Dạ. Đâu có đâu anh Dạ. Đêm hôm qua ĐH đọc cho xong cuốn sách đến 1 giờ khuya thì xong. Dạ. Đọc xong thì buồn. ĐH buồn theo từng nỗi tuyệt vọng. Dạ. Buổi trưa Tuy Hòa trời âm u, có nắng rất mỏng Dạ. ĐH tình cờ đọc được cuốn Những cặp kính màu của Võ Đình Cường. Cuốn sách viết đã lâu. Giọng văn đã xưa nhưng tình tiết buồn đến vỡ mật. Dạ. ĐH hiểu cái ý nghĩa về tình yêu của một người con gái bao giờ cũng dễ thương, cũng nồng nàn và cũng buồn. Trong cuốn truyện có hai người con gái, một Huế và một Hà Nội. Cuối cùng thì không còn ai và Lạc đã xót xa nhận chịu những mất mát đó với một hư vô nặng nề trùm lên đời sống. Mọi người đã không ai hiểu ai. Mọi người đã nhìn nhau qua một cặp kính màu. ĐH đã buồn khi đọc chứ đâu có gì đâu anh.