thế này, cứ phải thế kia, sao không thế này mà lại là thế kia. Em nhìn đời bằng con mắt đơn giản, không quan tâm đến những nguyên tắc cũ mòn. Bản thân em luôn thôi thúc mình hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay. Nếu mơ ước của em là chinh phục cả vũ trụ thì em cũng sẽ nói ra mà chẳng sợ người khác cười nhạo. Em yêu anh và không muốn che giấu điều đó dù sau khi anh đã rời khỏi trường nhiều năm, người ta vẫn nhắc lại chuyện đó để chế nhạo em, nhất là những gã con trai bị em từ chối. Nhưng em không quan tâm. Cáo khẽ thở dài và cười đầy buồn bã. *** Tôi đưa Cáo về nhà lúc 11 giờ đêm, mưa lất phất rơi dưới ánh đèn cao áp, các quán xá quanh khu nhà đã đóng cửa gần hết, chỉ còn chúng tôi và cái lạnh buốt giá vẫn đang hiện hữu. Cáo đề nghị tôi tiễn cô đến tận cầu thang máy. Chúng tôi đi ngang qua ông bảo vệ già đang ngủ gật giữa ca trực, phía trước mặt là một đống màn hình camera cũng đang im lìm như chính ông. Cô bấm nút gọi thang máy. Cáo hôn tôi, rất sâu và rất lâu, chưa bao giờ trong suốt một tuần qua, chúng tôi hôn mãnh liệt đến thế. Nụ hôn diễn ra trong sự tĩnh lặng giữa hai tâm hồn mỏng manh như sắp không thể chống chọi được với cái giá rét của cuộc đời. Cửa thang máy bật mở, Cáo đẩy tôi ra rồi bước thật nhanh vào chiếc hộp khổng lồ được treo bằng dây cáp. - Khi nãy anh có hỏi vì sao em không chắc chắn vào tình cảm của anh mà vẫn để mọi thứ đi xa đến mức này. Cáo đứng từ trong thang máy nói vọng ra. - Đơn giản vì em không quan tâm đến tình cảm của anh, em chỉ muốn đạt được mục đích của mình thôi. Lẽ ra em đã giữ đúng lời nói là chỉ xin anh một ngày nhưng anh quá ngọt ngào nên em đã tăng lên thành một tuần, coi như là để bù đắp vì anh đã không yêu em trọn vẹn.Cửa thang máy đóng lại. Trong một vài phút, thế giới xung quanh tôi bỗng trở nên yên lặng và tăm tối. Tôi nhớ lại những gì Cáo từng nói với tôi, với bạn gái cũ của tôi. Cáo vẫn luôn là Cáo, đã nói là sẽ làm và làm chính xác từng câu, từng chữ. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Cáo không tìm cách "thế chỗ" bạn gái cũ của tôi sau khi chúng tôi chia tay, vì sao chúng tôi lại tình cờ gặp lại nhau sau khoảng thời gian dài đủ để người ta quên mất chính bản thân mình. Chẳng có sự trùng hợp nào ở đây, tất cả đều nằm trong sự tiên liệu của Cáo. Tôi đặt tay lên môi, cảm nhận chút hơi ấm sắp tan biến khỏi thế gian, thì ra đó là nụ hôn tạm biệt. Ông bảo vệ vẫn gà gật dù tôi đang đứng ngay bên cạnh. Tôi nhìn Cáo trong màn hình. Cô đang ngồi dựa lưng vào tường thang máy mà khóc ngon lành. Lần đầu tiên tôi thấy Cáo rơi lệ, vậy mà tôi từng nghĩ cô không bao giờ khóc. Tôi nhìn mãi cho đến khi cửa thang máy bật mở và cô khuất bóng khỏi màn hình camera. Mưa vẫn không ngừng rơi suốt đêm trắng.
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Còn gì để tiếc Sưu tầm Chẳng còn tiếc, chẳng mong chi nữa Giã từ nhau, về giữa cơn mưa Đường khuya phố vắng người thưa Bước chân cô độc nghe thừa đôi tay Thì thôi nhé hôm nay lời cuối Còn gì đâu để dối lừa nhau Qua rồi một môí tình đau Trả em kỷ niệm, nỗi sầu anh mang Lòng cô quạnh hoang tàn cho lắm Thì cũng thêm cay đắng hận tình Tin yêu bỏ lại hành tinh Anh ngồi diện bích thấy mình ngu ngơ Hai mươi năm anh chờ ngày đó Gặp lại em để ngỏ đôi lời "Tìm em tìm cả một đời Tìm em những chốn trùng khơi miệt mài" Có những lúc đêm dài không ngủ Nhớ về em không đủ ngôn từ Biết đâu là thật là hư Tưởng rằng người đó vẫn như thuở nào Gặp lại em nghẹn ngào khôn tả Em vẫn còn thon thả mình dây Nhưng tâm hồn đã dạn dầy Con tim chai đá chứa đầy dối gian Tội cho ta lang thang nửa kiếp Đành coi như là nghiệp đó thôi Cám ơn người, sáng mắt rồi Hồn ma năm cũ chôn vùi từ đây.
Chủ nhà kim nhà thơ+ nhà văn... đâu đi đâu rùi hổng biết.???? Thui đàng chúc sức khỏe , niền vui và hạnh phúc cho huynh Phúc Thịnh ở đây vậy. Xin cảm ơn.
Thanks Mụi hỏi thăm. Trừ mấy lúc ốm đau bệnh tật ra thì huynh vẫn phẻ hihi Mụi vẫn khỏe và Win đều chứ hỉ
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Cứ để người đi Sưu tầm Người đi, thì cứ để người đi Tiếc nuối hoài mong có được gì Ngày tháng ân cần nay hết cả Thời gian hương lửa trước còn chi Con đường tình sử giờ đôi ngả Kỷ niệm ngọt ngào được mấy khi Thôi nhé yêu thương ngần ấy nhé Niềm đau giữ kín lúc phân kỳ.
hihi, cóa ngừ hỏi thăm Anh ......em đỡ mắc công hỏi á Chanh thủ dìa Topic mừ hâm nóng nóa đi Anh. chớ Thơ dí chiện ngắn thì em mù mào hẽm phụ Anh được đâu á Giỡn thâu, mời Anh và Nangxuan cà phê
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Chờ đợi không cùng Sưu tầm Dù không hẹn anh vẫn mong em đến Cứ ngóng trông một ảo diệu bất ngờ Dáng ngập ngừng em bước qua khung cửa Để chuyện tình không phải chỉ là mơ Anh ngồi đếm từng giờ rồi từng phút Bàn chung quanh đã thay khách mấy lần Bao thuốc lá sắp vơi gần một nửa Cho đợi chờ như sương khói phù vân Em không bắt được lời tha thiết gọi Anh phát đi trên làn sóng siêu hình Tần số đó vì người không cảm nhận Thôi cũng đành mang tâm tưởng điêu linh Suốt một đời anh đi tìm ảo ảnh Chắc là điên nên không hẹn, cứ chờ Biết nơi đó có em nhưng chẳng đến Nên một mình trong quán nhỏ bơ vơ.
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Em!!! Đã lâu rồi, chúng mình chưa nói với nhau những gì nhung nhớ mang trong đáy lòng... Có thật là chúng ta đã quên nhau không. Hay chỉ là một lớp áo che phủ tấm lòng đắng cay. Thật ra có nhiều lúc anh cũng muốn tìm quên, để mong cho tâm hồn mình tìm lại phút yên tĩnh. Nhưng... khi cố quên thì lại càng nhớ thêm... Hôm nay tình cờ nghe bản nhạc Sầu lẻ bóng có những câu: "Người ơi khi cố quên là khi lòng nhớ thêm. Dòng đời là chuỗi tiếc nhớ. Mơ vui là lúc nghìn đắng cay xé tâm hồn... Lòng mình thầm nhớ dĩ vãng. Đau thương từ lúc vừa bước chân vào đường yêu..." làm anh lại nhớ đến chuyện tình của hai chúng ta... Em!!! Em biết không? có những đêm trăn trở, đối diện với bóng đen bao trùm cảnh vật. Anh thấy mình thật cô đơn... Anh thật sự mơ ước có em bên cạnh... Nhưng thực tế chỉ là mộng hão... Và em đã xa cách ngút ngàn. Trong bóng tối anh chỉ còn nghe được con tim mình thổn thức. Chợt cảm giác một làn nước nóng hổi đang trải dài trên má... Thì ra anh đã khóc... Khóc cho nỗi buồn của anh, của em và cho cuộc tình của chúng ta. Bây giờ thì anh chỉ muốn... TÌM QUÊN xiu tằm Anh sẽ quên những gì không muốn nhớ Khi dòng đời hai đứa đã buông xuôi Mai xa nhau xin chớ nói một lời Niềm nhung nhớ anh đây thôi ôm lấy Anh sẽ quên một mai mình thức dậy Tâm hồn anh đã chán ngấy niềm đau Bận bịu chi cho ngày tháng thêm sầu Thà quên hết như chưa hề quen biết Trả cho em những ân tình tha thiết Cõi lòng anh chai đá kể từ đây Yêu thương kia ngày đó đã đong đầy Anh trả hết cho tim mình trống rỗng Còn lại đây con số không vô vọng Chẳng gì buồn... chẳng tiếc nuối vu vơ Đời buôn tênh... chỉ còn lại câu thơ Và mộng hão bâng quơ làm dấu tích
đọc xong đệ xin chia sẻ nỗi niềm Vết Xưa Tác Giả: Đắc Tài Con đường thuở ta về Chiều mùa Thu lá đổ. Anh nghe còn bở ngở Một chút tình thân quen ...... Tìm về trong dĩ vãng Một hình dáng em yêu Ðường xưa của những chiều In gót giày kỷ niệm. Em có nhớ không em Anh một thời câm nín Em bao lần hờn dỗi Với những lời yêu đương. Những đêm mưa hò hẹn Chất ngất men tình cay Ngọt ngào thơ anh trải Ru nồng giấc em say ...... Ðôi ta trọn vòng tay Trong dáng nhỏ em gầy Cho nhau những nụ hôn Bờ môi ghì đắm đuối. Còn đâu đường xưa cũ Một thuở đã đi qua Ðời giờ đã hoang vắng Tình giờ đã chia xa. Con đường thuở ta về Chiều nay trên lối cũ Còn mình anh lê bước Trên từng nỗi cô đơn.