XUÂN HẢI NGOẠI Xuân đã đến rồi hết gió giông Đào hoa lại nở tiễn đông phong Thu sang vắng bóng người tri-kỷ Hạ tới tìm đâu bạn ý đồng? Viễn xứ mỏi mòn người ngóng đợi Quê nhà thấp thỏm kẻ hoài mong Bao năm nối tiếp sầu nhung nhớ Ngày tháng vần xoay chết cỏi lòng Mạnh Trương
BỆNH TRỜI Mưa bão bệnh trời ắt có giông Đời người cũng thế mới oai phong Lên xe hò hét, moi vàng bạc Xuống ngựa co ro, kiếm tỉ đồng Người dại nghèo xơ cùn ước vọng Kẻ khôn giàu sụ cứ hoài mong Mặc ai khốn khổ, không lo trước Vùi dập tấm thân chết mặc lòng ! Văn Thanh
CÂY THÔNG Ngay thẳng quanh năm mướt lá xanh Không vương tục lụy chỉ vương cành Che tai ngậm miệng làm ngơ hết Ngoảnh mặt quay lưng ghét thế thanh Đứng giữa sườn non mong đón gió ngồi bên mỏm đá tránh hôi tanh Lương cao tài đống nào ai thấu Vẫn sống vui đời với yến anh Nguyễn Thạc Điền Bắc ninh
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt Rọi suốt trăm năm một cõi đi về Lời nào của cây lời nào cỏ lạ Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa Một Cõi Đi Về Nghe mưa nơi nầy lại nhớ mưa xa Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa Từng lời tà dương là lời một địa Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe Trong khi ta về lại nhớ ta đi Đi lên non cao đi về biển rộng Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.
Ai bảo rằng cây kg buồn kg khóc,Đá kg sầu kg nhớ thương ai. Cây kg buồn sao lá vàng rơi rụng, Đá kg sầu sao đá phủ rêu xanh!!!
[FONT=trebuchet ms,arial,helvetica] Quanh co Quanh co phường phố gọi mình Sao ngôn ngữ bỗng tự tình quả nhiên Cô đơn chứa đựng đầy miền Cảo thơm tiền kiếp quả nhiên bây giờ. B.G [/FONT]
"Một bước lỡ, nghìn thu ôm hận. Giật mình ngoảnh lại, hóa trăm năm" Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm Gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây