Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao nguời, mưa nào lên mấy vai, gió nào lên mấy trời. Người đi qua đời tôi, đường xưa đầy lá úa, Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lãng quên. Em đi qua đời anh không nhớ gì sao em?
Mùa thu thưa nắng gió mang niềm nhớ Trời chiều man mác buồn nát con tim Lệ tình đẫm ướt tà áo trinh nguyên Kỷ niệm êm đềm còn in trên giấy.....
Người ôm thương nhớ ra đi từ đấy Trời đày hai đứa vì thiếu tơ duyên Rừng còn thay lá tình vẫn chưa yên Thương chi cho lắm giờ cũng xa nhau
Người từ ngàn dặm về mang nỗi sầu Nhịp cầu ô thước hẹn đến mai sau Ngày dài nhung nhớ mình cũng như nhau Trên cao bao vì sao sáng Rừng vắng có bao lá vàng Là bấy nhiêu sầu.
Người đi hoa lá chết trong mùa nhớ Người về lặng lẽ tình vẫn bơ vơ Thà rằng chôn kín mộng ước xa nhau Quên đi cho hết một kiếp thương đau.
Lá thư này em gởi cho anh Còn vụng về còn ngu ngơ còn ngây thơ. Trang giấy như tình em người ơi! Em xa rồi buồn cứ chơi vơi. Vẫn cây cầu xóm cũ năm xưa Chiều hẹn hò đạp qua đây giờ ai hay. Chỉ có anh ngồi giữa lòng đêm Em xa rồi anh buồn mình anh.
Ngày nao đôi ta yêu nhau Bao mộng ước tương lai mai sau. Giờ em lang thang nơi đâu Có còn nhớ khi ta bên nhau? Tình anh yêu không gian dối Sao giờ anh vẫn đơn côi. Dòng lệ em tuôn rơi nhạt nhòa đắng môi Vì ngày xưa bên nhau lòng không bối rối.
Tôi quen biết anh giữa một đêm thật tình cờ Sân ga vắng thưa người và ngoài kia vẫn mưa rơi Tình chưa thành lời vì còn ngại tình gian dối Rồi ta đã quen nhau và cho nhau phút hẹn hò...
Còi tàu vang lên xé màn đêm thật hãi hùng Bên nhau phút giây này sợ ngày mai cách xa nhau Sợ câu tạ từ và sợ đường tình hai lối Thì tôi chỉ xin anh nếu yêu nhau nên thật lòng.....
Chuyện yêu đương thương thương nhớ lạ thường Đường tôi về đêm nay gió khuya lạnh buốt qua tim Ánh đèn thật buồn cô đơn càng rét mướt Nhớ người thật nhiều đành gọi thầm tên thôi....
Tôi theo lối xưa đến tận nơi mình hẹn hò Hôm nay phố đông người ngại ngùng tôi đứng trông anh Đợi qua từng giờ lòng càng bồi hồi xao xuyến Và tôi bước bâng khuâng vì chua cay lẫn thẹn thùng Trở lại sân ga đón tàu tôi về một mình Bao nhiêu ước mơ đầu chìm vào cơn nước trôi mau Tình yêu là mộng thành bọt bèo vào mây khói Tàu đêm vẫn âm u mà người tình vào thiên thu....
Lỡ yêu rồi làm sao quên được anh ơi Những đêm buồn nhìn về dĩ vãng xa xôi Đếm bao kỹ niệm là bao nhiêu tình Mà đành quên sao, anh giờ đành quên saỏ Tình mình hôm nao đâu ngỡ rằng chiêm bao Nhớ thương ôi là bao ?
Nhớ lúc anh giã từ chiều phai cuối trời Nhìn hoàng hôn rơi nắm tay em buồn khẽ nói Mình yêu nhau mãi suốt đời nghe anh Chiều kia sẽ vơi và màu hoa sẽ phai Tình ta sẽ không nhạt màu như nắng mai Mà đẹp như ước mơ....
Tiếc thay rằng thời gian không ngủ trên môi Lỡ xa rồi tình trường sẽ trắng như vôi Đã thương nhau rồi thì quên sao đành Một người đêm thâu mong một người nơi nao Còn gì cho nhau hay chỉ là thương đau Khắc ghi vào lòng nhau ?
một xóm nghèo ven sông có con đò tên là đò bến hạ. một gái nghèo đoan trang, nhan sắc nàng như là một đoá hoa. nhà vốn nghèo cho nên, sớm xa lìa sách đèn cùng mái trường. ngày ngày ra bến giúp mẹ đưa đò. bến hạ đưa đò, gái đẹp đưa đò. ngay tiếp ngày trôi qua biết bao người qua đò sông bến hạ, nhiều khách đò ngây ngô hay trách nàng sao đò lại chóng qua. nhiều trai ba hoa ý như là thoáng nàng dùng phép lạ. mà nàng đâu biết sắc đẹp làm mắt mờ. thấy đẹp quên giờ, gái đẹp đưa đò.
nhiều anh chang khoe khoang chiếm tim nàng nhưng nàng nao đáp tình. vì tấm lòng băng trinh, ai đã nguyện trao người thơì chiến chinh. đoàn anh hùng sang sông trái tim nàng trao về một bóng hình. một người lính chiến đánh giặc quên mình. lính trận chân thành, lính trận chung tình. đời hồng nhan ai có biết không, đời gian nan là kiếp má hồng. đời hồng nhan nên nước mắt tuôn, nhiều gian nan và lắm đau buồn.
Từ khi mất nhau rồi tim tôi thành sỏi đá Đêm đêm chập chờn trong giấc ngủ Nghe hồn như giòng suối trôi vào khoảnh vắng hư vô Vết thương trong hồn đã như khô Người ơi mấy ai ngờ ra đi rồi là hết Ra đi là vùi chôn tất cả Chôn vùi đôi hình bóng nhân tình sớm tối bên nhau Những đêm tâm sự tay gối đầu....
Ai, ai bảo thời gian không biến đổi Khi thề nguyền trăm năm vẫn yêu tôi hỡi người ơi Ai, ai cầm tay tôi mãi không rời Ôi lời nói ngọt ngào trên đầu môi Tôi, tôi hiểu thời gian như cánh nhỏ Chim trời một khi khôn lớn bay đi với mộng mơ Tôi, tôi hiểu xưa tôi quá tin đời Nên giờ sống lẻ loi....
Còn đây lá thư tình mang theo làm hành lý Tôi xin bằng lòng ôm nỗi khổ Ghi vào trong nhật ký như là vết tích yêu đương Bước đi âm thầm với phong sương Và xin cảm ơn người bao nhiêu chuyện lừa dối Nhưng khi người đành tâm chối bỏ Ân tình tôi còn giữ như một thoáng nắng mong manh Chút hương kỷ niệm hai đứa mình....