Bài này lời và điệu rất da diết..tớ biết lời Việt. Hok hiểu nguyên tác là Việt hay Hoa...Mà nghe buồn. Tớ thích Hoàng hôn Màu Tím hay Nói với người tình hơn
1. Đúng là chuyên gia rãnh rỗi nên khoái gây nông nỗi ... mà cái tecmot là cái quái quỉ gì vậy ? 2. Ta nói vậy quen òi.. hôm nay là ỉu địu thục nữ lắm rồi ... mún gì nữa .. hừ hừ .. 3. Hok có cây Thị thì bít đâu được ít bữa mọc cây sầu riêng... ẹc đi ngang wa rụng chấn thương sọ não ,...
chơi thì chơi àh... cá 1 chầu ai vào Cốc trước thì bị thua gì ??? hơ hơ có tên nào hồi đó thua tớ vậy ta ??? Ẹc,,ẹc,,, tớ cũng tới giờ man man hết bùn chuyển wa sầu rầu
1.Xời ơi!!!nhìn nó biết là đầu trộm đuôi cướp rồi..Xui là nó nửa trộm,nửa cướp của Mẹ nó thôi.TecMot là cái phích người ta để nước sôi hoặc nước đá ấy...Mùa này để nước sôi 2.Nói vậy quen rồi thì sửa đi..Hok có ế chỏng gọng. 3.Cây sầu riêng mọc mà có trái..Tớ đi xa lằm rồi..Khỏi lo.Đ vào mà hái trái nhá
Thứ tư, 6/11/2013 10:53 Nếu có kiếp luân hồi, em nhất định tìm anh Hai chúng ta như hai kẻ ngốc, nội tâm và cứng đầu. Nếu trước đây cả hai quên đi cái tôi của bản thân thì mọi việc sẽ không quá xa như bây giờ. 11 năm, thời gian đủ dài để mọi thứ trở thành ký ức nhưng nỗi nhớ chưa bao giờ nguôi ngoai. Lúc nào em cũng nhớ đến anh. Tại sao anh không chịu mở lời dù chỉ một lần? Hai đứa cùng vào đại học, em biết rõ anh thích em và em cũng vậy mà. Một năm trôi qua, khi anh nhận được học bổng ra nước ngoài học tiếp, em vẫn chờ và hy vọng. Nói chuyện qua yahoo anh chưa bao giờ chịu nói một câu tình cảm với em, chỉ là những thông tin về học hành, sức khỏe và hỏi em có người nào chưa. Thêm hai năm sau đó em đã mệt mỏi, nghĩ nếu quen ai đó cũng là cách để buộc anh phải nói ra trước khi quá muộn. Em nghĩ anh đã quên mình rồi, hay ở nơi xa đó đã có người ở bên cạnh. Em quyết định lấy chồng, kết thúc mọi chuyện bằng hôn nhân dù quen người đó không lâu và tình cảm của mình chưa đủ chín để gọi là tình yêu. Từ đó em đã coi như tên anh chưa từng tồn tại trong ý nghĩ. Ba năm sau kể từ ngày em lấy chồng, anh trở về, nghe qua bạn bè em biết anh cũng tán tỉnh vài người rồi thôi. Đến giờ đã 11 năm anh vẫn vậy, đi làm, về nhà và chưa quen ai. Một lần nói chuyện, anh đã chia sẻ tất cả, để làm gì khi mọi chuyện đã quá muộn, không thể quay đầu được anh? Qua trải nghiệm cuộc sống em biết mình yêu anh và chưa bao giờ quên được anh. Hai chúng ta như hai kẻ ngốc, nội tâm và cứng đầu. Nếu trước đây cả hai quên đi cái tôi của bản thân thì mọi việc sẽ không quá xa như bây giờ. Câu chuyện nói rồi bỏ lỡ giữa chừng vì cả hai đều không dám nói câu tiếp theo. Em cũng không đủ can đảm để nói thật rằng mình chưa quên được anh, sẽ chẳng tới đâu, cứ nghĩ về nhau như thế thôi. Nếu thật sự có kiếp luân hồi em nhất định sẽ tìm anh. Cầu mong anh sẽ được hạnh phúc. Ngọc Đúng là đời..Không nói trước được cái gì..Kể cả việc ngày mai còn thở
chơi quả này để ăn gạch đá xi măng hả đại ca... haha... bão đang vào òi hay sao mà bắt đầu mưa gió đì đùng òi...
Ồh... đ/c đang nói về ngửi ui cũ bỏ đi lấy chồng chứ gì... ai biểu hok chạy theo nắm lại... bây giờ ngồi tiếc như tên điếc
Ơ cái tên này..Báo ngày hôm nay.Tác giả là Ngọc kia mà..Cái gì mà tiếc với điếc.Đừng để ta oánh cho đấy nhaaaaaaaaaaa
Ơ hơ ... mọi người đón bão như đón tết... sợ mưa gió bão bùng hok ai dám ra đường,... học sinh các trường hầu như mai đều cho hs nghĩ học...
Ừa..tớ đọc báo..Mà sao lại là mai..Nay chưa hả?Sao TSN cấm hạ cánh? Thế thì mỏ nhọn cứ ở trong nhà thôi..hok có nó bay mất cái mỏ