Ngọc ơi ! Anh ơi xa vắng bấy lâu Nhớ nhung da diết, tựa lầu đợi mong... Bao nhiêu mơ ước trong lòng Bao nhiêu sao sáng... Nhớ mong điệp trùng. Phận mình còn mãi long đong Để từng đêm vắng, cô phòng trăng soi. Năm canh đằng đẵng lẻ loi Rượu cay men đắng loi thoi mỗi mình.
Ngọc ơi ! Đất trời lồng lộng bao la Đường xa xa lắt ngân nga bớt sầu. Hỡi người thả lưới giăng câu Thuyền nan lờ lững nỗi sầu còn chăng ! Bầu trời còn có ánh trăng Khi tròn khi khuyết khi thăng khi trầm! ...Độc hành hát khúc tri âm Qua sông vắng lặng thì thầm trời sao...
Giấc mộng bình an em trở về Sưởi lòng ấm lại giữa sơn khê Nao nao nhung nhớ em đành giận Đắm đuối yêu thương những đê mê. Em hỡi em ơi hãy trở về ! Những ngày ly biệt nhớ vân vê Chia cắt làm chi tình yêu dấu Ngàn lần thương nhớ những say mê.
Hay wa Cà ui , tâm hồn mình khô lắm rồi ko còn làm thơ đc nữa , Cà nay nhiu tuổi rồi , cho Ngọc pít đc hem ???
Đêm khuya canh vắng hoài thao thức Mơ một bóng hình mãi nơi xa Người ơi có biết đêm dài lắm Sao người ko đến để tìm ta