Để trả lời một câu hỏi Một nửa ba năm anh yêu tình áo giầy quân nhân Đường xuôi quân ghé lại đôi lần Bao nhiêu âu lo.. có hôm đã hỏi người yêu bé bỏng, hay mơ: "Anh vắng nhà hoài em có nhớ?" Trả lời anh yêu: "Không gian còn bước thời gian đi, Một ngàn đêm nhớ nhiều mơ nhiều... Mưa khuya giăng tơ, gió khuya hững hờ đèn hiu hắt ngọn Tương tư.. đôi lúc buồn vì anh vắng nhà." Tình nước, lòng trai! Anh hiên ngang đối diện mặt trời Chân qua chốn nào, thương chất lên cao Đã yêu lính trận, ngày về ai tiếc gì... Từ bàn tay tiên.. nắn nón từng nét gửi cho anh Để anh vui bước đường quân hành Môi em đang xinh, mắt em vẫn tình Màu xanh hé nụ.. đôi tim, ghi dấu ngày đầu ta biết mình!
Dẫu vẫn biết Mây lả lơi bên gió Núi vẫn chờ dẫu mòn mỏi trăm năm Anh cũng thế, vẫn ngồi cùng nỗi nhớ Vẫn chờ em mòn mỏi dẫu ngàn năm!!!
có bao h trong em thoáng quá tôi Hay chỉ chút bồi hồi dù rất nhỏ Sao tôi cứ tuơng tư rồi để đó Có Khi nào em quay lại đò xưa Cánh cò bay lả bay la Anh cầm cây súng, bay qua anh "bùm"
Dù gì lòng vẫn cứ yêu! Tình xưa vẫn nhớ bao điều mộng mơ , Khi rảnh nảy vài ý thơ, Để rồi lại nhớ mong chờ người xưa!
Không có em anh mang một gánh buồn Nặng đến nỗi tưởng chừng không gánh nổi Em đến nào ngờ chỉ giúp anh đánh đổi Gánh buồn này bằng gánh khác nặng hơn **Khi em đi tim này như đã khép Tự nhủ thầm lòng sẽ chẳng yêu ai Cứ chờ hoài mong mãi một ngày mai Em sẽ đến để anh yêu lần nữa!!!!
Sông nặng tình ,nước ngàn năm vẫn chảy. cây đa tình, hoa ngàn năm vẫn nở. Tôi chung tình, tôi ngàn năm vẫn đợi. Đợi một người, đã mãi rời xa tôi.
Bùm gì mà bùm anh ơi Tay anh cầm súng, chớ nên bóp cò Tình là ảo giác anh ơi ! Sắc không huyễn mộng cõi đời phù du
Hoa vô tình hoa trôi theo nước. Nước vô tình nước để hoa trôi. Em vô tình khi không nghe gió nói. Gió nói rằng anh vẫn mãi iu em.
Dù có một ngày con tàu em thay bến Nhưng sân ga cũng vẫn sẽ còn đây Và khi nào sầu nặng dáng em gầy Hãy về đây dựa vai anh mà khóc
Chúc mừng anh chờ đợi một người Ngàn năm anh đợi, khắc đậm ân tình Ấy mà... Tình duyên được hết mấy ai Duyên Cà chưa đến nên Cà chờ héo hon
Có cánh hoa nào mà không tàn úa Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao Có môi nào không rung lên vì tiếng nấc!
Nhớ ngày xưa ấy sao xa xôi Vai ấm tựa vai người bên tôi Gió đưa tuyết khẽ vương mái tóc Đỏ ửng má hồng ấm đôi môi.!!!
Ngày xưa mẹ dạy Cà nhiều Tu là giải thoát, tình yêu ngục tù Ra đời Cà chạy lanh quanh Đường tu chẳng được đường tình lông bông Ai ừ Cà lấy cho xong Bây giờ nhìn lại lầm than luân hồi Ngẫm hay muôn sự tại trời
Thành xưa ngày nay sao khác rồi Vẫn băng ghế đó nhưng sao lạnh Vắng bóng người xưa tôi với tôi Mùa đông cay nghiệt đem gió tới Đưa cả vui buồn thấu tâm cang!!
Ẹc.. đang bùn đang rầu...thấy anh chị nàm thơ sầu... em càng rầu hơn nữa... huhu... nhớ ngừi iu quá i ... em tự kỉ đây
Ta cứ muốn ta là người cô độc Cuộc đời này xin chẳng biết yêu thương Vì tình đời quá chất chứa thê lương Nhưng ước muốn mãi chỉ là ước muốn