Góc Nhỏ ✿ ♪♫ ❤ Vườn Thơ Và Nhạc ❤ ♪♫ ✿

Thảo luận trong 'Box Thơ & Nhạc - Ảnh & Clip' bắt đầu bởi hugolina, 29/11/10.

  1. Thuky_369

    Thuky_369 Thần Tài Perennial member

    hic, huhu :SugarwareZ-034::SugarwareZ-034::SugarwareZ-034:...bớ làng nước ơi có kẻ kiếm chuyện chui kìa, hic hic...có ai hok cứu chui với...
     
  2. Thuky_369

    Thuky_369 Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Thơ:
    Anh Đến Giữa Đời Em
    Anh đến giữa đời em

    Như cơn mưa rào đầu, bất chợt

    Như là ngẫu nhiên, như là hẹn trước
    Như bao nhiêu cái có thể trong đời

    Khi nửa - đời - mình còn thiếu vắng trong tôi

    Bao khao khát, bao kiếm tìm mải miết

    Một trí tuệ thông minh, một trái tim cuồng nhiệt
    Một mẫu hình lý tưởng khắt khe

    Hồn lang thang phiêu lãng cuối trời xa
    Mắt mơ màng những nên thơ, huyền thoại
    Gửi khắp đó đây: một chút dỗi, một chút hờn,
    một chút buồn, chút nhớ
    Bóng hình ai trong ảo giác đơn cô

    Anh đến giữa đời em, như trận gió
    không ngờ
    Làm đảo lộn những gì em vốn có
    Bao triết lý thơ ngây nhuốm màu sách vở
    Bao ước vọng cao xa em mê mải kiếm tìm

    Nửa cuộc đời em đang ở trong anh
    Khi em nhận ra mình, mọi triết lý bỗng trở thành xa lạ
    Anh - một mình chan hòa trong tất cả
    Nỗi buồn, niềm vui, khát vọng ước mơ

    Với em, anh là cả nguồn thơ
    Bình dị sáng trong giữa cuộc đời rất thực
    Không ồn ào, chẳng nhiều thề ước
    Anh đã là tất cả của yêu tin
    Anh đã là một - nửa - của riêng em!
     
  3. Thuky_369

    Thuky_369 Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
    Thơ:
    Đứng Trước Biển
    Đứng một mình trước biển anh ơi!

    Biết nói gì với ngàn con sóng vỗ
    Trời bao la, thênh thang nhiều nổi nhớ
    Và em biết kể thế nào cho cát trắng cảm thông

    Tình yêu mình như dã tràng se cát biển đông
    Như hoàng hôn cuối chân trời nắng tắt
    Hải âu bay cũng đem lòng se thắt
    Trước bọt biển vào bờ bị sóng ụp ra xa

    Đứng trước biển trầm lắng mọi bài ca
    Em chẳng dám cô đơn cùng nổi nhớ
    Sợ biển hờn trách tình yêu dang dỡ
    Rồi có đứa thất tình tìm tới biển làm thơ

    Giọt lệ nhòa, nhoè hết những giấc mơ
    Em lặng lẽ theo biển trời yên ả
    Tự tay đắp lâu đài, nào hay con sóng ngã
    Tinh nghịch cuộn tròn mang hạnh phúc rời tay

    Hàng phi lao chao nghiêng cùng cánh gió lắt lay
    Biển về chiều tím lung linh huyền ảo
    Trăng nhô cao khỏi rặng dừa khoác áo
    Tà nguyệt bạch nào làm ngơ ngác hồn em

    Biển rì rào, biển bỏ quên dịu êm
    Mà xôn xao trước tình em nóng bỏng
    Nhớ dáng người ở bên kia đại dương sâu rộng
    Không biết giờ này có đứng trước biển...
    Nhớ em!

     
  4. navado

    navado Thần Tài Perennial member

    Anh kiếm chuyện hùi nào nà?:banana:chị tại tức cảnh sinh tình mừ thơ hay nó nhập tâm hí hí ! bớ làng nước có ai cưú ngừ chẹp hem? - đóa anh la giùm em lun rầu nhớ ! :banana:
     
  5. Thuky_369

    Thuky_369 Thần Tài Perennial member

    trời ơi, lâu lâu em mới hứng post thơ mừ, tức cảnh sinh tình cái nổi gì chứ, bó tay!
     
    Tiểu Phi, Mục Tử and navado like this.
  6. Mục Tử

    Mục Tử Thần Tài Perennial member



    [​IMG]

    Khóc đi em ...

    Hãy khóc đi em đừng giấu trái tim mình
    Đau đớn lắm phải không ? Chiều vừa đi qua ngõ
    Nắng cuối cùng tìm điều gì trong cỏ
    Hay cũng buồn giấu nuối tiếc xa xôi.

    Hãy khóc đi em để còn tìm được chút bình yên
    Dẫu nhỏ nhoi - là tất cả anh và yêu thương ấy
    Giếng có sâu - đợi nước trong sẽ nhìn thấy đáy
    Thành kỷ niệm rồi, xa cách nhiều vẫn có một niềm tin.

    Hãy khóc đi em, làm sao được lãng quên ?
    ( Biết chẳng thể nên dối lòng đành vậy )
    Cơn bão đi qua cứ dày vò nhau mãi
    Nước mắt rơi thành bài hát cho anh.

    Hãy khóc đi em, đừng ném mình trong bóng đêm
    Trốn trong đó và thấy mình bé nhỏ
    Em dám yêu bằng từng hơi thở
    Hơi thở cho anh và hơi thở cho em.

    Hãy khóc đi em cho nỗi nhớ thành tên
    Buồn không đủ bởi yêu thương nhiều quá
    Phố vẫn thế, ngác ngơ và xa lạ
    Dẫu thêm một người vẫn chống chếnh một bên.

    Hãy khóc đi em, không tiếc vì đã trao cho anh
    ( Chỉ đơn giản bởi vì em muốn khóc)
    Anh đi qua em lặng im và chân thật
    Chiều cũng buồn khi nắng dần qua ...

    ----------------------------------------------------(Sưu tầm)

     
  7. navado

    navado Thần Tài Perennial member

    :126:Thui hem chém gió nữa anh đi ngủ đây bye tưng
    chúc tưng ngủ ngon-----------khì khì :120:
     
    Tiểu Phi, Mục Tử and Thuky_369 like this.
  8. navado

    navado Thần Tài Perennial member

    :126:thật tình em ko thuộc trường phái trừu tượng
     
    Tiểu Phi, Mục Tử and Thuky_369 like this.
  9. Thuky_369

    Thuky_369 Thần Tài Perennial member

    Anh Na phải bắt chước anh TP như vầy nà, yêu thơ, lãng tử một chút chứ con trai gì...hết nói nỗi luôn, hihi,...Thanks anh TP nhiều, bài này em thích lắm!
     
  10. Thuky_369

    Thuky_369 Thần Tài Perennial member

    ok, pp anh, chúc anh ngủ ngon!
     
  11. Thuky_369

    Thuky_369 Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Thơ:

    Điều em muốn nói với Anh
    Em muốn nói với Anh những điều em giấu kín.
    Về một cuộc đời đầy bão giông
    Buồn vui cay đắng là duyên nợ
    Chỉ mình em thôi cánh hoa tàn.

    Em muốn nói với anh về một bài hát.
    Lắng nghe hồn người qua câu chữ lời thơ.
    Nốt trầm sâu lắng lòng vương vấn
    Như nỗi nhớ ai sóng cuộn trào.

    Em muốn nói với anh về một nỗi buồn.
    Không đo bằng thời gian không đo bằng nước mắt
    Đọng lại cho em chỉ là kỷ niệm
    Chỉ là nhớ là thương khắc khoải đợi chờ.

    Em muốn nói với anh về một giấc mơ
    Có loài hoa không cần ánh mặt trời
    Vẫn dâng đời từng cánh hoa nhỏ bé
    Dẫu hiểu rằng chết rồi đâu có được hồi sinh

    Rất nhiều điều em muốn nói cùng Anh
    Sợ lời thơ không chở được nỗi khao khát
    Sợ tình người như nắng chiều phai nhạt
    Chỉ mình em thôi lạc một lối về.
     
  12. phocao

    phocao Thần Tài Perennial member

    [​IMG]




    NGƯỜI CON GÁI SÔNG XƯA

    * Nhớ lại thời chiến sĩ qua làng



    Sông Hồng chảy muôn năm vẫn đỏ
    Bãi ngô non xanh gió chân mây
    Người con gái anh gặp thời chiến sĩ
    Cái buổi qua làng lâu bấy đến nay.

    Một làng bé quanh con nước lớn
    Với quê hương thầm dịu thuở chiến tranh
    Lòng thôn nữ như vầng trăng tỏa sáng
    Lại trở về man mác trái tim anh.

    Làng em lũy tre xanh bất tử
    Mới gặp một đêm mà...đã thấy thương thương...
    Bóng nhìn anh mắt theo giờ còn biếc
    Như phù sa cứ bồi mãi khôn cùng.

    Lá tre rụng bao mùa trôi dĩ vãng
    Và quê em...đời sống có nâng cao?
    Người năm ấy, em ơi! Giờ tóc trắng,
    Đang bồi hồi thao thiết...giữa trăng sao...

    Người con gái sông xưa, ơi có biết!
    Một thời trai bão táp cuộc hành quân...
    Đêm thành phố nhớ em buồn da diết
    Em bây giờ có hạnh phúc không em ?

    Phạm Ngọc Thái
    1995



    [​IMG]
    [​IMG]



    Tôi không còn nhớ tên em, nhưng hình ảnh em từ đôi mắt tới dáng hình thì tôi vẫn còn man mác nhớ. Đó là vào một buổi trong những tháng năm còn chiến tranh, đơn vị của chúng tôi hành quân qua một ngôi làng nhỏ ở bên ven sông Hồng. Thuở ấy tôi mới chỉ là một anh chiến sĩ binh nhì chưa đầy hai mươi tuổi:

    Sông Hồng chảy muôn năm vẫn đỏ
    Bãi ngô non xanh gió chân mây
    Người con gái anh gặp thời chiến sĩ
    Cái buổi qua làng lâu bấy đến nay.

    Chúng tôi đã dừng lại nghỉ tại làng và "tổ ba ba" của tôi được bố trí ngủ ở nhà em. Tối đó tôi ngồi nói chuyện với em khuya lắm, trong một mái bếp xóm quê. Bên bếp lửa bập bùng...khuôn mặt em tươi trẻ, người em đậm đà, tiếng nói cũng nhỏ nhẹ dễ thương. Nhìn nhau bên bếp lửa, đôi mắt em ánh lên trong sáng lạ thường. Bên em lòng tôi không khỏi dấy lên những cảm xúc bồi hồi...

    Phía trước của người chiến sĩ là chiến trận. Chỗ đứng của người chiến sĩ là nơi còn đang trong bom đạn. Yêu thương đến mấy thì cũng phải dứt áo mà đi…để không bao giờ còn gặp lại. Mối tình đời lính chớp nhoáng của tôi chỉ vẻn vẹn có vài tiếng đồng hồ như thế ! Ấy vậy mà mấy mươi năm chiến tranh qua lâu rồi, tôi cũng đã quên đi nhiều thứ… nhưng hình ảnh về người con gái thì tôi vẫn còn nhớ mãi:

    Lá tre rụng bao mùa trôi dĩ vãng
    Và quê em... đời sống có nâng cao?
    Người năm ấy, em ơi! Giờ tóc trắng,
    Đang bồi hồi thao thiết...giữa trăng sao...

    Để rồi vào một đêm buồn thành phố - lại nhớ về những kỉ niệm ngọt ngào của thời xa, tôi đã cầm bút viết bài thơ Người Con Gái Sông Xưa này !


    (Thơ cũng như lời bình đều trích theo nguyên bản của Tập thơ
    RUNG ĐỘNG TRÁI TIM - NXB Thanh niên 2009)

    Ai muốn xem TUYỂN THƠ ĐẠI BÀNG độc đáo của Phạm Ngọc Thái
    thì mở website (vnthuquan.net - trang Diễn Đàn -
    Mục Tác giả Người Việt), hoặc nháy chuột vào link dưới đây:

    http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=185724

    .
    [​IMG]
    Nhà thơ Tự do - Hà Nội




    TIẾNG RÚC CHIM ĐÊM


    Những tối trăng ngời...dưới ánh sao khuya...
    Anh vẫn đắm mình về phương ấy
    Những câu thơ như ngôi sao bùng cháy
    Và cuộc chia ly đã hoá cánh buồm...




    Con chim đêm rúc mãi ngoài cây
    Nó nói gì không biết ?
    Chắc con mái ham nơi vui thú khác
    Đã không về !...con trống gọi suốt đêm.

    Chim gọi đàn - Anh gọi tên em
    Năm tháng, nắng mưa, non ngàn, bão tố
    Có lẽ nào em không về nữa
    Để hồn anh hoang mạc, bơ vơ.

    Đã xa rồi! Mùa dĩ vãng trăng mơ…
    Đời vui vẻ cuốn theo dòng gió bụi
    Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại
    Thành quách loài người em thiêu trụi thành tro!

    Ngàn năm xưa cho tới bây giờ
    Ta muốn hỏi đến muôn đời sau nữa:
    Mọi giá trị vĩnh hằng , nếu có
    Sẽ là gì? Khi thiếu vắng em ta!...

    Con chim đêm run rẩy bóng xanh già
    Anh bổi hổi một thời qua vọng lại...
    Và tất cả đã trở thành trống trải
    Sao em lại phụ bạc tình, con mái thương yêu?

    Phạm Ngọc Thái
    11/11/1993




    Trong đêm tiếng con chim nào đó kêu xé lên, rồi nó rúc từng hồi thảm thiết. Con chim đang có nỗi gì? Một tiếng kêu lẻ bóng, cô đơn giữa khoảng không vắng lặng:

    Con chim đêm rúc mãi ngoài cây
    Nó nói gì không biết ?

    Mới chiều đó chúng còn có đàn, có đôi...và nhà thơ nào đó đã viết :" một tiếng chim ca sáng cả rừng" - Nhưng đó là tiếng chim ca chào bình minh buổi sớm, nó đã trở thành thông lệ theo bản năng véo von của loài chim sau giấc ngủ một đêm dài. Đằng này, Tiếng Rúc Chim Đêm (TRCĐ) là tiếng kêu phát ra từ trái tim đau đớn của con chim:

    Chim gọi đàn - Anh gọi tên em
    Năm tháng, nắng mưa, non ngàn, bão tố

    Tiếng chim gọi người yêu náo động vào trong tâm trạng của nhà thơ! Tiếng nó khắc khoải, rền rã vượt qua cả không gian, thời gian, năm tháng, nắng mưa, non cao, rừng rậm...trở thành tiếng vọng tình yêu của cả loài người:

    Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại
    Thành quách loài người em thiêu trụi thành tro!

    Ý nói về sự sống muôn đời của con người: Tình yêu là ánh sáng, là ý nghĩa của sự tồn tại. Mọi giá trị thế giới sẽ không có gì cả, nếu không có tình yêu trai gái! Ở đoạn thơ đầu - cái tiếng rúc con chim trống như nỗi lòng cô quạnh của người con trai:

    Chắc con mái ham nơi vui thú khác
    Đã không về!...con trống gọi suốt đêm.

    Cái đêm đó không hiểu vì sao con mái không về? Hay nó đã bỏ đi theo người tình khác ? và con chim đực cứ gọi, gọi mãi trong vô vọng. Cũng nỗi lòng đó, đứng trên thềm nhớ của không gian mênh mông, nhà thơ đã nhớ về em:

    Đã xa rồi! Mùa dĩ vãng trăng mơ…
    Đời vui vẻ cuốn theo dòng gió bụi

    " Dĩ vãng trăng mơ..." là mơ trong bóng trăng xưa. Tuy nói "mùa dĩ vãng" nhưng đó chỉ là những khoảnh khắc tươi đẹp đã vụt qua, còn lại trong hoài niệm. Hai câu thơ ấy trải ra trong đời cuốn đi theo chiều gió: Cuộc sống không chỉ có những năm tháng sung sướng, hạnh phúc bởi tình yêu? Mà còn là một vòng cát bụi cuộc đời. Như bóng mây bay qua - Người con trai chỉ còn biết đứng trên bờ của nỗi khát vọng dày vò, khắc khoải, đã xa rồi, xa mãi không bao giờ trở lại:

    Có lẽ nào em không về nữa
    Để hồn anh hoang mạc, bơ vơ

    Nói tiếp về đoạn thơ ba , nó đã được tạo nên từ hai mảng màu: Từ cõi trăng mơ...đến dòng cát bụi - là một mảng "màu đời"! Chất liệu lấy ra từ trong sướng khổ, bèo dạt mây trôi, với bao vật vã tháng năm của cuộc đời. Còn mảng màu thứ hai, ý thơ nhảy vọt lên thăng hoa để bao quát cả bể thế thái nhân tình:

    Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại
    Thành quách loài người em thiêu trụi thành tro!

    Mặt sau ý nghĩa nhân bản của tình yêu - mặc nhiên nó phủ định cả chiến tranh, tội ác...của những kẻ ham muốn làm bá chủ xây lên bằng quyền lực? Sự thánh thiện đã tạo lập nên trong đoạn thơ này là ở lý đó! Nó đâu có dừng lại chỉ ở lòng đam mê trai gái thông thường? Thực ra nó đã phủ nhận , phủ nhận và phủ nhận sự tồn tại của thế giới con người như ngày nay: khi mà cái ác cứ ngày một tràn lan nhiều lên! Như nhà văn Nga Ai -Ma-Tốp đã từng cảnh báo về con người hiện đại, trong tác phẩm "đoạn đầu đài" nổi tiếng một thời của ông rằng: con người còn ác hơn con sói! Nó tôn sùng sự thiêng liêng của ái tình! Cho dù ái tình đó còn mang tính thế tục hay nhuốm màu sắc bản năng, để sang đoạn thơ thứ tư đã triết lý:

    Ngàn năm xưa cho tới bây giờ
    Ta muốn hỏi đến muôn đời sau nữa

    Nội chiến nước Nga để làm gì? Thế giới I, Thế giới II và còn đe doạ cả Thế giới III nữa, để làm gì? Người trinh nữ (nói theo hình tượng) chẳng phải là vẻ đẹp thần thánh nhất, ngôi miếu thờ thiên đường nhất hay sao? Cuộc đời chỉ yêu! Con người chỉ yêu! Thế giới chỉ yêu!...có hơn không?

    Mọi giá trị vĩnh hằng, nếu có
    Sẽ là gì?...khi thiếu vắng em ta!

    Không là gì cả, tất cả là vô nghĩa! Triết lý thế đấy : và đó chính là “đạo” của thi ca! Đến đây trước khi bình vào đoạn cuối, tôi muốn bay qua vài áng thi xưa có bóng chim trong thơ:

    Bà Huyện Thanh Quan (BHTQ) đã viết một bài thơ vào hàng mẫu mực của niêm luật thơ đường - "Qua Đèo Ngang tức cảnh":

    Bước tới Đèo Ngang nắng xế tà
    Cỏ cây chen đá lá chen hoa
    Lom khom dưới núi tiều vài chú
    Lác đác bên sông chợ mấy nhà.

    Bốn câu thơ đầu này mới là sự vịnh cảnh thuần tuý, chưa tạo thành một áng thi đặc sắc. Nhưng đến hai câu 5-6:

    Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
    Thương nhà mỏi miệng cái gia gia

    Thì sự tả cảnh vật giờ đây đã hình tượng hoá, thể hiện cả tâm tư, tình cảm của lòng Bà : Tiếng con chim quốc quốc nỉ non kêu, gọi rạc cổ họng suốt mùa hè rồi chết! Còn con gia gia lại chu lên giữa chốn đèo hoang vu...bên nỗi lòng quạnh vắng của kẻ xa nhà. Bà Huyện xao xiết chạnh nhớ về thôn hương mà hiu hắt buồn. Truyền kể lại rằng : BHTQ không chỉ là một phụ nữ đoan thục đảm việc nhà, còn rất giỏi giang giúp ông Huyện xử nhiều vụ kiện tụng chốn công đường lo toan việc nước - Thì đến đây, tiếng của con quốc quốc và gia gia ấy vào thơ Bà mang đầy âm hưởng nỗi lòng người. Chúng kêu mãi, kêu mãi... Tình người, cảnh vật hoà nhau giữa chốn đèo mây được reo hạ bằng câu thơ kết tuyệt bút:

    Một mảnh tình riêng ta với ta

    Bởi vậy - tuy chỉ tức cảnh nhưng bọc chứa bao nỗi đầy vơi… tình thi đã trở thành nổi tiếng !

    Nguyễn Khuyến đã viết ba bài thơ về mùa thu (Thu vịnh, Thu điếu, Thu ẩm) - Bài mà tôi muốn nói tới (có tiếng chim kêu trong thơ) là Thu vịnh:

    Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao
    Ngõ trúc lơ phơ gió hắt hiu
    Nước biếc trông như tầng khói phủ
    Song thưa để mặc bóng trăng vào

    Một bậc danh nhân ẩn sĩ nhàn tản, ngẫm cảnh mà vịnh thơ. Bốn câu thơ đầu của bài Thu Vịnh này thực cũng chưa có gì độc đáo, nhưng sang đến hai câu 5-6 mới là hai câu thơ hay:

    Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái
    Một tiếng trên không ngỗng nước nào?

    Vốn dĩ bản sắc thanh tao, không thể hoà vào chốn quan trường nhiễu nhương gian thần tiểu nhân đắc chí, Nguyễn Khuyến đã từ quan về quê ở ẩn. Song phải sống những năm tháng hắt hiu, buồn tẻ, chôn thân phận mình nơi thôn dã... lòng ông không khỏi những ngậm ngùi cảm hoài và nuối tiếc: Có tài sức mà không được mang ra phụng sự quốc gia, không được cùng nước non tung hoành cho phỉ chí - Chính hai câu thơ đó trong Thu vịnh đã toát bật lên nỗi lòng dày vò xa xót ấy của ông.

    Nghe tiếng con chim ngỗng bay qua kia thì buông ra một câu hỏi: Con ngỗng đang kêu đó là ngỗng của nước nào? Hỏi thế chứ...chả quan tâm, chả để làm gì! Rồi nhìn những chùm hoa trước giậu nhà lại nở...thì nó cũng như hoa năm ngoái, năm xưa thôi -tàn rồi lại nở. Người khác chi cánh bèo trôi theo thời gian cuộc đời, rồi năm tháng lụi tàn đi. Vậy là cả cảnh hoa nở cùng tiếng con chim ngỗng kêu : hai câu thơ liên kết với nhau để nói lên một khối đời trắc ẩn, nỗi lòng buồn chán vô vi.

    Cảnh hoạ mà ẩn đầy nội tâm, tình thơ da diết máu tim. Chỉ tiếc là đến cuối bài ông lại rời khỏi cảnh thu để kết bằng hai câu tự thán:

    Nhân hứng cũng vừa toan cất bút
    Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào

    Ông Đào ở đây tức là ông Đào Tiềm đời nhà Tấn, đỗ đến bậc tiến sĩ song cũng chán cảnh cung đình, treo ấn từ quan lui về ở ẩn. Tuy hai câu kết ấy cũng biểu hiện một mối tâm sự của nhà thơ...nhưng đã lệch khỏi van tuyến đối với một bài thu vịnh, nên chưa hay được bằng bài Thu Điếu của Ông.

    Sở dĩ Thu điếu (tức là câu cá mùa thu) trở thành nổi tiếng bởi vì: Sau khi đã lang thang tả cảnh xóm trúc quanh co, lá vàng bay vèo trước gió, cùng với mây trời thì xanh lơ lửng v.v...Tác giả vẫn quay về với cảnh tình câu cá đêm thu, để hạ bằng hai câu kết thật hay:

    Tựa gối buông cần lâu chẳng được
    Cá đâu đớp động dưới chân bèo

    Sống động và rung rinh. Nó gợi mở không chỉ là cảnh cá đớp dưới ao, mà chính cả lòng người đang bồn chồn xôn xao trong đó.

    Giờ xin lại trở về với bài Tiếng Rúc Chim Đêm - Ta hãy đọc đoạn thơ cuối cùng:

    Con chim đêm run rẩy bóng xanh già
    Anh bổi hổi một thời qua vọng lại
    Và tất cả đã trở thành trống trải
    Sao em lại phụ bạc tình, con mái thương yêu ?

    Con chim trống vẫn run rẩy cất tiếng kêu rúc lên trong vòm xanh. Trên bờ bến nhân gian, tiếng gọi của con chim ấy còn vọng mãi vào những năm tháng xa xôi vô cùng, vô tận kia - Như anh gọi em, như chàng gọi nàng...

    Có thể sau đó con chim mái đã quay về và nó thanh minh với con chim trống rằng: Con mái nó không phụ tình! Chỉ bởi cuộc sống ngày nay kiếm miếng ăn khó khăn quá nên đã phải đi xa rồi bị lạc, lỡ đêm không về kịp được. Rồi nó hờn giận với con chim trống: đã không thông cảm cho nỗi khổ nhục của nó thì thôi, lại còn buông ra những lời oán trách nghĩ xấu cho nó? Thật là không phải lối!

    Tiếng Rúc Chim Đêm là một bản tình ca, nó đã đưa tình yêu lên tận đỉnh tháp cao xa của loài người - khi mà các chủ nghĩa cùng chính trị thế giới đều rơi vào sự bế tắc, không giải thoát nổi... đã không thể đưa được cái phần bản chất cuồng dã của con người ra khỏi những vòng của dã tâm tội ác! (đức lương thiện ngày càng bị đàn áp, lấn át)...gieo lên những cảnh khổ hạnh điêu linh, bởi bất công bạo ngược vẫn hà hiếp bao kiếp sống của các chúng sinh - thì chính tình yêu trai gái: ĐẠO mà trời đất đã sinh ra lại cứu sống linh hồn cho cả trái đất này!

    Vì nếu như không có cả niềm đam mê tột cùng của hạnh phúc gái trai: thì thế giới - chắc con người sẽ chẳng khác nào những giống sinh linh nhung nhúc lâm vào cái cảnh bị tâm thần loạn trí...và khắp toàn cầu sẽ phủ toàn một màu băng tang trắng.

    Tình yêu - Để con người quên vợi đi những tâm địa độc ác của mình. Người ta không cần đến chiến tranh, con người không còn ham vọng bóc lột nhau nữa...và thế giới chỉ còn vang lên trong tiếng gọi của hoà bình! Đó cũng chính là linh hồn, ý tưởng chân dung của bài thơ Tiếng Rúc Chim Đêm này, là ý nghĩa nhân bản thiêng liêng đối với tình yêu và sự sống của thế giới con người!...


    (Lời bình được trích theo nguyên bản của Tập thơ
    RUNG ĐỘNG TRÁI TIM - NXB Thanh niên 2009)

    Ai muốn xem TUYỂN THƠ ĐẠI BÀNG độc nhất vô nhị của
    Phạm Ngọc Thái thì mở website (vnthuquan.net - trang Diễn Đàn -
    Mục Tác giả Người Việt), hoặc nháy chuột vào link dưới đây:

    http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=185724


    [​IMG]

    và đây là bài thơ of Phạm ngọc Thái tôi đã pot trước khi bạn pot mấy bai thơ sau này...

    [​IMG]




    Phạm Ngọc Thái




    Người đàn bà trắng


    Chiếc mũ trắng mềm em đội bàu trời
    Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc
    Đôi mắt em đong những áng mây
    Người đàn bà trắng!...

    Em đi - về... chao những hàng cây
    Hồ gió thổi lệch vành mũ đội
    Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội
    Xoã ngang vai mái hất tơi bời.

    Nỗi niềm thao thức
    Những đêm trăng nước...
    Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai!
    Người đàn bà ai mà định nghĩa?

    Đường xưa đó về đây em ơi!
    Những con đường đã đầy xác lá rơi
    Xác ve, xác gió và xác của mưa.

    Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
    Anh cũng không làm chàng Trương Chi
    suốt đời chèo sông vắng
    Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
    Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau!

    Vết thương lòng không dễ đã lành đâu
    Những đêm sao buồn, những đêm gió khát,
    Khúc thơ tình anh lại viết về em!
    Người đàn bà... ngậm cả vầng trăng...
    [​IMG][​IMG][​IMG]


    cuối cùng chào đoàn kết "HÃY CÙNG LÀM CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP HƠN"
    __________________
     
  13. NGOCNGA

    NGOCNGA Thần Tài

    Last edited by a moderator: 21/2/11
  14. phocao

    phocao Thần Tài Perennial member

  15. NGOCNGA

    NGOCNGA Thần Tài

    Don't tell me goodnight!


    Lying there beside me
    With your head resting on my arm
    Your body feels so warm
    And your hair smells
    Like a Sunday morning ​

    I feel you moving closer
    And I know what you're gonna say
    But girl there's just no way
    I'll ever like what you'll be saying ​

    [​IMG]
     
  16. NGOCNGA

    NGOCNGA Thần Tài

  17. Tiểu Phi

    Tiểu Phi Thần Tài Perennial member

    ...

    [​IMG]

    YÊU KHÔNG PHẢI LÀ CHO

    Người từng nói rằng người rất yêu ta
    Dường như không phải thế
    Khi ta buồn người hững hờ mặc kệ
    Thế có phải là yêu?

    Người thường trách ta đòi hỏi quá nhiều
    Nhưng thực ra không phải
    Ta chỉ băn khoăn để rồi nghi ngại
    Yêu có phải là cho?

    Ta cho người hết thảy mọi âu lo
    Cả niềm vui cho hết
    Người im lặng rồi thở dài mỏi mệt
    Gánh nặng trĩu oằn vai?

    Ta xa người đơn giản thế thôi
    Ta cần người chia sẻ
    Người mải mê với những điều mới mẻ
    Ta trở thành hư không...

    Ta biết rằng biển đời rất mênh mông
    Ta chỉ là hạt cát
    Người là sóng suốt một đời phiêu bạt
    Sóng rồi sẽ xa bờ

    Mối tình đầu dù là rất ngu ngơ
    Ta cho người rồi đó
    Sau vấp ngã đầu đời ta hiểu rõ
    Yêu không phải là cho

    ----------------------------------(Sưu tầm)

     
  18. Tiểu Phi

    Tiểu Phi Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    NGÀY HÀ NỘI KHÔNG ANH
    Phan Vũ

    Em sợ những ngày chiều Hà Nội vắng anh
    Mưa bất chợt chỉ một mình em ướt
    Ở nơi ấy trên dòng đời xuôi ngược
    Anh có vô tình nhớ đến Hà Nội không?

    Em sợ những chiều Hà Nội vào đông
    Con đường vắng những bước chân thong thả
    Người trên phố vẫn đi về vội vã
    Em một mình trông ngóng đến nơi xa

    Anh có nhớ Hà Nội những ngày qua
    Chiều bất chợt, những cơn mưa bất chợt
    Đông dai dẳng những nỗi buồn dai dẳng
    Phố đông người vẫn thiếu bước chân ai

    Em vẫn đi trên đoạn đường dài
    Đến lối rẽ mới thấy mình ngơ ngác
    Con đường cũ thân quen vẫn lá rơi xào xạc
    Tất cả lại vô tình xa lạ với em

     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Tặng Huynh NGOCNGA...bài hát chắc là Huynh rất thích...

    [​IMG]

    Lời cuối cho em
    Trình bày: Đàm Vĩnh Hưng

    Em! Anh xin anh một lần cuối,
    Đừng trách anh, đừng giận anh nhé em.
    Em! Anh van em, em nói đi, em nói đi,
    Em nói sẽ không bao giờ buồn.

    Nếu ngày mai lỡ chúng mình xa nhau,
    Anh chôn giấu đời ngàn năm lạnh giá.
    Nếu ngày mai lỡ chúng mình xa nhau,
    Anh xin muôn kiếp yêu em mà thôi.

    Đừng đừng nhìn anh bằng đôi mắt buồn vời vợi,
    Thà em nói, thà em trách, rằng anh dối gian thật nhiều,
    Bây giờ chỉ còn đôi ba giây phút cuối bên nhau
    Em nói đi, em nói đi, dù một lời làm tan nát lòng nhau.

    Nếu ngày mai nếu chúng mình xa nhau,
    Anh xin hứa lời cùng em lần cuối.
    Nếu ngày mai lỡ chúng mình xa nhau,
    Anh xin muôn kiếp yêu em mà thôi.​


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/2/11
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    ...Bài này Huynh NGOCNGA cũng rất thích nè...đúng không Huynh?

    [​IMG]

    Đừng Lừa Dối Nhau
    Trình bày: Elvis Phương

    Đừng lừa dối nhau, đừng nói yêu khi ta gần nhau
    Đừng lừa dối nhau vì biết đâu tin nơi tình yêu
    Hãy giữ lấy hồn ta đừng cho ước mơ gọi lòng say sưa
    Thấy khi đôi vai kề, chắc đâu duyên thề mà mơ

    Đừng lừa dối nhau, để xót xa trăng thanh ngày qua
    Đừng lừa dối nhau để tiếc thương mang trong lòng ta
    Nếu đã biết tình yêu, một người bước đi, một người mang theo
    Hối tiếc bao nhiêu lời, đã trao cho người mình yêu

    Nhưng tình yêu ngờ đâu là mây theo gió đưa
    Nên nhiều khi mộng mơ làm quên bao xót xa
    Ngày đến bao mặn mà, ngày bước đi hững hờ,
    Vì chót yêu nên đành: người quên vẫn quên, người thương vẫn thương

    Đừng lừa dối nhau, đừng cố quên bao nhiêu ngày qua
    Đừng lừa dối nhau, vùi lấp đi bao nhiêu vần thơ
    Có mấy lúc được yêu, còn nhiều ước mơ lòng còn bơ vơ
    Sẽ có trong tâm hồn, khát khao không nhiều ... tình yêu ​


    [​IMG]