Hoa Phù Dung Ru em câu hát ngày xưa Đóa phù dung hỡi bây giờ nơi đâu ? Mười năm câu hát còn đau Vườn xưa hoang vắng lá nhàu bước chân. Người đi hứng gió bụi trần Cây phù dung đã mấy lần ra hoa Em về nhặt tháng ngày xa Nhặt thêm câu hát ươm qua nỗi buồn.
Hoa Phù Dung Ai đã ví kiếp phù dung cho bóng hồng vất vả, mà vẫn đứng giữa vườn nhắc nhớ những cảm thương. Hoa hữu sắc cũng là hoa vô sắc, dẫu đổi màu - không sắc khác gì nhau, bởi bao hỷ, nộ, ái, ố, thương đau, nào ai biết cuộc đời mình phía trước… Hoa phù dung (芙蓉花)còn có tên gọi khác là mộc phù dung, địa phù dung, tuý phù dung, mộc liên, để phân biệt với loài thuỷ phù dung là hoa sen, hoa súng… Danh pháp của phù dung là Hibiscus mutabilis, gần với loài thuộc họ Hibiscus là hoa mộc cận (Hibiscus syriacus - râm bụt), nên một số người đã nhầm hoa mộc cận với phù dung. Rõ ràng, tuy có cùng họ Hibiscus nhưng hoa mộc cận không đổi màu, còn hoa phù dung thì đổi màu ba lần trong ngày. Buổi sáng hoa phù dung trắng băng trong làn hơi sương, buổi trưa hoa như say nắng phớt hồng đôi má, buổi chiều hoa đượm hồng tỏa hết tinh anh và lặng lẽ rũ cánh khi hoàng hôn vừa tắt. Do đặc tính ấy, mà người ta ví phù dung với dòng chảy vô thường, chóng tàn phai của kiếp người. Phù dung thường được trồng ở chùa, và các nhà sư vẫn luôn ngắm hoa này để quán chiếu vô thường. Cũng có người không thích sự đổi màu của phù dung mà bảo đó là vẻ đẹp dễ nhạt phai của người con gái. Các nhà nho xưa quan niệm “tạo vật đố toàn”, “hồng nhan đa truân”, nên thường khi khát vọng hoá thân của đời hoa, dù đã dài hơn một giấc chiêm bao nhưng vẫn bị cho là bạc bẽo, ngắn ngủi. Lòng trời còn đổi thay như mây cuộn, mưa mù, huống hồ trách chi hoa trắng hồng cho hết nhẽ. Ai đã ví kiếp phù dung cho bóng hồng vất vả, mà vẫn đứng giữa vườn nhắc nhớ những cảm thương. Hoa hữu sắc cũng là hoa vô sắc, dẫu đổi màu - không sắc khác gì nhau, bởi bao hỷ, nộ, ái, ố, thương đau, nào ai biết cuộc đời mình phía trước… Thế nên, thiền sư Phù Dung mới nói: “Sống không thích thiên đường, chết không ngán địa ngục” (Sinh bất ái thiên đường, tử bất phạ địa ngục). Còn như vua Trần Thánh Tông thì bảo: “Sống như mặc áo, chết tựa ở trần” (Sinh như trước sam, tử như thoát khố). Mới Hay Mong manh là dáng muôn đời, Phù dung thoáng một bóng người xa xăm...
Anh chồng nọc mấy đứa con ra khảo: - Đứa nào lấy tiền trong túi của bố? Cô vợ nóng ruột đến can và nói đùa: - Sao anh không nghĩ là em lấy? - Mất như thế, chắc chắn không phải là em lấy! - Tại sao? - Bởi vì vẫn còn lại một ít. Ây Zaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa......
"Đừng trách mẹ Đừng trách cha Đừng trách người ta sao thay lòng đổi dạ Đừng trách cuộc đời không đủ rộng bao la. Đừng trách gió mùa xa Đừng trách lá nơi này sao cứ hoài rớt vội Đừng trách những con người đã một lần lầm lỗi Hãy tự trách mình sao không đủ thứ tha" (Sưu Tầm)
Cái hình này theo con mắt ...không chuyên của tớ,lại thấy ý tưởng và thời điểm chụp không hay 1.Một cái cầu dẫn vào nơi âm u,ánh sáng thể hiên sự tối tăm và bế tắc... Cái này chụp cảnh bùn về TY có khi hợp hơn chăng??????? 2.Mắt nhân vật nam thời điểm đó hình như đặt không đúng chỗ
mỗi người nhìn cái đẹp nghệ thuật khác hoàn toàn ko ai giống ai... miễn là khách thích là ok....hehe...ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn mà
Ừa..cảm nhận của mỗi người khác nhau..thế nên tớ nói theo cảm nghĩ và cách nhìn của tớ..Một người không chuyên mà...hihi..nhìu cái mình không đủ tầm để hiểu ấy chứ...vd điển hình...tranh trừu tượng
chít cha sao giống hình của cháu cbt wa vậy chú rể méc kính cận,cô dâu hơi lùn 2 ngừ làm chung cty fpt loạ nhỉ wa giống,mụi lấy hình ở đâu thế ta 2 ngừ nầy nhà ở quận gò vấp
Chài ơiiii!Sao lại đen hình đám cứi của tui post lên đây dzậyyyy! Mà sao nhìn tui trong hình xấu thía hỉ ????
Mổi nngười mắt thẩm Mỹ và sở thích khác nhau ko ai giống ai... Có nhnhững tấm ảnh ttuyệt vời về bố cục ánh sáng về cảnh Quang xung quanh mà khách ko thích... Chỉ lo nhìn về qquần áo ko thì cũng phải chịu.... Làm về nghề làm đđẹp là nghề làm dâu trăm họ ...