đang chờ hết tháng anh ui... nhận được tin tình báo Bính gặp tháng này là lên bờ xuống ruộng nên k dám đụng gì nữa hết đó anh chờ qua tháng sau quậy tiếp
EM KHÔNG CÒN BUỒN Giờ chắc sẽ không còn ai hỏi han em sớm trưa Chắc sẽ không còn ai đón đưa em mỗi ngày chắc sẽ không còn ai mỗi khi buồn lắng nghe em chuyện trò mà em giờ chắc cũng chẳng buồn nữa đâu Chắc sẽ không cần ai gọi em mỗi sớm mai Chắc cũng không cần ai chúc em mỗi đêm dài chắc cũng không cần ai biết dỗ dành biết sao em nói hết buồn? Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời Đã bỏ em đi Và giờ đây em chẳng muốn ai xung quanh em nói về anh Vì đã quá khó khăn để em quên đi một người Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi Và em cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa Dù em cố gắng mang trên môi những nụ cười bình yên Mà giọt nước mắt giấu đi trong tim cũng đành phải vỡ oà Và giờ em khóc chẳng ai quan tâm dỗ dành chỉ mình em thôi Vì nỗi buồn lớn nhất đời em Đã bỏ em đi ...
EM GIỜ ĐÂY Người đâu có biết, người đâu có hay Em đang nhớ anh rất nhiều và cần được bên anh Cần một bờ vai sẻ chia, cần một bàn tay ấm áp Cần một giọng nói êm để cho lòng em bớt hiu quạnh. Đâu ai biết em rất buồn, nhìn mưa rơi lặng lẽ Nhìn một người đi xa mãi chẳng thể quay trở về Lệ em tuôn rơi suốt đêm, cô đơn cứ như dài thêm Nhưng em sẽ không buồn hơn và sẽ không còn khóc đâu. Em sẽ vẫn như ngày đó, luôn vui như khi còn gần anh Em sẽ vẫn như ngày đó, sẽ không khóc khi đêm một mình Em sẽ vẫn cười thật tươi khi gặp anh trên phố đông vô tình Dù gần bên anh người ấy, đâu phải em. Em sẽ mỉm nhẹ bờ môi chào anh, người của hôm qua Em sẽ không còn tiếc nuối những ấm áp của ngày ban đầu Em sẽ bước nhẹ thật nhanh và sẽ không còn quay đầu lại Vì gần bên anh giờ đây, người ấy không phải em.
KHÚC DƯƠNG CẦM CHO EM Đêm, đến vội vàng (đến vội vàng) Mình anh lang thang với đêm cùng vì sao với ánh trăng tàn Đêm, quá lạnh lùng (quá lạnh lùng) Ở nơi kia em với đêm chắc em đang hạnh phúc ấm êm Từng mùa đông trôi qua buồn tênh, mùa xuân đến trong âm thầm Mình đã xa nhau một thời gian nhiều đêm thức trắng nhớ mong người Từng ngày trôi qua anh lẻ loi ngồi đây đếm lá thu vàng Nhưng tình yêu anh trao về em mãi không tàn phai Ngồi giữa đêm khuya lạnh căm (giữa đêm khuya lạnh căm) Lắng nghe tiếng dương cầm Trái tim anh bừng lên niềm đau từ lâu mà anh đã giấu (hay ẩn giấu) Và giấc mơ đêm qua Bóng em cứ quay về Khúc ca xưa lại vang từng đêm khúc dương cầm cho em
TRĂM NĂM KHÔNG QUÊN Không gian mênh mông qua, những niềm vui khi xưa vẫn đây Sao mi hoen cay bóng dáng người tình ngày nào đâu thấy Khi xưa nơi đây có gió với mây theo ta hát ca Rồi ngồi đây hôm nay gió mây đã xa cô đơn đưa ta về đây Ngày em ra đi anh như hóa điên nỗi đau ko ngừng Thương nhớ ko nguôi cơn đau hoài ko dứt Rồi em ra đi nơi xa cố quên vết thương hôm nào Yêu dấu ta trao nhưng sao lòng vẫn đau Người ơi có nghe ko? lòng anh có riêng em thui Dù em ra đi để cố quên lòng vẫn mãi sao ko thể quên. Người ơi có nghe ko? lòng anh vẫn trông mong Dù là trăm năm sau khi xa đời em vẫn ko quên.