Không gian mênh mông quá , những niềm vui khi xưa vẫn đây Sao mi hoen cay bóng dáng người tình ngày nào đâu thấy Khi xưa nơi đây có , gió với mây theo ta hát ca Giờ ngồi đây hôm nay , gió mây đã xa cô đơn đưa ta về đâu Trăm Năm Không Quên Ngày em ra đi anh như hóa điên nỗi đau không ngừng Thương nhớ không nguôi , cơn đau hoài không dứt Rồi anh ra đi nơi xa cố quên vết thương hôm nào Yêu dấu ta trao , nhưng sao lòng vẫn đau Người ơi có nghe không , lòng anh có riêng em thôi Dù anh ra đi để cố quên , lòng vẫn mãi sao không thể quên Người ơi có nghe không , lòng anh vẫn trông mong Dù là trăm năm sau khi xa đời , anh vẫn không quên
Anh bỗng thấy nhớ em nhiều Anh thấy lòng chợt lẻ loi Cô đơn cùng với đêm dài Cứ trôi theo anh từng ngày. Em ơi giờ đây anh cần Cần một bờ vai em ơi Nhưng không còn ai lúc này Để anh có nơi tựa vào. Ngỡ Anh nhớ lại những kỷ niệm Mà sao trong anh buồn thế Anh nghe cơn gió đang về Như em gần kề bên anh. Anh đưa đôi mắt anh tìm Nhưng không thấy em ở đây Anh yêu em quá mất rồi Nên ngỡ như em về thôi.
Người iu ơi có biết em nhớ Anh nhiều lắm .......bớ Lan ...đi đâu mừ lâu thía bỏ Điệp một mình buồn thỉu buồn thiuuuuuu
Hjhj . Tỷ ghẹo mụi hoài nha . Mụi ghi nhầm con Sóc mà thành con Cốc thôi mà .. Hình như Tỷ còn thiếu mụi một chầu cà phê nà ?
Hồ Cốc chứ cốc hồ hùi nào Tỷ ? Mụi nhớ Lan của mụi mừ ... Hé hé mà mụi lẹ tay lẹ chưn hùi nào .. Mụi lẹ cánh chứ bộ