Ngày gió ngừng trôi Nếu có một ngày anh vội quên em mất rồi Là ngày gió ngừng trôi Nếu có một ngày anh gặp em trên phố dài Chân bước nhưng không quay lại Là ngày vầng trăng gặp mây che lối về Bỏ mặc vì sao ngủ mê Là ngày anh quên được bao nhiêu lỗi lầm Khi em đã yêu âm thầm Có buồn không anh Vì em đã yêu dại khờ Có buồn không anh Vì em ước mơ quá nhiều Ngày anh ra đi, chắc anh nhẹ nhàng Vì tình yêu em chẳng có niềm vui Nếu có một ngày anh chợt quên em mất rồi Là ngày gió ngừng trôi Đốt hết kỷ niệm làm hương mang đến người Mong gió xua mây.... Trăng Về ! Đốt hết kỷ niệm làm hương mang đến người Mong gió đưa anh quay về
Xin đừng buồn em nhé Mùa xuân xanh đã qua rồi Xin em đừng tựa cửa Lá vàng nào không rơi Mùa thu nào không vàng Bóng chiều nào không trôi Gặp nhau làm chi vội Để mai người xa tôi.
Như đã dấu yêu Trong đôi mắt anh em là tất cả Là nguồn vui, là hạnh phúc em dấu yêu Nhưng anh ước gì Mình gặp nhau lúc em chưa ràng buộc Và anh chưa thuộc về ai Anh sẽ cố quên khung trời hoa mộng Ngày hè bên em tình mình đến rất nhanh Anh sẽ cố quên Lần đầu mình đến bên nhau Rộn ràng như đã dấu yêu từ thuở nào Em đến với anh với tất cả tâm hồn Anh đến với em với tất cả trái tim Ta đến với nhau muộn màng cho đớn đau Một lần cho mãi nhớ thương dài lâu Trong đôi mắt anh em là tất cả Là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây Anh sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau Nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào.
Vì đó là em Không cần biết em là ai Không cần biết em từ đâu Không cần biết em ngày sau Ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng Ta yêu em qua đông tàn ngày tận Yêu em như yêu vùng trời mênh mông Không cần biết đêm dài sâu Không cần biết bao gầy hao Ta ngồi đếm tên thời gian Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi Như xa xôi nay quay về gần gụi Yêu em khi chỉ biết đó là em Để rồi từ đó ta yêu em không ngại ngần Để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn Một ngày lại đến trái tim ta dại cuồng Rồi từng chiều đến mang nỗi buồn vô biên Cho dù biết em rồi đi Cho dù biết không chờ chi Nhưng lòng vẫn nghe cuồng si Nghe trong ta quên đi lòng sầu hận Ta yêu em chưa bao giờ một lần Yêu em vì chỉ biết đó là em
Đêm Gành Hào Nghe Điệu Hoài Lang Dưới trăng, dòng sông trôi rất dịu dàng. Như dải tơ vàng xuôi về biển Đông. Gành Hào ơi nửa đêm ai hát lên câu hoài lang. Vầng trăng nghiêng xuống trên vạt rừng tràm. Xề u xế u liu phạm. Dây tơ đàm kìm buông thiết tha. Xề u xề u liu phạn. Đưa cung đàn về trên bến xưa. Đường dù xa ong bướm, xin đó đừng phụ nghĩa tào khang. Đêm luống trông tin nhạn, ngày mỏi mòn như đá vọng phu. Vọng phu vọng, luống trôn tin chàng. Lời ai ca, dưới ánh trăng này. Rừng đước mênh mông đêm Gành Hào chơt thương nhớ ai. Ngày ấy ra đi, con sông buồn tím một dòng trôi. Bạc Liêu ơi, có nhớ chăng người. Thuở ấy thanh xuân, trăng Gành Hào tròn như chiếc gương. Giờ tóc pha sương, qua Gành hào tiếc một vầng trăng
Ai vi ai Chờ ai, trông ai, ngóng ai Nhớ ai mà đợi mãi, đợi hoài Vì ai, sao ai bỏ ai Để cho câu hẹn thề úa phai Ai đã theo ai rồi, đã quên ai rồi Chuyện tình yêu, như con nước trôi Nước lớn, nước ròng lẻ loi, một dòng trôi Ai với ai qua cầu, sánh duyên cau trầu Để mặc ai, tình nghĩa chôn sâu Còn lại đây, câu hứa đã nhạt màu Từ ngày, ai bước bên ai Đâu nào hay, ai khóc ai đây Cớ sao như vậy, sao vậy Cớ sao ta lại, như vậy Mong chờ, làm chi mối duyên hờ Để lòng thêm nhói đau Phải làm sao, phải như thế nào Vì lòng đã cốm quên lâu rồi Nhưng càng nhớ thêm
Ào ảnh Yêu cho biết bao đêm dài Cho quen với nồng cay Yêu cho thấy bao lâu đài Chỉ còn vài trang giấy Dòng mực xanh còn đấy Hứa cho nhiều dù bao lời nói Đã phai tàn thành mây thành khói Cũng xem như không mà thôi Những ân tình em đong bằng nước mắt Khóc cho đầy hai chữ tình yêu Phấn hương nồng anh xem tựa tấm áo Đã thay màu ân ái từ lâu Những neo thuyền yêu đương thường dễ đứt Khiến bao chiều trên bến tịch liêu Vắng con tàu sân ga thường héo hắt Thiếu em lòng anh thấy quạnh hiu Xưa đêm vắng, đưa nhau về Nay đơn bóng đường khuya Khi vui thấy trăng không mờ Lòng buồn nên trăng úa Kìa phồn hoa còn đó Những con đường buồn vui lộng gió Những ân tình chìm trong lòng phố Cũng theo hư không mà đi
Đừng hỏi vì sao tôi buồn Ngày nào mình chưa quen biết, ngỡ ngàng khi đứng bên nhau Ngày nay đã biết nhau rồi, vẫn còn nhìn nhau không nói Lần đầu gặp em anh hứa, chúng mình sẽ mãi bên nhau Giờ đây đôi ngã chia lìa, chớ hỏi vì sao tôi buồn... Thôi đành đôi ngã, vì anh đã quên câu thề Bao ước vọng như đón chờ riêng ai... Lòng buồn nhìn theo xác pháo tiễn người yêu bước ra đi Lòng tôi lạnh lẽo cô đơn, chớ hỏi vì sao tôi buồn Ngày nào cùng chung vui bước, nhớ hoài những phút bên nhau Mà sao nay đổi thay lòng, để làm buồn cho đôi lứa Từ ngày gặp em anh hứa, sẽ là đôi cánh chim uyên Mà sao anh nỡ thay lời, chớ hỏi vì sao tôi buồn! Thôi đành xa cách, tình ta nát tan rồi Bao lỡ làng như đón chờ riêng em… Để rồi nhìn theo xác pháo tiễn người yêu bước sang ngang Nhìn anh lệ đắm tuôn trào, chớ hỏi vì sao tôi buồn !!!
Xin còn gọi tên nhau Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng Chiều đong đưa những bước chân đau mòn Chợt nghe mùa thu bay trên trời không Còn ai giữa mênh mông đời mình Nỗi đau mù lấp trên tuổi thơ... Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về Bàn tay nào đưa em trong lần vui Bằng những tiếng chim non thì thầm Cho ngày tháng ưu phiền em quên... Tình trong cơn ngủ mê Rồi phai trên hàng mi Chợt khi mình nhớ về Mộng thành mây bay đi Còn gì trên đôi tay Nên thầm hờn dỗi mình Cho tình càng thêm say Tiếng hát ru em còn nuối trên môi Lời nào gian giối cũng xin qua rồi Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau Còn nuôi chút êm vui ngày đầu Cho mình mãi gọi thầm tên nhau...!
Một mai em đi Một mai xa nhau xin nhớ cho nhau nụ cười Cho cuộc tình người hẹn hò nhau đến kiếp mai Đừng hận nhau nữa lệ nào em khóc cho đầy Tình đã mù theo sương khói, theo cơn gió lùa tả tơi Một mai em đi ngày tháng bơ vơ giận hờn Nhớ về tình người buồn như con nước đã vơi Lời nào gian dối để người đã lỡ một giờ Một đêm nào em đã lỡ buông tay ngậm ngùi xót xa Cho nhau bao nhiêu yêu dấu trong cuộc đời này Nên đôi tay không cầm như nước đổ lạnh lùng Kiếp nào yêu người tình nào như dấu chim bay Còn nhau giữa cơn mê này Khiến hao gầy phủ hết xuân xanh Một mai em đi gọi gió thả mây về ngàn Xin tạ lòng người tình ta hư không thế thôi Đời vui không mấy niềm đau đã chín kiếp người Lòng đâu phụ nhau thêm nữa khi mai không còn có nhau