Dạ e bị cướp xác .... Í lộn ....cướp sắc á anh ... Vô quán bà T la um sùm.....hok chạiiiii bả quánh chạiii hok kịp á ......
Lặng lẽ nơi này Lặng lẽ tôi Đón hoa rơi trắng Trắng khung trời Hoa Cau, hoa Bưởi Trong lòng ước Rơi xuống đời tôi Luống ngậm ngùi Tà dương tịch bóng bên trời Đổ Quyên gọi tiếng Nhớ thời xa xưa Phù vân theo ngọn gió đưa Khuất theo bóng nhớ Bài thơ gợi buồn...
Trăng xưa còn đó người đã xa Kỉ niệm trong tim chẳng phai nhòa Ngắm trăng giấu hạt buồn khóe mắt Một mình một bóng ta với ta.
NÀNG TIÊN CÁ! Henric Haino Phút cuối cùng em chẳng nói gì đâu Chẳng thể nào nói được Trái tim hồng sắp tan thành bọt nước Thế là sóng biển lại đón em về Ở ngoài kia rạng đông đang mỉm cười Anh thức dậy thì em không còn nữa Biển vỡ ra như lòng em đã vỡ Sóng đớn đau cuộn lại đón em vào Hạnh phúc đớn đau, hạnh phúc ngọt ngào Em xin nhận những gì cay đắng nhất Để giữ lại tình yêu không thể mất Gió lạnh ơi, hôn anh nhé hộ em! Em biết rằng không thể nói gì thêm Khi tất cả chỉ còn là vị mặn Trước mắt em ánh bình minh vụt tắt Mặt trời của em sáng dưới đáy biển sâu Chẳng tượng đài nào nói hộ em đâu Khi trái tim em, anh chưa hề biết tới Không ai tạc được trong lòng đau nhức nhối Tháng năm trôi không giúp em dịu bớt cõi lòng Em đến bên anh không một chút ngập ngừng Và ra đi không hề ân hận Giọt nước mắt tan vào biển mặn Quên em đi, đừng vương vấn vì em Em chết đi, tình yêu vẫn lớn Vẫn sống dành mãi mãi cho anh Và nếu suốt cuộc đời em vẫn chưa nói hết Biển sẽ nói cùng em, sóng sẽ nói hộ em...
Mắt đêm Khi đêm đen trở về trong cõi nhớ Ta vô tình lạc bước giữa cô liêu Kí ức xưa hiện về như ảo mộng Ánh mắt nụ cười khẽ rọi vào đêm Đêm là ai mà khiến lòng ta nhớ Thắt quặn lòng những kí ức không tên Cơn gió nhẹ bỗng dừng trên kẽ lá Tiếng thời gian trầm lặng đến vô hồn Nỗi buồn tê tái, nỗi buồn sâu thẳm Phải chăng muốn tìm lại dĩ vãng đi qua Dẫu biết rằng đời không là sắp đặt Đến rồi đi vận chuyển mãi luân hồi Trái tim nào cũng một lần thổn thức Kêu tên ai xa lạ giữa màn đêm Đêm cứ thoảng qua! Đêm lướt nhẹ nhàng! St