Dạ, ai cũng nói em vậy hết haha. Dạ, anh biết k, đôi khi ai đó thấy ĐH lang thang trên phố, đứng ngắm một bức tranh hay che tay đứng nhìn một ngọn nắng, cứ tưởng là chơi, nhưng đó là những lúc trí óc của ĐH đang loay hoay với đề tài mà mình đang suy tưởng đó, haha Dạ, anh nghĩ coi, nhìn thấy một ánh nắng, một giọt mưa hay một người con gái trên đường, trong ĐH có thể bỗng vỡ vạc những cảm giác cuối cùng ập đến, khơi mở, hoàn thiện cho một cái mới, mà muốn được như vậy ĐH phải làm một chứng nhân của nắng mưa, của sáng chiều, sớm tối. Cho nên, những cái tưởng chừng lặng lẽ đó đầy sức sống và ban tặng cho ĐH vô vàn những điều sâu sắc đó anh. P/s : mà quan trọng là trí óc có ý tưởng lạ. Haha
Dạ, Mô Phật. ĐH thật sự không thể nói gì khác cho những vấn đề khác hơn. Bởi một lẽ đơn giản là ĐH chỉ có những mối tình lãng đãng, khói sương, hoàn toàn không có gì cụ thể. Mà ngày xưa, dường như cả thế hệ ĐH là như vậy, yêu một mái tóc, một dáng hình, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy mặt nhau, thấy em qua khung cửa sổ là cả ngày thấy vui. Có khi đạp xe sau lưng em mà em không biết mình là ai, vẫn thấy vui như thường. Haha