NẾU ANH ĐỪNG HẸN ( BOLERO ) Lỡ yêu rồi làm sao quên được anh ơi Những đêm buồn nhìn về dĩ vãng xa xôi Đếm bao kỷ niệm là bao nhiêu tình Mà đành quên sao, anh giờ đành quên sao Tình mình hôm nao đâu ngỡ rằng chiêm bao Nhớ thương ôi là bao? Nhớ lúc anh giã từ chiều phai cuối trời Nhìn hoàng hôn rơi nắm tay anh buồn khẽ nói Mình yêu nhau mãi suốt đời nghe em Chiều kia sẽ vơi và màu hoa sẽ phai Tình ta sẽ không nhạt màu như nắng hoa Mà đẹp như ước mơ. Tiếc thay rằng thời gian không ngủ trên môi Lỡ xa rồi tình chừng sẽ trắng như vôi Đã thương nhau rồi thì quên sao đành Một người đêm thâu mong một người nơi nao Còn gì cho nhau hay chỉ là thương đau Khắc ghi vào lòng nhau?
EM VỀ MIỆT THỨ Hò ơi .... má ơi đừng gả con xa chim kêu vượn hú chứ chim kêu vượn hú biết nhà má đâu Từ ngày xa đất Tiền Giang Em theo anh về xứ Cảnh Đền Muỗi kêu mà như sáo thổi Đĩa lềnh tựa bánh canh Em yêu anh nên đành xa xứ Xuôi ghe chèo miệt thứ Cà Mau Gió lao xao thổi vào mái lá Như ru tình cô gái Tiền Giang Yêu quê hương thương miền cổ thổ Vấn vương tình đất tổ quê cha Đêm đêm ra đứng hàng ba Trông về quê mẹ lệ sa buồn buồn À à ơi Bông bần rụng trắng bờ sông Lấy chồng xa xứ khó mong ngày về Xa xưa con ở dựa kề Bên ba mà bên má vỗ về ca dao Má ơi đừng gả con xa Chim kêu mà vượn hú biết nhà má đâu Sương khuya ướt đọng giàn bầu Em về miệt thứ bỏ sầu cho ai
ÁO MỚI CÀ MAU Nghe nói cà mau xa lắm Ở cuối cùng bản đồ việt nam Ngại chi đường xa không tới Về để nói với nhau mấy lời Xuôi máy chèo sông ông đốc Đêm trắng kịp tới chợ cà mau Xuồng ghe ngày đêm không ngớt Người cà mau dễ thương vô cùng Về cái nước, đầm dơi Nghe ai ru câu ơi hời Thương em đừng để duyên lỡ thời Tội nghiệp ghê nghe sắc se con tim tôi Chừng nào về năm căn Nhớ nhau qua lại cũng gần Một lần về u minh Nghe muỗi kêu nhớ rừng cà mau Mai mốt cà mau em lớn Tuy út mà "sửa soạn" đẹp hơn Cà mau đường đi không khó Mà chỉ khó có sông vắng đò Em đứng mình em một hướng Duyên dáng mời khách lạ ngàn phương Cà mau mặc thêm áo mới Về cà mau là thấy thương em rồi