Qua xuân hỏi có gì vui Hoa đà úa rũ đâu cười với trăng Song thưa vọng ngắm cung Hằng Hỏi sao mai - trúc nhập nhằng nắng mưa
Kìa Nhạn Môn Quan biên ải xa Trường Thành mù mịt lệ hoàng hoa Chiêu Quân nàng hỡi sầu ly biệt Tuyết lạnh trời Phiên ngập cõi tà Từng giọt châu rơi hàng nối hàng Tỳ bà rải lệ Nhạn Môn Quan Yên Chi núi thẳm mờ nhân ảnh Lã chã Hồ Cầm Lạc Nhạn than Vận mệnh trên vai rời Hán quốc Quê hương nhung nhớ đã xa rồi Hồng nhan bạc mệnh ngàn năm tủi Lạnh lẽo nấm mồ oán hận rơi.
Có những câu chuyện chưa bắt đầu đã kết thúc Ôi! Những con ốc ngờ mãi chui rúc nằm đau Có những khi mắt lảng tránh chẳng nhìn nhau Sợ câm lặng biển sâu vỡ òa thành cuồn sóng Có những lúc muốn xà vào vòng tay nóng bỏng Xóa khoảng cách đại dương, thỏa ảo mộng điên rồ Có những đêm cô đơn cứ trỗi dậy nhấp nhô Lệ đắng xé chiêm bao chảy trào bờ mi mắt Có những chiều quắt quay khẩn cầu mưa nắng quyện Chuông an nhiên vọng về tê dại nguyện hồn ta.
Một giấc mơ thôi khép lại rồi Tim đời vẫn mãi một màu tươi Những nẻo tối tăm em chẳng với Xin người cất lại để đùa chơi. Một giấc mơ xanh lạ nụ cười Đỏ au màu ước nguyện chung đôi Tím ngắt nhớ nhung đêm lạc lối Cúc chờ vàng vọt đóa tim côi. Một giấc mơ thơ dại tuổi trời À ơi tình ngủ mộng tròn nôi Tiếng trẻ nô đùa ngày thơ thới Cùng vui mái ấm dịu mà ngời. Không thể cùng đi đến cuối đời Thì thôi xin thả giấc mơ trôi Chết lặng dòng sông chờ bão tới Bao giờ đời lại ngập nắng rơi?
Biển ơi! Sóng đánh xô cuồng loạn Đừng réo thêm chi nỗi đọan trường Mai thuyền rã mỏi trong dòng đắng Còn chút mặn nồng ướp luyến thương. Mây ơi! Sợi nhớ đang giăng võng Đừng vắt ngang sông những ánh nhàu Mai trăng sáng tỏ lui u bóng Còn chút loan giao nối mộng đầu. Mưa ơi! Tay chẳng tròn tay nắm Đừng rớt giọt buồn đẫm lá xanh Mai người về lại nhìn phố nắng Còn chút bâng khuâng biệt lữ hành. Gió ơi! Tình đã xa xôi lắm Đừng thổi âm thừa buốt tháng năm Mai ta thong thả trên đường lạnh Còn chút an nhiên lót chỗ nằm. Người ơi! Cuộc sống đa đoan quá Đừng vẽ ta toàn bích một màu Mai hồn có vỡ trong vô ngã Còn chút ơn đời vá mảng đau.
Xuân Đã trôi Qua miền mong đợi Ta chưa kịp tới Lỡ nhịp ...À ơi! Vụng Non Nông nỗi Con tim côi Cuốn chi vào lời đêm tối! Huyễn hoặc ... à ơi! À ơi Con tim thôi đừng nhói! còn gì khóc nuối... Một ngày hấp hối chẳng lời trăn trối... tình rơi!
Quăng sầu lăn lóc trên sân Không ai nhặt... Ta bần thần lượm lên Quăng sầu ra phố lênh đênh Lỡ làm cơn lụt bồng bềnh niềm riêng Đổi sầu muốn lấy bạc tiền Đời không giúp đỡ Lại phiền muộn nhau...
Đêm lạnh tàn canh rượu nhạt rồi Đèn thâu một bóng biết đơn côi Người đi vạn nẻo sầu luôn đọng Kẻ ở cô phòng lệ cứ rơi Trăng lặng, lòng ta buồn nức nở Sao mờ, tâm dạ khóc chơi vơi Chuyện xưa như nước hoài tuôn chảy Thì cứ để tình trôi mãi trôi --- Bấc khêu, canh lụng, nến tàn rồi Còn nỗi sầu giăng với cút côi Những tưởng bền duyên tình mãi thắm Ai ngờ rẽ nợ lệ hoài rơi Buồn thương thuở ấy còn đâu nữa Tiếc nhớ ngày xưa chẳng thể vơi Đông giá trở mình ru mộng vỡ Nỗi buồn cố vứt xuống dòng trôi
là đà say tỉnh trong men nghiêng nghiêng một nửa đường quen đi về chiều tàn bóng hắt u mê dặm trường chân bước tứ bề nhớ nhung...
Ta về ngang ngõ vắng Ôm cơn mưa hôm nào Dưới hiên nhà xưa vắng Gót hài ai lao xao Ta về ngang ngõ vắng Nghe ngày tháng chòng chành Trong cơn mưa ngày cũ Ấm lòng tiếng Em - Anh
Anh mồ côi vợ mấy năm nay Nhưng vẫn trinh nguyên như những ngày Óng ả thân tằm chưa bủa kén Chẳng màng sắc lá, nguyệt không say Trắng trong như đứa trẻ lên mười Sáng tửu chiều thi, có thảnh thơi? Gường rộng một mình, mưa lạnh lẽo Bám vào khói thuốc ngóc lên trời Mở phanh vạt áo, ngực buồn tênh Vàng cả mắt anh, vàng cả mình Gà trống nuôi con phơi phóng nắng Cảm cho thân phận mãi lênh đênh Anh về, chắc thấy bếp lìm im? Thiếu tiếng "anh ơi!" vọng trước thềm Di ảnh sững sờ hương khói nhạt Nặng của lòng anh khóc trước em...
Khuya rồi, tính toán gì em ơi! Lưng ngả giường êm cho khỏe đời Ở thế, tranh giành tay có tật Trong đời, chen chúc phổi không hơi Vụng suy nhưng đớn vài lần ác Trộm nghĩ mà đau mớ việc tồi Tiếng rớt đồng xu nghe cách cách Lòng anh day dứt lắm em ơi!
Ta mãi miết dật dờ mê tỉnh Trôi trôi hoài vô định mênh mang Đông qua xuân lại mùa sang Tìm gì trong đống hoang tàn nhớ quên