Cái tính vô tư đôi khi giết chết mình rồi.... Muốn nói gì thì nói , nói chẳng chịu suy nghĩ , giờ thì làm người ta buồn người ta giận rồi....
Đời hồng nhan ai có biết không Đời gian nan là kiếp má hồng Đời hồng nhan nên nước mắt tuôn Nhiều gian truân và lắm đau buồn ...
ngày mai e đi, biển nhớ tên e gọi về gọi hồn liễu rũ lê thê ngày may e đi ,,, đi thật xa, ko mún nhìn lại chiện đã qua, và sẽ cố xóa đi bao nỗi nhớ, cố giận lòng nuốt đắng để tìm quêna calem vui khỏe nha
Nửa vầng trăng đơn côi trong đêm buồn nhớ ai trăng rơi trên sông cùng sông nước trăng trôi lang thang đi tìm người yêu. Nửa vầng trăng anh ơi phương xa nửa nhớ mong anh ơi ngóng chờ chờ anh đến với những nỗi nhớ cho trọn vầng trăng. Người ở đâu trăng em lẻ loi nỡ quên mau yêu thương ngày nào vầng héo úa với tiếc thương cho tình vội xa. Chỉ còn em đêm ôm cô đơn ánh trăng non ai chia đôi vầng buồn rơi mãi dẫu có đớn đau vẫn ôm hình anh . Ngồi đây với trăng tàn lẻ loi lòng em nhớ anh nơi cuối trời dù rằng anh giời đây phôi pha vui tình duyên mới . Một mình em ôm lòng đớn đau tìm anh dưới trăng kia khuya tàn lòng em mong rằng anh không quên ở nơi vắng xa em vẫn chờ
Em đừng đi..... Em đừng đi..... Anh thương em mà.... Anh yêu em thật mà..... Em hãy về đây bên anh..... I love you toooooooooooooooo
tôi thề tui chẳng yêu ai, vì người ta cứ phụ tôi hoài, bây chừ tôi chẳng còn tin trong nhân giang có kẻ trung tình tôi giận tôi đã ngáy thơ, đem tình yêu hiến dân người hết, bây giờ tui chẳng còn chi, khi người ngoảnh mặt mà đi
Anh về miền Tây đường quê nghe tiếng ai hò, sông nước lăn tăn buồn trôi theo ánh trăng non. Cầu tre chiều quê, cùng em ngắm hoàng hôn, buồn hắt buồn hiu, mênh mông ngó đất trời.
rồi có một ngày có một ngày chinh chiến tàn ta lại gặp nhau, tìm mừng vui và hp mới a ơi bây giờ thì e, phải bỏ đi và thật xa, ko bon chen giữa phố thị đông người
suơng đêm lạnh lẻo mình tôi bước cố xía trong tim kỉ niệm bùn và quên lãng cho trong lòng thênh thản vì nhớ người người có nhớ tôi đâu
cám ơn tc a dành cho e nhưng chúng ta ko thể được yêu a là e sẽ sẽ càng đau khổ hơn, vì a chơi số quá chịu sao nỗi